Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quản gia [2]

Bàn tay Trúc Nhân khẽ run khi anh siết nhẹ lấy em trong vòng tay, như sợ nếu buông lơi dù chỉ một giây, em sẽ lại biến mất khỏi thế giới của anh.

Ngọc Dương vẫn vùi đầu vào lồng ngực anh, hơi thở đứt quãng, trái tim dường như vẫn chưa thể bình ổn lại sau cơn ác mộng vừa qua. Những giọt nước mắt nóng hổi chậm rãi lăn dài, thấm qua lớp áo mỏng, để lại từng vệt ướt lạnh trên da thịt anh. Nhưng cái lạnh đó không bằng cảm giác đau thắt trong lòng khi nhìn em như thế này.

Một lúc lâu sau, em mới ngước lên. Đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước, giọng nói khàn đặc như thể vừa phải bước qua một cuộc chiến tàn khốc.

"Em đã giết bọn chúng."

Anh biết. Từng kẻ một. Không ai có thể thoát khỏi sự tàn nhẫn của em. Những kẻ đã dám chạm vào anh, đe dọa đến sự tồn tại của anh—tất cả đều đã bị em xóa sổ khỏi thế gian này.

Một cơn gió lạnh lùa qua, nhưng anh chỉ cảm thấy hơi ấm từ em, từ những vết máu chưa kịp khô trên bàn tay em, từ cơn thở gấp gáp của em vẫn còn phảng phất bên cổ anh.

Anh nâng bàn tay run rẩy của em lên, nhẹ nhàng áp vào má mình.

"Anh không trách em."

Ngọc Dương cười khẽ, nhưng nụ cười đó còn đau đớn hơn cả nước mắt.

"Nhưng em trách mình."

Câu nói ấy nhẹ bẫng, nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào tim anh. Anh nhìn em thật lâu, rồi bất giác cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em.

Một nụ hôn thật khẽ. Nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như một lời hứa không cần thốt ra thành lời. Một lời hứa rằng anh sẽ ở lại, rằng anh vẫn còn đây, rằng em không đơn độc.

Ngọc Dương thoáng sững lại, đôi mắt đen láy mở lớn, hơi thở chững lại trong lồng ngực.

Trúc Nhân nhìn em, ánh mắt mang theo tất cả những dịu dàng và bao dung mà anh có. Giọng anh khẽ khàng nhưng đầy kiên định.

"Em đã bảo vệ anh. Đã cứu anh. Đừng tự dằn vặt bản thân nữa, được không?"

Ngọc Dương mím chặt môi, như thể đang cố gắng kiềm chế dòng cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng rồi, chỉ một giây sau, em lại ôm chầm lấy anh lần nữa, siết chặt đến mức như muốn hòa làm một với hơi ấm này.

"Em không cần biết đúng hay sai, em chỉ cần anh còn sống."

Lời nói của em như một lưỡi dao xuyên thẳng vào tâm trí anh. Anh khẽ bật cười, dù tiếng cười có chút khàn đặc vì đau đớn.

"Vậy thì anh sẽ sống." Anh thì thầm, giọng nói trầm ấm như lời tuyên thệ. "Sống vì em."

Lần này, đến lượt Ngọc Dương cứng đờ người. Trái tim em lỡ một nhịp, rồi lại đập liên hồi không cách nào kiểm soát.

Bên ngoài, bầu trời vẫn đen kịt, những ngọn đèn đường lập lòe như những vì sao lạc lõng. Cả thế giới như đang bị bỏ lại phía sau.

Ngọc Dương chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt anh vào tận tâm khảm. Em nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên khóe môi anh, ngón tay lướt nhẹ qua làn da tái nhợt, rồi bất giác siết nhẹ nắm tay.

Ánh mắt em tối lại.

"Em sẽ không để ai tổn thương anh nữa." Giọng em nhẹ bẫng nhưng ẩn chứa sát khí lạnh lẽo. "Kể cả chính anh."

Trúc Nhân thoáng giật mình.

Ngọc Dương không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vết thương của anh - một nụ hôn mang theo cả lời hứa cùng sự chiếm hữu đầy tuyệt đối.

Hơi thở em vấn vít trên làn da anh, hòa quyện vào nỗi đau và hơi ấm, dịu dàng nhưng cũng dữ dội như một dấu ấn khắc sâu không bao giờ phai mờ.

Và anh biết.

Lần này, em không chỉ bảo vệ anh như một người chủ bảo vệ thuộc hạ nữa.

Mà là bảo vệ người em yêu.

.

Bàn tay Ngọc Dương vẫn siết chặt lấy anh, như thể chỉ cần lơi ra một chút, anh sẽ tan biến vào bóng tối.

Trúc Nhân khẽ cử động, nhưng cơ thể anh vẫn còn yếu lắm. Cơn đau từ vết thương khiến anh nhíu mày, nhưng không đau bằng ánh mắt của em lúc này—đôi mắt đen láy ấy vẫn chưa nguôi ngoai khỏi những gì đã xảy ra.

Anh đưa tay lên, ngón tay gầy guộc vuốt nhẹ lên má em, lau đi những vệt máu khô còn vương trên da. Những ngón tay run rẩy, như thể anh sợ chạm vào sẽ làm em đau. Nhưng anh vẫn chạm, vẫn nhẹ nhàng đến mức trái tim Ngọc Dương như vỡ vụn.

"Anh còn đau không?" Ngọc Dương hỏi, giọng khàn đặc, đôi mắt chất chứa hàng vạn nỗi niềm.

Trúc Nhân cười nhẹ, dù hơi thở có chút khó nhọc. "Không đau bằng em."

Em khựng lại.

Ánh mắt anh nhìn em thật dịu dàng, nhưng cũng sắc bén như thể xuyên thấu những góc tối sâu nhất trong tâm hồn em.

Ngọc Dương chớp mắt, rồi bất giác cúi đầu, tránh đi ánh nhìn ấy. Em không muốn để anh thấy sự hỗn loạn trong tâm trí mình.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Em đã giết tất cả.

Không một ai còn sống sót.

Những kẻ dám chạm vào anh, dám đe dọa đến sự tồn tại của anh—tất cả đều đã bị em xóa sổ khỏi thế gian này. Máu của họ nhuộm đỏ cả con đường, vương trên tay em, trên quần áo em, thậm chí len lỏi vào từng kẽ móng tay, như một dấu ấn không thể nào tẩy sạch.

Em không hối hận.

Nhưng em sợ.

Sợ rằng đến một lúc nào đó, anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt khác.

Sợ rằng, rồi một ngày, anh cũng sẽ sợ em.

Em từng nghĩ rằng, chỉ cần có thể giữ anh bên mình, em có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng đến khi nhìn vào đôi mắt anh lúc này, em mới nhận ra có những thứ còn đáng sợ hơn cái chết.

Sự bao dung của anh, tình yêu của anh—chúng quá lớn, quá rộng, đến mức em không biết phải làm sao để xứng đáng với chúng.

Bỗng, một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào mặt em, kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Là anh.

"Nhìn anh đi, Dương." Giọng Trúc Nhân trầm ấm, dịu dàng nhưng không cho phép em trốn tránh.

Ngọc Dương ngẩng lên.

Anh cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng vẫn đẹp đẽ như mọi khi. Không có sự sợ hãi, không có kinh tởm, chỉ có ánh mắt tràn đầy yêu thương.

"Cảm ơn em." Anh nói.

Ngọc Dương mở to mắt. Tim em như hẫng đi một nhịp.

"Cảm ơn vì đã cứu anh."

Lần đầu tiên trong đời, em không biết phải đáp lại thế nào.

Em có thể chấp nhận ánh mắt ghê sợ của người khác. Có thể chịu đựng sự phán xét, nguyền rủa. Nhưng em không thể chịu nổi khi anh dùng ánh mắt này để nhìn em.

Vì em biết, anh đang đặt em vào vị trí duy nhất.

Không phải một kẻ giết người.

Mà là người đã cứu anh.

Lồng ngực Ngọc Dương siết lại.

"Anh không nên nói vậy..." Giọng em khẽ run.

"Nhưng đó là sự thật." Anh thì thầm, rồi đưa tay ôm lấy em.

Ngọc Dương cứng đờ.

Anh đang ôm em.

Bất chấp những gì em đã làm.

Bất chấp sự tàn bạo của em.

Bất chấp cả đôi bàn tay em vẫn còn vấy máu.

"Dù em có là ai, dù em có làm gì, em vẫn là Ngọc Dương của anh." Anh thì thầm bên tai, giọng anh yếu ớt nhưng lại có sức mạnh xoa dịu tất cả.

Ngọc Dương nhắm chặt mắt. Một giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay em.

Là nước mắt của em.

Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng, em mới khóc.

Bên ngoài, bình minh dần ló dạng.

Máu tanh vẫn còn vương trên nền đất, nhưng ánh sáng mặt trời đang dần xóa nhòa đi tất cả.

Chỉ còn lại hai người họ, giữa một thế giới chỉ có riêng họ mà thôi.

Cơn buồn ngủ vì thuốc mê ập đến khiến Trúc Nhân khép mắt lại, Ngọc Dương bên cạnh nhìn anh chìm dần vào giấc ngủ mới cho bản thân giây phút nghỉ ngơi, nhưng vẫn bên cạnh anh.

.

Đâu ai nghĩ một giấc ngủ kéo dài đến một tuần đâu...

Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng, Trúc Nhân dần tỉnh lại sau cơn mê man dài một tuần. Đôi mắt anh chậm rãi mở ra, lướt qua trần nhà trắng lạnh của bệnh viện rồi dừng lại nơi bàn tay đang siết chặt tay mình - một cái nắm chặt đến mức như sợ buông lơi sẽ đánh mất tất cả.

Ngọc Dương.

Em ngủ gục bên giường bệnh, tay vẫn đan lấy tay anh, từng ngón tay nhỏ bé nhưng mang theo sự kiên định không cách nào lay chuyển. Khuôn mặt em tựa vào thành giường, hơi thở đều đều nhưng phảng phất nét mệt mỏi. Dưới đôi mắt em là quầng thâm nhàn nhạt, hàng mi khẽ rung, như đang chìm trong một giấc mơ chẳng bình yên.

Trúc Nhân khẽ mỉm cười, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nụ cười ấy vụt tắt. Anh nhận ra thứ gì đó không ổn. Một vết bầm tím nơi cổ tay em, những vết xước dài mảnh trên cánh tay, có cả vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn còn sưng đỏ.

Lòng anh thắt lại.

Bàn tay run rẩy vươn ra, đầu ngón tay lướt nhẹ qua những vết thương trên da thịt em. Như thể chỉ cần mạnh hơn một chút thôi, em sẽ tan biến mất. Những vết bầm ấy là vì em tự làm đau chính mình, hay là... vì anh?

Nỗi đau xộc thẳng vào tim, siết chặt đến mức không thở nổi.

Ngọc Dương giật mình khi cảm nhận được cái chạm nhẹ. Đôi mắt em mở ra, chạm phải ánh nhìn đầy đau đớn của Trúc Nhân. Không có câu hỏi, không có lời trách móc ngay tức thì - chỉ có một nỗi bi thương sâu thẳm đến mức khiến em chùn bước.

"Anh... anh tỉnh rồi?" Giọng em khàn đặc, như chưa kịp thoát khỏi cơn mơ.

Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh chỉ lặng lẽ siết chặt cổ tay em, ánh mắt như có sóng ngầm cuộn trào.

"Tại sao em lại bị thương nhiều như vậy?" Giọng anh khẽ run, nhưng từng chữ đều mang theo cảm giác bất lực đến cùng cực.

Ngọc Dương hơi giật mình, vô thức muốn giấu tay ra sau lưng, nhưng Trúc Nhân giữ chặt hơn.

"Không có gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Em cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại như một nhát dao cứa sâu vào tim anh.

"Nhỏ?" Anh bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại trĩu nặng nỗi xót xa. 

"Những vết cắt này, những vết bầm này... em nghĩ anh không thấy sao?"

Ngọc Dương mím môi, ánh mắt lảng tránh, như thể chỉ cần không đối diện với anh, sự thật sẽ không còn là một gánh nặng.

Lúc này, Minh Hiếu bước vào với khay thuốc trên tay. Nhìn thấy Trúc Nhân đã tỉnh, anh thở phào, nhưng ngay lập tức nhận ra bầu không khí căng thẳng trong phòng. 

Đặc biệt là ánh mắt sâu hun hút của Trúc Nhân khi nhìn Ngọc Dương.

Minh Hiếu nhanh chóng chững lại khi thấy bàn tay siết chặt của hai người. Ánh mắt Trúc Nhân vẫn không hề rời khỏi em.

"Minh Hiếu." Giọng anh khàn khàn nhưng đầy kiên quyết. "Giúp tôi kiểm tra và băng bó lại vết thương cho Ngọc Dương."

Ngọc Dương lập tức rút tay lại, lắc đầu. "Không cần đâu, em ổn mà!"

Nhưng Trúc Nhân chỉ nhìn em, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu mọi sự kiên cường giả tạo.

"Anh không muốn nghe câu 'em ổn' nữa." Anh nói chậm rãi, từng chữ như khắc sâu vào không khí. "Nếu em thật sự ổn, tại sao lại có những vết thương này?"

Căn phòng bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Cuối cùng, em không thể từ chối nữa. Minh Hiếu thở dài, đặt khay thuốc lên bàn rồi bắt đầu kiểm tra vết thương cho em. Trúc Nhân nhìn em không chớp mắt, ánh mắt đầy đau lòng và hối hận.

Anh nắm chặt drap giường, cố gắng kiềm chế cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực.

Ngọc Dương à, em có biết không?

Anh thà để bản thân chịu đau gấp trăm lần còn hơn phải chứng kiến em mang trên mình những vết thương này.

.

Minh Hiếu nhẹ nhàng kéo tay Ngọc Dương ra, cẩn thận kiểm tra từng vết thương. Những vết bầm tím chạy dọc cánh tay em, có những vết xước đã đóng vảy nhưng vẫn còn sưng đỏ. Trúc Nhân nhìn thấy tất cả, từng vết thương như cứa sâu vào tim anh, khiến lòng anh quặn thắt.

Ngọc Dương ngoan ngoãn để Minh Hiếu bôi thuốc, nhưng ánh mắt em vẫn né tránh Trúc Nhân, như không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Minh Hiếu thở dài, vừa bôi thuốc vừa nói nhẹ nhàng:

"Dương, em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Mấy ngày qua em không ăn uống đầy đủ, cũng chẳng chịu để ai chăm sóc. Nếu cứ thế này, người gục xuống đầu tiên không phải quản gia Nhân, mà là em đấy."

Trúc Nhân giật mình. Anh nhìn em kỹ hơn, lúc này mới nhận ra gương mặt Ngọc Dương đã gầy đi rất nhiều. Quầng thâm dưới mắt em không chỉ vì thiếu ngủ, mà còn vì kiệt sức. Ngay cả những ngón tay cũng gầy guộc, từng đốt xương lộ rõ dưới lớp da tái nhợt.

Anh thấy đau.

Thật đau.

"Tại sao lại để bản thân thành ra thế này?" Trúc Nhân cất giọng, khẽ khàng nhưng mang theo nỗi xót xa vô tận.

Ngọc Dương vẫn im lặng.

Minh Hiếu thở dài, băng bó lại vết thương cho em rồi vỗ nhẹ lên vai em, như một sự động viên không lời. Xong xuôi, anh quay sang nhìn Trúc Nhân.

"Anh cũng vừa mới tỉnh, đừng kích động quá. Nhớ giữ sức khỏe, đừng để Dương lo lắng thêm."

Trúc Nhân không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Minh Hiếu hiểu ý, lặng lẽ thu dọn hộp thuốc rồi rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người.

Lúc này, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp.

Trúc Nhân chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mu bàn tay em. Cảm giác thô ráp, sần sùi của những vết sẹo khiến tim anh nghẹn lại.

"Em đã làm gì trong suốt những ngày anh bất tỉnh?" Anh hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng không che giấu được nỗi đau.

Ngọc Dương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến anh đau lòng hơn.

"Không có gì đặc biệt. Chỉ là giết người, hủy diệt tất cả, rồi cố gắng giữ lấy anh."

Trúc Nhân nắm chặt tay em hơn, như muốn truyền cho em chút hơi ấm. Anh biết, đó không phải là lời nói đùa. Anh biết, em đã phải điên cuồng như thế nào, đã đánh đổi những gì để giữ anh lại.

"Ngốc nghếch." Anh khẽ thì thầm, giọng đầy xót xa. "Dù có thế nào, cũng không đáng để em tự làm đau chính mình."

Ngọc Dương nhìn anh, đôi mắt nâu thẫm ánh lên một tia dịu dàng pha lẫn bi thương.

"Nếu không có anh, thì còn gì là đáng nữa?"

Câu nói ấy khiến Trúc Nhân chết lặng.

Tim anh như bị bóp nghẹt, đau đến mức không thể thở nổi.

Anh không biết phải nói gì. Chỉ có thể kéo em vào lòng, ôm em thật chặt. Bất chấp vết thương trên người mình, bất chấp sự yếu ớt vẫn còn sót lại.

"Anh xin lỗi..." Anh thì thầm bên tai em, giọng nói khẽ run. "Anh xin lỗi, vì đã để em phải chịu đựng một mình."

Ngọc Dương không trả lời, chỉ vùi mặt vào vai anh, vòng tay siết chặt lấy anh hơn. Như thể nếu lỏng tay, tất cả sẽ tan biến vào hư không.

Cả hai cứ thế ôm nhau, lặng im giữa những vết thương, giữa những nỗi đau, giữa những mất mát không thể đong đếm được.

Dưới ánh đèn vàng nhạt phủ xuống căn phòng nhỏ, bóng hai người in hằn lên tường, chồng lên nhau như chưa từng có khoảng cách. Trúc Nhân cứ thế ôm chặt lấy em, như thể nếu buông ra dù chỉ một giây, anh sẽ đánh mất em mãi mãi.

Những ngày qua, anh đã vùng vẫy trong cơn mê man, giữa lằn ranh của sự sống và cái chết. Nhưng anh không hề biết, ở ngoài kia, em cũng đang đánh cược với số phận, lao mình vào đau đớn chỉ để giữ lấy chút hy vọng mong manh rằng anh sẽ trở lại.

Trúc Nhân đưa tay lên, những ngón tay run rẩy chạm vào từng vết thương trên mu bàn tay em, lên cánh tay, lên đôi vai gầy guộc mà trước đây vẫn còn tràn đầy sức sống. Mỗi vết bầm, mỗi vết xước đều như một nhát dao cứa vào tim anh, để lại những vết thương vô hình mà có lẽ cả đời này anh cũng không thể quên.

"Dương, em ngốc quá rồi."

Giọng anh nghẹn lại, vùi mặt vào mái tóc mềm của em, cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe.

Ngọc Dương khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ càng khiến anh đau lòng hơn.

"Ngốc thì sao? Chỉ cần anh tỉnh lại, dù có ngốc thêm trăm lần, ngàn lần cũng không sao."

Lời nói ấy nhẹ bẫng, nhưng lại nặng tựa tảng đá đè lên lòng anh.

Bỗng dưng, Trúc Nhân thấy giận.

Giận bản thân vì đã khiến em phải khổ sở đến mức này. Giận cả thế giới vì đã bắt em phải chịu đựng nhiều đến vậy. Và giận em... vì lúc nào cũng cứ hy sinh vì anh, bất chấp tổn thương, bất chấp đau đớn.

Anh buông em ra, chỉ một chút, để có thể nhìn vào mắt em rõ hơn. Những đường nét trên gương mặt em vẫn quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm trí anh, nhưng cũng có gì đó thay đổi. Nhẹ nhàng, anh đưa tay chạm vào gò má em, nơi trước đây luôn hồng hào nhưng giờ chỉ còn sự xanh xao nhợt nhạt.

"Tại sao lại để bản thân thành ra thế này?"

Ngọc Dương không trả lời ngay, chỉ im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay anh.

"Vì nếu anh không ở đây nữa, em cũng chẳng còn là em."

Câu trả lời ấy khiến trái tim Trúc Nhân như bị bóp nghẹt.

Anh không biết mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu này. Không biết đã làm gì để có một người sẵn sàng đánh đổi tất cả, thậm chí cả bản thân mình, chỉ để giữ anh lại.

Nước mắt bất giác rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay em, nóng hổi. Trúc Nhân vội vàng kéo em vào lòng lần nữa, ôm em thật chặt như muốn hòa tan hai cơ thể vào nhau, để cả hai không bao giờ phải lạc mất nhau nữa.

"Anh xin lỗi..." Anh thì thầm, giọng nói vỡ vụn. "Anh xin lỗi, Dương... Anh không đáng để em phải chịu đựng như vậy."

Ngọc Dương lắc đầu, vùi sâu hơn vào lòng anh.

"Không sao đâu... Chỉ cần anh còn ở đây... chỉ cần anh đừng buông tay em..."

Trúc Nhân siết chặt vòng tay hơn, đôi môi khẽ đặt lên trán em một nụ hôn thật nhẹ, như một lời hứa không lời.

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ lay động những tán cây, ánh đèn đường hắt vào tạo thành những vệt sáng nhòe nhoẹt. Cả thế giới có thể đang thay đổi, nhưng giây phút này, chỉ có hai người họ, giữa những tổn thương, giữa những mất mát, giữa tất cả những đau đớn không nói thành lời.

Và quan trọng nhất, giữa tất cả những điều đó... họ vẫn còn nhau.

.

.

.

Khi cánh cửa kính tự động chậm rãi mở ra, luồng không khí mát lạnh bên ngoài ùa vào, mang theo hương vị tự do mà bấy lâu cả hai đã khao khát.

Ngọc Dương đứng bên cạnh, cẩn thận đỡ Trúc Nhân khi anh bước ra khỏi hành lang dài. Anh đã khá hơn nhiều, nhưng những dấu vết mệt mỏi vẫn còn hằn sâu trên gương mặt. Minh Hiếu và Thành Dương đứng đợi sẵn bên xe, cả hai nhìn nhau, như thể muốn chắc chắn rằng bọn họ thật sự đã bước qua cơn ác mộng.

"Về nhà thôi." Ngọc Dương thì thầm, siết chặt tay anh hơn.

Trúc Nhân gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng đáy mắt vẫn phảng phất nét trầm tư. Anh siết lại tay em, như thể khẳng định rằng mình vẫn ở đây, rằng mọi thứ đã kết thúc, và giờ là lúc trở về nơi thuộc về họ.

Căn nhà chính vẫn vậy, không thay đổi dù chỉ một chút. Vẫn là chiếc đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng ấm áp, vẫn là bộ sofa màu xám nhạt, vẫn là không gian quen thuộc nơi cả hai đã từng trải qua biết bao khoảnh khắc vui buồn.

Nhưng có điều gì đó khác biệt.

Có lẽ là cách Trúc Nhân bước vào mà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn quanh, như thể muốn khắc ghi từng góc nhỏ của nơi này vào trong tâm trí. Hoặc có lẽ là cách Ngọc Dương theo sát phía sau, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

Không gian này vẫn là nhà của họ, nhưng lại mang đến một cảm giác xa lạ đến khó tả. Giống như một người đã đi qua giông bão, khi quay lại mái nhà xưa, mới nhận ra chính mình đã đổi thay.

Trúc Nhân lướt tay qua chiếc bàn gỗ gần lối vào, đầu ngón tay chạm vào lớp bụi mỏng. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên, nhưng có vẻ đã lâu rồi không ai động vào. 

Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc khung ảnh nhỏ đặt bên góc tủ – một tấm hình của cả hai, chụp vào một ngày trời nắng đẹp. Trong ảnh, Ngọc Dương cười rạng rỡ, còn anh thì vòng tay ôm lấy em từ phía sau, ánh mắt đầy dịu dàng.

Anh nhấc tấm ảnh lên, lặng nhìn hồi lâu. Cảm giác như một cơn gió nhẹ thoảng qua trong lồng ngực, thổi bùng lên một nỗi niềm sâu kín.

"Anh vào ngồi đi." Giọng Ngọc Dương vang lên khe khẽ, kéo anh trở về thực tại.

Trúc Nhân gật nhẹ, đặt khung ảnh về chỗ cũ rồi chậm rãi bước đến sofa. Ngọc Dương nhanh chóng đi vào bếp, chỉ một lát sau đã mang ra một khay thức ăn nóng hổi. Mùi thơm lan tỏa khắp không gian, là những món anh thích.

Bữa cơm tối diễn ra trong yên lặng. Minh Hiếu và Thành Dương đã quay trở lại bệnh viện, nhường lại không gian riêng cho hai người.

Ngọc Dương cẩn thận gắp thức ăn vào bát anh, đôi mắt vẫn luôn dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt anh. Trúc Nhân cũng không từ chối, nhưng anh chỉ ăn vài miếng rồi lặng lẽ buông đũa.

Em thoáng sững lại. "Không hợp khẩu vị à?" Giọng em có chút dè dặt, như sợ rằng mình đã vô tình làm gì sai.

Anh lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. "Không phải. Chỉ là... chưa quen thôi."

Chưa quen với sự yên bình này. Chưa quen với việc được ngồi cùng em, ăn một bữa cơm giản dị như ngày trước.

Ngọc Dương không hỏi thêm, chỉ im lặng cúi đầu dọn dẹp. Nhưng em không giấu được sự bận lòng, bởi em biết, dù đã trở về, tâm hồn anh vẫn còn mắc kẹt đâu đó giữa những cơn ác mộng.

Dù vậy, em vẫn luôn dõi theo anh. Vẫn luôn ở đây.

Như thể chỉ cần em lơ là một chút, anh sẽ lại biến mất khỏi thế gian này.

.

Những ngày sau đó, Trúc Nhân dần quay trở lại với công việc. Những cuộc họp, những bản kế hoạch, những lịch trình bị trì hoãn trước đó dần được sắp xếp lại. Ngày qua ngày, anh bận rộn hơn, nhưng ánh mắt vẫn có chút xa xăm, như thể vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi những gì đã xảy ra.

Ban ngày, anh vùi mình vào công việc. Ban đêm, ánh đèn trong phòng làm việc vẫn sáng đến tận khuya.

Ngọc Dương đã thử khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng Trúc Nhân chỉ cười, nói rằng anh ổn.

Nhưng em biết, anh không ổn.

Những đêm khuya, khi cả căn nhà đã chìm vào yên tĩnh, em vẫn thấy anh ngồi đó, trước màn hình máy tính, giữa chồng tài liệu chất cao. Đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu ánh sáng từ màn hình, nhưng lại trống rỗng đến đáng sợ.

Em bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.

"Anh nên nghỉ một chút."

Trúc Nhân giật mình, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi sự mệt mỏi trong ánh mắt. Anh xoay ghế lại, kéo em ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào cổ em.

"Anh cần hoàn thành nốt công việc này." Giọng anh trầm thấp, lẫn chút khàn khàn.

Ngọc Dương khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ tóc anh. "Anh không phải một cỗ máy, Nhân à."

Trúc Nhân không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay hơn, như thể nếu anh buông ra, em cũng sẽ biến mất.

Em cảm nhận được hơi thở anh phả nhẹ bên cổ mình, có chút gấp gáp, có chút bất an. Em đưa tay xoa dọc theo sống lưng anh, từng động tác đều thật chậm rãi, dịu dàng, như muốn truyền cho anh một chút bình yên.

"Anh à, nếu anh cứ gồng mình như thế này, cơ thể anh sẽ không chịu nổi mất."

Trúc Nhân không đáp, chỉ siết em chặt hơn, như một con thú hoang đang tìm kiếm chút hơi ấm giữa mùa đông lạnh lẽo.

Em nhích người, giữ lấy gương mặt anh bằng cả hai tay, buộc anh phải nhìn thẳng vào em. "Anh nghĩ rằng lao vào công việc thì sẽ quên được tất cả sao?"

Đôi mắt anh khẽ dao động.

"Không ai có thể trốn tránh mãi, Nhân à. Anh đã từng bảo em đừng ôm đau thương một mình, vậy còn anh thì sao?"

Trúc Nhân im lặng thật lâu.

Rồi anh chậm rãi tựa trán vào trán em, đôi mắt khép lại, giọng nói trở nên yếu ớt đến mức gần như tan vào không khí.

"Anh sợ..."

"Sợ điều gì?"

"Sợ nếu dừng lại, anh sẽ không gượng dậy được nữa."

Tim em nhói lên.

Em siết lấy bàn tay anh, để ngón tay họa theo từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh. Những vết chai mờ, những dấu vết chứng minh sự kiên cường của anh.

"Vậy thì anh không cần gượng dậy một mình." Em khẽ thì thầm. "Em ở đây, anh không cô đơn đâu."

Trúc Nhân không nói gì nữa, chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu em, thật khẽ, như thể anh đang cố gắng níu giữ khoảnh khắc này.

Dưới ánh đèn vàng dịu, bóng hai người in dài trên sàn nhà, quấn lấy nhau, không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro