tthvtcx
A/N: Chúc mừng "an thần" được 1k lượt đọc...
Hãy nghe nhạc để có trải nghiệm tốt nhất nhé!
.
Mặt trời đã bắt đầu chìm xuống, để lại phía chân trời một vệt nắng mỏng tang như tấm lụa vàng rũ nhẹ trên nền trời xanh. Ánh hoàng hôn trải dài trên những rặng cây, nhuộm màu cam ấm áp lên mọi thứ. Gió khẽ lướt qua, luồn qua từng tán lá, cuốn theo mùi hương cỏ dại, mùi của đất sau cơn mưa chiều. Không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng con tim đập khe khẽ trong lồng ngực.
Ở một nơi không quá xa thành phố, có hai người con trai đang tựa vai nhau trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ trước hiên nhà. Cảnh vật trước mắt như một bức tranh tĩnh lặng, nhưng giữa bức tranh ấy, họ là hai nhịp thở duy nhất còn đong đầy sức sống.
Ngọc Dương tựa đầu lên vai anh, chầm chậm nhắm mắt lại. Nhịp thở đều đặn hòa vào gió chiều, nhẹ như hơi thở của thời gian. Giọng nói khe khẽ của em vang lên, chạm vào khoảng không lặng yên giữa cả hai.
"Anh, nếu có một ngày tất cả những gì mình đang có đều tan biến như cơn gió, anh có tiếc không?"
Trúc Nhân không vội trả lời. Anh chỉ khẽ cười, đôi mắt xa xăm nhìn về đường chân trời xa tít, nơi mặt trời đang lặng dần xuống biển. Bàn tay anh nhẹ nhàng vươn ra, vén đi những sợi tóc lòa xòa trên trán em, như thể muốn thu lại tất cả những dịu dàng trên thế gian này chỉ dành riêng cho em.
"Tiếc chứ." Anh chậm rãi đáp, ngón tay vô thức lướt dọc gò má em, cảm nhận hơi ấm da thịt. "Nhưng anh nghĩ... vẫn sẽ có những điều không bao giờ mất đi."
Em khẽ mở mắt, nhìn anh qua màu chiều loang lổ. Trong đáy mắt ấy, anh thấy cả bầu trời rực rỡ đang in bóng.
"Ví dụ như?"
"Như những ngày tháng mình đã cùng nhau đi qua."
Có những thứ, dù năm tháng có đổi thay, dù có bao nhiêu điều trôi tuột khỏi tay, thì vẫn sẽ còn ở đó – như một mảng ký ức vẹn nguyên không gì có thể xóa nhòa.
Anh nhớ những ngày đầu gặp em, lúc đó em còn trẻ lắm, đôi mắt trong veo như mặt nước đầu thu. Em ngồi bên anh trong những buổi chiều dài, kể cho anh nghe về những giấc mơ nhỏ bé của em, về những ngày tháng chật vật giữa thành phố rộng lớn, về những đêm khuya lang thang không phương hướng, chỉ để tìm một chút cảm giác thuộc về nơi này.
"Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè
Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây
Tôi thấy thanh thản như mây trời
Dần dần cứ xa rời tôi"
Có những ngày, anh nhìn em mà tự hỏi—liệu em có mãi như cơn gió, vô tư, hồn nhiên, không thuộc về riêng ai? Em cứ thế mà trôi đi, dịu dàng, tự do, nhưng không ai có thể giữ lại.
Em là những ngày hè nồng nàn, là mùi cỏ xanh thơm ngát sau cơn mưa, là những tia nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá. Em là buổi chiều tà với gió lộng ngang lưng đồi, là hơi thở ấm áp của một người lặng lẽ ngồi bên anh suốt bao năm tháng.
Nhưng anh vẫn luôn lo sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ lại hoá thành cơn gió, thoảng qua đời anh như những ký ức đẹp đẽ nhưng mong manh nhất.
Đã có những ngày, anh và em chỉ là hai kẻ xa lạ vô tình bước qua đời nhau. Em xuất hiện giữa những ngày tháng thanh xuân của anh, như một cơn mưa đầu hạ bất chợt, làm dịu đi cái oi bức của cuộc đời.
Anh còn nhớ rõ ánh mắt em ngày đầu gặp gỡ, trong veo như mặt nước đầu thu. Em nhìn anh bằng ánh nhìn xa lạ nhưng cũng có chút gì đó thân quen, như thể chúng ta đã từng chạm vào nhau từ những giấc mơ xa xôi nào đó.
Rồi những lần gặp gỡ sau, em bắt đầu bước gần hơn một chút. Em không còn là người lạ thoáng qua, mà trở thành một phần trong cuộc sống của anh, từng chút một.
Những buổi chiều cùng ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện cũ kỹ nhưng chẳng bao giờ nhàm chán. Những đêm khuya lang thang qua từng góc phố, để rồi bất chợt dừng lại dưới ánh đèn đường, lặng yên nhìn nhau mà không cần nói một lời nào.
Và rồi, vào một ngày bình thường như bao ngày, em bất chợt dừng lại trước mặt anh. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt em sáng rực như gom cả dải ngân hà vào trong đáy mắt. Giọng nói em nhẹ như cơn gió thoảng, nhưng lại mang theo sức nặng của cả bầu trời:
"Anh, em thích anh."
Chỉ bốn chữ ấy thôi, nhưng khiến trái tim anh run rẩy.
Giây phút đó, giữa muôn vạn âm thanh hỗn độn của thế giới, anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa, chỉ còn lại em, với đôi mắt chan chứa những điều chẳng thể nói thành lời.
Anh nhìn em, thật lâu. Như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận sâu trong ký ức, để dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua, anh vẫn sẽ nhớ về cái ngày mà em đã bước vào cuộc đời anh một cách thật đặc biệt.
Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ quên được—đêm hôm ấy, khi bàn tay em khẽ chạm vào tay anh, lạnh như gió, nhưng cũng dịu dàng đến lạ. Giữa cái se lạnh của đêm, có một thứ gì đó ấm áp đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong tim anh.
Và anh biết, thanh xuân của mình từ đây sẽ mang một sắc màu mới—màu của ánh hoàng hôn ấm áp hôm nay, màu của những buổi chiều có em tựa đầu lên vai anh, màu của những ký ức không thể phai mờ.
.
Dưới ánh hoàng hôn chầm chậm buông xuống, thế giới của anh như khoác lên một gam màu mới. Một màu sắc dịu dàng, như hoa vàng trên cỏ xanh, như ánh nắng ban mai rọi qua ô cửa sổ, như ánh mắt em mỗi khi nhìn anh—trong veo, lấp lánh, và đầy ấm áp.
Em ngồi bên cạnh anh, đôi mắt khẽ nheo lại vì ánh chiều tà phản chiếu, nhưng khóe môi vẫn cong lên trong một nụ cười hiền hòa. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương cỏ dại, quyện vào hơi thở của hai người. Cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại, chỉ còn anh và em trong khoảnh khắc này, không còn bộn bề ngoài kia, không còn những lo toan, chỉ có sự yên bình lặng lẽ vây quanh.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay em, những ngón tay nhỏ bé nhưng lại mang hơi ấm quen thuộc, thứ hơi ấm đã từng kéo anh trở lại từ những ngày tăm tối nhất. Bàn tay ấy không còn mềm mịn như thuở ban đầu, đã có những vết chai, những vết xước nhỏ, những dấu vết của thời gian và những ngày không dễ dàng.
Nhưng với anh, đây vẫn là bàn tay anh muốn nắm lấy suốt cả cuộc đời này.
Anh siết chặt tay em hơn một chút, như để khẳng định rằng dù có bao nhiêu ngày tháng trôi qua, dù thanh xuân có nhanh đến thế nào, anh vẫn muốn giữ lấy em, vẫn muốn cùng em bước tiếp, dù là bao xa đi chăng nữa.
"Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi
Gọi những bình yên nào ghé chơi
Cần lắm gần lắm sao vời vợi
Tuổi thanh xuân cũng như mây trời"
Thanh xuân của anh, chính là những ngày có em.
Là những buổi sáng thức dậy bên nhau, khi ánh mặt trời còn lười biếng len qua tấm rèm cửa, chiếu những tia sáng đầu tiên xuống căn phòng nhỏ. Em dụi đầu vào vai anh, giọng ngái ngủ nhưng vẫn cố chấp thì thầm:
"Năm phút nữa thôi..."
Để rồi khi anh bật cười, em sẽ nhăn mũi giận dỗi, nhưng rồi cũng bị kéo vào lòng, quên luôn cả việc phải thức dậy. Anh sẽ vùi mặt vào mái tóc mềm mại của em, hít sâu mùi hương quen thuộc, cảm nhận nhịp tim em đập sát bên anh, một nhịp điệu dịu dàng mà anh muốn nghe cả đời.
Là những ngày anh đứng bếp nấu bữa sáng, còn em ngồi lười biếng trên quầy bếp, đôi chân đung đưa theo nhịp, nghịch mái tóc của anh, cười khúc khích mỗi khi trêu:
"Già rồi nhưng vẫn đẹp trai lắm".
Để rồi anh sẽ lườm em một cái, nhưng lại chẳng nỡ trách, vì nhìn em cười, thế giới của anh cũng trở nên yên bình hơn bao giờ hết. Em tinh nghịch chọc ghẹo anh, nhưng khi thấy anh mải nấu nướng, lại bất giác lặng yên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như cất giấu hàng ngàn điều chưa nói.
Khi anh quay lại, em vờ quay đi, nhưng hai tai lại đỏ ửng. Anh bật cười, vươn tay véo nhẹ má em: "Làm gì mà nhìn trộm anh hoài thế?"
Là những buổi chiều nằm dài bên nhau, gió hát ngoài ô cửa sổ, còn em thì thủ thỉ kể cho anh nghe về những chuyện chẳng đâu vào đâu. Giọng em trầm bổng như một bản nhạc, mà dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, anh cũng chẳng thấy chán.
Chỉ cần có em, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn, giống như bầu trời sau cơn mưa, trong vắt và bình yên. Thỉnh thoảng, anh sẽ vờ nhắm mắt lại, giả vờ ngủ để em thôi không kể nữa, nhưng chỉ cần em im lặng vài giây thôi, anh sẽ mở mắt ra ngay, kéo em lại gần:
"Tiếp đi chứ, anh chưa muốn dừng nghe em nói đâu."
Và thế là em lại tiếp tục, giọng nói hòa cùng ánh chiều tà, lan tỏa một thứ ấm áp mà anh không bao giờ muốn đánh mất.
Là những đêm giông bão, khi sấm chớp rạch ngang bầu trời, em co người lại trong vòng tay anh, bàn tay nhỏ siết chặt lấy áo anh như sợ rằng chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ biến mất.
Khi đó, anh chỉ biết ôm chặt em hơn, vỗ nhẹ lên lưng em, thủ thỉ:
"Anh ở đây, đừng sợ."
Và em tin anh, tin vào hơi ấm này, tin rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở đây, như một điểm tựa vững chãi trong cuộc đời em. Có những lúc em không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào anh, bàn tay vuốt nhẹ lên những vết chai trên lòng bàn tay anh, những dấu vết của tháng năm vất vả.
Em không cần nói, anh cũng hiểu em muốn bảo anh giữ gìn bản thân nhiều hơn. Chỉ cần một cái siết tay, một ánh mắt trao nhau trong bóng tối, anh biết rằng em yêu anh hơn cả lời nói có thể diễn tả.
Nhưng mà, thanh xuân cũng như mây trời, cứ thế trôi đi, chẳng thể nào giữ lại.
Có những ngày hai người đi lạc nhau giữa dòng đời vội vã, có những đêm dài em ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng, chỉ có bóng tối vây quanh. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trở thành âm thanh duy nhất trong màn đêm, từng nhịp trôi qua như đang đếm những nỗi cô đơn chồng chất trong em.
Em tự hỏi, liệu anh có còn nhớ đến em giữa những ánh đèn rực rỡ nơi phố thị xa hoa, giữa những buổi tiệc tùng kéo dài đến tận khuya, giữa những con đường mà em không còn đi cùng anh?
Có những ngày anh đi thật xa, quá xa để có thể quay đầu lại nhìn em. Anh lao vào công việc, vào những tham vọng mà bản thân từng ôm ấp, đến nỗi quên mất rằng, có một người vẫn lặng lẽ chờ anh phía sau. Đôi lúc, giữa những đêm muộn, khi sự ồn ào xung quanh dần lắng xuống, anh mới nhận ra sự trống trải đang len lỏi trong tim mình.
Một chiếc cốc sứ anh vẫn giữ, một bản nhạc em từng thích, một chiếc áo len em đã từng khoác cho anh vào ngày đông lạnh... tất cả đều mang theo hơi ấm của em, nhưng lại chẳng thể sưởi ấm được lòng anh.
Có những ngày anh bước đi trên những con đường đã từng có em, nhưng chỉ còn lại những vệt nắng hắt lên từ vỉa hè, những tán cây đổ bóng chập chờn, như thể đang cố nhắc anh nhớ về điều gì đó.
Quán cà phê cũ, chiếc bàn góc trong cùng, nơi em đã từng ngồi, bây giờ chỉ có một chậu cây nhỏ đang vươn mình hứng nắng. Thế giới vẫn cứ thế tiếp diễn, duy chỉ có trái tim anh là bị mắc kẹt giữa hai bờ thời gian—một bên là hiện tại lạc lõng, một bên là quá khứ với em.
Rồi đến khi giật mình nhận ra, em đã chẳng còn đứng ở nơi cũ nữa. Anh hoảng loạn tìm kiếm, lục tung những ký ức để mong thấy được hình bóng quen thuộc ấy. Nhưng thời gian không chờ một ai, và có những điều, khi đã đánh mất rồi, có lẽ chẳng thể nào tìm lại được nữa. Anh đã từng nghĩ, có lẽ mình sẽ mất nhau mãi mãi.
Nhưng rồi, em vẫn ở đây.
Dù tháng năm có dài bao nhiêu, dù những tổn thương có sâu đến thế nào, thì khi anh quay lại, em vẫn ở đây, bên cạnh anh, như một điều chưa từng thay đổi.
Anh nhớ mãi ngày anh trở về, bước qua cánh cửa quen thuộc, tim anh đập mạnh như thể sắp đối diện với một điều gì đó lớn lao. Và khi cánh cửa khẽ mở, em đứng đó, với ánh mắt không một chút trách hờn, không một chút oán giận.
Em không hỏi anh đã đi đâu, đã làm gì, đã quên em trong bao lâu. Em chỉ nhìn anh thật lâu, rồi lặng lẽ đưa tay ra, ngón tay khẽ chạm vào áo anh, như thể để kiểm chứng rằng anh thực sự đang đứng trước mặt em, không phải một giấc mơ xa vời.
"Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về
Có còn hôm qua ở đó?
Hết ngày âu lo rồi bỗng mãi hôm nay về
Thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh
Thấy yên bình giấc mơ trong lành"
Trúc Nhân khẽ cúi xuống, hôn lên mái tóc mềm mại của em. Ngọc Dương lặng lẽ mỉm cười, trong ánh mắt là cả một bầu trời bình yên. Bàn tay em siết lấy áo anh, như thể sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút thôi, anh lại biến mất.
"Anh tưởng rằng mình đã lạc mất em."
"Nhưng em chưa từng rời đi."
Chỉ là anh đi quá xa, còn em thì vẫn đứng đây, đợi anh về.
Cuộc đời này quá dài để buồn, quá ngắn để mãi hoài tiếc nuối.
Chúng ta còn trẻ, còn rất nhiều ngày phía trước để yêu thương nhau, để đi cùng nhau đến tận cùng thế giới. Để mỗi sớm mai thức dậy, anh có thể nhìn thấy em ngủ say bên cạnh, để mỗi chiều mưa có một bàn tay dịu dàng lau khô những giọt nước đọng trên tóc anh.
Chỉ cần có em, thì dù ngày mai có ra sao, anh vẫn sẽ thấy bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro