Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Tôi có một siêu năng lực, ấy là nhìn thấy được đường nhân duyên quấn quanh thân thể.

Khó khăn lắm mới tìm thấy chân mệnh thiên tử của đời mình, vậy mà anh ấy lại vụng vụng trộm trộm nói với tôi, "Tôi có thể giúp cô theo đuổi đàn anh khoá trên đấy, đưa tiền thì tôi dạy."

Tôi liếc nhìn đường nhân duyên quấn quanh hai chúng tôi một cái...

Nó chuyển thành màu xanh lá rồi!

...

Trên đường lớn, lần theo đường chỉ đỏ kéo dài từ cổ tay, tôi đã nhìn thấy người ở đầu bên kia đường nhân duyên của mình. 

Đối phương mặc một chiếc áo gi lê nhỏ màu vàng bắt mắt, trong miệng ngậm điếu thuốc, mí mắt rũ xuống, thần sắc biếng nhác ngồi bên lề đường.

Chiếc xe máy cùng màu bên cạnh đã tỏ rõ thân phận shipper tôn quý của anh.

Tôi không xác định chớp chớp mắt, lại cúi đầu lắc lắc sợi chỉ đỏ trên cổ tay. 

Sợi chỉ đỏ trên cổ tay anh ta cũng theo mối liên kết mà đong đưa qua lại.

Tôi hít mạnh một hơi.

Định mệnh ơi*!

Anh chàng đó thực sự sẽ là ông xã tương lai của tôi á?! 

Tôi xách theo nửa quả dưa hấu bước tới, muốn nhìn rõ mặt của người này.

"Xin chào, tôi là..."

"Biến xa chút!"

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, nụ cười phút chốc cứng đờ trên mặt.

Loại người gì đây chứ!

Tôi nổi giận quay đầu bỏ đi, tính về nhà dùng kéo cắt đứt luôn sợi nhân duyên trên cổ tay.

Cái loại cẩu nam nhân không có tí lễ độ nào này, có cho không tôi cũng không thèm! 

Vừa nghĩ tới đây, chuông cửa nhà lại đột nhiên vang lên hai tiếng. 

Tôi chạy ra mở cửa, chợt liếc thấy một bóng dáng vàng chói xuất hiện trước mặt.

Tay duỗi thẳng về phía trước, biểu tình còn trông rất kiêu ngạo, "Giao đồ ăn 502."

Sợi chỉ đỏ lại một lần nữa liên kết với anh ta, âm thầm nhắc nhở tôi rằng anh ta chính là chân mệnh thiên tử của cuộc đời tôi. 

Lần này cuối cùng tôi đã có thể nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương hơn. 

Đôi mắt một mí như to tròn, khoé mắt hơi rủ, chính là kiểu khuôn mặt bại hoại đang rất thịnh hành hiện nay.

Sống mũi cao thẳng, làn da phơi gió sương vậy mà vẫn trắng nõn kỳ lạ, hàm dưới góc cạnh rõ ràng. 

Trông thì cũng đẹp trai lắm đấy nhưng tính cách thì bất cần đời quá!
 
"Rốt cuộc là có muốn hàng không vậy?"

"Muốn."

Tôi vội vàng nhận lấy đồ và định nói cảm ơn lần hai để bày tỏ sự hữu hảo, ai ngờ người này lại lập tức quay đầu đi mất luôn. 

Không lưu lại dù chỉ một cái b**...

Tôi chậm rì rì mở điện thoại lên.

Tìm thấy thông tin của shipper. 

Trình Vọng.

Hmm... nhân tiện, cho luôn một cái đánh giá tồi. 

Lý do à? 

Khuôn mặt kia khiến tôi khó chịu. 

Việc tôi có thể trông thấy đường nhân duyên, phải kể từ một tháng trước. 

Thi xong đại học, tôi chạy theo xu hướng đi phẫu thuật cận thị bằng phương pháp laze. 

Khoảnh khắc vừa nhìn rõ thế giới, tôi cũng phát hiện ra rằng mình có thêm một "siêu năng lực", đó là có thể nhìn thấy đường nhân duyên của mỗi người.

Khi hai con người mà "định mệnh đã an bài" đứng ở trước mặt tôi, sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay họ sẽ liên kết lại với nhau.
 
Ngược lại thì chúng sẽ không có chút động tĩnh. 

Tôi đã âm thầm nghiệm chứng việc này rất nhiều lần, độ chính xác cao tới 100%.
 
Cho đến hôm nay, tôi lại bắt đầu nghi ngờ về tính chân thực của cái "siêu năng lực" này.

Tôi, một sinh viên dự bị vừa hoàn thành xuất sắc kỳ thi tuyển sinh đại học. 

Tấm gương sáng của quốc gia, rường cột của xã hội, sao có thể dính líu với kiểu người thô lỗ như thế được. 

Chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu đấy rồi!

Để tránh phải gặp lại Trình Vọng, cả kỳ nghỉ hè tôi đều kìm nén không hề gọi đồ ăn ngoài.

Tôi tin chắc rằng chỉ cần tôi chủ động tránh mặt, Nguyệt Lão cũng sẽ không thể nào làm gì được tôi.

Kiên trì mãi cho đến tháng chín, khi tôi chuẩn bị đi học ở Bắc Kinh. 

Trước ngày xuất phát, tôi đã gửi một tin nhắn cho đàn anh khoá trên Từ Xuyên.
 
"Tiền bối, em sẽ đến ga Bắc Kinh vào lúc chín giờ ạ."

Bên kia nhanh chóng đáp lại: "Được rồi, anh sẽ đến đón em, trên đường chú ý an toàn nhé."

Chỉ là một tin nhắn ngắn thôi mà tôi cứ đọc đi đọc lại.

Từ Xuyên là đàn anh khoá trên ở trường cấp ba của tôi. 

Là học thần*** trong trường học của chúng tôi.

Kỳ thi vào đại học năm đó, anh ấy đã xếp thứ 12 toàn tỉnh. 

Cũng là người mà tôi thích. 

Lần này anh ấy đến đón tôi, tôi cũng muốn thử xem xem. 

Từ Xuyên, liệu có phải anh ấy mới là người mà vận mệnh đã an bài cho tôi hay không?

...

Đã hết mùa hè rồi mà thời tiết vẫn còn nóng như lò thiêu. 

Mang theo hành lý chen lấn trong dòng người, bất ngờ, sợi nhân duyên trên tay tôi như có mắt, "ngoằng" một tiếng kéo dài về một hướng.

Trái tim tôi vô cùng phấn khích.

Có cửa rồi các chị em ơi! 

Tôi tăng tốc lên, mới tới lối đón khách đã nhác thấy xa xa có một bóng người hết sức quen thuộc đứng ở đó.

Người đó mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là quần jean thoải mái.

Hai tay đút vào túi quần, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt. 

Tôi ngay lập tức dừng bước. 

Trình Vọng? 

Tại sao anh ta lại ở đây chứ? 

Ngay khi tôi đang định tránh đi người này thì Trình Vọng đã sải đôi chân dài của anh ta bước tới. 

"Cô là Bội Tinh phải không?"

Tôi hơi siết chặt tay cầm vali, nhìn anh ta không đáp.

Anh ta lại nói tiếp: "Từ Xuyên bị giáo sư giữ lại rồi nên để tôi đến đón cô trước."

"Anh là...?"

"Gì hả? Ném cho tôi cái đánh giá kém, vừa ngoảnh mặt đi đã mất trí nhớ luôn rồi sao?

Mặt tôi như phát sốt, vô thức muốn giải thích: "Không phải, thực ra chỉ có một lần..."

"Cô còn hại tôi mất cả việc cơ đấy."

Tôi thình lình ngậm miệng.
 
Ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt đầy giễu cợt của Trình Vọng, lúc này mới biết mình bị "gài".

Anh ta cũng chẳng truy hỏi nữa mà chỉ nói, "Đi thôi, đại tiểu thư."

Tôi liếc nhìn cầu thang bên dưới, rồi lại liếc nhìn chiếc vali to đùng dưới chân, hơi chần chừ.

Thấy tôi không nhúc nhích, Trình Vọng quay đầu lại, "Còn không muốn đi à?"

"Cái vali hơi nặng."

Trình Vọng lùi lại, duỗi tay xách nó lên, tôi đang định cảm ơn thì lại thấy anh ta đặt về chỗ cũ. 

"Đúng là không nhẹ lắm nhỉ."

Sau đó anh ta nói với tôi: "Đợi lát nữa cô cứ từ từ di chuyển đi, tôi không vội vàng gì đâu."

Nói xong, anh ta còn đứng ngay cạnh tôi cảm thán, "Cơ sở hạ tầng của Bắc Kinh xác thật là không thích hợp, thậm chí ga tàu điện còn chẳng có thang cuốn tự động, đây không phải là cố ý khiến con gái các cô khó xử sao?"

Tôi giận đến nỗi nói không nên lời nữa. 

Tôi nghĩ sự tồn tại của anh ta mới là nỗi khó xử lớn nhất đối với các cô gái mới đúng.
 
Kéo hành lý, tôi theo sau mông anh ta hổn hà hổn hển đi suốt cả quãng đường đến trường.

Từ Xuyên đã đợi sẵn ở cổng. 

Nhìn thấy chúng tôi, anh liền sải bước đi tới, vội vàng nhận lấy cái vali trong tay tôi, đưa qua một chai Coca, "Nóng lắm không em?" 

Hành động như gió xuân phơi phới này khiến tâm tình người ta vui vẻ, so sánh với Trình Vọng bên cạnh quả thực là hai loại cảm giác trái ngược.

Tôi cúi đầu nhìn sợi chỉ đỏ trên cổ tay mình, nó vẫn đang buộc dính lấy Trình Vọng.

Vung vung vung, cũng không thể vung đứt đi được.

Tự nhiên thấy bức xúc vô cùng. 

Trình Vọng đứng bên liếc mắt nhìn hai người chúng tôi, duỗi tay ra trước mặt Từ Xuyên, "100 tệ phí chạy vặt."

Từ Xuyên lộ ra vẻ bất lực, "Về ký túc xá nhất định sẽ chuyển cho cậu."

Tôi đần luôn, "Còn phải đưa tiền cho anh ta á?"

Vừa nghe câu đó, Trình Vọng liền mỉm cười. "Ship đồ ăn, chạy việc vặt, tới đón khách, học hộ, xếp hàng, gì cũng làm."

Thiếu tiền đến như vậy luôn hả?

Đây rốt cuộc là kiểu người gì vậy...

Tôi trong lòng nói không nên lời, anh ta quay đầu định rời đi, chợt nghĩ đến điều gì đó lại lần nữa ngoảnh lại, "À phải, có chuyện phải xin lỗi cô rồi."

"Hôm đó là cô gọi tôi phải không? Tôi không có nghe thấy, lúc ấy đang mải cãi nhau với chủ quán ăn mà, sau đó phản ứng kịp thì cô cũng đã chạy mất rồi."

Hẳn là anh ta nói về lần gặp đầu tiên.

Da mặt tôi rất mỏng, đối phương vừa xin lỗi cái là tôi lại lập tức hơi ngại, vội vàng xua xua tay: "Không sao, không sao đâu."

"Thế thì tốt."

Trình Vọng đút hai tay vào túi, nhìn Từ Xuyên đang mang hành lý của tôi một bên, thấp giọng nói, "Tôi cũng cung cấp cả dịch vụ theo đuổi đó, tôi có thể giúp cô theo đuổi đối tượng này. Không thành không lấy tiền, tôi coi cô như khách quen, dạy cô thì nhất định sẽ giảm giá."

Tôi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trình Vọng, nhất thời á khẩu. 

Không biết đây là ảo giác của tôi hay là do tia laze trong mắt tôi có vấn đề...

Tôi cứ cảm thấy như ngay lúc này, cả người Trình Vọng đang bị bao phủ bởi một luồng khí xanh lá...

Ngay cả đường nhân duyên của hai chúng tôi cũng là màu xanh lá luôn. 

Tôi há hốc miệng, sau cùng đáp một câu.

"Được thôi."

...

*Nói lái đi từ "ngoạ tào" – một câu chửi thề lái của người Trung, kiểu như "đù má" của bên mình ý.

** Nguyên văn là: Không lưu lại một cái rắ*... Bà nu9 này có vẻ "chiến" lắm các bạn 🥲

***Học thần: Nôm na là học hành như một vị thần ấy mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro