Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quản gia [3]

Hai năm sau.

Dưới ánh đèn chùm lộng lẫy giữa đại sảnh nguy nga, cuộc họp của gia tộc Ngọc Dương chính thức bắt đầu. Không khí trong căn phòng nặng nề đến mức khiến người ta cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Hàng ghế dài được xếp ngay ngắn, những kẻ mang dòng máu tộc nhân ngồi chỉnh tề, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi dã tâm. Một số kẻ vuốt ve ly rượu trên tay, nở nụ cười giả tạo; số khác khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt khinh khỉnh lướt qua Ngọc Dương như thể đang nhìn một con mồi sắp bị xâu xé.

Bọn chúng chờ đợi. Chờ giây phút sơ hở để ra tay.

Ngọc Dương ngồi ở vị trí chủ trì, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng khuôn mặt trong căn phòng. Dáng vẻ em vẫn vững vàng, uy nghiêm, nhưng Trúc Nhân biết, dưới lớp vỏ bọc ấy, có một nỗi mệt mỏi đang dần gặm nhấm.

Em không thích những cuộc đấu đá như thế này. Em chưa từng thích. Nhưng là người đứng đầu gia tộc, em không có quyền lùi bước.

Một kẻ ngồi đối diện cất tiếng, giọng hắn kéo dài, tràn đầy khiêu khích.

"Thủ lĩnh, gần đây ngài có vẻ lơ là với công việc của gia tộc. Chúng tôi đều lo lắng... liệu có phải ngài không còn đủ khả năng lãnh đạo?"

Lời hắn vừa dứt, cả phòng họp bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.

Những cặp mắt đầy tham vọng chớp lên tia sắc lạnh. Một số kẻ gật gù ra vẻ đồng tình.

Bọn chúng đang thăm dò phản ứng của Ngọc Dương.

Em không đáp ngay, chỉ bình tĩnh đặt ly trà xuống bàn. Những ngón tay thon dài của em gõ nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn gỗ đen bóng, từng nhịp, từng nhịp, như thể đang đếm ngược đến giây phút kết liễu một con mồi.

"Ồ? Vậy các người nghĩ ai đủ tư cách thay thế ta?"

Giọng em nhẹ bẫng, nhưng mang theo áp lực không thể xem thường.

Những kẻ ngồi quanh bàn liếc nhìn nhau, không ai vội lên tiếng. Họ biết rõ, đối mặt với em chưa bao giờ là một chuyện đơn giản.

Kẻ vừa lên tiếng cười nhạt, lặng lẽ liếc nhìn vài đồng minh của hắn. Một tên khác lập tức xen vào.

"Chúng tôi chỉ muốn những gì tốt nhất cho gia tộc. Nếu thủ lĩnh không thể đảm đương trách nhiệm..."

Rầm!

Âm thanh chấn động vang lên.

Trúc Nhân đã đứng dậy, một tay đập mạnh xuống bàn.

Cả phòng họp bỗng rơi vào tĩnh lặng. Những cặp mắt đều đổ dồn về phía anh.

Không ai dám xem thường Trúc Nhân.

Anh không phải tộc nhân, nhưng danh tiếng và địa vị của anh đủ để khiến cả đám người này phải dè chừng. Anh là người duy nhất có thể đứng ngang hàng với Ngọc Dương.

Trúc Nhân không phải người thích can thiệp vào những chuyện như thế này, nhưng nếu có ai dám động đến em—chỉ cần một kẻ manh nha ý định phản bội em—anh sẽ không ngại ra tay.

Ánh mắt anh sắc bén, mang theo sự nguy hiểm ẩn nhẫn.

"Nếu các người có ý định lật đổ em ấy, vậy thì ít nhất cũng phải tự hỏi bản thân đã đủ tư cách chưa?"

Một luồng khí lạnh lan tỏa khắp không gian.

Những kẻ trước mặt vô thức siết chặt tay. Một số tên cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh.

Trúc Nhân bước chậm rãi đến bên Ngọc Dương, một tay đặt lên vai em, như một sự tuyên bố chủ quyền ngầm.

Anh sẽ không để ai động đến em.

"Các người quên ai là người đã vực dậy gia tộc này khỏi đống hỗn loạn sao?" Giọng anh trầm thấp, nhưng mỗi từ đều như lưỡi dao sắc bén. "Nếu không có em ấy, các người đã chẳng thể ngồi đây mà tranh giành quyền lực đâu."

Không ai dám phản bác.

Ánh mắt Ngọc Dương khẽ dịu đi.

Em nghiêng đầu, chậm rãi nở một nụ cười mỉm.

"Nếu các người còn muốn giữ mạng, thì từ nay nên biết ai mới là chủ nhân thực sự của gia tộc này."

Dưới ánh đèn chùm lạnh lẽo, căn phòng họp rộng lớn như bị bóp nghẹt bởi thứ áp lực vô hình. Không khí ngột ngạt đến mức khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Những gương mặt quanh bàn tròn, kẻ thì cúi đầu, kẻ thì liếc mắt dò xét. Những kẻ tham vọng cố gắng che giấu sự thấp thỏm sau lớp mặt nạ điềm tĩnh, những kẻ trung thành chỉ dám âm thầm quan sát. Nhưng dù là ai —

Tất cả bọn chúng đều mang chung một nỗi kiêng dè.

Ánh mắt sợ hãi của họ hướng về người thanh niên trẻ đang ngồi ở vị trí cao nhất - Ngọc Dương.

Đèn rọi xuống làm nổi bật mái tóc mềm mại cùng gương mặt lạnh nhạt đến tàn nhẫn của em. Trong sự im lặng chết chóc, em chỉ ngồi đó, ung dung như thể mọi thứ trước mắt chỉ là một ván cờ nhàm chán, chẳng có gì đáng bận tâm.

Bên cạnh em, Trúc Nhân lười biếng tựa người vào ghế. Một tay khoanh trước ngực, tay còn lại nhịp nhẹ trên thành ghế như đang đếm từng giây chờ kẻ nào đó phá vỡ sự im lặng này.

Và rồi—

Kẻ ngu xuẩn nhất trong phòng đã lên tiếng.

"Thằng nhãi ranh như mày cũng dám ngồi lên chiếc ghế này sao?"

Cả căn phòng lặng đi, không ai dám thở mạnh. Không ai nghĩ sẽ có kẻ dám thốt ra những lời như vậy ngay trước mặt Ngọc Dương.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả—

Không ai thấy Trúc Nhân hành động từ khi nào.

Xoẹt!

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong không khí.

Tiếng chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe trên mặt bàn.

Tên vừa lên tiếng trừng mắt hoảng loạn, hai tay ôm lấy cổ mình, miệng ú ớ như muốn nói gì đó nhưng chỉ có máu trào ra. Đôi mắt hắn tràn ngập kinh hoàng, như thể cuối cùng cũng nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm chí mạng.

Ánh đèn phản chiếu lên con dao sắc nhọn vấy máu trên tay Trúc Nhân. Trên gương mặt anh, một vệt đỏ mỏng vắt ngang gò má, nhưng anh chẳng buồn lau đi.

Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào kẻ đang quỳ rạp dưới chân mình, giọng nói trầm thấp nhưng từng chữ đều chứa đựng sự tàn nhẫn đến ghê người.

"Mày nói ai là thằng nhãi ranh?"

Tên đó run rẩy, lắc đầu quầy quậy, nhưng đã quá muộn.

Trúc Nhân bật cười.

Một tiếng cười nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cả căn phòng run rẩy. Và trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng—

Lưỡi dao trong tay anh hạ xuống lần nữa.

Phụt!

Máu nhuộm đỏ nền nhà.

Hắn gục xuống, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động. Những kẻ còn lại lập tức lùi lại theo bản năng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Một số kẻ thậm chí đã đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn nhau.

Nhưng giữa bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở ấy—

Chỉ có một người vẫn giữ nguyên tư thế.

Ngọc Dương.

Em nhẹ nhàng tựa vào thành ghế, một tay chống cằm, ánh mắt không hề gợn lên dù chỉ một tia dao động. Cái chết của một con tốt thí chẳng khác gì một con ruồi bị đập nát. Không đáng để em phí hoài cảm xúc.

Vẻ bình thản ấy khiến những kẻ còn lại trong phòng càng thêm sợ hãi.

Bởi vì bọn chúng đều hiểu—

Trúc Nhân không phải sinh ra đã máu lạnh như vậy. Anh trở thành như thế là do một tay Ngọc Dương tạo ra.

Anh là con dao nhuốm máu, nhưng chỉ trung thành với một mình em.

Anh là con thú hoang sẵn sàng xé xác bất kỳ ai dám đụng đến em.

Và ngay khoảnh khắc ánh mắt Trúc Nhân chạm đến em - Sát khí trong mắt anh lập tức tan biến.

Nơi đó chỉ còn lại một thứ duy nhất.

Sự trung thành tuyệt đối.

Tình yêu tuyệt đối.

Dành cho em.

.

Dưới nền nhà vấy máu, mùi tanh tưởi len lỏi khắp không gian rộng lớn. Căn phòng vẫn còn rung động bởi sự im lặng nghẹt thở, những kẻ sống sót chưa ai dám cử động, chưa ai dám thở mạnh.

Trúc Nhân thả con dao xuống bàn, lưỡi dao loang loáng phản chiếu ánh đèn, máu vẫn còn nhỏ xuống nền đá cẩm thạch. Một vệt đỏ kéo dài từ mũi dao đến tận bàn tay anh, nhuộm cả những khớp ngón. Anh bình thản như thể vừa rồi chỉ là một trò tiêu khiển nhàm chán, như thể mạng sống của kẻ vừa gục xuống chẳng hơn gì con kiến bị giẫm bẹp dưới chân.

Rồi anh quay sang, bước từng bước về phía Ngọc Dương.

Dáng anh cao lớn, bóng lưng đổ dài dưới ánh sáng lạnh lẽo. Mỗi bước chân anh đặt xuống, không gian như càng thu hẹp lại, nén chặt hơi thở của những kẻ có mặt trong phòng. Tiếng giày giẫm lên nền đá, hòa cùng mùi máu tanh nồng, như một khúc nhạc tang lễ không lời.

Nhưng với Ngọc Dương, đó không phải tang lễ.

Mà là một bản giao hưởng chiến thắng.

Ngọc Dương vẫn ngồi đó, không hề chớp mắt, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Em nhìn anh như một vị đế vương đang quan sát thú cưng của mình, ánh mắt trầm ổn, đầy quyền uy. Em không cần phải ra tay, không cần phải hạ lệnh. Vì ngay cả khi không có một mệnh lệnh nào, Trúc Nhân vẫn tự động thanh trừng những kẻ dám xúc phạm em.

Anh dừng lại ngay bên cạnh em, nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay vươn ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vệt máu trên mặt em.

Chỉ là một giọt nhỏ, do khi anh vung dao mà bắn ra. Nhưng Trúc Nhân lại cau mày. Ánh mắt anh tối sầm, giọng nói khàn khàn, mang theo một tia không hài lòng:

"Bẩn mất rồi."

Anh lấy ngón tay chậm rãi lau đi vệt đỏ trên má em. Động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với con người lạnh lẽo đầy sát khí chỉ vài phút trước.

Rồi anh cúi xuống, đôi môi mềm chạm lên nơi vừa bị vấy bẩn. Một nụ hôn nhẹ, không phải vì dỗ dành hay lấy lòng, mà như một nghi thức thiêng liêng.

Là anh quỳ gối dưới chân đế vương.

Là anh thề nguyện cả đời này chỉ có thể vì em mà vấy bẩn đôi tay.

Cả căn phòng lạnh đến run người, nhưng giữa sự rợn người ấy, một cơn rùng mình khác lại len lỏi vào xương sống những kẻ còn sống sót. Ngọc Dương khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn lặng như mặt hồ sâu không gợn sóng.

"Anh có thích thứ máu này không?"

Anh cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng đáy mắt lại sâu đến đáng sợ.

"Anh chỉ thích máu của em thôi."

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến không gian như bị bóp nghẹt. Không ai dám thở mạnh. Không ai dám nhìn thẳng vào hai người.

Bọn chúng hiểu rồi.

Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu vì sao bao nhiêu năm qua, không một ai có thể chạm vào Trúc Nhân, cũng không một ai dám thách thức quyền lực của Ngọc Dương.

Vì kẻ đáng sợ nhất trong căn phòng này không phải Trúc Nhân.

Mà là Ngọc Dương – người đã thuần hóa con ác quỷ này thành con dao chỉ thuộc về mình.

Bởi vì Trúc Nhân chính là con dao sắc nhất trong tay em.

Con dao ấy có thể tàn nhẫn, có thể cướp đi vô số mạng người.

Nhưng dù có nhuốm bao nhiêu máu, thì con dao này cũng chỉ thuộc về em.

Bỗng, một kẻ ngu xuẩn nào đó cất giọng, run rẩy nhưng vẫn toát lên vẻ thù ghét không cam lòng:

"Hắn... chỉ là một con chó trung thành, một con thú cưng—"

Không để hắn kịp dứt lời, xoẹt.

Một đường dao sắc lạnh.

Cổ họng hắn lập tức rách toạc, máu phụt ra như suối, nhuộm đỏ cả nền nhà. Một âm thanh nghẹn ngào vang lên trước khi gã đổ sụp xuống sàn, đôi mắt mở trừng trừng trong sợ hãi tột độ. Cái chết đến quá nhanh, quá tàn nhẫn, đến mức hắn còn chưa kịp nhận ra nỗi kinh hoàng thực sự.

Trúc Nhân không hề liếc nhìn hắn.

Như thể hắn không xứng để được anh dành thêm dù chỉ một ánh mắt.

Máu bắn lên gương mặt Trúc Nhân, một giọt đỏ tươi lăn dài trên gò má. Anh vươn lưỡi liếm qua giọt máu ấy, đôi mắt ánh lên tia sáng điên cuồng, sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Cả căn phòng trở nên hỗn loạn.

Những kẻ còn lại muốn bỏ chạy, muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nhưng đã quá muộn. Trúc Nhân chỉ cúi đầu, thì thầm bên tai Ngọc Dương, giọng nói khàn khàn như lời dụ hoặc của quỷ dữ:

"Chỉ cần em ra lệnh..."

Bàn tay anh siết chặt chuôi dao, ánh thép sắc bén phản chiếu ánh đèn chói mắt.

"... anh sẽ tiễn tất cả bọn chúng xuống địa ngục."

Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm sống lưng tất cả những kẻ có mặt lạnh buốt. Bọn chúng kinh hoàng nhìn Ngọc Dương – kẻ duy nhất có quyền ra lệnh lúc này.

Em cười. Một nụ cười đẹp đến rợn người.

Đôi tay em nhẹ nhàng nâng lên, chạm vào gương mặt còn vương máu của Trúc Nhân, rồi lướt xuống môi anh, nhẹ như gió thoảng.

Trúc Nhân lập tức nghiêng đầu, tựa như một con sói hoang vừa được chủ nhân vỗ về. Đôi mắt sắc lạnh tan chảy trong khoảnh khắc ấy, ánh lên một sự si mê tuyệt đối, như một con thú trung thành, dâng trọn linh hồn và thể xác cho người duy nhất có thể thuần phục mình.

"Ngoan lắm."

Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại đủ để khiến trái tim kẻ quỳ gối trước mặt em đập loạn nhịp.

"Nhưng hôm nay..." Ngọc Dương mỉm cười, khẽ vuốt ve môi anh, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một thứ cảm xúc khó dò. "... đừng bẩn tay nữa."

Trúc Nhân nhìn em rất lâu. Nhìn vào đáy mắt em, thứ anh thấy không phải là sự sợ hãi hay ghê tởm.

Mà là sự chấp nhận.

Là tình yêu.

Không phải thứ tình yêu rực rỡ như ánh mặt trời, mà là thứ tình yêu tối tăm, độc chiếm, nhấn chìm nhau trong vũng lầy của máu và dục vọng.

Một tình yêu điên cuồng, không lối thoát.

Trúc Nhân cười khẽ, cánh tay giơ cao... rồi chậm rãi thả con dao xuống.

"Cạch."

Tiếng kim loại chạm nền đá lạnh lẽo, nhưng không khí vẫn đặc quánh mùi tử khí.

Cả căn phòng nín thở.

Và ngay giây phút đó, tất cả những kẻ đang quỳ rạp trên sàn cuối cùng cũng hiểu:

Trúc Nhân có thể hủy diệt thế giới này.

Nhưng chỉ có một người duy nhất có thể ra lệnh cho anh dừng lại.

Là Ngọc Dương.

Kẻ nắm giữ dao găm không đáng sợ bằng kẻ nắm giữ trái tim của kẻ cầm dao.

Và một khi đã chạm đến trái tim ấy...

Thì dù là thiên thần hay ác quỷ, Trúc Nhân cũng chỉ thuộc về một mình Ngọc Dương mà thôi.

.

.

.

Căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng nặng nề.

Mùi tanh nồng của máu hòa vào không khí, len lỏi trong từng hơi thở. Những vệt đỏ vương vãi trên nền đá cẩm thạch sáng bóng, từng giọt máu còn đọng lại nơi mép bàn, nơi bức màn lụa đắt tiền, như một minh chứng cho sự trừng phạt vừa diễn ra.

Ánh đèn chập chờn, hắt lên bóng dáng của Trúc Nhân - kẻ vừa giáng xuống bản án tử mà không hề chớp mắt. Anh vẫn đứng đó, bóng lưng thẳng tắp, bàn tay cầm khăn tay màu trắng người hầu vừa cung kính đưa lấy mà lau đi những vết máu dính trên đôi tay thon gầy, nhưng đôi mắt vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng.

Từng động tác chậm rãi, tỉ mỉ đến mức đáng sợ.

Như thể đối với anh, sự bẩn thỉu duy nhất trên thế gian này không phải là máu, mà là những kẻ vừa quỳ rạp trước mặt Ngọc Dương.

Lau xong, anh đặt chiếc khăn xuống bàn, sắc trắng của nó giờ đã nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.

Ngọc Dương đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn độn ấy, không chút bận tâm. Em khẽ nâng cằm, ánh mắt sắc bén lướt qua những tộc nhân đang đứng nép ở góc phòng, run rẩy không dám phát ra tiếng động. Một cái phất tay nhẹ như làn gió, nhưng lại mang theo sức nặng nghìn cân.

Ngay lập tức, đám người cúi đầu thật thấp.

"Cuộc họp kết thúc, dọn dẹp đi."

Chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng lại như một lệnh bài tối thượng, không ai dám chậm trễ.

Ngay lập tức, như một bản năng sinh tồn, đám người kia vội vàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước em, rồi run rẩy nối đuôi nhau rời khỏi phòng. Những bước chân gấp gáp, lảo đảo như thể chỉ cần chậm thêm một giây, tử thần sẽ vươn tay kéo họ lại.

Những người hầu bên ngoài nhanh chóng tiến vào cẩn thận lau đi từng vệt máu, thay mới những tấm trải bàn dính đỏ, mở rộng cửa sổ để luồng gió ngoài kia thổi bớt đi mùi tanh đáng sợ.

Không ai dám ngước nhìn.

Không ai dám thở mạnh.

Họ biết rất rõ, nơi này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối hay tò mò.

Chỉ trong vài phút, không gian trở lại vẻ hoàn mỹ vốn có - tựa như chưa từng có một cuộc tàn sát diễn ra ở đây.

Cánh cửa lớn chậm rãi đóng lại, âm thanh khô khốc vang vọng trong không gian rộng lớn.

Bây giờ, căn phòng chỉ còn lại hai người, cùng vết khăn trắng bị nhuốm máu trên bàn...

Và Trúc Nhân, kẻ vừa thay em thực thi công lý.

Anh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như thể tất cả chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng bận tâm. Nhưng Ngọc Dương biết, anh không vô cảm.

Anh chỉ quá quen với việc này mà thôi.

Một nỗi đau nhói lên trong lồng ngực em - nhẹ thôi, nhưng không thể phủ nhận. Đáng lẽ cái lúc em cứu anh, Ngọc Dương không nên để Trúc Nhân dấn sâu vào thế giới này.

Nhưng anh đã lựa chọn bước vào.

Vì em.

Chỉ đến khi Ngọc Dương khẽ nghiêng người, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào mép áo vest của anh, Trúc Nhân mới có chút phản ứng. Anh khẽ liếc xuống, ánh mắt trầm sâu đối diện với đôi mắt đen láy của em.

"Anh làm tốt lắm."

Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự hài lòng tuyệt đối.

Trúc Nhân nhướng mày, khóe môi nhếch lên một đường cong mơ hồ.

"Chẳng phải anh luôn làm tốt sao?"

Ngọc Dương bật cười khẽ.

Em không nói thêm gì, chỉ vươn tay, chạm vào gò má anh, đầu ngón tay mơn man lướt qua làn da lạnh. Ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đường nét cứng rắn nhưng lại mang một sự dịu dàng ẩn giấu đâu đó.

Rồi không chần chừ, em kéo anh xuống.

Hai đôi môi chạm vào nhau.

Ban đầu, chỉ là một cái chạm nhẹ như cánh hoa rơi xuống mặt hồ. Nhưng khi Trúc Nhân siết chặt vòng tay, kéo em sát vào người, nụ hôn trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Mùi hương quen thuộc của em len lỏi vào hơi thở của anh, trộn lẫn với chút hương khói thuốc nhàn nhạt mà anh vẫn chưa kịp xua tan. Đôi môi mềm mại, hơi thở gấp gáp, sự quấn quýt tựa như muốn nuốt trọn lấy nhau.

Một tay anh vòng qua eo em, giữ chặt như thể sợ em tan biến. Tay còn lại luồn vào mái tóc mềm, những ngón tay siết nhẹ theo nhịp đập của trái tim.

Không phải là một phần thưởng.

Mà là một sự ràng buộc.

Một khẳng định chắc chắn rằng chỉ có anh mới có thể đứng cạnh em, mới có thể bảo vệ em, mới có thể trở thành thanh kiếm và lá chắn của em.

Mãi mãi.

Nụ hôn kết thúc trong một hơi thở dồn dập.

Trúc Nhân khẽ liếm môi, ánh mắt tối sâu thẳm, khóa chặt lấy Ngọc Dương.

"Nếu đây là phần thưởng..." – Anh cúi đầu, hơi thở phả nhẹ lên làn da em, giọng nói trầm thấp mang theo sự ám muội – "Anh không ngại tiếp tục làm thêm nhiều chuyện vì em đâu."

Ngọc Dương bật cười khẽ, đôi mắt cong lên đầy ý cười.

Em vuốt nhẹ lên vết máu khô còn vương trên cổ tay áo anh, ánh mắt lấp lánh như có vô vàn suy nghĩ xoay vòng.

"Vậy thì anh cứ chờ đi."

Chờ đến ngày toàn bộ đám rác rưởi kia bị quét sạch.

Chờ đến ngày ngai vàng của em không còn kẻ nào dám nhòm ngó.

Và khi đó, em sẽ lại thưởng cho anh... một cách trọn vẹn nhất.

"Bọn chúng sẽ không tồn tại lâu nữa."

Giọng anh trầm thấp, vang lên giữa không gian vắng lặng như một điềm báo của cái chết sắp đến. Ngọc Dương không bất ngờ. Từ trước đến nay, Trúc Nhân chưa bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai dám phản bội em.

Bữa tiệc cuối tuần sắp đến... chính là vũ đài cho cuộc thanh trừng hoàn hảo.

Ngọc Dương nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt ánh lên tia thích thú:

"Anh đã lên kế hoạch xong rồi sao?"

Trúc Nhân khẽ cười.

Một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại mang theo sự chắc chắn tuyệt đối, và khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn lại một hơi thở.

"Từng chi tiết nhỏ nhất."

Bàn tay anh nâng cằm em lên, ánh mắt trở nên tối lại.

"Bọn chúng nghĩ có thể giấu giếm, có thể lén lút phản bội em..."

"Nhưng không gì có thể qua mắt anh."

Giọng nói trầm thấp, êm ái như một lời ru chết chóc. Không cần nói thêm.

Ngọc Dương hiểu.

Những kẻ đó... sẽ biến mất khỏi thế giới này. Từng kẻ một.

Không ai có thể lật đổ ngai vàng của em.

Vì Trúc Nhân sẽ thay em quét sạch mọi rác rưởi.

Ngọc Dương khẽ cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại đủ để khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

"Anh trung thành với em đến vậy sao?"

Lời hỏi chỉ mang chút ý trêu chọc, nhưng Trúc Nhân lại không cười theo. Anh siết nhẹ cổ tay em, ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào tận đáy linh hồn.

"Anh không có khái niệm trung thành."

"Anh chỉ đơn giản là không thể sống thiếu em."

Một lời thổ lộ dịu dàng, nhưng lại mang theo một sự chiếm hữu điên cuồng. Giống như một con thú hoang khắc sâu dấu răng lên con mồi của mình - không phải để giết chết, mà là để đánh dấu, để tuyên bố chủ quyền.

Không có lối thoát.

Không ai có thể xen vào.

Trúc Nhân chỉ thuộc về một mình Ngọc Dương.

Và bất cứ ai dám đụng vào em, dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua... sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro