theo em về nhà
Vùng quê nhỏ ở ngoại thành Cần Thơ chìm trong ánh chiều buông lười biếng. Những hàng cau nghiêng mình lặng lẽ, bóng nước long lanh phản chiếu ánh nắng nhạt. Gió khẽ thổi qua cánh đồng lúa chín vàng, mang theo hương thơm dịu ngọt của cánh đồng lẫn chút ngai ngái của bùn đất sau cơn mưa rào buổi sớm. Ở một góc làng yên tĩnh, Ngọc Dương ngồi trước hiên nhà, mắt hướng về con đường mòn trải đầy lá khô, nơi bóng dáng quen thuộc của Trúc Nhân vẫn thường xuất hiện.
Trúc Nhân – thầy giáo của ngôi trường tiểu học trong làng, là chàng trai ít nói, dáng người cao gầy, với đôi mắt trầm mặc như giấu cả bầu trời bí mật. Anh không cười nhiều, nhưng mỗi khi cười, ánh mắt lại dịu dàng đến mức làm tim người khác loạn nhịp. Mỗi lần gặp anh, trái tim của Ngọc Dương lại rung lên từng hồi, như dây đàn bị gió khẽ chạm qua.
"Anh là ai đi đến nơi này?
Làm ta say ngất đêm ngày..."
Ngọc Dương khe khẽ ngân nga lời bài hát. Đó là bài hát em hay nghe mỗi khi nhớ anh – những buổi chiều anh đạp xe ngang qua, vẫy tay chào em với nụ cười nhẹ như nắng mai. Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới của em chỉ thu lại bằng hình bóng anh bên hiên nhà, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm chút bụi đường, mái tóc ẩm hơi sương.
Em không biết từ bao giờ mình lại đem lòng thương anh. Có lẽ là từ lần đầu gặp gỡ, khi anh dừng xe giúp em nhặt bó hoa sen bị rơi bên lối nhỏ. Hay là từ những buổi chiều muộn, anh đứng lặng nhìn lũ trẻ con vui đùa trong sân trường, ánh mắt dịu dàng như muốn ôm lấy cả thế giới nhỏ bé ấy.
"Chiếc ghế chưa có ai ngồi
Cánh sen này muốn yêu rồi..."
Ngọc Dương khẽ thở dài, ánh mắt đượm chút vấn vương. Em nhớ rõ những lần anh ghé qua nhà, mang theo bó hoa dại vừa hái bên bờ sông, ngồi bên em kể vài câu chuyện nhỏ. Lời anh ít, nhưng ánh mắt lại nói thay tất cả. Anh chẳng bao giờ nói lời hoa mỹ, nhưng hành động của anh dịu dàng và chân thành đến mức em chẳng thể kháng cự.
Một chiều nọ, Trúc Nhân ghé qua, trên tay là giỏ đựng đầy xoài chín anh vừa hái từ vườn sau trường. Anh ngồi xuống ghế bên hiên nhà, ánh mắt nhìn em như muốn nói điều gì đó.
"Dương này, em có thích hoa sen không?" – Giọng anh trầm, thoáng chút ngập ngừng.
Em ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo như mặt nước hồ sen buổi sớm.
"Em thích. Hoa sen đẹp mà... như anh vậy."
Anh bật cười, tiếng cười hiếm hoi nhưng ấm áp như tia nắng cuối ngày.
"Nếu em thích, mai anh dẫn em ra hồ sen cuối làng. Chỗ đó nhiều hoa đẹp lắm."
Hôm sau, anh giữ lời, dẫn em đến hồ sen rộng bát ngát. Những cánh sen trắng khẽ đung đưa trong gió, phản chiếu dưới mặt nước phẳng lặng như tấm gương khổng lồ. Anh lặng lẽ hái một đóa sen, đặt vào tay em.
"Đây là hoa anh hái cho em. Từ giờ, em là chàng trai có đóa sen của anh rồi."
Tim em chợt lỡ nhịp. Anh không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh đủ để em hiểu rằng từ lâu, anh đã xem em là người đặc biệt.
"Trao duyên nâng chén rượu mời
Chiếc ghế đã có anh ngồiCánh sen này đã yêu rồi..."
Từ hôm đó, mỗi buổi chiều, anh thường ghé qua nhà em, mang theo chút quà quê giản dị, đôi khi chỉ là trái bắp luộc nóng hổi, khi khác là mấy trái ổi vừa chín. Anh không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi nghe em kể chuyện, ánh mắt luôn dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của em.
Có những đêm khuya, trời đầy sương lạnh, anh đến gõ cửa, mang theo chiếc áo khoác len cũ, nhắc em đừng ra ngoài quá trễ. Em cảm thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh, như bến bờ an yên mà em luôn muốn dựa vào.
"Viết bức thư tình gửi hay chọn giữ cho riêng mình?
Cánh sen cô độc giờ đã gặp đúng ý trung nhân..."
Ngọc Dương mỉm cười, nhìn anh đang lom khom nhóm lửa nấu nước bên vườn. Anh cẩn thận từng chút một, sợ làm em bị phỏng. Có lẽ, tình yêu của anh không cần lời nói, chỉ cần hành động – như cách anh lặng lẽ chăm sóc em từng ngày, từng giờ.
"Theo em về nhà, anh nhé."
Em đã không còn cô đơn nữa. Từ lúc có anh, ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi tràn ngập tiếng cười và hương hoa sen thoang thoảng mỗi chiều. Trời Cần Thơ vẫn trong lành như thế, và tình yêu giữa em và anh cũng dịu dàng như dòng sông Hậu mãi trôi, không vội vã, nhưng sâu lắng đến tận đáy lòng.
.
Ngọc Dương ngồi bên thềm nhà, tay cầm đóa hoa sen khẽ xoay nhẹ, những cánh hoa trắng muốt như lụa mềm. Trúc Nhân ngồi cạnh em, tay chống cằm, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía chân trời xa tít. Gió thổi qua vườn, mang theo mùi hương cỏ dại và tiếng ve râm ran, khiến không gian giữa hai người trở nên dịu dàng lạ thường.
"Anh Nhân, sao anh không ở trên thành phố nữa? Em nghe nói anh từng làm việc trên đó mà?" – Ngọc Dương nghiêng đầu hỏi, ánh mắt long lanh như chứa cả bầu trời tò mò.
Anh cười nhẹ, đôi mắt khẽ nheo lại dưới ánh chiều tà.
"Anh từng ở đó... nhưng rồi nhận ra mình không thuộc về nơi ấy. Anh chỉ muốn sống yên bình ở đây, dạy học, trồng cây, mỗi chiều ngồi bên hiên nhà nhìn cánh đồng lúa. Vậy là đủ rồi."
Ngọc Dương im lặng, nghe lòng mình chùng xuống đôi chút. Em hiểu ý anh, nhưng có chút tiếc nuối vì cuộc sống rộng lớn ngoài kia đã không giữ được anh. Song, cũng nhờ thế mà anh đã trở về, để em có thể gặp và thương anh như bây giờ.
"Còn em thì sao? Có muốn rời khỏi đây không?" – Anh quay sang hỏi, giọng nhẹ như cánh hoa vừa chạm mặt nước.
Ngọc Dương cười khẽ, đôi mắt long lanh nhìn anh.
"Em chỉ muốn ở nơi nào có anh."
Câu nói ấy làm tim Trúc Nhân khẽ rung lên. Anh không trả lời, chỉ đưa tay xoa đầu em, ánh mắt dịu dàng như mặt nước hồ sen buổi sáng.
Hôm sau, Trúc Nhân dẫn Ngọc Dương ra cánh đồng điên điển phía sau làng. Mùa này hoa điên điển vàng rực cả một vùng, trải dài đến tận chân trời. Ngọc Dương chạy tung tăng giữa cánh đồng, tay dang rộng như muốn ôm lấy cả khoảng trời.
"Anh Nhân! Mau tới đây! Chỗ này đẹp quá!" – Ngọc Dương gọi với, giọng nói trong trẻo như tiếng chim sớm mai.
Trúc Nhân thong thả bước đến, tay cầm chiếc máy ảnh cũ. Anh giơ máy lên, lặng lẽ chụp lại khoảnh khắc em đang cười tươi giữa cánh đồng vàng rực.
"Đẹp lắm... nhưng em còn đẹp hơn."
Ngọc Dương đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Anh hiếm khi khen ai, nhưng mỗi khi nói là khiến tim em loạn nhịp.
"Anh chụp cho em một tấm đi! Nhưng phải chụp đẹp nha!" – Em đưa tay vén mái tóc lòa xòa, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm.
Trúc Nhân khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng khó tả. Anh đưa máy lên, ngắm nhìn em qua ống kính, rồi bấm máy.
"Được rồi. Đẹp lắm." – Anh vừa nói vừa đưa máy cho em xem.
Ngọc Dương chăm chú nhìn bức ảnh, nụ cười càng thêm tươi tắn. Nhưng điều em thích nhất không phải là cánh đồng phía sau, mà là ánh mắt dịu dàng của anh khi hướng về phía mình.
.
Tối hôm đó, trời mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà nghe như giai điệu ru ngủ. Trong căn bếp nhỏ, Trúc Nhân đang nhóm lửa nấu ấm trà gừng cho cả hai.
Ngọc Dương ngồi bên bàn, tay chống cằm nhìn anh. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên khuôn mặt anh, khiến từng đường nét trở nên rõ ràng hơn. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên, để lộ cổ tay săn chắc với những vết mực còn vương lại.
"Anh Nhân... mai mình ra chợ sớm đi. Em muốn mua ít sen về cắm."
"Được thôi. Miễn là em chịu dậy sớm." – Anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc.
Ngọc Dương bĩu môi.
"Em dậy được mà! Có anh đánh thức thì sao em dậy trễ được chứ?"
Trúc Nhân đặt chén trà xuống trước mặt em, cúi người gần lại, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
"Vậy anh sẽ gọi em dậy... nhưng mà nhớ thưởng gì cho anh đó nha."
Ngọc Dương đỏ mặt, trái tim như muốn vỡ tung.
"Vậy... em làm bánh cho anh ăn nha?"
"Anh không cần bánh. Anh chỉ cần em thôi."
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Trúc Nhân nhìn sâu vào đôi mắt của em, còn em chẳng thể rời khỏi ánh mắt ấy. Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay em, ngón cái khẽ vuốt ve mu bàn tay.
"Theo anh về nhà, Dương nhé..."
Ngọc Dương gật đầu, mắt ướt nhẹ như cánh hoa sen đọng sương. Em biết, từ giây phút này, em đã tìm thấy nhà của mình – nơi có anh chờ đợi.
.
Đêm đó, trời trong veo. Trăng sáng như dát bạc khắp cánh đồng, mặt nước trước nhà phản chiếu ánh trăng lung linh. Trúc Nhân và Ngọc Dương ngồi trên chiếc cầu gỗ nhỏ dẫn ra con sông, chân trần thả nhẹ xuống làn nước mát.
Ngọc Dương khẽ ngả đầu lên vai anh, cảm nhận bờ vai vững chãi ấy như là nơi bình yên nhất trần đời.
"Anh Nhân, hồi trước có cô nào từng ngả đầu lên vai anh như vầy chưa?" – Giọng em vừa đùa, vừa như dò xét.
Trúc Nhân phì cười, khẽ lắc đầu. "Chưa. Vai anh chỉ dành cho em thôi."
Ngọc Dương khẽ nheo mắt, ngước nhìn anh.
"Thật không đó? Em mà biết anh nói dối là em giận thiệt đó nha!"
Trúc Nhân nghiêng đầu, mũi anh chỉ cách mũi em một đoạn rất nhỏ, đủ để hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Anh cười nhẹ, ngón tay khẽ vén lọn tóc rối bên má em.
"Anh thề đó. Mà nếu em còn không tin, anh sẵn sàng chứng minh cả đời."
Em chưa kịp phản ứng thì anh đã đặt lên trán em một nụ hôn thật khẽ. Nụ hôn ấy dịu dàng như ánh trăng đêm, ấm áp và yên bình. Ngọc Dương mở to mắt, trái tim như nhảy múa trong lồng ngực.
"Anh... anh hôn em thiệt luôn hả?" – Em khẽ hỏi, mặt đỏ bừng như cánh hoa lựu nở rộ.
Trúc Nhân cười khẽ, ánh mắt ánh lên chút tinh nghịch. "Ừm... mà nếu em thấy chưa đủ, anh có thể hôn lại."
Không đợi em phản ứng, anh cúi xuống, lần này là một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của em. Nụ hôn kéo dài trong sự dịu ngọt, dưới ánh trăng và tiếng sóng nước nhẹ vỗ vào bờ.
Khi cả hai rời nhau, Ngọc Dương vẫn chưa hết bối rối.
"Lỡ mai cả làng biết thì sao?" – Em tròn mắt hỏi, mặt đỏ như quả gấc.
Trúc Nhân bật cười, ôm em vào lòng.
"Thì anh cưới em luôn cho cả làng biết."
Ngọc Dương ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trăng.
"Anh nói rồi nha. Không được nuốt lời đâu đó."
"Ừ. Anh hứa. Chỉ cần em gật đầu, ngày mai anh đi xin phép ba má liền."
Em cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh nghe tim đập mạnh mẽ, từng nhịp như ngân lên lời yêu thương.
.
Một tối khác, mưa rơi rả rích ngoài hiên. Hai người đứng bên nhau ngắm mưa, không gian thoảng mùi hương đất ẩm trộn lẫn mùi hoa nhài nở muộn.
Trúc Nhân đưa tay kéo Ngọc Dương lại gần hơn, vòng tay ôm lấy em từ phía sau. Cằm anh khẽ tựa lên vai em, giọng nói trầm ấm vang lên trong tiếng mưa.
"Dương... em biết không, có em bên cạnh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh."
Ngọc Dương khẽ nghiêng đầu, đôi má chạm vào anh, hơi ấm từ anh khiến tim em bỗng dưng lỡ một nhịp.
"Em cũng vậy... Anh chính là nhà của em, là nơi em luôn muốn trở về."
Anh siết em chặt hơn, để hơi ấm của cả hai hòa quyện dưới cơn mưa. Không cần thêm lời nói, chỉ cần cảm nhận trái tim của nhau là đủ.
Trúc Nhân cúi xuống, đặt thêm một nụ hôn lên mái tóc ướt mưa của em, dịu dàng nhưng sâu lắng như lời thề hẹn giữa đôi lứa yêu nhau trong đêm mưa dài bất tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro