thủy triều
Lần đầu tiên gặp nhau, em là cậu nhóc vừa bước vào showbiz, ánh mắt trong veo, tràn đầy ước mơ. Anh đã đứng đó, lặng lẽ quan sát em, như cách người ta nhìn một cơn gió lạ vô tình lướt qua đời mình.
Hôm ấy, trong cánh gà sân khấu, em hồi hộp đến mức không giấu nổi sự bối rối. Ngón tay em cứ vô thức mân mê chiếc micro, đôi mắt khẽ nhắm lại hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên được đứng chung sân khấu với những người anh, người chị gạo cội, trái tim em đập mạnh đến mức chỉ cần đứng gần cũng nghe rõ.
Anh nhìn thấy em từ xa, đôi mắt nâu trầm mặc dõi theo từng cử chỉ vụng về nhưng đáng yêu ấy. Cậu nhóc ấy nhắc anh nhớ về chính mình của những năm đầu: ngây ngô, nhiệt huyết và dễ tổn thương.
"Anh Trúc Nhân, rất vui được gặp anh!"
Em cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng, một vầng trăng non chưa từng biết thế nào là bão tố. Bàn tay nhỏ nhắn đưa ra đầy chân thành, còn anh thì nhẹ nhàng nắm lấy. Cái nắm tay ấy, ấm áp và dịu dàng, như một khởi đầu cho cơn gió sẽ làm rung chuyển mặt biển trong lòng anh.
Lần đầu tiên trong nhiều năm đứng trên sân khấu, anh bỗng cảm nhận một thứ cảm giác lạ lẫm trào dâng. Từ ánh mắt của em, từ nụ cười rạng rỡ ấy.
.
Người ta vẫn bảo, trong thế giới này, không có chỗ cho tình yêu. Đặc biệt là thứ tình cảm như của anh và em. Nhưng làm sao lý trí có thể thắng được trái tim?
Những ngày đầu quen nhau, em luôn tìm cớ ở cạnh anh. Những buổi tập luyện, em ngồi cách anh chỉ một chiếc ghế, lén lút quan sát từng biểu cảm của anh qua tấm gương phản chiếu trong phòng tập. Khi anh nhận ra, em đỏ mặt quay đi, nhưng đôi tai thì ửng hồng như cánh đào.
"Nhóc con, em tưởng anh không thấy sao?" – Anh cười khẽ, giọng nói trầm ấm vang lên trong phòng tập.
Em mím môi, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ bối rối.
Những chuyến lưu diễn dài ngày, em thường tìm cách ngồi cạnh anh. Em kể đủ thứ chuyện, từ những giấc mơ tuổi thơ ở Phan Thiết đến những nỗi lo của một tân binh trong showbiz. Anh chỉ im lặng, thỉnh thoảng khẽ xoa đầu em, như cách người ta dỗ dành một con mèo nhỏ.
"Anh à, em mệt..."
Những đêm muộn, khi show diễn kết thúc, em tựa đầu vào vai anh. Mái tóc mềm mại chạm nhẹ vào cổ anh, mùi hương quen thuộc xâm chiếm mọi giác quan. Tiếng thở dài của em hòa vào hơi thở đêm Sài Gòn, nhẹ nhưng đầy tâm sự.
Anh biết, đằng sau nụ cười rạng rỡ trên sân khấu, em cũng có những nỗi buồn chưa từng thổ lộ. Chỉ khi bên anh, em mới để lộ sự yếu đuối đó.
"Ngủ đi, có anh đây."
Câu nói ấy trở thành một thứ bùa chú an thần. Em nhắm mắt, để mặc mình trôi vào giấc ngủ với hơi ấm quen thuộc của anh.
.
Tình yêu của anh và em giống như một bản nhạc không lời. Không cần quá nhiều câu nói, không cần những hứa hẹn xa xôi, chỉ cần một ánh mắt trao nhau, là đủ để hiểu.
Có những đêm, khi ánh đèn sân khấu rọi xuống, anh đứng trong cánh gà nhìn em hát. Em cười rạng rỡ, tỏa sáng giữa biển người. Nhưng chỉ mình anh biết, nụ cười ấy đôi khi chỉ là tấm màn che giấu nỗi cô đơn.
Rồi giữa những giai điệu sôi động, lời bài hát vang lên:
"Nhắm mắt lại, hôn vào tai
Nhớ em anh không thể nào cai
Cuốn lấy nhau như sóng dập dìu
Anh là gió, em là thủy triều..."
Mắt em tìm đến góc tối nơi anh đứng. Một ánh nhìn thoáng qua nhưng khiến trái tim anh khẽ rung.
Không ai biết, chỉ có anh hiểu, rằng em đang hát cho anh nghe.
.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng dịu dàng như thế. Showbiz vốn khắc nghiệt, và những thứ tình cảm ngoài lề luôn bị soi mói.
Tin đồn bắt đầu xuất hiện.
"Trúc Nhân và Ali Hoàng Dương... hình như rất thân thiết nhỉ?"
Những câu hỏi dần xuất hiện dưới các bài viết, những ánh mắt tò mò soi xét mỗi khi cả hai cùng xuất hiện. Người ta bàn tán, châm chọc. Và em – cậu trai bé nhỏ ấy – không giấu nổi sự hoảng loạn.
Em dần tránh né anh trước đám đông. Những tin nhắn ít đi, những cuộc trò chuyện trở nên ngập ngừng.
Anh hiểu, em đang sợ.
Một đêm mưa, em gọi cho anh. Giọng em run rẩy:
"Anh... nếu một ngày nào đó, em không thể tiếp tục đứng trên sân khấu nữa, anh có buông tay em không?"
Anh im lặng rất lâu. Quá khứ từng dạy anh rằng, lời hứa dễ dàng nhất cũng chính là thứ mong manh nhất. Nhưng rồi, trong tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, anh nhẹ giọng:
"Dù thế nào đi nữa, anh vẫn ở đây."
.
Sau hôm ấy, em lại trở về bên anh, nhưng là một phiên bản trưởng thành hơn. Em thôi sợ hãi trước những lời đồn, vì em biết, chỉ cần anh không buông tay, thì giông bão nào cũng chỉ là thử thách.
Một đêm diễn ở Đà Lạt, sau khi kết thúc show, anh kéo em đi bộ dưới mưa phùn. Đà Lạt lạnh, hơi thở của em mờ mịt trong không khí. Em khẽ siết lấy tay anh:
"Anh à, nếu một ngày nào đó... mình không thể cùng nhau nữa, thì sao?"
Anh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm.
"Thì anh sẽ làm cơn gió, luôn tìm về nơi có em – thủy triều của anh."
Em bật cười, nước mưa lẫn với nước mắt rơi trên má.
Và rồi, giữa cơn mưa lạnh, em cất giọng hát, khẽ khàng, dịu dàng:
"Vầng trăng ghé thăm, thủy triều lên
Hai ta ước đêm nay khó quên..."
Anh siết chặt bàn tay em.
Cuộc sống vẫn tiếp tục. Sóng gió vẫn đến. Nhưng anh và em, sau tất cả, vẫn chọn ở lại bên nhau.
Không cần công khai, không cần thế giới công nhận. Tình yêu của anh và em chỉ cần một bầu trời đêm Đà Lạt, một cơn mưa rơi nhẹ nhàng, và đôi bàn tay luôn tìm đến nhau sau cánh gà sân khấu.
Bởi...
"Trao em tình yêu, trao đi hết luôn cho nàng
Chìm đắm say khung trời hai ta giữa chốn mơ màng
Mắt nhắm, tay đan, tan trong nỗi nhớ vô vàn
Nhớ em dù cho cạnh bên, anh lại càng yêu thêm."
Gió và thủy triều, mãi mãi chẳng rời nhau.
Mùa thu năm ấy, showbiz đổi thay, nhưng anh và em vẫn là gió và thủy triều.
Sau đêm Đà Lạt mưa rơi, chúng ta lại trở về guồng quay của ánh đèn sân khấu, những lịch trình bận rộn và cả những ánh mắt soi mói. Không ai biết, sau những lần em rạng rỡ trên truyền hình, có những đêm dài em thu mình trong góc tối, chỉ có tiếng tin nhắn rung lên khe khẽ:
"Anh đang làm gì?"
Anh luôn trả lời, dù có muộn thế nào đi nữa.
"Đang nhớ nhóc con của anh."
Rồi em lại cười, gửi một tin nhắn thoại ngắn ngủi, đôi khi chỉ là tiếng thở dài hoặc một câu hát ngẫu hứng. Và chỉ như thế thôi, em biết rằng, anh vẫn ở đây.
Có những ngày quá mệt mỏi, em gục đầu lên bàn thu âm, giọng khàn đặc vì hát quá nhiều. Anh bước vào, đặt lên bàn ly trà gừng ấm nóng. Em ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh như thủy tinh, rồi thở dài:
"Anh, em sợ."
Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh em, bàn tay siết nhẹ những ngón tay gầy guộc của em.
"Em sợ điều gì?"
"Sợ một ngày nào đó, mình không còn là chính mình nữa. Sợ những yêu thương này cũng sẽ bị cuốn trôi."
Anh im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ vang vọng giữa căn phòng. Rồi rất lâu sau, anh khẽ cười, cúi xuống thì thầm bên tai em:
"Gió thì làm sao ngừng thổi? Còn thủy triều, thì làm sao ngừng dâng?"
Em nhắm mắt, tựa đầu lên vai anh. Hơi thở của anh, vẫn là nơi bình yên nhất.
Nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có bình yên?
Một ngày nọ, những tin đồn lại bùng lên dữ dội. Một tấm ảnh chụp lén, một câu chuyện bị thêu dệt, những dòng tiêu đề giật gân tràn ngập khắp nơi.
"Ali Hoàng Dương và Trúc Nhân – chỉ là tình bạn?"
Người ta suy đoán, người ta phán xét. Có kẻ cười cợt, có người ủng hộ, nhưng cũng không ít kẻ độc miệng.
Em đọc những bình luận ấy, ánh mắt lặng đi.
"Anh, nếu một ngày người ta ép chúng ta phải xa nhau, anh có nghe lời không?"
Anh bật cười, xoa đầu em.
"Ai ép được anh rời xa em?"
Nhưng em thì không cười.
"Anh không sợ sao?"
"Sợ chứ. Nhưng anh sợ mất em hơn."
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, em nhào vào lòng anh, ôm thật chặt. Em không khóc, chỉ hơi run rẩy. Và anh cũng chỉ có thể siết chặt em hơn.
Rồi sóng gió cũng qua đi, như mọi lần. Người ta quên nhanh hơn ta tưởng. Những scandal mới xuất hiện, những cái tên khác bị réo gọi, còn chúng ta – vẫn tiếp tục cuộc sống của mình.
Em đứng trên sân khấu, cất giọng hát trong veo, ánh mắt tìm về phía cánh gà – nơi anh vẫn luôn đứng đợi.
Có những điều không cần nói ra, không cần khẳng định. Chỉ cần một ánh mắt chạm nhau, là đủ để hiểu.
"Gió vẫn thổi, thủy triều vẫn dâng."
Dù là ngày mai, hay cả đời này.
Những năm sau này, khi cả hai đã không còn là những cái tên quá hot trên mặt báo, anh và em vẫn âm thầm ở bên nhau. Lúc ấy, anh đã mở một quán cà phê nhỏ ở Đà Lạt, đặt tên là "Gió & Thủy Triều". Quán cà phê ấy có những bức tường màu xanh biển dịu mát, những chiếc bàn gỗ mộc mạc và những giai điệu acoustic nhẹ nhàng vang lên mỗi chiều.
Mỗi lần có khách hỏi: "Tại sao lại là Gió & Thủy Triều?", anh chỉ cười, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn về phía những cánh rừng xa xăm: "Vì có những tình yêu, dù không cần công khai, không cần phô trương, vẫn luôn tìm về nhau như gió và thủy triều."
Và vào một tối mưa phùn, khi quán vắng khách, em cầm cây guitar cũ kỹ, ngồi xuống giữa quán và cất giọng hát:
"Mắt nhắm tay đan, tan trong nỗi nhớ vô vàn...
Nhớ anh dù cho cạnh bên, em lại càng yêu thêm..."
Anh lặng lẽ đứng sau quầy bar, nhìn em với nụ cười dịu dàng. Em đã trưởng thành, chín chắn và đầy tự tin. Nhưng trong ánh mắt ấy, anh vẫn thấy cậu nhóc năm nào, hồi hộp nắm chặt micro trong cánh gà sân khấu, và ánh mắt đầu tiên trao anh cái nhìn trong veo.
Tình yêu của anh và em, không phải tình yêu bùng cháy dữ dội như pháo hoa, mà là thứ tình yêu âm ỉ, lặng thầm, như cơn gió không ngừng thổi, và như thủy triều mãi mãi dâng.
Và dù thế gian ngoài kia có ồn ào ra sao, thì chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một câu hát, cũng đủ để nhắc ta nhớ rằng:
Gió sẽ mãi tìm về bên thủy triều.
Mãi mãi, và luôn luôn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro