extra
Một năm sau.
Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Một năm trước, em còn là sinh viên ngồi dưới giảng đường, nhìn anh với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa có chút dè dặt.
Một năm sau, em quay lại nơi này, nhưng với một vị trí khác - không còn là học trò mà là một giảng viên trẻ, sánh bước cùng anh.
Ngày đầu tiên đi dạy, em đến trường sớm hơn dự định. Cảm giác hồi hộp vẫn vương vấn trong lòng, dù em biết mình đã nỗ lực rất nhiều để có được ngày hôm nay.
Bộ vest phẳng phiu ôm lấy dáng người mảnh khảnh, chiếc cà vạt vẫn còn hơi lỏng như thể chưa quen với việc phải ăn mặc chỉn chu như một giảng viên thực thụ.
Em bước dọc hành lang, nơi từng góc tường, từng ô cửa sổ đều mang theo những ký ức quen thuộc. Những ngày đi học sớm để kịp nộp bài, những lần chạy vội qua hành lang vì sợ trễ giờ, cả những buổi tối muộn rời khỏi phòng vẽ, bước xuống cầu thang và thấy anh đứng đợi - lặng lẽ như thể anh luôn thuộc về nơi này, như thể anh luôn thuộc về em.
Cánh cửa phòng họp giảng viên hiện ra trước mắt.
Hít sâu một hơi, em đẩy cửa bước vào.
Và ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, em nhìn thấy anh.
Trúc Nhân vẫn đứng đó, dáng người cao gầy trong bộ vest đen vừa vặn. Ánh mắt trầm tĩnh, sắc nét nhưng không còn xa cách như ngày đầu tiên em gặp. Hôm nay, trong ánh nhìn ấy, có một thứ dịu dàng hơn, một thứ chỉ dành riêng cho em.
Anh không vội lên tiếng. Chỉ đơn giản là đứng đó, lặng lẽ nhìn em.
Em cũng nhìn anh, không còn cảm giác e dè của một sinh viên đứng trước giảng viên nữa, mà là ánh mắt của một người ngang hàng, một người đã đủ trưởng thành để bước đi cùng anh trên con đường này.
Khoé môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười mờ nhạt nhưng ấm áp.
"Chào mừng về nhà."
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến tim em khẽ rung lên.
Nhà.
Không phải nơi nào khác, mà chính là nơi này - nơi có anh, nơi có tình yêu của em, nơi mà em đã từng ngỡ sẽ mãi chỉ có thể đứng phía sau dõi theo anh.
Em bật cười, từng bước tiến đến gần anh. Trong phòng họp giảng viên lúc này có không ít người, nhưng dường như chỉ có em và anh tồn tại trong khoảnh khắc này.
Lần này, không còn là quan hệ thầy – trò.
Lần này, em đã đứng ngang hàng với anh.
Anh đưa tay ra trước, bàn tay dài và thon với những đường gân nhẹ hiện lên. Vẫn là đôi tay đã từng nâng niu em trong những ngày em mệt mỏi nhất, vẫn là đôi tay đã cẩn thận chỉnh sửa từng nét vẽ của em khi em còn vụng về.
Không một chút do dự, em đặt tay mình vào tay anh.
Bàn tay ấy khẽ siết lại.
Chặt đến mức không ai có thể tách rời.
Không phải một lời hứa, không phải một câu cam kết dài dòng. Chỉ là một cái nắm tay - nhưng lại chứa đựng tất cả những gì chúng ta muốn nói với nhau.
Một năm trước, anh là người đưa em đi qua những ngày tháng của tuổi trẻ.
Một năm sau, em quay lại - không phải để được anh dìu dắt, mà để cùng anh bước tiếp trên con đường này.
.
Ngọc Dương vẫn chưa quen với danh xưng "giảng viên."
Từ một sinh viên vừa học vừa làm, nay em lại bước lên bục giảng, đối diện với những ánh mắt tò mò của sinh viên, những ánh nhìn như muốn khám phá xem người thầy trẻ này có gì đặc biệt. Cảm giác hồi hộp không sao tránh khỏi.
Trúc Nhân biết em lo lắng.
Buổi tối trước ngày đi dạy chính thức, căn phòng làm việc ở nhà em tràn ngập mùi giấy in của những trang giáo án còn mới. Ánh đèn bàn dịu nhẹ phủ xuống bóng dáng em - một dáng vẻ vừa chăm chú vừa bất an.
Em lật đi lật lại giáo án, đọc lại từng câu chữ, như thể sợ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bài giảng ngày mai trở nên tệ hại.
Trúc Nhân tựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát.
Em không biết rằng, trong mắt anh, em lúc này đáng yêu đến nhường nào. Một chút lo lắng, một chút mong đợi, và cả sự nghiêm túc đầy tâm huyết với công việc giảng dạy.
Anh bước đến phía sau, vòng tay qua vai em, kéo em vào lòng.
Hơi ấm của anh bao trọn lấy em, xoa dịu sự căng thẳng trong lòng em.
"Không cần căng thẳng. Em đã đủ giỏi rồi."
Ngọc Dương tựa đầu vào ngực anh, khẽ thở dài.
"Em sợ mình không làm tốt như anh."
Anh bật cười, giọng nói trầm ấm mang theo sự dịu dàng mà em luôn quen thuộc.
"Chẳng ai bắt em phải giống anh cả. Hãy làm một giảng viên theo cách mà em muốn."
Bàn tay anh siết nhẹ eo em, hơi thở phả lên cổ khiến em khẽ rùng mình.
"Và nếu có bất kỳ vấn đề gì, em luôn có anh."
Lời nói ấy chẳng cần hoa mỹ, nhưng lại khiến lòng em bình yên hơn bất cứ điều gì. Ngọc Dương không đáp, chỉ nắm lấy tay anh, siết chặt.
Em biết, dù ở vai trò nào, anh cũng sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất.
.
.
.
Sáng hôm ấy, trời trong xanh, gió nhẹ lùa qua từng tán cây trong khuôn viên trường. Ánh nắng len lỏi qua những khe lá, đổ xuống mặt đất từng vệt loang lổ, tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa phảng phất chút hồi hộp.
Ngọc Dương đứng trước cửa giảng đường, lòng bàn tay siết chặt chiếc bút.
Cảm giác này, giống như ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học - vừa háo hức vừa căng thẳng, nhưng lần này không còn là vị trí của một sinh viên nữa, mà là một giảng viên thực thụ.
Hơn ba mươi sinh viên đã yên vị trong lớp, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của em. Có những người tò mò, có người háo hức, có cả những ánh nhìn mang theo chút hoài nghi.
Em nuốt khẽ, cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng rồi, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa.
Trúc Nhân đang đứng đó.
Không bước vào, cũng không gọi tên em, chỉ lặng lẽ đứng tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm tĩnh mà vững vàng. Chỉ cần thấy anh ở đó, tim em đã đập chậm lại một nhịp.
Ánh mắt ấy, chẳng cần bất cứ lời động viên nào, cũng đủ để nói rằng:
"Cứ vững tin. Anh ở đây."
Ngọc Dương khẽ hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi đặt giáo án xuống bàn.
"Chào các em, thầy là Nguyễn Ngọc Dương, từ hôm nay sẽ phụ trách lớp các em."
Một số sinh viên nhỏ giọng bàn tán.
"Tân giảng viên này đẹp trai ghê..."
"Nghe nói là học trò của thầy Nhân đấy."
"Hèn gì, nhìn khí chất có chút giống."
"Thầy ấy là thủ khoa đầu ra đấy..."
Trúc Nhân nghe thấy những lời đó, khóe môi cong lên một cách khó nhận ra. Rồi anh khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn em lần cuối trước khi lặng lẽ quay lưng bước đi.
Không cần nói ra, nhưng em biết - anh cũng thấy tự hào.
Tự hào vì em đã dũng cảm đứng trên bục giảng, tự hào vì em đang từng bước trở thành chính mình. Nhưng em biết rõ, sâu trong lòng, em vẫn luôn là học trò nhỏ của anh.
Và em cũng biết rằng, dù có đi đến đâu, chỉ cần quay đầu lại, anh vẫn ở đó, vẫn dõi theo từng bước chân em.
.
Những ngày đầu tiên đứng trên bục giảng, Ngọc Dương mới hiểu rõ cảm giác của một giảng viên là như thế nào.
Trước đây, khi còn là sinh viên, em nghĩ rằng thầy cô luôn có thể dễ dàng đứng trước lớp, giảng bài một cách trơn tru, tự nhiên. Nhưng đến khi chính em bước lên bục giảng, đối diện với hàng chục đôi mắt dõi theo mình, em mới biết mọi thứ không đơn giản như vậy.
Vẫn có những hôm em đứng trước lớp mà quên mất mình định nói gì tiếp theo. Đầu óc trống rỗng, mồ hôi lấm tấm trên trán, trong khi sinh viên ngồi dưới thì chờ đợi. Những giây phút đó kéo dài tưởng như vô tận.
Vẫn có những lần em vô ý làm rơi bút giữa giờ giảng, cúi xuống nhặt vội trong sự lúng túng, còn sinh viên thì cười khúc khích. Không phải là tiếng cười châm chọc, nhưng cũng đủ khiến em ngượng ngùng.
Vẫn có những hôm em dành cả buổi tối để soạn bài thật kỹ, nhưng khi lên lớp lại bị sinh viên hỏi một câu ngoài dự đoán, khiến em bối rối. Có những lúc em tự hỏi, liệu mình có thực sự đủ giỏi để đứng ở vị trí này không?
Và thế là, những đêm muộn, em trở về nhà với tâm trạng rối bời.
Có lần, em gục mặt xuống bàn, giọng ủ rũ:
"Em làm rối hết mọi thứ rồi..."
Trúc Nhân ngồi đối diện em, tay cầm tách trà vẫn còn bốc khói, lặng lẽ quan sát em một lúc lâu trước khi chậm rãi lên tiếng:
"Em còn nhớ ngày đầu tiên anh đi dạy không?"
Ngọc Dương ngẩng lên, chớp mắt, lắc đầu.
Anh nhún vai, dựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút thản nhiên nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng:
"Anh làm rơi giáo án ngay trước mặt hiệu trưởng."
Em sững sờ.
Anh cười khẽ, ánh mắt có chút hoài niệm, có chút trêu chọc.
"Lúc đó, anh căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, cầm giáo án không chắc nên vừa bước vào phòng họp đã làm rơi hết xuống đất. Hiệu trưởng nhìn anh, các giảng viên khác cũng nhìn anh. Cả căn phòng im lặng vài giây rồi... họ bật cười."
Em tròn mắt.
Anh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, vươn tay xoa đầu em, những ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại, dịu dàng vuốt ve:
"Thấy chưa? Ai cũng có lúc vụng về. Quan trọng là em không bỏ cuộc."
Bàn tay anh dừng lại trên tóc em, những đầu ngón tay khẽ miết nhẹ, như muốn xoa dịu mọi muộn phiền trong lòng em.
"Chậm một chút cũng không sao. Em có anh đây."
Chỉ một câu nói ấy thôi, nhưng như một dòng nước ấm chảy qua lồng ngực.
Anh luôn ở đó.
Lặng lẽ, nhưng chưa từng rời đi.
Em khẽ thở ra, để mặc bản thân tựa vào lòng anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh ngay bên tai mình.
Ngoài kia, gió đêm vẫn đang lùa qua khung cửa sổ.
Nhưng trong vòng tay này, em biết mình sẽ không bao giờ lạc lối.
.
Mỗi ngày trôi qua, họ bên nhau như những mảng màu dịu dàng trong cuộc sống, không quá rực rỡ, không quá mãnh liệt, nhưng lại thấm sâu vào từng khoảnh khắc, từng hơi thở.
Là những buổi sáng cùng nhau đến trường.
Trúc Nhân lái xe, còn Ngọc Dương ngồi ghế phụ, đôi khi ngủ gục trên vai anh mỗi khi đường tắc. Những lúc như vậy, anh chỉ khẽ liếc nhìn em, khóe môi nhếch lên một đường cong dịu dàng. Ánh nắng xuyên qua ô cửa xe, hắt lên gương mặt em, khiến làn da trắng mịn của em càng thêm ấm áp.
Đôi lần, đèn đỏ dừng lại lâu, Trúc Nhân rảnh tay, anh sẽ vươn qua chỉnh lại tấm chăn cho em, để em không bị lạnh. Bàn tay anh ấm, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm em thức giấc.
Là những buổi trưa tan học, Ngọc Dương bị sinh viên vây quanh hỏi bài.
Trúc Nhân đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn em. Có đôi khi, anh còn tinh ý phát hiện một cậu sinh viên nào đó có vẻ hâm mộ em quá mức, đứng gần hơn mức cần thiết.
Những lúc như vậy, Trúc Nhân sẽ giả vờ bước đến gần, liếc mắt qua một chút. Chỉ cần vậy thôi, cậu sinh viên kia cũng tự động lùi lại một bước.
Là những buổi tối trở về nhà.
Em bước vào cửa, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm lấy anh từ phía sau, dụi mặt vào lưng anh, lẩm bẩm:
"Mệt quá."
Trúc Nhân cười khẽ, chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì, chỉ xoay người lại, vòng tay ôm lấy em, xoa nhẹ lên lưng em theo thói quen. Anh không cần phải nói những lời hoa mỹ, không cần phải hỏi han quá nhiều. Anh chỉ cần dùng hành động để nói rằng:
"Có anh đây rồi."
Là những ngày trời trở lạnh, Trúc Nhân bất ngờ đưa cho em một chiếc áo khoác dạ dài. Ngọc Dương tròn mắt nhìn anh, có chút ngạc nhiên.
Anh chỉ nhàn nhạt đáp:
"Thấy trời lạnh, anh mua."
Giọng điệu chẳng có chút gì đặc biệt, nhưng Ngọc Dương biết, anh luôn quan sát em, luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất.
Là những lần em vô tình than thở:
"Em thích ăn bánh ngọt ở quán hôm trước."
Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của em đã có sẵn một hộp bánh.
Không cần hỏi, không cần nói.
Chỉ cần em muốn, Trúc Nhân sẽ luôn nhớ.
Bởi vì, tình yêu của anh không phải là những lời nói lớn lao, mà là những hành động nhỏ bé, lặng lẽ nhưng luôn luôn hiện hữu.
.
.
.
Buổi tối hôm đó, trong căn phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc cùng ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những góc nhỏ ấm áp.
Ngọc Dương cuộn người trên ghế sofa, đầu gối lên đùi Trúc Nhân, mắt khép hờ. Mái tóc mềm mại của em trải dài trên chân anh, mùi hương quen thuộc len lỏi trong không khí.
Trên tay Trúc Nhân là một cuốn sách dày về mỹ thuật thế giới, từng trang giấy lật qua khe khẽ, tiếng ma sát mỏng manh như vệt thời gian chậm rãi trôi.
Tay anh không ngừng lướt nhẹ lên tóc em, những đầu ngón tay miết theo từng lọn tóc mềm, như một thói quen khó bỏ. Ngọc Dương khẽ trở mình, tay nhỏ nắm lấy vạt áo anh, nắm không chặt, nhưng đủ để Trúc Nhân cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay em.
Một lát sau, giọng nói của em vang lên, nhỏ nhẹ như hơi thở:
"Anh yêu em từ khi nào?"
Câu hỏi ấy khiến Trúc Nhân khựng lại. Anh dừng tay lật sách, ánh mắt rời khỏi trang giấy, cúi xuống nhìn em. Trong đôi mắt nâu sâu thẳm ấy, một nét dịu dàng không giấu được.
Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ bật cười, giọng trầm thấp nhưng ấm áp:
"Từ khi em bước vào lớp học của anh."
Ngọc Dương chớp mắt, ngước nhìn anh từ dưới lên, đáy mắt phản chiếu ánh đèn vàng ấm:
"Lúc đó anh lạnh lùng lắm."
Trúc Nhân cúi người xuống một chút, môi gần như chạm vào trán em, đôi mắt cong cong đầy ý cười:
"Lạnh lùng chỉ là vỏ bọc. Còn em, là ngoại lệ."
Bàn tay anh trượt xuống má em, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má. Hơi ấm từ đầu ngón tay anh truyền vào da thịt, chạm vào tận sâu nơi trái tim em.
Ngọc Dương không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay lên, đan lấy tay anh, siết nhẹ. Bàn tay anh luôn lớn hơn tay em, ấm áp và vững chãi, như một điểm tựa bất biến trong cuộc đời.
Cả hai im lặng, nhưng trong không gian đó, từng nhịp thở hòa vào nhau, từng ánh mắt trao nhau thay cho vạn lời nói.
Tình yêu không nhất thiết phải ồn ào, không cần những lời hoa mỹ.
Chỉ cần một ánh mắt chạm nhau, một cái chạm nhẹ, một hành động quan tâm đơn giản - chừng đó là đủ.
Đủ để hiểu, đủ để tin.
Và đủ để yêu, đến tận cùng.
.
Năm tháng trôi qua, họ vẫn bên nhau như thế.
Từ những ngày còn là thầy trò, đến khi cả hai trở thành đồng nghiệp.
Từ những khoảnh khắc âm thầm yêu thương, đến những ngày cùng nhau trải qua từng thăng trầm trong cuộc sống.
Tình yêu của họ không vội vã, không bùng cháy mãnh liệt như những cơn say nắng đầu đời, mà là một ngọn lửa âm ỉ cháy, đủ ấm để sưởi ấm những ngày mưa, đủ sáng để dẫn lối nhau qua những chặng đường dài.
Có những hôm áp lực công việc khiến cả hai kiệt sức. Những buổi họp kéo dài hàng tiếng đồng hồ, những lần đứng lớp liên tục đến mức giọng khàn đặc, hay những dự án nghiên cứu không hồi kết - tất cả dần trở thành một phần trong cuộc sống của họ. Nhưng chỉ cần quay đầu lại, họ sẽ luôn thấy nhau.
Trúc Nhân chưa bao giờ nói ra, nhưng anh luôn âm thầm quan sát và để ý đến em.
Có những hôm trời mưa tầm tã, Ngọc Dương quên mang ô. Giữa cơn mưa xám xịt, khi những sinh viên khác vội vã chạy trú dưới mái hiên, em đứng lặng trước cổng trường, khẽ siết chặt quai balo, mắt dõi theo từng dòng nước chảy dài trên mặt đường.
Và rồi, chỉ vài phút sau, một chiếc ô màu đen lặng lẽ che lên đầu em.
Ngẩng lên, em thấy Trúc Nhân đứng đó.
Không nói gì cả, anh chỉ khẽ nghiêng ô về phía em, đôi mắt trầm lặng phản chiếu bóng nước lấp loáng trên nền đường.
Cả hai cứ thế đi bên nhau dưới cơn mưa, chẳng ai nói gì, chỉ có tiếng nước mưa tí tách rơi xuống mặt ô. Đôi lúc, Ngọc Dương sẽ khẽ nghiêng đầu nhìn anh, để rồi bắt gặp hình ảnh quen thuộc: một bàn tay cầm ô, một bàn tay lặng lẽ đưa ra sau lưng em, như một sự bảo vệ vô hình nhưng vững chắc.
Rồi có những buổi tối muộn, khi công việc giảng dạy cuốn lấy em đến tận khuya. Ánh đèn bàn hắt lên những trang giáo án chi chít chữ, bóng lưng em đổ dài trên tường, đôi mắt chăm chú dán vào từng nét vẽ của sinh viên mà em đang chấm bài.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên ắng.
Trúc Nhân bước tới, trên tay là một cốc trà nóng. Không nói gì, anh lặng lẽ đặt nó xuống bàn, mùi trà thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí. Ngọc Dương khẽ ngẩng lên, đôi mắt mỏi mệt bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của anh.
"Uống đi, rồi nghỉ ngơi một lát."
Giọng anh trầm ấm, như thể cơn gió mùa thu khẽ lướt qua.
Em mỉm cười, gật đầu, rồi cầm lấy cốc trà. Ngón tay lướt nhẹ qua tay anh, hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay, chậm rãi thấm vào trái tim.
Anh không rời đi.
Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, để em biết rằng - dù bận rộn đến đâu, mệt mỏi thế nào, chỉ cần quay đầu lại, em vẫn sẽ thấy anh ở đó.
Tình yêu của họ không phải là những cử chỉ phô trương hay những lời nói quá mức ngọt ngào.
Nó chỉ đơn giản là sự hiện diện.
Là một chiếc ô giữa cơn mưa.
Là một cốc trà nóng giữa đêm khuya.
Là một cái siết tay nhẹ khi cả hai cùng đi qua những con đường đầy gió.
Là luôn ở đó, dù cho ngày mai có ra sao.
Bởi vì, từ khoảnh khắc đầu tiên, họ đã biết rằng -
Ở bên nhau chính là điều tuyệt vời nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro