Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quay đi quay lại

Căn hộ nhỏ trên tầng 12 của khu chung cư giữa lòng Sài Gòn vắng lặng đến mức từng tiếng kim giây đồng hồ như xoáy vào không khí. Trúc Nhân ngồi tựa lưng trên ghế sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa kính, nơi những tòa nhà cao tầng đứng im lìm giữa màn sương sớm. 

Đầu lọc điếu thuốc trên tay anh đã cháy gần hết, vệt khói mỏng bay lên, quyện vào mùi cà phê còn chưa kịp nguội. Mái tóc xám bạc của anh rối nhẹ, vài sợi lòa xòa trước trán, ánh lên sắc trắng nhạt dưới ánh sáng lờ mờ buổi sớm mai.

Ngọc Dương bước ra từ phòng ngủ, khoác hờ chiếc áo sơ mi vương mùi hương của anh qua vai, đôi mắt còn chút ngái ngủ. Em nhìn anh, thở hắt ra khe khẽ rồi ngồi xuống bên cạnh. Vòng tay nhỏ nhắn của em quàng qua vai anh, siết nhẹ, cảm nhận sự lạnh lẽo từ cơ thể người đàn ông mà em yêu thương suốt những năm tháng qua. 

Trên cánh tay trái của anh, hình xăm hoa hướng dương uốn lượn như đang thì thầm điều gì đó, nhưng trên tay phải, những vết sẹo vẫn còn đó – những dấu tích của những lần anh tự làm đau chính mình khi thế giới trở nên quá sức chịu đựng.

"Lại không ngủ được à, anh?" – Ngọc Dương thì thầm, giọng khàn khàn buổi sớm.

Anh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên sự mệt mỏi nhưng cũng dịu dàng đến lạ. Anh đưa tay vuốt nhẹ má em, ngón cái miết qua vệt mực xăm hình chìa khóa trên cổ tay trái của em – nơi từng là lời hứa giữa cả hai rằng dù đi đến đâu, em cũng sẽ là chiếc chìa khóa để mở cửa trái tim anh.

"Đêm qua, anh lại mơ thấy mình đi lạc." – Anh cười nhạt. "Quay đi quay lại, vẫn là con đường cũ, vẫn là giấc mơ cũ."

Em ngả đầu vào vai anh, lặng lẽ nghe tiếng tim anh đập trong lồng ngực. Anh là người không thích nói nhiều, mọi lời yêu thương đều được anh giấu kín qua những cái ôm thật chặt, những lần lặng lẽ nắm tay em giữa đêm muộn. Anh là thế – ít nói nhưng chân thành, lạnh lùng nhưng cũng dịu dàng như cơn gió thoảng qua ngày hè.

"Biết trước là sẽ đau nhưng cứ lao vào. Chỉ có tổn thương cho cả hai. Em ôm chặt anh vết móng tay cào, tất cả nằm hết trên bả vai..."

Ngọc Dương khẽ ngân nga câu hát khi mở điện thoại, playlist lặp đi lặp lại bài "Quay đi quay lại". Tiếng nhạc vang lên, mang theo từng mảnh ký ức ùa về như những cơn sóng nhỏ vỗ vào bờ cát, nhấn chìm cả hai trong những hồi ức đã qua.

"Em nhớ không? Đã bao nhiêu lần mình chia tay rồi quay lại?" – Anh bỗng lên tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm. "Bạn bè của em còn chẳng buồn khuyên nữa... vì ai cũng biết em rồi sẽ quay lại bên anh."

Em bật cười khẽ, ngón tay miết nhẹ lên vai anh, nơi vết sẹo cũ mờ nhạt nhưng vẫn hằn sâu. "Vì em biết, nếu không ở đây, sẽ chẳng có ai giữ anh lại khi anh gục ngã."

Cả hai từng trải qua vô số cuộc cãi vã, những lần giận dỗi đến mức tưởng như chẳng thể cứu vãn. Mỗi lần như thế, em thu dọn đồ đạc, nói lời chia tay rồi rời đi. Nhưng cuối cùng, chỉ cần một tin nhắn từ anh, em lại quay về, ôm anh thật chặt giữa màn đêm tĩnh lặng, nguyện làm người chữa lành cho những vết thương không bao giờ khép miệng trong lòng anh.

Có lần, giữa cơn mưa tháng Bảy, em bỏ đi suốt ba ngày không liên lạc. Anh đứng dưới cơn mưa, tay cầm điếu thuốc ướt nhẹp, chờ em ở cửa nhà. Khi em trở về, ướt sũng nước, gương mặt nhòe nhoẹt nước mưa lẫn nước mắt, anh không nói gì. Chỉ khẽ kéo em vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm, để mặc mọi nỗi đau tan vào cơn mưa nặng hạt.

"Đúng ra thay vì ta cãi nhau, thì mình nên đắm say. Nhìn hoàng hôn ở bên hồ bơi, hoặc là cuốn lấy nhau..."

"Đôi khi em nghĩ, chúng ta là điên rồ." – Em mỉm cười, kéo tay anh đặt lên ngực mình. "Nhưng điên rồ thì đã sao, miễn là còn yêu."

Buổi chiều hôm ấy, Trúc Nhân cởi áo, để lộ hình xăm hoa hướng dương cùng những vết sẹo hằn sâu trên tay phải. Anh ngồi xuống bên bàn bếp, mắt đăm đăm nhìn vào ly nước chanh đá mà em vừa pha. Anh từng nói rằng vết sẹo là câu chuyện của quá khứ, còn hình xăm là minh chứng cho hiện tại – nơi có em ở bên, vững chãi như đôi tay luôn ôm lấy thân hoa yếu ớt.

"Em có bao giờ hối hận vì đã chọn anh không?" – Anh hỏi, giọng khẽ run.

Ngọc Dương đặt ly nước xuống, nhìn anh thật lâu. "Không. Vì nếu không có anh, làm gì có ai để em dựa vào mỗi khi mệt mỏi?"

"Oxytocin và ôm chặt khi về nhà, hay tình yêu thực ra nó phải đau..."

Em bước tới, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Hơi ấm từ em lan tỏa khắp bờ vai rộng. Em luôn là như thế – một cơn gió dịu nhẹ trong những ngày bão tố, một người luôn lặng lẽ đứng sau, giữ anh lại giữa những lần chông chênh.

"Anh chỉ cần ở đây, mọi chuyện khác cứ để em lo."

Họ cứ thế quay đi quay lại trong vòng lặp không hồi kết. Nhưng kỳ lạ thay, vòng lặp ấy chưa bao giờ khiến họ chán ghét hay buông tay nhau. Bởi giữa muôn vàn cãi vã, tổn thương, điều duy nhất còn sót lại chính là tình yêu chưa bao giờ đổi thay.

"Dù đắng cay sao ta vẫn ở đây. Hãy nói đi anh phải thế nào để ta được quay lại như xưa."

Buổi tối hôm ấy, Trúc Nhân nắm lấy tay Ngọc Dương, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ tay em – ngay nơi hình xăm chìa khóa nằm yên. Anh thì thầm: "Đừng đi đâu nữa, ở lại đây với anh."

Ngọc Dương mỉm cười, kéo anh xuống chiếc sofa cũ kỹ. "Em sẽ ở lại. Miễn là anh đừng đẩy em ra nữa."

Và rồi, dưới ánh đèn vàng ấm áp, giữa căn hộ nhỏ quen thuộc, cả hai cuộn tròn vào nhau như hai mảnh ghép tìm được đúng chỗ.

Họ biết, sẽ còn nhiều lần cãi vã, nhiều vòng lặp cũ quay trở lại. Nhưng cũng biết, dù có quay đi quay lại bao nhiêu lần, họ vẫn sẽ luôn tìm thấy nhau.

Bởi lẽ, tình yêu của họ là thế – chẳng bao giờ hoàn hảo, nhưng luôn thật và đủ đầy.

.

Dưới ánh đèn vàng nhạt của căn phòng quen thuộc, tiếng nhạc "Quay đi quay lại" vang lên chậm rãi. Ngọc Dương khẽ ngả đầu vào vai Trúc Nhân, đôi mắt lim dim như muốn ngủ, nhưng vẫn khe khẽ ngân nga theo từng câu hát. Trúc Nhân vòng tay qua, xiết nhẹ eo em, bàn tay thô ráp chạm lên hình xăm chìa khóa nơi cổ tay trái.

"Mệt không, em?" Anh hỏi, giọng khàn nhẹ nhưng đầy quan tâm.

"Có anh đây thì còn mệt gì nữa..." Em khẽ đáp, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay anh, ngón cái lướt qua những vết sẹo cũ trên cánh tay phải.

Những vết thương ấy, dấu tích của những ngày tăm tối nhất, giờ đây chỉ còn là chứng nhân cho sự vững chãi của anh và sự kiên trì của em. Có lẽ nếu không có những lần cãi vã dữ dội, những giây phút tưởng chừng như đã đánh mất nhau, anh và em sẽ không thể hiểu được tình yêu này sâu đậm đến mức nào.

"Vì điều gì mà tình yêu đôi ta, nóng lên những khi mùa đông, còn mùa hè thì lạnh đi..."

"Sao tình mình giống lời bài hát này quá vậy?" Ngọc Dương ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo nhưng ẩn chứa sự băn khoăn nhẹ nhàng. "Cứ mãi quay đi quay lại như một vòng lặp không dứt."

Anh bật cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm của em. "Nếu là vòng lặp thì anh cũng không ngại đâu... Miễn là mỗi lần quay lại, em vẫn chọn anh."

Em lặng thinh, nhìn sâu vào đôi mắt anh – đôi mắt từng chứa đựng bao nỗi đau, bao lần khép lại vì tổn thương, nhưng giờ đây lại sáng lên niềm tin. "Anh chẳng còn nhớ, bao nhiêu lần mình chia tay, lúc quay lại mong tới khi gặp em, đếm luôn từng ngày..." Những câu hát như vẽ lại từng lát cắt của quá khứ.

Em nhớ những lần em cố rời xa, nghĩ rằng cả hai nên dừng lại trước khi tổn thương thêm sâu. Nhưng rồi, dù đi xa đến đâu, em vẫn quay về bên anh – như một điều gì đó không thể lý giải.

"Biết trước là sẽ đau, nhưng cứ lao vào..."

"Ngốc thật nhỉ, biết trước sẽ đau mà vẫn không chịu buông." Em mỉm cười chua chát. "Cả anh lẫn em đều điên."

"Ừ, nhưng ít nhất là mình điên cùng nhau." Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em, cái hôn ấm áp như muốn xoa dịu tất cả những nỗi đau cũ. "Nếu em là dopamine, thì anh là oxytocin. Chúng ta chỉ ổn khi có nhau thôi."

Em bật cười, tựa đầu lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim vững chãi của người đàn ông đã cùng em bước qua bao giông bão. "Oxytocin và ôm chặt khi về nhà... Có phải yêu là như vậy không anh? Vừa đau vừa ngọt, vừa muốn buông lại vừa không nỡ."

"Có lẽ yêu thật sự là khi biết rằng sẽ có đau đớn, nhưng vẫn chọn ở lại." Anh khẽ thì thầm bên tai em, bàn tay vô thức siết chặt eo em hơn chút nữa. "Như em đã ở lại bên anh, dù anh từng khiến em tổn thương..."

Ngọc Dương im lặng. Một dòng ký ức thoáng hiện – những lần anh mất kiểm soát, những lần cãi vã khiến tim cả hai rướm máu, những vết móng tay em cào vào bả vai anh để ngăn anh tự làm đau chính mình... Tất cả vẫn còn đây, nhưng không còn là nỗi đau dai dẳng, mà đã hóa thành một phần không thể thiếu của họ.

"Một vòng rồi lại về kế bên nhau..."

"Em vẫn sẽ quay lại." Em thì thầm. "Vì em chưa từng muốn đi thật xa."

Anh nhìn em thật lâu, ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn. "Cảm ơn em. Vì luôn chọn anh."

Tiếng nhạc dần nhỏ lại, nhưng trái tim cả hai vẫn hòa chung một nhịp. Anh nhẹ nhàng bế em lên, đặt em xuống sofa, rồi nằm bên cạnh, quàng tay ôm em thật chặt. Hơi thở đều đặn của em khiến anh cảm thấy bình yên hơn bất kỳ bản nhạc nào.

Ngày mai có thể là một vòng lặp mới. Có thể họ lại cãi nhau, lại tổn thương nhau... Nhưng anh biết, dù có quay đi quay lại bao nhiêu lần, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau.

Bởi vì, tình yêu đôi khi chẳng phải để tránh những tổn thương, mà là để học cách chữa lành cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro