Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thư tình trao tay

Sài Gòn vào mùa mưa, những cơn mưa dai dẳng không dứt như muốn giữ chân người ta ở nhà. Tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ, hòa vào không gian tĩnh lặng của căn hộ nhỏ. Trúc Nhân đứng giữa phòng khách, tay cầm một chiếc khăn lau, ánh mắt lơ đãng hướng về phía cửa sổ, nơi những vệt nước mưa chảy dài trên kính.

Ngọc Dương vẫn đang ngủ say trên ghế sofa, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng. Em thức cả đêm để cày game, giờ đây nằm đó với vẻ yên bình đến lạ.

"Nhóc này, đúng là không biết giữ sức khỏe mà." Trúc Nhân khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ, rồi quay lại tiếp tục dọn dẹp. Anh kéo chiếc thùng cũ ra từ góc tủ, phủi lớp bụi mỏng phủ trên nắp.

Bên trong là những món đồ nhỏ nhặt, vài tấm ảnh cũ, những cuốn sổ tay ghi vội, và... một xấp thư được buộc lại bằng sợi ruy băng màu xanh nhạt.

"Lá thư gì đây?" Anh cầm chúng lên, nhận ra nét chữ quen thuộc của Ngọc Dương trên những tờ giấy.

Trúc Nhân cẩn thận tháo sợi ruy băng, mở lá thư đầu tiên. Tờ giấy hơi ngả vàng, từng nét chữ viết tay hiện lên rõ ràng, có chút nguệch ngoạc nhưng lại chân thành đến lạ.

"Anh Nhân,

Hôm nay trời cũng mưa... giống cái ngày anh hát bài 'Bốn Chữ Lắm' ở concert lớn đầu tiên. Em đã đứng dưới mưa, vẫy tay và hét thật to: 'Cố lên, anh Nhân!' Dù biết anh không nghe thấy giữa biển người rộng lớn, nhưng em vẫn tin rằng ở đâu đó, anh sẽ cảm nhận được.

Anh có biết không? Những lúc anh đứng trên sân khấu, ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn, anh đẹp đến mức em không thể rời mắt. Nhưng cũng có những lúc anh lặng lẽ, một mình đối diện với mệt mỏi và áp lực mà không ai thấy được. Em chỉ mong... anh đừng cố gồng mình quá, anh nhé.

Em vẫn luôn ở đây, dù anh có nhận ra hay không."

Trúc Nhân dừng lại, trái tim khẽ thắt lại một nhịp.

Anh nhớ cái đêm mưa năm ấy, nhớ ánh mắt của Ngọc Dương lấp lánh trong đám đông, khi em vẫy tay và cười rạng rỡ. Anh không ngờ, những ký ức tưởng chừng đã nhạt nhòa lại sống dậy mạnh mẽ qua những dòng chữ giản dị này.

Anh mở lá thư tiếp theo.

"Anh Nhân,

Đôi lúc em tự hỏi, nếu một ngày em gửi hết những lá thư này, liệu anh có đọc chúng không? Em biết anh bận rộn lắm, lịch trình dày đặc, những ánh đèn sân khấu cuốn anh đi xa mãi... nhưng em không buồn đâu. Thật đấy. Em chỉ lo lắng, sợ rằng có một ngày anh quên chăm sóc chính mình giữa bộn bề ấy.

Em đã từng thấy anh mỉm cười rạng rỡ với khán giả, nhưng sau cánh gà, anh chỉ ngồi lặng im, nhìn xuống đôi tay mình. Những lúc đó, em muốn ôm lấy anh, bảo rằng: 'Không sao đâu, anh luôn có em mà.' Nhưng rồi em không dám... vì em sợ anh sẽ gạt tay em ra, bảo rằng mình ổn, như anh vẫn luôn làm."

Trúc Nhân buông lá thư xuống, tay khẽ run. Anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Những điều Ngọc Dương viết giống như tấm gương phản chiếu chính con người anh trong quá khứ – một Trúc Nhân từng mải miết chạy, quên cả những thứ thật sự quan trọng.

Anh cầm lá thư khác lên, nét chữ vẫn như thế, nhưng có chút vội vàng hơn, như thể Ngọc Dương viết trong cơn xúc động.

"Anh,

Hôm nay trời lại mưa. Em đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi, tự dưng nhớ đến câu thơ của Trịnh Công Sơn: 'Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ, dài tay em mấy thuở... mắt xanh xao.' Hình như anh cũng giống những cơn mưa đó – dịu dàng nhưng khiến người ta không cách nào nắm bắt được.

Dù sao thì... em vẫn luôn yêu cơn mưa ấy. Dù cho nó có cuốn em đi lạc bao lần."

Trúc Nhân cười khẽ, ngón tay lướt qua tờ giấy như thể đang chạm vào từng mảnh ký ức. Anh quay sang nhìn Ngọc Dương, vẫn say giấc trên sofa, gương mặt em dưới ánh đèn thật yên bình.

Anh thầm nghĩ: "Ngốc nghếch quá... bao lâu nay em vẫn yêu anh theo cách giản dị như vậy sao?"

Trúc Nhân gấp lá thư lại, mắt khẽ nhìn sang người vẫn đang say giấc. Anh đặt tập thư xuống bàn, bước đến ngồi xuống cạnh Ngọc Dương.

Gương mặt em lúc ngủ vẫn y hệt như ngày đầu anh gặp – yên bình, có chút trẻ con, bướng bỉnh nhưng lại khiến anh chẳng thể rời mắt. Những ngón tay của anh vô thức vén nhẹ lọn tóc rối trên trán em, rồi dừng lại nơi gò má.

"Em ngốc thật đấy..." Anh khẽ thì thầm, giọng lẫn chút trách móc, chút dịu dàng, và cả một nỗi xót xa.

Ngọc Dương khẽ cựa mình, đôi mắt hé mở, còn ngái ngủ:

"Anh đang làm gì thế...?"

"Trông em ngủ." Trúc Nhân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn cả những cơn mưa đang rơi ngoài kia. "Em chơi game thâu đêm nữa hả?"

Ngọc Dương dụi mắt, giọng kéo dài: "Em có biết đâu... đang chơi thì quên giờ."

Trúc Nhân khẽ thở dài, xoa nhẹ đầu em: "Lần sau không được vậy nữa nghe chưa. Anh lo cho em đấy."

Ngọc Dương nheo mắt, nửa đùa nửa thật: "Anh lo thiệt hay lo cho có vậy?"

Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt em, rồi cầm lấy tay em đặt lên ngực mình, ngay nơi trái tim anh đập mạnh mẽ.

"Em nghĩ sao?"

Câu hỏi ấy không cần câu trả lời. Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Dương chỉ thấy đôi mắt của Trúc Nhân sáng lên lấp lánh – như chính những ngày đầu tiên, nhưng nay còn thêm nhiều dịu dàng, trân trọng hơn xưa.

Trúc Nhân quay lại bàn, cầm lên lá thư cuối cùng. Anh hít một hơi thật sâu trước khi mở nó ra, như thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những dòng chữ bên trong vẫn khiến anh chùng lòng.

"Anh,

Đây là lá thư thứ bao nhiêu em viết cho anh rồi nhỉ? Có lẽ là nhiều lắm... nhưng em vẫn chưa từng gửi đi. Em nghĩ mình không cần làm vậy, vì em biết, chỉ cần nhìn anh từ xa cũng đủ rồi. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh trong những ngày anh đã mệt mỏi.

Nhưng hôm nay thì khác. Em chỉ muốn nói rằng... em yêu anh. Không phải yêu theo cách ồn ào hay mãnh liệt, mà là thứ tình yêu âm thầm như những giọt mưa rơi xuống mái hiên – nhẹ nhàng, bền bỉ, và không bao giờ dừng lại.

Anh có thể đi bao xa tùy ý, miễn là anh biết rằng, ở đâu đó, em vẫn luôn ở đây – chờ anh."

Trúc Nhân lặng người, những ngón tay siết chặt tờ giấy. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, hòa quyện cùng nỗi day dứt dịu dàng. Anh cúi đầu, thở ra một hơi dài, như thể buông xuống tất cả những áp lực từng đè nặng suốt bao năm qua.

Anh đứng dậy, bước về phía sofa, nơi Ngọc Dương vẫn ngồi ngơ ngác, ánh mắt ngập tràn dấu hỏi. Không đợi em nói gì, Trúc Nhân ngồi xuống, kéo em vào vòng tay mình.

"Cảm ơn em... vì đã luôn ở đó." Giọng anh trầm thấp, mang theo tất cả những gì trái tim anh muốn nói mà ngôn từ không thể diễn đạt.

Ngọc Dương ngạc nhiên, rồi từ từ vòng tay qua eo anh, siết nhẹ. "Anh lại nói mấy câu khiến em muốn khóc rồi..."

"Vậy thì khóc đi, anh ở đây mà."

Ngọc Dương dụi mắt, giọng vẫn còn chút ngái ngủ: "Ôm lâu quá... em đói rồi."

Trúc Nhân bật cười, buông em ra, xoa nhẹ tóc: "Anh biết mà. Đợi chút, để anh nấu gì đó cho em ăn."

Ngọc Dương kéo tay anh lại: "Không. Nay em muốn phụ anh!"

"Phụ anh hay phá anh đây?" Trúc Nhân nheo mắt trêu chọc, nhưng cuối cùng vẫn chiều ý. "Được rồi, nhưng không có đổ bột lung tung nữa đâu nha."

Trong bếp, không khí trở nên thật dễ chịu. Trúc Nhân đứng trước bếp, vừa đảo chảo vừa ngân nga vài giai điệu quen thuộc. Ngọc Dương thì đứng bên cạnh, cầm dao thái rau... hơi chậm chạp nhưng đầy cố gắng.

"Anh Nhân, anh có thấy em thái đều tay không?"

Trúc Nhân liếc mắt nhìn, cố nén cười: "Ờ... đều lắm. Miếng nào cũng không giống miếng nào."

Ngọc Dương bĩu môi, khẽ huých nhẹ vào hông anh: "Anh cứ chọc em hoài!"

"Anh chỉ nói sự thật thôi mà."

Cả căn bếp vang lên tiếng cười đùa. Mùi thơm của món ăn lan tỏa trong không gian, hòa lẫn với mùi mưa ngoài trời, khiến mọi thứ như chậm lại.

Khi món ăn được bày ra bàn, Trúc Nhân kéo ghế ngồi xuống đối diện Ngọc Dương, rót thêm ly nước chanh cho em.

"Ăn đi, coi như là bữa cơm mừng... tìm lại được kho báu những lá thư của em."

Ngọc Dương cắn miếng đầu tiên, mắt sáng lên: "Ngon quá! Sao anh nấu cái gì cũng ngon vậy?"

"Vì anh nấu cho người quan trọng nhất của mình." Trúc Nhân đáp, giọng nhẹ như mưa nhưng ấm áp đến lạ thường.

Ngọc Dương cúi đầu, giả vờ chăm chú vào bát cơm để giấu nụ cười. Nhưng Trúc Nhân đã thấy tất cả, và anh biết, những ngày bình yên như thế này là tất cả những gì anh từng mong đợi.

"Ngọc Dương này..." Anh gọi, mắt nhìn thẳng vào em, "Lần này, anh sẽ không để em chờ nữa."

Ngọc Dương ngước lên, nhìn anh thật lâu rồi gật đầu, không cần thêm một lời nào. Cả hai cứ ngồi đó, lặng im thưởng thức bữa cơm giản dị, nhưng trái tim họ đều đong đầy những điều không nói thành lời.

Đêm hôm ấy, trời vẫn mưa, nhưng căn nhà nhỏ sáng lên thứ ánh sáng ấm áp lạ thường. Và trong khoảng trời ấy, chỉ còn lại tiếng cười, những cái chạm khẽ, và sự bình yên ngập tràn.

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là tìm được nhau giữa những ngày mưa... và biết rằng dù có đi xa đến đâu, vẫn luôn có một người ở đó – chờ ta trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro