Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

window shopper

A/N: shout out to HURRYKNG for inspired me with this song...

.

Trúc Nhân gặp Ngọc Dương vào một ngày trời âm u, khi anh đang đi ngang qua con phố cũ. Đó là một tiệm băng đĩa nhỏ, nơi có một chiếc TV cũ đang phát những đoạn quảng cáo sặc sỡ của những năm 2000. Ánh sáng nhạt nhòa, một chút hoài niệm và một chút tiếc nuối vương lại trên từng băng ghế gỗ trong quán.

Ngọc Dương lúc đó đang ngồi bên trong, tựa cằm lên bàn, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính. Một dáng người có vẻ trầm mặc nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự kiên cường. Trúc Nhân không biết tại sao mình lại bị thu hút đến vậy. Anh cứ thế bước vào.

"Cậu bán CD ở đây à?" Anh hỏi, giọng không quá lớn, nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng.

Ngọc Dương ngước lên, nhìn anh một thoáng, rồi khẽ cười. 

"Không. Nhưng nếu anh muốn mua, tôi có thể chỉ chỗ cho anh."

Cả hai đã bắt đầu như thế. Những cuộc trò chuyện vụn vặt, những lần vô tình chạm mắt, những buổi chiều muộn khi cả hai cùng ngồi trong quán nhỏ, nghe lại những bản nhạc xưa, chia sẻ về những điều đã qua. Trúc Nhân không phải là người hay kể chuyện của mình, nhưng trước Ngọc Dương, anh lại muốn nói.

Anh kể về tuổi thơ của mình, về người cha với những cơn say triền miên và những trận đòn không hồi kết, về người mẹ đã ôm chặt anh mỗi khi đêm xuống, khẽ thì thầm: 

"Con trai, chỉ cần con lớn lên thật tốt, mẹ không cần gì cả."

Ngọc Dương cũng kể về những năm tháng khốn khó của mình. Về những lần đi ngang qua cửa hàng sang trọng, nhìn vào trong mà không thể với tới. Về những ngày trời mưa, hai mẹ con ôm nhau trong căn phòng trọ chật chội, hơi lạnh len lỏi qua từng khe cửa.

Họ hiểu nhau.

Họ yêu nhau từ lúc nào chẳng hay.

.

Trúc Nhân lớn lên trong một khu trọ cũ kỹ giữa lòng thành phố. Những dãy nhà lụp xụp, những mái tôn gỉ sét, mùa hè nóng đến nghẹt thở, mùa mưa thì dột tứ tung. Trong căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, hai mẹ con anh sống nương tựa vào nhau, chật vật với những đồng tiền ít ỏi từ công việc may vá của mẹ.

Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã quen với việc không có đồ chơi mới. Đứa trẻ khác có xe hơi điều khiển, có thú bông to gấp ba lần người mình, có truyện tranh nguyên bộ xếp ngay ngắn trên kệ. Còn anh, niềm vui của anh là những món đồ cũ mẹ nhặt nhạnh được, là chiếc xe nhựa gãy một bánh, là cuốn sách thiếu mất vài trang.

Những ngày tan học, anh thường đứng trước cửa hàng tạp hóa đầu hẻm, nhìn chăm chú vào những món đồ chơi lấp lánh sau tấm kính. Một lần, có người mua cho con trai họ một chiếc xe mô hình mới cứng. Đứa bé chạy ra khoe với lũ bạn, mắt anh sáng lên theo ánh đèn nhấp nháy trên chiếc xe đó. Nhưng rồi, chỉ sau một giây, ánh sáng ấy vụt tắt. Anh hiểu, dù có ao ước đến đâu, nó cũng không thuộc về mình.

"I cried a lot for a toy
Mang đồ chơi luôn mới đem khoe
Vui mừng say sưa quên cả ăn trưa
Với chiếc xe màu ngói trên hè"

Ngày nhỏ, Nhân thích theo mấy đứa trẻ nhà giàu ra công viên, chỉ để đứng từ xa nhìn chúng chơi đùa. Có một nhân vật hoạt hình mà anh rất thích – Marsupilami, con vật vàng sọc đen với cái đuôi dài vô tận. Marsupilami lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, luôn nhảy nhót, chạy nhảy, không ngừng khám phá thế giới. 

Nhân cũng vậy. 

Anh cũng muốn chạy, muốn nhảy, muốn chạm tay vào những điều rực rỡ. Nhưng nghèo khó như một bức tường vô hình, ngăn anh khỏi thế giới mà anh khao khát được bước vào.

"Used to be happy
Marsupilami thích xem ké hàng xóm quên về
Chưa từng bước vào trong nhà ai
Vì chỉ ngồi ngắn ngay trước hiên lề"

Nhưng những điều đó không đáng sợ bằng những trận đòn roi từ người đàn ông gọi là cha. Khi say, ông không khác gì một con thú hoang, trút tất cả giận dữ lên mẹ con anh. 

Có lần, ông hất cả mâm cơm xuống đất chỉ vì thấy món ăn không vừa miệng. Mẹ anh ôm anh vào lòng, che chắn cho anh khỏi những cú đấm vô cớ. Nhân còn nhớ rất rõ cảm giác của ngày hôm đó – những mảnh bát vỡ lạnh lẽo dưới chân, hơi thở đứt quãng của mẹ, và vết máu đỏ thẫm trên nền nhà.

"Cha tao từng là tài xế, nằm trong xe ngày đêm mài ghế
Nghiện ma túy và đánh đập là sở thích khi say theo lời bạn cây khế
Cần gia đình anh em công ty khách hàng xã hội tôn trọng vai vế
Vào trại cai nghiện vào nhà lao và ra đi vào một ngày xế"

Dù có tệ bạc thế nào, ông vẫn là cha anh. Đã có lúc, anh từng yêu thương ông, từng ao ước gia đình mình cũng như bao gia đình khác, có một người cha mẫu mực, một mái nhà yên bình. 

Nhưng rồi, theo năm tháng, anh học cách chấp nhận sự thật. Người đã nuôi lớn anh, người đã bảo vệ anh khỏi bão tố, không ai khác ngoài mẹ.

"Trong vai ác, nhưng mặt khác you're still my dad
Nhưng người nuôi lớn lên một chiến binh là mẹ tao chứ không ai khác"

Mẹ không khóc. Dù đau đớn thế nào, bà cũng chưa từng rơi nước mắt trước mặt anh. Bà chỉ lặng lẽ làm việc, chịu đựng những lời khinh miệt của hàng xóm, nuốt nước mắt vào trong. Đôi bàn tay mẹ sần sùi vì kim chỉ, mắt mẹ thâm quầng vì những đêm thức khuya may vá kiếm tiền.

"Người ta khinh mình vì không tiền, không ưu tiên
Hai mẹ con lay lắt và chín năm trong một dãy trọ
Bụt không thiêng
Vứt cả từ ngữ đến bẩn nhất xối vào mẹ tao, loài không tim"

Anh ghét nghèo. Ghét việc mẹ phải chịu khổ, ghét cả những ánh nhìn khinh thường của người đời. Nhưng anh chưa từng ghét bản thân mình. Vì anh hiểu, dù nghèo khó đến đâu, anh vẫn có một trái tim biết mơ mộng.

Nhân luôn mơ về một căn nhà nhỏ, một nơi mà mẹ có thể sống thoải mái sau những năm tháng nhọc nhằn. Anh mơ về những buổi chiều mát mẻ, mẹ có thể ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, không còn bị ai coi thường nữa.

"Khuyên thân trai tráng sau ráng xây lát một căn nhà to
Trồng cho cây mát và đưa mẹ dạo phố trên Maybach"

Nhưng mơ ước đôi khi chỉ là giấc mộng xa vời khi thực tế lại quá khắc nghiệt. Những buổi tối muộn, Nhân thấy mẹ cầm từng tờ tiền lẻ nhét vào ống heo, nhưng chưa bao giờ đầy.

"Khi thấy mẹ tao cầm từng tờ tiền một nhét không bao giờ đầy ống heo"

Những khó khăn đó đã tạo nên một Trúc Nhân mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương. Anh lớn lên, bước chân vào showbiz, mang theo những vết sẹo tuổi thơ nhưng chưa từng quên mình là ai. 

Trên sân khấu, ai cũng thấy một Trúc Nhân rực rỡ, đầy màu sắc. Nhưng phía sau ánh đèn đó, chỉ có anh mới hiểu quá khứ đã khắc sâu thế nào vào tim mình.

"Giờ thì ai cũng thấy tao vui trên social life
Full of photo, style
Có người thích sẽ có người ghét but yeah I'm alright
Chỉ có một thứ không ai có thể thấy rõ được
Ngoài nhìn vào ánh đèn chính
Là quá khứ của một thằng nhóc đã từng mua sắm qua lớp màn kính"

Cuộc đời đã đẩy anh vào những góc tối, nhưng cũng chính điều đó giúp anh trân trọng từng điều nhỏ bé. Và rồi, giữa những bộn bề ấy, anh gặp em – Ngọc Dương.

Em xuất hiện như một tia nắng len qua những vết thương cũ, như một bản nhạc dịu dàng giữa những ồn ào của cuộc sống. Em không hỏi anh về quá khứ, không tò mò về những nỗi đau. 

Em chỉ lặng lẽ ở bên anh, đặt một tách trà ấm trước mặt anh khi trời trở lạnh, kéo anh đi dưới mưa chỉ để hét lên thật lớn, xoa dịu những nỗi niềm chất chứa trong lòng anh.

Anh từng nghĩ mình là người đã đánh mất quá nhiều thứ. Nhưng hóa ra, ông trời vẫn để dành lại một điều quý giá nhất cho anh.

Là em.

.

Ngọc Dương từng hỏi anh, giấc mơ ngày nhỏ của anh là gì. Anh đã cười, bảo rằng anh không có giấc mơ. Hoặc là có, nhưng nó bị chôn vùi quá sâu dưới những bộn bề cơm áo gạo tiền, đến nỗi chính anh cũng quên mất.

Nhưng rồi, khi em đến, em kéo tay anh ra khỏi quá khứ, chậm rãi phủi đi lớp bụi thời gian bám đầy trên những giấc mơ đã cũ.

"Thì ra từ bé đến lớn, anh chưa từng quên nó, chỉ là anh không dám nghĩ đến."

Hồi nhỏ, anh từng đứng ngoài cửa sổ một quán karaoke, lén nhìn vào những người đang ca hát vui vẻ bên trong. Anh mê tiếng nhạc, mê cảm giác người ta hòa mình vào giai điệu, mê cái cách giọng hát có thể chạm đến trái tim người khác. 

Nhưng anh cũng biết, một đứa trẻ như anh, đứng bên ngoài cánh cửa đó mãi mãi, không có quyền mơ đến một sân khấu cho riêng mình.

Những ngày còn bé, căn nhà nhỏ xập xệ của anh nằm trong một con hẻm chật hẹp. Anh từng mượn chiếc radio cũ của hàng xóm, vặn thật nhỏ để nghe nhạc. Đêm nào cũng vậy, anh ôm chiếc radio sát bên gối, nghe những bản nhạc du dương vang lên giữa khoảng không chật chội ấy.

"Nơi ấy anh mơ về, một ngày không xa"

Thế nhưng, khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới len qua khe cửa, khi những tiếng rao buổi sáng vọng lên đầu ngõ, khi mẹ anh lại tất bật với công việc, còn anh phải chạy vội ra ngoài kiếm sống, anh tự nhắc mình rằng mơ mộng là điều xa xỉ.

Vậy mà giờ đây, ánh đèn rọi xuống người anh mỗi đêm diễn, từng tràng pháo tay, từng tiếng reo hò, từng ánh mắt dõi theo anh... tất cả đều là thật. Đôi lúc, anh vẫn không tin nổi mình đã bước xa đến nhường này.

Nhưng nếu ai đó hỏi anh, thứ gì đã giữ anh lại giữa những lúc chông chênh nhất?

Thì đó chính là em.

"Bởi vì em là ánh sáng, là bầu trời sau những cơn giông
Là bình yên dịu dàng nhất mà anh từng có."

Tối hôm ấy, anh đứng trên sân khấu, và em ở đó.

Hàng ngàn khán giả, hàng ngàn ánh đèn flash chớp tắt, nhưng giữa tất cả, đôi mắt anh chỉ tìm kiếm một người. Rồi khi anh cất giọng, khi những giai điệu vang lên, anh thấy em mỉm cười. Nụ cười đó dịu dàng đến mức khiến tim anh run lên.

"Khi đôi môi em còn đỏ mọng
Em muốn nói anh nghe anh nghe
Những điều còn trong lòng"

Anh hát cho tất cả khán giả, nhưng cũng chỉ hát cho một mình em.

"Khi đôi ta không còn trẻ
Anh muốn nói anh yêu em, anh yêu em
Đến già..."

Em vẫn luôn ở đó, lặng lẽ dõi theo anh. Và anh biết, dù sân khấu có sáng rực đến đâu, dù thế giới ngoài kia có xô đẩy thế nào, dù cuộc đời này có đắng cay hay ngọt ngào, em vẫn sẽ là điểm tựa duy nhất anh cần.

Vì em chính là người đã kéo anh ra khỏi màn kính, để anh được chạm vào giấc mơ của chính mình.

"Dẫu mai có ra sao, xin em cứ tin vào
Những yêu thương anh trao em vẫn nguyên vẹn như ngày đầu."

Là em. Là nhà. Là bình yên của anh.

Sân khấu là giấc mơ của anh. Còn em, em là điều kỳ diệu giữa giấc mơ ấy.

Hôm ấy, khi anh bước xuống hậu trường, mồ hôi còn đọng trên trán, tim vẫn đập nhanh sau những phút giây thăng hoa, em đã đứng đó, giữa dòng người hối hả, tay cầm một chai nước lọc, ánh mắt dịu dàng dõi theo anh.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra rằng không phải ánh đèn sân khấu rực rỡ, không phải tiếng vỗ tay vang dội, mà chính là đôi mắt này mới là điều anh muốn tìm kiếm sau mỗi buổi diễn.

Anh mỉm cười, và em cũng mỉm cười. Không cần nói gì, chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng đủ để anh biết: "Em tự hào về anh."

Em đưa chai nước cho anh, giọng nhẹ như gió:

"Hôm nay hát hay lắm."

Anh bật cười, đón lấy chai nước, khẽ chạm vào tay em. Những ngón tay ấy nhỏ bé, mềm mại, nhưng lại là thứ đã níu giữ anh qua những tháng năm chông chênh nhất.

"Vì em là nắng, là gió, là những ngọt ngào
Là bình yên giữa lòng anh sau bao giông tố."

Hôm ấy, trời Sài Gòn đổ cơn mưa đêm. Anh lái xe, chở em chạy qua những con phố thấm ướt ánh đèn vàng. Em ngồi phía sau, tựa trán vào lưng anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ những đường vô định lên áo anh.

"Mệt không?" – em hỏi khẽ.

Anh lắc đầu, bàn tay xiết nhẹ tay ga. "Có em rồi, anh chẳng biết mệt là gì."

Đèn đỏ. Anh dừng xe, ngoái đầu lại nhìn em. Mắt em phản chiếu ánh đèn đường, long lanh như ngàn vì sao nhỏ.

"Mình về nhà nhé?"

Em gật đầu. Và thế là anh lại tiếp tục chạy, đưa em về nơi mà cả hai gọi là "nhà".

Nhà không phải là một căn hộ xa hoa, không phải là một nơi tráng lệ. Nhà là nơi có em, là nơi anh biết dù có mệt mỏi đến đâu, dù ngoài kia có bao nhiêu ánh đèn sân khấu rực rỡ, anh vẫn có một ngọn đèn nhỏ chờ anh sáng lên trong đêm.

"Ta đi tìm nơi bình yên
Nơi chỉ có đôi ta cùng tiếng cười."

Về đến nhà, em vừa đặt chân vào cửa đã bị anh kéo vào lòng. Em giật mình, khẽ cười, vùi mặt vào ngực anh. Hơi thở của anh phả nhẹ lên tóc em, dịu dàng như bản ballad của riêng hai ta.

"Này... có chuyện gì à?"

Anh lắc đầu, chỉ siết chặt em hơn. "Chẳng có gì cả. Chỉ là muốn ôm em."

Em bật cười khe khẽ, vòng tay ôm lấy anh. Hơi ấm lan tỏa, xoa dịu hết những mệt mỏi của một ngày dài.

"Đôi bàn tay đã từng lạnh giá
Chạm vào nhau bỗng hóa dịu dàng."

Một lúc lâu sau, em mới khẽ hỏi:

"Anh có bao giờ nghĩ... nếu ngày ấy mình không gặp nhau thì sao không?"

Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

"Không đâu. Dù có thế nào, anh tin rằng anh vẫn sẽ tìm thấy em."

"Sao anh chắc vậy?"

Anh chạm nhẹ vào má em, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng:

"Vì giữa hàng triệu người, ánh mắt anh vẫn chỉ tìm kiếm một người. Nếu không gặp em ngày đó, anh sẽ vẫn tìm, vẫn đợi, vẫn đi theo những con đường khác... chỉ để đến bên em."

Em mím môi, chớp mắt thật nhanh như thể để giấu đi giọt nước trong veo đang lấp lánh.

"Ngốc." – Em lẩm bẩm, nhưng vẫn vùi mặt vào vai anh, thì thầm thật khẽ – "Nhưng mà em thích nghe lắm."

Anh bật cười, hôn lên trán em, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng:

"Ngủ sớm đi nhé, bé con của anh."

Và thế là một ngày trôi qua, bình yên như thế.

Bên ngoài, trời vẫn đổ mưa lách tách. Nhưng trong vòng tay nhau, hai ta đã có cả một bầu trời đầy nắng.

"Chỉ cần có em, mùa đông cũng hóa thành xuân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro