Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tình ta

A/N: shout out to my hometown, Kantherrrr

.

Sông Hậu mùa nước nổi, những cánh đồng nước ngập trắng xóa một vùng trời. Cần Thơ thuở ấy còn hoang sơ, chưa có nhiều người đến định cư, chỉ có lác đác những mái nhà tranh dựng trên nền đất cao, nép mình bên những hàng dừa nước rậm rạp. Đám trẻ con trần truồng lội sình, chạy rượt nhau trên bờ ruộng, tiếng cười giòn tan vang vọng cả một khoảng trời.

Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ dòng sông, Trúc Nhân vẫn lặng lẽ vá lại tấm chài bị rách. Gió chiều thổi nhè nhẹ, mang theo mùi nước phù sa ngai ngái, mùi của cỏ cây miền sông nước, mùi của một vùng quê yên bình không vướng chút bụi trần. 

Trúc Nhân ngồi bên mé sông, hai ống quần xắn cao tới gối, bàn chân trần ngâm trong làn nước mát rượi. Anh là dân tứ xứ, không gốc gác miền Tây nhưng mấy năm trước, theo ghe xuôi dòng mà dừng chân lại nơi này. 

Hồi đó, người ta khai khẩn đất hoang, ai chịu cực là có cái ăn, thành ra anh cũng gắng bám trụ, tự tay dựng một căn nhà nhỏ bên bờ sông, rồi trồng trọt, làm thuê cho người ta kiếm sống qua ngày, nhưng sau bao năm dừng chân, nơi này đã trở thành nhà, trở thành chốn anh có thể tựa vào sau những tháng ngày bôn ba mệt mỏi.

Tiếng mái chèo khua nước nhè nhẹ phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều. Anh ngước lên, bắt gặp một con xuồng nhỏ đang chầm chậm tấp vào bờ. Trên xuồng, một người con trai còn rất trẻ, dáng vẻ thư sinh nhưng rám nắng, đôi mắt sáng như phản chiếu cả màu trời, nụ cười hiền lành và dịu dàng như nước sông lững lờ trôi. Cậu ấy dừng chèo, hơi nghiêng đầu, cất giọng chân chất:

"Anh Hai ơi, anh ở gần đây hông? Nhà em mới dọn tới, thấy anh quen quen mà chưa biết tên."

Trúc Nhân đặt tấm chài xuống, phủi tay rồi đứng lên. Dưới ánh chiều tà, dáng anh cao gầy, nét mặt dạn dĩ của người từng trải nhưng ánh mắt lại hiền đến lạ.

"Anh tên Nhân, ở đây cũng được mấy năm rồi. Còn em?"

Người kia cười, ánh mắt hồn nhiên sáng rỡ như nắng sớm trên mặt nước.

"Dạ, em tên Dương. Nhà em ở mé rạch đằng kia, má kêu bơi xuồng qua đây coi thử xóm giềng ai nấy ra sao."

Ngọc Dương nói rồi cười, nụ cười trong veo đến mức làm lòng người nhẹ bẫng. Dòng sông lặng lẽ ôm lấy bờ bãi, như chứng kiến một cuộc gặp gỡ vốn đã được định sẵn từ lâu. 

Trúc Nhân không nói gì thêm, chỉ gật đầu, nhưng trong lòng chợt có một chút gì đó len lỏi – một chút ấm áp, một chút mong chờ, và một chút gì đó rất khó gọi tên.

Vậy là Trúc Nhân quen Ngọc Dương từ buổi chiều hôm ấy – một buổi chiều bình yên bên dòng sông Hậu.

Những ngày sau đó, em hay ghé qua nhà Trúc Nhân. Khi thì phụ anh dựng lại cái hàng rào bị mưa làm sập, khi thì mang cho anh mấy con cá mới bắt được, có bữa lại hì hục kéo theo một bó rau muống, nói là "hái dư, ăn hông hết". Trúc Nhân biết tỏng là em kiếm cớ, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười cười rồi làm bộ nhận cho qua.

Có lần, em chạy qua, gọi anh từ xa:

"Anh Nhân ơi, qua nhà em coi giúp con gà của má em cái! Nó bị gì mà cứ đứng yên một chỗ, hổng thèm ăn uống gì hết trơn."

Anh đi theo em về, thấy con gà mái cụp cánh, mắt lim dim. Sau một hồi xem xét, anh chỉ cười:

"Nó đẻ trứng đó. Em đi lấy ít rơm cho nó lót ổ, chừng mai mốt có bầy gà con líu ríu trong sân cho coi."

Em thở phào, cười tít mắt, líu ríu đi làm theo lời anh. Má em đứng bên hiên nhà, thấy vậy cũng cười, xởi lởi bảo em chuyển lời:

"Mẹ em bảo anh Nhân rảnh thì qua chơi, bữa nào má làm nồi lẩu cá linh cho ăn."

Vậy là từ đó, không chỉ em qua nhà anh mà anh cũng hay ghé nhà em. Khi thì được nhờ chặt cây chuối già để lấy thân làm thức ăn cho bầy heo, khi thì giúp sửa lại cái mái hiên bị dột. Mỗi lần ghé, Trúc Nhân luôn được em niềm nở đón tiếp, má em cũng quý anh như người trong nhà. Dần dần, hai nhà thân thiết đến nỗi người trong xóm hay chọc:

"Bữa nào cưới luôn đi cho rồi, thấy thằng Dương cứ quấn quýt anh Nhân của nó hoài."

Em nghe vậy thì đỏ mặt, cười cười, còn Trúc Nhân chỉ nhếch môi cười nhẹ, không đáp. Nhưng từ sau hôm đó, anh để ý hơn đến em. Mỗi lần em nhìn anh, ánh mắt luôn có gì đó rất lặng, rất sâu.

Rồi có một buổi chiều nọ, trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Em đang ở nhà Trúc Nhân, bị mắc mưa nên chưa về được. Hai người đành ngồi trong căn nhà lá nhỏ xíu, ngó ra ngoài hiên, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái.

Ngọc Dương chống cằm, mắt nhìn mông lung ra khoảng sông mịt mờ hơi nước. Mưa dội xuống mặt nước thành từng vòng tròn lan ra mãi, giống hệt như nỗi lòng em – cứ lăn tăn gợn sóng mà chẳng biết khi nào mới thôi. Một lát sau, em nghiêng đầu, hỏi nhỏ:

"Anh Nhân... có khi nào anh tính đi chỗ khác hông?"

Trúc Nhân hơi ngạc nhiên, liếc nhìn em. Em vẫn giữ nguyên tư thế đó, mắt không rời khỏi màn mưa, đôi mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì rất xa xăm.

"Sao tự nhiên hỏi vậy?"

Em mím môi, chần chừ một lát rồi lắc đầu.

"Em hỏi chơi vậy thôi..."

Trúc Nhân không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng rót hai ly trà nóng, đặt một ly trước mặt em. Hơi trà tỏa lên, hòa vào mùi đất nồng ẩm sau mưa. Em ngồi lặng một hồi lâu, hai tay siết chặt quanh cái ly sành, rồi bất giác đưa tay lên quẹt nhanh một giọt nước lăn trên má – không biết là nước mưa hay cái gì khác.

Hôm đó, Trúc Nhân không nói gì, nhưng sau này anh bắt đầu để ý hơn. Anh thấy mỗi lần ghé qua, em đều hay nhìn anh rất lâu. Cái nhìn không phải của một người em nhìn anh trai, cũng không phải của một người hàng xóm nhìn hàng xóm, mà là cái nhìn chất chứa điều gì đó rất lặng, rất sâu.

Mỗi khi anh múc nước dưới sông, em cũng xắn quần lên giúp. Khi anh vác bao lúa nặng, em chẳng ngần ngại chạy lại đỡ, dù sức vóc nhỏ bé hơn anh rất nhiều. Đôi khi hai người chỉ ngồi im lặng bên nhau, không nói một lời, nhưng lại cảm thấy lòng thật bình yên.

Có một hôm, Trúc Nhân nằm trên chiếc võng ngoài hiên, lim dim mắt nghỉ trưa. Em không biết đã tới từ lúc nào, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Em ngó anh thật lâu, ngắm cái vẻ phong sương của một người đàn ông từng trải, ngắm những vết chai trên tay anh, ngắm từng hơi thở đều đều của anh trong giấc ngủ.

Một cơn gió thổi qua, làm mấy sợi tóc anh rối nhẹ trên trán. Em bất giác đưa tay ra, ngập ngừng một chút rồi chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.

Trúc Nhân mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt em đang nhìn mình – không trốn tránh, không e dè, không còn cái vẻ bông đùa thường ngày. Đôi mắt ấy như mặt nước phẳng lặng nhưng sâu thăm thẳm, như chở cả một nỗi lòng không thể nói ra bằng lời.

Ngọc Dương cười khẽ, giọng nhỏ như gió thoảng:

"Anh Nhân à... Em thương anh."

Gió từ sông thổi vào mát rượi. Xa xa, tiếng chim kêu lảnh lót trên những rặng cây. Trúc Nhân không đáp lại ngay, chỉ lẳng lặng nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình, siết nhẹ.

Không cần nói gì thêm nữa.

Gió từ sông thổi về, mang theo cái lành lạnh của buổi chiều muộn. Trúc Nhân vẫn nắm tay Ngọc Dương, không buông. Giữa hai người là một khoảng lặng kéo dài, nhưng không ai thấy ngại ngùng. Bởi vì đôi khi, có những điều chẳng cần nói ra cũng đủ hiểu.

Ngọc Dương cúi đầu, tay còn lại vô thức siết chặt mép áo. Sau khi thốt ra câu nói ấy, em không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa. Trái tim đập nhanh đến mức em sợ anh có thể nghe thấy.

Trúc Nhân nhìn em, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy. Anh không bất ngờ, không vội vã, cũng không né tránh. Chỉ là có chút gì đó rất lặng, rất sâu, như dòng nước chảy dưới chân cầu – tưởng chừng bình yên nhưng thật ra cuộn trào biết bao cảm xúc.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu em, giọng trầm ấm:

"Anh biết."

Chỉ hai chữ thôi, nhưng lại khiến cả người Ngọc Dương run nhẹ.

Anh biết. Anh biết hết.

Từ những lần em chạy sang nhà anh với mấy cái cớ ngô nghê.

Từ những cái nhìn lén lút mà em nghĩ anh không nhận ra.

Từ những lần mưa rơi, em lặng lẽ ngồi bên anh, chẳng nói gì nhưng lòng lại chứa biết bao điều.

Anh biết hết. Và anh cũng cảm nhận được.

Gió lại thổi, làm những tán dừa đong đưa, bóng nắng lấp loáng trên mặt nước. Trúc Nhân vươn tay, kéo em sát lại. Mùi nắng vương trên tóc em, mùi bùn đất và sông nước thấm vào vạt áo anh.

Ngọc Dương ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh – đôi mắt đã trải qua bao nắng mưa, bao thăng trầm, nhưng lúc này đây, chỉ còn lại một sự dịu dàng không tên.

"Vậy... anh có thương em không?"

Câu hỏi ấy, nhẹ như cơn gió đầu mùa nhưng lại làm lòng người chao đảo.

Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh vươn tay, đặt lòng bàn tay lên má em, ngón cái khẽ vuốt nhẹ gò má rám nắng. Rồi anh cúi xuống, đặt lên trán em một nụ hôn thật khẽ, thật nhẹ, như sợ làm tan đi khoảnh khắc này.

"Em nghĩ sao?"

Ngọc Dương chớp mắt, rồi chợt cười. Một nụ cười ngây ngô, nhưng lại chan chứa hạnh phúc.

Trúc Nhân không nói lời hoa mỹ. Anh không cần hứa hẹn điều gì xa xôi. Nhưng cái cách anh nhìn em, cái cách anh chạm vào em, cái cách anh nắm tay em thật chặt – tất cả đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Bầu trời dần chuyển sang màu cam đỏ. Bên kia sông, lũ trẻ đang cười vang khi chơi trò té nước. Một chiếc xuồng nhỏ lướt qua, mang theo mấy cọng lục bình trôi chậm rãi.

Trúc Nhân vẫn nắm tay em, siết nhẹ.

Ngọc Dương tựa đầu vào vai anh, khẽ thì thầm:

"Vậy là từ nay em có thể đường hoàng qua nhà anh mà không cần kiếm cớ nữa rồi."

Anh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi em.

"Từ hồi nào tới giờ có ai cấm đâu."

Em không nói gì, chỉ khẽ siết chặt tay anh hơn.

Buổi chiều hôm ấy, trên bến sông quê, có hai con người lặng lẽ ngồi bên nhau, cùng nhìn về một phía. Không cần nói thêm gì nữa, vì chỉ cần có nhau, thế giới đã đủ bình yên.

Những ngày sau đó, Ngọc Dương không còn phải kiếm cớ sang nhà Trúc Nhân nữa. Mà thật ra, em cũng chẳng kiếm cớ bao giờ. Chỉ là trước đây, mỗi lần bước qua con đường nhỏ giữa hai nhà, em đều thấy tim mình đập mạnh một cách kỳ lạ. Bây giờ thì khác. Bây giờ em có thể ung dung đi thẳng vào sân, cười hì hì mà nói:

"Má kêu em qua đây mượn con dao."

"Bữa nay má lại nấu cá nữa hả?"

"Dạ. Mà má nói kêu anh qua ăn luôn."

"Ừ, để anh rửa tay rồi qua liền."

Rồi lại có những hôm, em chạy sang với hai trái dừa tươi, cười đến là tươi:

"Nè, hồi nãy đi ngang vườn dừa thấy có trái chín quá trời, em bẻ được hai trái đem qua cho anh."

Anh đưa tay nhận lấy, nhìn em đầy cưng chiều:

"Vậy mà nãy giờ tưởng qua đây để gặp anh không chứ."

Ngọc Dương bĩu môi, nhưng đôi tai lại đỏ lên thấy rõ.

Những chiều nước lớn, Trúc Nhân hay chèo xuồng ra giữa sông. Ngọc Dương ngồi phía trước, hai chân đong đưa, tay nghịch nước. Bầu trời mùa này trong vắt, những đám mây trắng cứ trôi lững lờ, phản chiếu xuống mặt sông một khoảng trời bình yên đến lạ.

"Hồi nhỏ em có tưởng tượng mai mốt sẽ thương ai không?" – Trúc Nhân bất chợt hỏi, tay vẫn giữ chắc mái chèo.

Ngọc Dương nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc lắc:

"Không có. Em cứ nghĩ mai mốt lớn lên sẽ lấy vợ như bao người."

"Rồi giờ sao?"

Em cười, nheo mắt nhìn anh:

"Giờ em tính lấy chồng."

Trúc Nhân bật cười, mái chèo khẽ khuấy lên những vòng nước. Ngọc Dương nhìn anh, cảm thấy lòng nhẹ tênh. Giữa dòng nước rộng lớn này, chỉ có anh và em. Chỉ có tiếng mái chèo khuấy nước, tiếng chim chiều gọi bạn, và tiếng hai trái tim đang đập cùng một nhịp.

"Em không sợ à?" – Trúc Nhân hỏi, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa chút gì đó thật sâu.

Ngọc Dương lắc đầu:

"Không. Vì em biết, chỉ cần có anh, em không có gì phải sợ hết."

Anh lặng người. Rồi nhẹ nhàng buông mái chèo, vươn tay kéo em lại gần. Vòng tay anh rộng lớn, đủ để ôm trọn lấy em, che chắn em khỏi những cơn gió sông se lạnh.

Trời về chiều, nắng nhạt dần, phủ lên mặt nước một màu vàng cam dịu nhẹ. Chiếc xuồng nhỏ cứ trôi chầm chậm giữa mênh mông sông nước, mang theo hai con người tựa vào nhau, chở theo một tình yêu giản dị nhưng vững chãi như đất trời nơi đây.

Từ dạo đó, người trong xóm thấy cảnh Trúc Nhân với Ngọc Dương kè kè bên nhau hoài cũng chẳng lấy làm lạ. Sáng sáng, khi ánh mặt trời còn chưa ló dạng hẳn, người ta đã thấy hai bóng dáng quen thuộc chở nhau trên chiếc xuồng nhỏ, len lỏi qua những con rạch chằng chịt để ra ruộng.

Trúc Nhân chèo xuồng, tay thoăn thoắt điều khiển mái chèo, nước sông vỗ nhẹ hai bên mạn xuồng thành từng tiếng lộp bộp. Ngọc Dương ngồi phía trước, tay vân vê tà áo bà ba đã cũ, mắt lim dim tận hưởng làn gió sớm mát rượi. 

Nước sông hôm nay trong veo, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Thỉnh thoảng, em lại quay sang cười, nghịch ngợm lấy tay quậy nước, làm nước bắn tung tóe lên áo anh.

"Nhóc con, em quậy nữa là anh chèo cho té xuống sông à."

Ngọc Dương cười khanh khách, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh như ánh nắng sớm rọi xuống mặt nước. Em chẳng sợ, ngược lại còn cố tình vẫy mạnh hơn:

"Anh không dám đâu."

"Không tin thử không?"

"Anh mà dám làm thiệt, em méc má liền."

Trúc Nhân bật cười, chỉ lắc đầu nhìn em. Ai mà chịu nổi em chứ? Cái kiểu nũng nịu nửa vờ nửa thật, cái miệng hay cãi mà mỗi lần bị anh nhìn chằm chằm là đỏ mặt. Mỗi lần em nói "em méc má liền", là y như rằng em lại cười trước, cái điệu bộ đó làm sao mà giận cho nổi.

Họ cứ vậy mà sống bên nhau, trải qua từng ngày bình yên giữa bạt ngàn sông nước, ruộng vườn.

Có những buổi trưa nắng gắt, khi mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, Trúc Nhân lại kiếm chỗ râm mát dưới tán cây mà ngồi nghỉ. Còn Ngọc Dương thì lanh chanh đi hái mấy trái mận chín đỏ trên cây, vừa hái vừa nhón chân nhảy lò cò trên bờ đất hẹp.

"Anh Nhân, anh coi nè, trái này đỏ au luôn nè!"

Trúc Nhân chỉ lười biếng tựa lưng vào thân cây, nhàn nhã nhìn em chạy qua chạy lại, cái bóng nhỏ xíu in dài trên mặt đất. Nhưng rồi em leo trèo không cẩn thận, trượt chân một cái, suýt té xuống mương.

Trúc Nhân giật mình, lao tới chụp lấy em. Cả hai ngã nhào xuống đất, em đổ ập vào lòng anh, hơi thở gấp gáp còn chưa kịp ổn định.

Mùi nắng, mùi đất, mùi cỏ cây hòa quyện vào nhau. Ngọc Dương nằm yên, tim đập thình thịch, hai má nóng bừng. Trúc Nhân cũng chẳng khá hơn, nhưng anh chỉ bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên trán em:

"Đồ hậu đậu."

Ngọc Dương bĩu môi, lúng túng ngồi dậy, nhưng vẫn chưa chịu rời khỏi vòng tay anh. Lần nào cũng vậy, anh chưa bao giờ trách em điều gì, dù có quậy phá đến đâu, có làm rối tung mọi thứ thế nào, chỉ cần em quay lại nhìn anh, nụ cười ấy sẽ luôn dịu dàng chờ sẵn.

Những buổi chiều muộn, khi mặt trời dần khuất sau hàng dừa nước, hai người lại ngồi trên bến sông. Trúc Nhân thường mang theo một cây sáo trúc cũ, là thứ mà hồi nhỏ anh tự vót từ một đoạn tre trong vườn. Ngọc Dương thích nhất là được nghe anh thổi sáo.

Tiếng sáo của anh không quá điêu luyện, nhưng lại có một cái gì đó rất ấm, rất gần gũi, như con nước mùa lũ, như ngọn gió đồng nội thổi qua bờ cỏ xanh rì. Những âm thanh ấy lặng lẽ len lỏi vào lòng em, dịu dàng như bàn tay ai đó khẽ vuốt lên những nỗi buồn không tên. Em ngồi sát bên anh, đôi chân đung đưa nhè nhẹ theo nhịp sóng vỗ bờ, mắt lim dim tận hưởng từng giai điệu quen thuộc.

Nơi quê nhà yên bình này, mỗi ngày cứ thế mà trôi qua, như con nước xuôi dòng, như gió thổi qua đồng, chẳng hề vội vã, chẳng cần hối tiếc điều gì. Ngọc Dương thích cảm giác được ngồi bên anh như thế này, giữa đất trời lồng lộng, giữa hương đồng gió nội, giữa những khoảnh khắc tưởng chừng bé nhỏ nhưng lại quý giá vô ngần.

Có khi em lặng thinh nghe tiếng sáo, có khi lại tinh nghịch giật nhẹ vạt áo anh, giọng đùa cợt:

"Anh Nhân, mai mốt già rồi, anh có còn thổi sáo cho em nghe nữa không?"

Trúc Nhân dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt anh dịu dàng như mặt sông lúc chạng vạng. Anh không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng đặt cây sáo xuống rồi đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm của em.

"Chừng nào em còn muốn nghe, thì anh còn thổi."

Em bật cười, cười nhẹ như gió thoảng, nhưng lại cảm thấy tim mình nhói lên một nhịp. Câu trả lời của anh thật đơn giản, nhưng sao lại khiến lòng em dậy sóng?

Một ngày nào đó, nếu mọi thứ thay đổi, nếu cuộc đời chẳng còn bình lặng như bây giờ, nếu những giấc mơ đẹp phải nhường chỗ cho thực tại nghiệt ngã... liệu anh có còn giữ mãi lời hứa này không?

Rồi có lần, giữa một chiều lặng lẽ, khi mặt trời đỏ rực soi bóng hai người lên mặt nước, em bất chợt ngước lên, chống cằm nhìn anh, giọng lí nhí:

"Anh Nhân... mai mốt có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở đây với em chứ?"

Trúc Nhân hơi khựng lại, ánh mắt anh có gì đó trầm xuống. Câu hỏi của em không rõ ràng, nhưng anh biết, em đang lo điều gì. Xã hội này chưa bao giờ dễ dàng với những người như họ. Những ánh mắt tò mò, những lời xầm xì, những rào cản vô hình... liệu có ngày nào đó sẽ cuốn họ rời xa nhau?

Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh đặt cây sáo xuống, vươn tay kéo em sát lại, để đầu em tựa vào vai anh. Ngọc Dương hơi sững người, nhưng rồi cũng từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim chậm rãi, vững chãi của anh ngay bên tai.

"Anh hứa."

Một lời hứa không quá to tát, không màu mè, nhưng đủ để Ngọc Dương cảm thấy an tâm.

Gió lại thổi, mang theo mùi hương của những bông điên điển nở vàng ven bờ. Xa xa, tiếng con chim cuốc gọi bạn vọng về, lẫn trong tiếng nước vỗ bờ nhè nhẹ.

Bên bến sông quê, có hai con người ngồi bên nhau, tựa vào nhau mà sống, mà thương, mà tin tưởng vào những điều đẹp đẽ nhất giữa cuộc đời.

Và giữa những thanh âm của đất trời, có một lời hứa được khắc ghi, như dòng nước mãi xuôi về biển lớn, như cánh đồng lúa vẫn xanh rì mỗi độ vào mùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro