thuốc lá
Sài Gòn đêm nay lộng gió. Những tán cây trên con phố nhỏ rung lên khe khẽ, những ánh đèn vàng trải dài thành vệt mờ ảo trên mặt đường ướt đẫm hơi sương. Trong cái se lạnh lạ lẫm của một ngày cuối năm, Trúc Nhân lần đầu tiên gặp Ngọc Dương.
Anh không phải kiểu người tin vào tiếng sét ái tình, nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt em, anh đã biết mình không thể quên.
Ngọc Dương không phải là người quá sôi nổi, không phải kiểu người khiến người ta chú ý ngay từ lần đầu tiên. Em chỉ đơn giản là tồn tại, yên bình như một vệt nắng muộn trên hiên nhà, như làn khói mỏng tan vào không khí, dịu dàng mà len lỏi khắp nơi.
Trái ngược hoàn toàn với anh - một kẻ đã sống đủ lâu trong những góc tối của cuộc đời, với những tổn thương, những vết sẹo giấu sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ.
Họ gặp nhau trong một quán cà phê nhỏ ở quận 1, nơi có ánh đèn vàng ấm áp và tiếng nhạc jazz cũ kỹ vang lên từ chiếc loa đặt ở góc phòng. Bạn chung của họ là người giới thiệu hai người với nhau, nhưng anh không nhớ rõ câu chuyện lúc ấy. Vì tất cả những gì còn đọng lại trong tâm trí anh, chỉ là khoảnh khắc em vén nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt đó...
Trong một giây ngắn ngủi, Trúc Nhân cảm thấy như mình bị hút vào một thế giới hoàn toàn khác - một thế giới không có những đêm cô đơn với khói thuốc lảng vảng, không có những nỗi mệt mỏi vắt kiệt tâm trí.
Đôi mắt em trong veo như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng lại như biết tất cả, hiểu tất cả. Khi ánh nhìn ấy chạm vào anh, anh có cảm giác như cả những góc tối nhất trong lòng mình cũng được vỗ về, như thể em có thể nhìn thấu từng vết xước nơi tim anh, nhưng không vội vàng chạm vào hay phán xét.
Đó là ánh mắt của một người đủ kiên nhẫn để đợi anh mở lòng.
Từ hôm đó, họ bắt đầu gặp nhau nhiều hơn.
Những cuộc trò chuyện ban đầu chỉ xoay quanh âm nhạc, những bộ phim hay, những sở thích nhỏ nhặt thường ngày. Ngọc Dương có thói quen nhấp từng ngụm cà phê nhỏ rồi nheo mắt, như đang cố cảm nhận xem hôm nay hương vị có gì khác với hôm qua hay không.
Em thích những ngày trời nhiều mây nhưng không mưa, thích ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn dòng người qua lại. Em kể về những chuyến đi, về những cuốn sách cũ có những dòng chữ em đã ghi vội trên lề giấy.
Còn Trúc Nhân... anh không nhớ mình đã nói gì. Chỉ biết mỗi khi em cất giọng, anh đều bất giác lắng nghe.
Giọng nói của Ngọc Dương trầm ấm, nhẹ nhàng, giống như tiếng kim đồng hồ tích tắc trong một căn phòng yên tĩnh. Một khi đã quen với nó, người ta sẽ không còn muốn nghe bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Trúc Nhân nhận ra mình đã nghiện giọng nói ấy tự lúc nào không hay.
.
.
.
Trúc Nhân hút thuốc từ lâu rồi.
Ban đầu chỉ là một thói quen nhỏ, một cách để xoa dịu thần kinh trong những đêm cô đơn, nhưng càng về sau, nó trở thành thứ không thể thiếu. Những điếu thuốc đốt dở, tàn thuốc rơi vãi trên mặt bàn, hương khói đọng lại trên từng nếp áo, tất cả như một vòng lặp không lối thoát.
Đặc biệt là sau những đêm dài chật vật với những cơn mất ngủ triền miên, khói thuốc dường như là thứ duy nhất nhấn chìm anh vào cảm giác tê liệt tạm thời.
Cảm giác cô đơn luôn bám lấy anh, như một thứ bóng tối vô hình trườn dọc theo sống lưng, quấn quanh cổ họng khiến anh nghẹn lại, không nói nên lời. Những lúc như vậy, Trúc Nhân chỉ biết châm một điếu thuốc, nhìn làn khói trắng lững lờ tan vào không khí, rồi tự lừa dối bản thân rằng mọi thứ ổn cả.
Ngọc Dương ghét thuốc lá.
Nhưng em không ghét anh.
Em không lên giọng trách mắng hay tìm cách cấm cản. Em chẳng bao giờ giật điếu thuốc khỏi tay anh một cách thô bạo, cũng không cố tỏ ra khó chịu hay tránh né.
Em chỉ đơn giản là nhìn anh bằng đôi mắt buồn, cái buồn không thành tiếng, cái buồn lặng lẽ mà dai dẳng như cơn mưa phùn kéo dài cả ngày đông. Và ánh mắt đó còn làm anh khó chịu hơn cả những lời chỉ trích.
"Anh hút ít thôi." - "Ừ."
Anh đáp, nhưng vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Có những đêm, trời Sài Gòn mưa lất phất, từng giọt nước đọng lại bên khung cửa sổ, vẽ nên những vệt dài mờ nhòe dưới ánh đèn đường. Trúc Nhân ngồi lặng lẽ trên bậu cửa, một chân co lên, một chân thả lỏng, bàn tay kẹp điếu thuốc cháy dở, khói trắng lượn lờ trong không gian chật hẹp của căn phòng. Hơi thở anh hòa lẫn vào làn khói ấy, nặng nề và phả ra mùi thuốc nồng hắc.
Mỗi khi căng thẳng, mỗi khi những suy nghĩ chẳng rõ ràng vây lấy đầu óc anh, mỗi khi đêm quá dài mà giấc ngủ lại trở nên xa xỉ, anh đều tìm đến thuốc lá.
Nó không giúp anh giải quyết vấn đề, không khiến nỗi buồn vơi bớt, chỉ đơn thuần là một thói quen kéo dài, một thứ gì đó khiến anh cảm thấy mình còn có thể kiểm soát được một phần nhỏ của cuộc đời này.
Tiếng cửa mở khe khẽ.
Anh không cần quay lại cũng biết là ai.
Ngọc Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến, ngồi xuống sàn ngay bên chân anh. Em thu đôi chân nhỏ vào trong lòng, cằm tựa lên đầu gối, khoảng cách vừa đủ gần để cảm nhận hơi ấm của nhau. Hương bạc hà thanh mát từ mái tóc em len lỏi vào khói thuốc, hòa lẫn giữa làn hơi cay nồng, như một nốt trầm dịu dàng giữa những thanh âm khàn đục của cuộc đời anh.
Không có lời trách móc. Không có sự giằng co. Chỉ có sự kiên nhẫn.
Trúc Nhân nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay thon dài chai sạn vì đàn hát, nay lại vương thêm lớp ám vàng của thuốc lá. Anh từng nghĩ, có lẽ đôi tay này chẳng còn xứng đáng để chạm vào những gì thuần khiết nữa. Nhưng rồi, một cảm giác ấm áp chợt len vào.
Bàn tay em đặt lên tay anh. Nhẹ nhàng. Không kéo điếu thuốc ra, không siết chặt, không ép buộc. Chỉ đơn giản là đặt vào đó, như muốn nhắc anh rằng, anh vẫn còn một điểm tựa.
Lâu lắm rồi anh mới nhận ra, bàn tay em nhỏ đến vậy, nhưng lúc nào cũng có thể ôm trọn bàn tay anh.
Lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe yếu ớt, phản chiếu những dao động mơ hồ trong lòng anh.
"Anh lại nghĩ nhiều sao?"
Giọng em nhỏ nhẹ, nhưng có sức nặng hơn cả ngàn lời quở trách.
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn khói thuốc tan vào không khí. Một lúc sau, anh mới gật nhẹ. "...Ừ."
Ngọc Dương không hỏi tiếp. Vì em biết, nếu anh muốn nói, anh sẽ tự khắc mở lời.
Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng ngọt ngào. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp ngoài khung cửa, tiếng gió đùa nghịch những chiếc lá lác đác trên hiên nhà, và tiếng thở khe khẽ của hai người. Không gian này chỉ có anh và em, nhưng lại đủ để lấp đầy những khoảng trống chênh vênh trong tâm hồn anh.
Một lúc sau, em chậm rãi đưa tay lên, những ngón tay mềm mại chạm vào cổ tay anh, rồi di chuyển dần lên bàn tay anh đang cầm điếu thuốc. Không nhanh, không vội, nhưng cũng không chần chừ. Một cách dịu dàng, em rút điếu thuốc ra khỏi tay anh, rồi nhẹ nhàng dụi tắt nó vào gạt tàn.
Anh không phản kháng.
Chưa từng có ai làm thế với anh mà không khiến anh khó chịu.
Nhưng em thì khác.
Em không nói rằng thuốc lá có hại. Không nói rằng anh nên bỏ thuốc. Không nói rằng anh phải thay đổi.
Em chỉ đơn giản là ở đây, cạnh bên anh.
Một bàn tay nhỏ bé nhưng đủ vững chãi để nắm lấy anh, dù anh có lạc vào bóng tối sâu đến đâu.
"Em không ghét anh sao?" – Anh chợt hỏi, giọng khàn đặc, như thể sợ câu trả lời của em sẽ thay đổi tất cả.
Ngọc Dương ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt trong veo phản chiếu những ánh đèn vàng hắt từ ngoài đường vào. Ánh mắt em dịu dàng đến mức khiến anh quên đi sự tồn tại của cả thế giới xung quanh. Một lát sau, em khẽ lắc đầu.
"Không."
Chỉ một chữ, nhưng đủ khiến lồng ngực anh thắt lại.
Anh đã từng bị chê bai, từng bị người ta quay lưng vì thói quen này. Nhưng em chưa từng quay lưng với anh.
Cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lồng ngực, khiến anh không biết phải làm gì ngoài việc đưa tay ôm lấy em. Hơi ấm từ em lan ra, chậm rãi xua đi từng cơn lạnh lẽo trong lòng.
Ngón tay em luồn vào tóc anh, chậm rãi xoa dịu, từng chút một, như một cơn sóng nhỏ cuốn lấy bờ cát.
"Anh không cần thuốc lá để ngủ đâu." – Giọng em khẽ khàng, như một lời thì thầm giữa đêm khuya. "Cứ ôm em đi, em sẽ ở đây."
Anh siết chặt vòng tay, ôm lấy em như thể em là thứ duy nhất neo giữ anh lại với thực tại. Vùi mặt vào hõm cổ em, lắng nghe nhịp tim em trầm ổn bên tai, lần đầu tiên sau nhiều tháng dài, anh cảm thấy mình không cần phải tìm đến khói thuốc nữa.
Đêm ấy, trong vòng tay em, anh ngủ một giấc thật sâu.
.
Bộ phim vừa kết thúc, màn hình TV tối dần, chỉ còn những ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ phản chiếu vào. Không gian quanh họ chìm trong yên lặng, chỉ còn hơi thở khe khẽ, tiếng vải sột soạt khi ai đó nhích người, và nhịp tim đều đặn hòa lẫn vào nhau.
Trúc Nhân đưa tay lên, khẽ kéo Ngọc Dương lại gần. "Lại đây một chút."
Không có sự do dự nào. Em không hỏi tại sao, cũng chẳng ngần ngại. Em chỉ lặng lẽ dịch người, để đầu mình tựa lên ngực anh, hơi thở ấm áp phả vào lớp áo mỏng.
Một cơn rung động bất chợt tràn đến, khiến nhịp tim anh đập nhanh hơn.
Trúc Nhân hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh dừng lại trên những đường nét quá đỗi quen thuộc nơi gương mặt em. Dưới ánh sáng dịu dàng từ những tòa nhà phía xa, hàng mi em cong vút, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt em yên bình đến lạ. Tóc em hơi rối, có vài lọn nhỏ lòa xòa trước trán. Bàn tay anh chạm vào em, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ấy ra sau, để lại một sự ấm áp mơ hồ trên làn da mềm mại.
Em không mở mắt, nhưng khóe môi lại cong nhẹ. Giống như đã quá quen với những cử chỉ dịu dàng này. Giống như đã luôn chờ đợi điều đó.
"Sao lúc nào em cũng nhẹ nhàng như vậy?" – Giọng anh trầm thấp, có chút thắc mắc, nhưng nhiều hơn là một sự trìu mến.
Ngọc Dương vẫn nhắm mắt, giọng nói mang theo một chút ngái ngủ: "Vì anh cần điều đó."
Trúc Nhân khựng lại.
Câu trả lời đơn giản đến mức anh không thể phản bác. Chẳng cần giải thích dài dòng, chỉ bốn chữ ngắn gọn nhưng chạm đến tận sâu trái tim anh.
Anh chợt nhận ra, có lẽ những tháng ngày mệt mỏi của mình đã khiến em học cách dịu dàng hơn. Có lẽ em biết anh luôn tự làm tổn thương bản thân, nên em chưa từng trách móc.
Chỉ là nhẹ nhàng.
Chỉ là vỗ về.
Và rồi nó trở thành một thói quen.
Như cái cách em siết chặt tay anh mỗi khi anh lo lắng.
Như cái cách em vuốt lưng anh mỗi khi anh giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Như cái cách em mím môi, chẳng nói gì mỗi khi anh hút quá nhiều thuốc lá, chỉ lẳng lặng lấy hộp kẹo bạc hà đặt vào tay anh. Như cái cách anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán em trước khi chìm vào giấc ngủ.
Như cái cách em luôn chờ đợi anh, ngay cả khi anh có chìm sâu vào những khoảng lặng tối tăm nhất của cuộc đời.
"Ngọc Dương." Anh gọi em thật khẽ.
"Hm?" Em khẽ cựa mình, vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay nhỏ đã vô thức luồn vào lớp áo anh, vẽ những đường vòng tròn mơ hồ trên lưng anh.
"Anh không hút thuốc nữa, có được không?"
Ngọc Dương mở mắt. Ánh mắt em phản chiếu những tia sáng yếu ớt từ màn đêm, lấp lánh và sâu thẳm. Em không nói gì ngay, chỉ nhìn anh thật lâu.
"Anh muốn thế sao?"
Trúc Nhân khẽ gật đầu. "Anh muốn."
"Vậy em sẽ giúp anh."
Câu trả lời nhẹ nhàng đến mức khiến lồng ngực anh thắt lại. Không có sự ép buộc, không có những lời cấm đoán, chỉ là một lời hứa chân thành. Anh kéo em lại gần hơn, để em nằm trọn trong vòng tay mình. Bàn tay anh siết nhẹ lấy eo em, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể em truyền sang anh.
"Ngủ đi." Giọng em vang lên, dịu dàng đến mức khiến lòng anh bình yên lạ kỳ.
Anh nhắm mắt, để mặc cho sự mềm mại của em xoa dịu những tổn thương trong anh.
Và cứ thế, trong vòng tay em, anh thiếp đi.
.
.
.
Sáng hôm sau, Trúc Nhân tỉnh giấc khi ánh mặt trời len qua tấm rèm cửa, nhẹ nhàng hôn lên gò má anh. Căn phòng vẫn còn hơi ấm của hai người, nhưng vòng tay anh lại trống trơn.
Anh khẽ nhíu mày, xoay người, đôi tay vô thức quờ quạng tìm kiếm. Đầu ngón tay chạm vào tấm ga giường lạnh dần, như thể em vừa rời đi không lâu.
Cảm giác bồn chồn bắt đầu len lỏi trong lồng ngực, nỗi trống trải mơ hồ giống như mỗi đêm anh chìm vào khói thuốc. Nhưng sáng nay, thay vì mùi nicotine, anh chỉ có một sự trống vắng mơ hồ gặm nhấm từng kẽ tim.
Cảm giác này khiến anh muốn bật dậy ngay lập tức, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng khẽ mở ra.
Ngọc Dương bước vào, trên tay là một tách cà phê bốc khói nghi ngút.
"Anh dậy rồi à?"
Giọng em trong trẻo, như một bản nhạc sớm mai dịu dàng gõ vào tai anh. Trúc Nhân nheo mắt nhìn em, có một chút nhức mỏi nơi thái dương, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi dáng hình quen thuộc ấy.
Mái tóc em hơi rối, vài lọn mềm rũ xuống che đi ánh mắt em. Trên người em là chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình - của anh. Nó dài đủ để che đi dáng người mảnh khảnh, nhưng khi em bước tới gần, phần cổ áo trễ xuống một bên vai, để lộ làn da trắng mịn. Nhìn thấy cảnh này, tim anh khẽ rung lên một nhịp.
Nhưng hơn tất cả, là khoảnh khắc em mỉm cười với anh.
Bỗng dưng, những cơn bứt rứt trong anh dịu lại.
Không thuốc lá, không khói thuốc, chỉ có mùi cà phê thoang thoảng hoà cùng hương vani dịu ngọt từ người em.
Anh vươn tay, kéo em ngồi xuống giường. Tách cà phê trên tay em suýt chút nữa bị đổ, nhưng em chỉ bật cười, đặt tách cà phê sang bên cạnh rồi để mặc anh kéo em sát vào lòng.
Hơi thở của anh còn vương chút dư âm của giấc ngủ, ấm áp phả nhẹ lên cổ em. Trúc Nhân siết chặt vòng tay, đầu gục lên vai em, như thể chỉ cần buông ra là anh sẽ trượt dài vào khoảng trống vô định.
"Anh thấy sao?" Em khẽ hỏi, bàn tay nhỏ nhắn lướt nhẹ lên lưng anh, vẽ những vòng tròn vô hình như đang xoa dịu một cơn nghiện không tên.
Trúc Nhân im lặng rất lâu, trước khi thì thầm.
"Anh thèm."
Lời nói đơn giản nhưng lại mang theo sự bất lực. Không phải chỉ cơn thèm nicotine, mà còn là cảm giác trống rỗng sâu trong lồng ngực anh mỗi khi cơn nghiện len lỏi đến.
Nhưng em không bất ngờ.
Em siết lấy bàn tay anh, những ngón tay chậm rãi lướt qua từng đốt ngón tay thon dài, dịu dàng đến mức trái tim anh run rẩy. Em chạm vào anh như cách người ta nâng niu một thứ gì đó dễ vỡ - chậm rãi, đầy kiên nhẫn.
"Vậy anh có muốn hút không?"
Câu hỏi của em rất nhẹ, không có chút trách móc hay ép buộc, chỉ là một câu hỏi giản đơn.
Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh chỉ vùi mặt vào hõm vai em, hít thật sâu. Không có nicotine, không có mùi khói cay nồng, chỉ có mùi hương của em - một chút hương cà phê nhẹ nhàng, một chút gì đó khiến anh không thể dứt ra được.
Bàn tay em vuốt nhẹ lên mái tóc đen của anh, những ngón tay len qua từng sợi tóc, dịu dàng như một cơn gió mùa hè.
"Không." Anh thở dài, giọng nói khàn khàn nhưng chắc chắn. "Anh chỉ cần ôm em thôi."
Ngọc Dương khẽ cười, âm thanh nhẹ như một cơn gió thoảng qua. Em xoay người, đối diện với anh, rồi chậm rãi đưa tay ôm lấy gương mặt anh trong lòng bàn tay mình.
"Vậy thì anh cứ ôm đi."
Và anh ôm thật.
Không có cơn thèm thuốc nào đáng sợ hơn nỗi sợ đánh mất em. Không có làn khói nào có thể thay thế hơi ấm của em.
Anh đã nghiện em mất rồi.
.
.
.
Một hôm khác...
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn hòa vào nhau. Ánh đèn ngủ hắt lên những vệt sáng nhạt nhòa trên bức tường, phản chiếu dáng hình hai người quấn lấy nhau trong chăn ấm.
Hơi thở của em, đều đều và dịu dàng, phả lên làn da anh như một cơn gió thoảng mang theo hương vị của an yên. Hơi ấm của em len lỏi qua từng thớ da, chậm rãi xoa dịu những cơn căng thẳng vẫn còn vương lại đâu đó trong lồng ngực.
Trúc Nhân khẽ dịch người, kéo em sát hơn, để khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập rộn ràng của nhau. Đầu ngón tay anh khe khẽ lướt dọc theo sống lưng em, rồi dừng lại nơi gáy, nhẹ nhàng vân vê những sợi tóc mềm mịn.
Ngọc Dương cũng không né tránh, chỉ ngoan ngoãn để anh vùi mặt vào hõm cổ mình, đôi môi anh chạm nhẹ lên làn da em, để lại từng dấu hôn mờ nhạt, như một sự khẳng định rằng anh đang ở đây, trong khoảnh khắc này, chỉ có em là tất cả.
Hơi thở của Trúc Nhân trượt dài trên bờ vai em, mang theo một chút dư âm của mệt mỏi. Đêm qua anh lại thức trắng, những suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu như một cơn bão không lối thoát.
Cơn thèm thuốc cứ thế dày vò anh, nhưng bàn tay nhỏ bé của em đã kịp thời giữ chặt lấy anh, kéo anh ra khỏi vòng xoáy quen thuộc của khói thuốc. Bây giờ, khi đang nằm trọn trong vòng tay em, anh không còn muốn gì hơn nữa.
Bàn tay em lướt nhẹ dọc theo sống lưng anh, từng đầu ngón tay mát lạnh chạm vào làn da nóng hổi của anh, vuốt ve một cách đầy kiên nhẫn. Từng cử chỉ của em đều mang theo sự dịu dàng không cách nào kháng cự.
"Hôm nay mình không ra ngoài đâu, anh nhé?" Giọng em nhỏ nhẹ, nhưng không hề mang ý dò hỏi, mà như một lời khẳng định ngọt ngào.
Trúc Nhân mỉm cười, không cần suy nghĩ mà gật đầu.
"Ừ. Anh chỉ muốn ở cạnh em."
Chỉ cần có em, ở đâu cũng không quan trọng.
Ngọc Dương siết nhẹ vòng tay, rồi bất giác khẽ rời ra một chút, để nhìn anh rõ hơn. Đôi mắt em dừng lại trên gương mặt anh—gương mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi vì thiếu ngủ, khóe môi hơi nhợt nhạt, nhưng ánh nhìn đã không còn vệt đục ngầu của cơn nghiện.
Em chạm nhẹ lên môi anh, đầu ngón tay lướt qua bờ môi đã từng bị nicotine bào mòn đến khô khốc. Một nỗi xót xa len lỏi trong ánh mắt em, nhưng rồi em chỉ khẽ mỉm cười.
"Anh biết không?" Em thì thầm, "Nụ hôn của anh không cần có mùi thuốc lá, nó vẫn khiến em say."
Đôi mắt anh khẽ tối lại.
Không có ai từng nói với anh điều đó trước đây. Không một ai nói rằng anh không cần thuốc lá để khiến một ai đó say mê. Không một ai đủ kiên nhẫn để giữ lấy anh những lúc anh gần như rơi vào vực sâu của chính mình.
Nhưng em thì khác.
Trúc Nhân không nói gì, chỉ vươn tay giữ lấy gáy em, kéo em lại gần hơn nữa. Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, giờ lại chẳng còn chút kẽ hở nào.
Hơi thở của em vương trên môi anh, mềm mại và ngọt ngào như lớp sương ban sớm. Không còn mùi thuốc lá, không còn vị đắng của nicotine, chỉ còn hương vị tinh khôi của em.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi em - không vội vã, không gấp gáp, mà chỉ đơn thuần là tận hưởng.
Nụ hôn của anh mang theo chút vụng về, như thể đang học lại cách yêu mà không cần đến sự cứu rỗi từ một điếu thuốc. Nhưng em không bận tâm.
Vì em biết, trong từng cử chỉ dịu dàng ấy, anh đã trao em cả linh hồn.
Một linh hồn từng lạc lối, nhưng giờ đây đã tìm thấy nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro