quản gia [1]
Dưới cơn mưa xối xả như muốn cuốn trôi cả thành phố, những con hẻm tối tăm ẩm ướt phản chiếu ánh đèn vàng vọt từ những căn nhà xập xệ. Bước chân loạng choạng của một thiếu niên xé toạc màn đêm, hơi thở anh gấp gáp, mỗi lần hít vào đều khiến lồng ngực đau nhói. Máu từ vết thương trên trán hòa lẫn với nước mưa, trượt dài xuống gò má nhợt nhạt.
Nguyễn Trúc Nhân, 17 tuổi, một kẻ không nhà, không gia đình, không nơi nào để gọi là chốn quay về—đang bị săn đuổi như một con thú cùng đường.
Phía sau anh, ba gã đàn ông với ánh mắt đỏ ngầu vì rượu và dục vọng, lăm lăm những con dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn đường nhập nhoạng. Tiếng cười khinh bỉ xé tan màn mưa.
"Mày tưởng chạy thoát được à, thằng ranh?" Một tên hất con dao lên không trung, để nó xoay vòng trước khi chụp lại gọn ghẽ. Một màn thị uy đầy nhạo báng.
Trúc Nhân không đáp, chỉ siết chặt bàn tay đang run lên vì lạnh và kiệt sức. Cả người anh đau nhức, từng thớ thịt gào thét vì mệt mỏi. Anh đã quen với bạo lực, quen với những cơn đau âm ỉ, nhưng hôm nay... cơ thể anh đã đến giới hạn.
Một cú đá mạnh từ phía sau giáng xuống, khiến anh khuỵu gối trên nền đất lạnh lẽo, lòng bàn tay sượt qua mặt đường thô ráp mà rách toạc. Mùi tanh của máu xộc lên mũi, nóng hổi trên đầu lưỡi.
Lưỡi dao lóe lên giữa màn mưa.
Ngay khoảnh khắc nó sắp xuyên qua da thịt anh—một bóng đen lao đến, nhanh đến mức thời gian như ngừng lại.
"Không biết sống chết."
Giọng nói đó trẻ con hơn những gì Trúc Nhân tưởng tượng. Khi anh ngước lên, qua màn mưa mờ ảo, một thiếu niên chỉ chừng 14 tuổi đứng đó. Mái tóc đen tuyền rối bời dính nước mưa, từng sợi bết chặt vào vầng trán lạnh lẽo. Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta, không có lấy một gợn cảm xúc.
Chỉ trong chớp mắt, cậu ta di chuyển.
Nhanh.
Chính xác.
Tàn nhẫn.
Lưỡi dao trong tay bọn côn đồ rơi xuống đất, tiếng kim loại chạm vào nền đá vang lên lạnh lẽo giữa tiếng mưa rơi. Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh, đau đớn và tuyệt vọng. Một nhát chém lạnh lùng xuyên qua lớp da thịt, máu bắn tung tóe, hòa vào những vũng nước mưa đọng trên mặt đường.
Cậu thiếu niên không dừng lại.
Mỗi bước di chuyển đều hoàn hảo, từng đòn tấn công đều nhắm vào điểm yếu của đối phương. Như một cỗ máy giết chóc đã được lập trình để không mắc sai lầm.
Trúc Nhân ngồi đó, bất động, như một kẻ ngoài cuộc trong chính trận chiến của mình. Mưa vẫn tiếp tục trút xuống, nặng nề và lạnh lẽo. Mùi tanh của máu tràn ngập trong không khí, đặc quánh đến mức anh có thể nếm được nó nơi đầu lưỡi.
Cậu thiếu niên cuối cùng cũng dừng lại.
Mọi thứ đã kết thúc.
Ba gã đàn ông từng săn đuổi anh giờ chỉ còn là những cơ thể bất động trên mặt đất.
Cậu ta quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy chạm vào ánh nhìn hoảng loạn của anh.
Chậm rãi, cậu ta vươn tay về phía anh.
"Đi theo em."
Không phải một lời đề nghị.
Là mệnh lệnh.
Một lời mời gọi đến từ địa ngục.
Trúc Nhân có thể từ chối.
Nhưng không hiểu vì sao, đôi chân anh đã cử động trước cả lý trí.
Anh đưa tay ra.
Và để cậu ta dẫn mình đi.
.
Nhà họ Nguyễn không giống như bất cứ nơi nào mà Trúc Nhân từng biết. Nó không phải là một căn biệt thự xa hoa với đèn chùm lấp lánh hay những tấm thảm nhung đỏ rượu trải dài trên sàn gỗ bóng loáng.
Nó giống một thành trì cổ xưa, trầm mặc, tách biệt với thế giới bên ngoài—một nơi mà ngay cả những kẻ sống trong bóng tối cũng phải kính sợ. Không gian ở đây yên tĩnh đến mức bất thường, nhưng không phải sự yên tĩnh dễ chịu, mà là sự yên tĩnh mang theo áp lực, như thể mỗi viên gạch, mỗi hành lang đều ẩn giấu ánh mắt đang dõi theo từng cử động của anh.
Giữa thế giới ấy, em hiện diện như một vị thần bất khả xâm phạm.
Ngọc Dương – đứa trẻ đã cứu mạng anh – là chủ nhân của gia tộc này.
Lúc mới về đây, Trúc Nhân không nói một lời. Cơn sốt hầm hập sau trận đòn chí mạng khiến anh mê man suốt hai ngày. Khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh thấy là bóng dáng mảnh khảnh của em đang ngồi trên ghế, đôi tay khéo léo quấn từng vòng băng trắng quanh vết thương của anh.
Những ngón tay thon dài, làn da trắng xanh vì thiếu nắng, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng. Nhưng trong khoảnh khắc em cúi xuống, ánh nhìn ấy lại mang theo một sự dịu dàng đến kỳ lạ—một nét dịu dàng chưa từng ai dành cho anh.
"Anh không thắc mắc vì sao em cứu anh sao?" Giọng em rất nhẹ, tựa như câu hỏi ấy chẳng hề quan trọng đến mức cần một câu trả lời.
Trúc Nhân nhìn em rất lâu. Nhìn vào gương mặt bình tĩnh đến vô cảm ấy, nhìn vào đôi mắt trầm lặng như thể chưa từng gợn sóng vì bất cứ điều gì.
Rồi anh lắc đầu. Vì anh thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Ngọc Dương bật cười, một nụ cười nhàn nhạt, ẩn chứa điều gì đó mà anh không hiểu. "Anh cũng không cần biết."
Ngày hôm đó, Trúc Nhân ở lại.
Anh không phải người hầu, không phải khách, cũng chẳng có một danh phận rõ ràng. Anh chỉ đơn giản là "người của Ngọc Dương". Em không giao cho anh bất kỳ nhiệm vụ nào, không ép buộc anh phải trung thành, nhưng cũng không để ai động đến anh. Như thể, ngay từ khoảnh khắc đưa tay kéo anh ra khỏi màn mưa ngày hôm đó, em đã mặc định rằng anh thuộc về em.
Và Trúc Nhân đã quen với điều đó.
.
Cứ như vậy, hai năm trôi qua.
Trúc Nhân dần thích nghi với thế giới của em. Anh học cách cầm súng, học cách đọc ánh mắt của những kẻ luôn ẩn giấu dao găm sau nụ cười, học cách trở thành người có thể đứng bên cạnh em mà không trở thành gánh nặng. Nhưng có một thứ khác cũng dần thay đổi theo thời gian, một thứ mà anh không nhận ra cho đến khi quá muộn.
Một ngày nọ, trong một khoảnh khắc thoáng qua, Trúc Nhân chợt hiểu ra.
Mỗi khi em gặp nguy hiểm, tim anh lại đau nhói theo một cách kỳ lạ.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy sợ hãi.
Không phải sợ cái chết, không phải sợ cơn đau xác thịt. Mà là nỗi sợ mất em.
Sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Rồi chuyện đó đã xảy ra.
Một đêm mùa đông lạnh đến mức có thể khiến hơi thở hóa thành những làn sương mỏng, gió rít qua những ô cửa sổ cổ kính, tạo thành những âm thanh rợn người trong màn đêm.
Những cành cây trơ trọi ngoài vườn khẽ run rẩy, bóng đổ xuống nền đá như những bàn tay vặn vẹo của quỷ dữ. Không gian yên ắng đến đáng sợ, và trong sự yên ắng ấy, Trúc Nhân đã cảm nhận được một điều gì đó không đúng.
Linh cảm của anh chưa bao giờ sai.
Tiếng súng vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trong khoảnh khắc, Trúc Nhân chỉ kịp nhìn thấy họng súng lóe sáng trong bóng tối, nhắm thẳng về phía em. Không kịp suy nghĩ, không kịp cân nhắc bất cứ điều gì, cơ thể anh đã lao đến như một bản năng.
Một tiếng đùng! chói tai.
Nóng.
Cơn đau nhói lên ở vai, dữ dội đến mức khiến anh lảo đảo. Máu bắn tung tóe trên nền đá lạnh, loang ra thành một vệt dài đỏ thẫm. Nhưng anh không dừng lại. Nắm chặt khẩu súng trong tay, anh nghiến răng bóp cò. Một phát đạn chuẩn xác găm thẳng vào đầu kẻ địch.
Tiếng cơ thể đổ gục xuống đất.
Tiếng hét của em.
Trúc Nhân chưa từng nghe em hét lớn như thế bao giờ. Chưa từng thấy em mất kiểm soát như vậy, chưa từng thấy đôi mắt ấy mở to với sự hoảng loạn đến tột cùng. Trong chớp mắt, em đã lao đến, đôi tay run rẩy giữ lấy bờ vai anh đang không ngừng chảy máu.
"Anh!"
Là lần đầu tiên Trúc Nhân nhận ra, hóa ra không chỉ có anh sợ mất đi một người.
Tay em run đến mức không thể cầm chắc lấy mảnh vải để cầm máu cho anh. Hơi thở em hỗn loạn, những đường nét trên gương mặt vốn dĩ luôn trầm lặng nay lại méo mó bởi sự sợ hãi. Một sự sợ hãi không thể che giấu. Một sự sợ hãi không thể nào là giả.
Anh muốn nói gì đó, nhưng máu trong miệng cứ không ngừng trào ra, vị tanh nồng trộn lẫn với hơi thở đứt quãng, khiến giọng nói trở nên yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Không sao... anh không sao..."
Dối trá.
Ngay cả chính anh cũng không tin nổi những lời này. Cơn đau từ vết thương lan rộng, nhấn chìm anh trong cảm giác tê buốt đến tận xương tủy. Cả cơ thể như mất hết sức lực, từng đợt lạnh lẽo xâm chiếm da thịt, nhấn anh vào một vùng tối sâu hun hút.
Nhưng điều duy nhất khiến anh muốn níu kéo lại nhận thức chính là bàn tay em đang run rẩy siết chặt lấy anh, từng ngón tay lạnh ngắt nhưng vẫn bám lấy anh đầy tuyệt vọng.
Trúc Nhân chưa bao giờ thấy em như thế này.
Người chủ nhân nhỏ tuổi, người luôn tàn nhẫn và vô cảm trước tất cả mọi thứ, bây giờ lại đang quỳ sụp xuống trước anh, đôi mắt mở to, ngập tràn sợ hãi. Đôi môi em run lên, như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Hơi thở em rối loạn, ngực phập phồng, cả cơ thể tựa như sắp không trụ nổi.
"Không được... không được... Anh không được bỏ em lại..."
Giọng em vỡ vụn.
Đau đớn.
Xé nát.
Em chưa bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt ai, nhưng giờ đây, em đang gục mặt vào ngực anh, đôi tay ôm chặt lấy bờ vai đầy máu của anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt như muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Anh cảm nhận được từng tiếng nấc nghẹn trong lồng ngực em, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm vào áo anh, từng cơn run rẩy mà em không thể nào kiểm soát.
Em đang khóc vì anh.
Trúc Nhân mỉm cười, một nụ cười yếu ớt và bất lực. Anh muốn giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt của em, nhưng cánh tay lại nặng trĩu, vô lực rơi xuống nền đất lạnh giá.
"Anh đã bảo..." Anh cố gắng bật ra từng chữ, giọng nói nghẹn lại giữa hơi thở yếu ớt. "Không sao..."
Nhưng em vẫn cứ khóc.
Em tựa trán lên vai anh, khẽ lắc đầu, từng câu nói vỡ vụn trong tiếng nức nở:
"Anh là đồ ngốc... anh là kẻ ngu ngốc nhất trên đời... Sao anh lại làm vậy...? Sao lại chắn trước họng súng đó? Sao lại vì em mà chịu đau đớn như thế này?"
Trúc Nhân không trả lời.
Vì anh cũng không cần phải trả lời.
Anh làm tất cả chỉ vì em.
Chỉ vì một mình em.
Bóng tối trước mắt dần kéo đến, ý thức của anh trôi tuột đi như một dòng nước lạnh. Nhưng anh vẫn muốn nhìn em thêm chút nữa, muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí. Muốn nhớ đôi mắt em, đôi mắt giờ đây đỏ hoe, đẫm nước, không còn chút sắc lạnh nào mà thay vào đó là sự hoảng loạn, là sợ hãi, là khổ đau.
Hình ảnh cuối cùng trong tâm trí anh...
Là em.
Là nước mắt em rơi.
Lần đầu tiên.
Lần đầu tiên em khóc vì anh.
.
Trúc Nhân không biết mình đã lịm đi bao lâu.
Chỉ nhớ khoảnh khắc trước khi bóng tối nuốt trọn tất cả, em vẫn còn run rẩy trong vòng tay anh, nước mắt rơi xuống nóng hổi. Nhưng khi mí mắt nặng trĩu khẽ nhấc lên một lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Mùi máu tanh nồng xộc vào khoang mũi, đậm đặc đến mức khiến anh cảm thấy buồn nôn. Không gian xung quanh là một bãi chiến trường, nơi xác người nằm la liệt, máu loang lổ khắp nền đất. Ngọn lửa từ xa âm ỉ mang sức nóng rực đến gần anh hơn. Tiếng rên rỉ yếu ớt của kẻ hấp hối vang lên rồi nhanh chóng tắt lịm, như thể ai đó vừa dập tắt chút hơi tàn cuối cùng của hắn.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, em đứng đó.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dáng người nhỏ bé của em bao trùm trong sắc đỏ, mái tóc đen bết dính bởi máu, đôi mắt lạnh băng không chút cảm xúc. Đôi tay nhỏ nhắn vốn quen cầm bút, cầm cờ lại đang siết chặt một thanh dao sắc bén, từng giọt máu nhỏ xuống từ lưỡi dao, hòa vào vũng máu bên dưới.
Một kẻ trước mặt em vẫn chưa gục hẳn, hắn bò lết trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng sợ hãi, miệng lắp bắp van xin:
"Đừng... đừng mà... tôi xin cậu... tha mạng..."
Không có câu trả lời.
Không một chút do dự, lưỡi dao trong tay em đâm thẳng xuống, xuyên qua lồng ngực hắn. Một tiếng rên đau đớn vang lên, rồi tất cả trở lại im lặng.
Tàn nhẫn.
Lạnh lùng.
Không chút nhân tính.
Em chậm rãi quay lại, đôi mắt đen láy nhìn anh, không còn vẻ hoảng loạn hay yếu đuối như lúc trước. Chỉ còn lại một cơn cuồng nộ lạnh lẽo, như thể em đã hoàn toàn biến thành một con quỷ khát máu, chẳng còn là thiếu niên 16 tuổi ngày thường nữa.
Mái tóc đen rũ xuống, từng sợi bết dính bởi máu khô, đôi mắt không còn vẻ hoảng loạn hay mềm yếu, mà chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo, sâu hun hút như vực thẳm. Ánh mắt ấy nhìn anh, không chút cảm xúc, như thể em đã vứt bỏ hết phần người còn sót lại, chỉ còn là một con quỷ khát máu vừa mới ra đời giữa màn đêm.
Từng bước chân chậm rãi vang lên, em tiến về phía anh, bóng dáng nhỏ bé của em phủ lên anh một cái bóng mỏng manh nhưng lại khiến cả thế giới như nín thở.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, giọng nói bị chặn đứng bởi cơn đau rát lan khắp cơ thể. Cả người anh lạnh toát, sức lực đã cạn kiệt, chỉ có thể bất lực nằm đó, nhìn em quỳ xuống cạnh mình.
Một bàn tay vấy máu chạm lên gương mặt anh. Ngón tay thon dài, lạnh lẽo nhưng dịu dàng đến lạ.
"Không sao rồi, anh..."
Giọng nói của em rất nhẹ, rất khẽ, như một làn gió mỏng manh giữa đêm tàn. Nhưng trong sự bình tĩnh đến đáng sợ ấy, có một thứ gì đó đang run rẩy.
Đầu ngón tay em lướt qua trán anh, vuốt xuống má, chạm nhẹ lên đôi môi đã tái nhợt. Những ngón tay từng nắm lấy tay anh trong những ngày bình yên, giờ đây lại vấy đầy máu.
"Không ai có thể làm anh tổn thương nữa..."
Lời thì thầm như một lời thề. Nhẹ nhàng, nhưng khắc sâu vào tận xương tủy.
Anh khẽ mở môi, muốn nói với em rằng không phải em đang bảo vệ anh, mà là đang tự hủy hoại chính mình. Nhưng hơi thở yếu ớt khiến anh chẳng thể cất thành lời.
Em siết chặt lấy anh, ôm anh thật chặt, như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi, anh sẽ tan biến. Bàn tay nhỏ bé nhưng mang theo nỗi ám ảnh của hàng trăm sinh mạng đã mất, giờ đây lại run lên từng hồi khi chạm vào anh.
Và rồi, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nóng hổi.
Chạm vào làn da lạnh lẽo của anh, bỏng rát như thiêu đốt.
Là của em.
Là giọt nước mắt cuối cùng, trước khi em hoàn toàn chôn vùi bản thân vào bóng tối, để đổi lấy sự sống cho anh.
Trúc Nhân lại một lần nữa chìm trong bóng tối.
.
.
.
Dưới ánh sáng lập lòe của đám lửa đang dần lụi tàn, Trúc Nhân nằm bất động trong vòng tay Ngọc Dương, hơi thở anh mong manh như một cơn gió thoảng qua. Đôi mắt khép hờ, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, tựa như anh đã chạm một chân vào cánh cửa địa ngục. Nhưng em không để điều đó xảy ra. Không bao giờ.
"Anh phải mở mắt ra... Anh nghe thấy em không? Anh còn đau không? Trúc Nhân..." Giọng Ngọc Dương run lên, không còn chút bình tĩnh nào của kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy bản thân bất lực đến mức này - nhìn anh dần mất đi sinh khí, mà chẳng thể làm gì ngoài việc ôm chặt lấy anh, níu kéo từng tia hơi ấm ít ỏi còn sót lại.
"Anh nói đi... nói với em rằng anh sẽ không bỏ em lại..." Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào làn da lạnh lẽo của anh. Ngọc Dương không nhận ra mình đang khóc, nhưng trong lòng chỉ còn một khoảng trống rỗng cùng sự sợ hãi bao trùm.
Minh Hiếu lao đến, vội vàng kiểm tra nhịp tim Trúc Nhân, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ căng thẳng tột độ. Thành Dương bên cạnh cũng không giấu nổi sự hoảng loạn.
"Mạch yếu quá... Nếu còn chậm trễ, không kịp nữa đâu."
Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Ngọc Dương. Không được. Em không thể để chuyện đó xảy ra.
Với chút sức lực cuối cùng, em cúi xuống, thì thầm bên tai anh: "Anh đã hứa sẽ bên em cả đời... Giờ mà anh nuốt lời, em sẽ không tha cho anh đâu..."
Không có phản hồi. Không một cử động. Chỉ có tiếng thở mong manh, yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt.
Ngọc Dương cắn chặt răng, rồi đột ngột luồn tay xuống dưới lưng Trúc Nhân, siết chặt lấy anh. Một cơn đau buốt xé qua cơ thể em - vết thương trên vai rách toạc, máu thấm qua lớp áo. Nhưng em mặc kệ.
"Tránh ra." Giọng em khàn đặc, lạnh đến mức khiến cả Minh Hiếu và Thành Dương chững lại. "Tôi tự đưa anh ấy về."
Không ai dám phản đối.
Em bế anh lên, cẩn thận như thể anh là một mảnh pha lê mong manh. Máu từ cơ thể anh thấm vào áo em, ấm nóng đến mức bỏng rát, nhưng chính điều đó nhắc nhở em rằng anh vẫn còn ở đây - anh vẫn còn sống.
Bước chân em vững vàng nhưng trái tim lại run rẩy. Mỗi một nhịp tim đập trong lồng ngực em đều gắn chặt với sinh mệnh của anh.
"Cố lên, Trúc Nhân... Đừng buông tay em..."
Cơn gió đêm lạnh buốt lùa qua hành lang dài, cuốn theo hơi thở mong manh của người trong vòng tay em. Và trong khoảnh khắc đó, em thầm cầu nguyện—không phải với trời cao, mà với chính anh.
"Nếu anh còn yêu em... thì đừng rời xa em..."
Vì nếu anh chết đi, cả thế giới này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với em nữa.
.
Căn cứ bí mật của họ nằm sâu trong rừng, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Ánh đèn trắng nhức nhối phủ xuống không gian lạnh lẽo, phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Trúc Nhân. Đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở mong manh như một sợi chỉ mỏng manh sắp đứt. Vết thương trên ngực vẫn không ngừng rỉ máu, nhuộm đỏ lớp băng gạc.
Minh Hiếu và Thành Dương, những người bác sĩ đã từng trải qua vô số trận chiến khốc liệt, đều đang căng thẳng cực độ. Họ biết rằng mỗi giây phút trôi qua đều là ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
"Ngọc Dương, em phải ra ngoài." Minh Hiếu lên tiếng, giọng anh điềm tĩnh nhưng kiên quyết.
Ngọc Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn không dịch chuyển. "Em không đi đâu hết." Giọng em khàn đặc, gần như nghẹn lại trong cổ họng.
Thành Dương thoáng nhìn em rồi chỉ lặng lẽ thở dài. Anh biết rằng có nói gì đi nữa cũng vô ích. "Được rồi. Nhưng đừng cản trở bọn anh."
Họ bắt đầu phẫu thuật.
Từng nhát dao rạch qua da thịt, từng đường chỉ khâu tỉ mỉ, từng giọt máu thấm đẫm găng tay - tất cả đều khắc sâu vào tâm trí Ngọc Dương. Mỗi một chuyển động trên bàn phẫu thuật đều như khoét sâu vào lồng ngực em, khiến từng thớ tim em nhức nhối. Em chưa bao giờ thấy anh yếu đuối đến vậy, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh nằm bất động trước mắt em như thế này.
Hơi thở của Trúc Nhân yếu dần theo từng phút trôi qua. Máy đo nhịp tim kêu lên từng tiếng cảnh báo sắc lạnh, như lưỡi dao cứa vào thần kinh căng thẳng của tất cả mọi người trong phòng.
"Anh ấy đang mất máu quá nhiều!" Thành Dương gấp gáp, đôi tay không ngừng khâu lại vết thương. Minh Hiếu nhíu mày, nhanh chóng truyền thêm máu.
Ngọc Dương đứng bất động, nhưng ngón tay em đã siết chặt đến mức móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.
"Cố lên, Trúc Nhân... Đừng bỏ em lại..." Em thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ có chính mình nghe thấy.
Thời gian dường như kéo dài vô tận. Mỗi một giây trôi qua đều là một lần Ngọc Dương nghẹt thở. Đến khi Minh Hiếu cuối cùng cũng tháo găng tay, thở phào một hơi, em mới cảm giác bản thân có thể đứng vững.
"Ổn rồi." Minh Hiếu nói, nhưng giọng anh vẫn còn chút căng thẳng. "Nhưng anh ấy cần được nghỉ ngơi."
Ngọc Dương thả lỏng đôi vai cứng đờ, nhưng em vẫn không rời mắt khỏi anh. Không phải vì em chưa tin tưởng vào họ, mà vì trái tim em không cho phép mình dời đi.
Em chậm rãi ngồi xuống bên giường, bàn tay run rẩy vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Anh đã hứa ở lại với em..." Giọng em vỡ vụn, nhưng vẫn mang theo sự kiên định. "Anh không được nuốt lời."
Ngoài kia, bình minh đã lên. Ánh sáng đầu ngày xuyên qua khe cửa, phủ lên người em một lớp ánh sáng nhạt nhòa. Nhưng em không để tâm.
Tất cả những gì em quan tâm bây giờ - chỉ là hơi thở yếu ớt của anh, là nhịp tim mong manh vẫn còn đập dưới lồng ngực kia.
Ngọc Dương sẽ không rời đi, dù chỉ một giây. Vì em biết, chỉ cần em buông tay... thế giới của em sẽ sụp đổ.
.
.
.
Trúc Nhân một lần nữa tỉnh dậy, nhưng lần này là giữa một khoảng không trắng xóa.
Ánh đèn chói lóa ép anh phải nheo mắt lại, từng cơn đau nhức từ cơ thể nhắc nhở rằng anh vẫn còn sống, dù sống sót trong gang tấc. Hơi thở yếu ớt, lồng ngực nhói lên khi anh cố hít vào một hơi sâu. Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất không phải là cơn đau, mà là cảm giác trống rỗng khi mở mắt ra mà không thấy em.
"Anh tỉnh rồi."
Giọng nói trầm ổn vang lên bên cạnh. Anh quay đầu, đối diện với một người đàn ông khoác blouse trắng, dáng người cao gầy, gương mặt điềm đạm nhưng lại sắc bén hơn hẳn những bác sĩ bình thường.
Trần Minh Hiếu.
Một trong hai bác sĩ thân cận nhất của Ngọc Dương, cũng là người đứng đầu tổ chức y tế ngầm phục vụ riêng cho nhà họ Nguyễn.
"Vất vả lắm mới giữ lại được anh đấy."
Minh Hiếu cất giọng, lật xem hồ sơ bệnh án, ánh mắt vẫn không rời khỏi những dòng chữ ghi chi chít.
"Anh mất quá nhiều máu, tổn thương nội tạng nghiêm trọng vì viên đạn. Nếu không có Thành Dương hỗ trợ trong ca phẫu thuật, có lẽ giờ này anh đã..."
Anh không cần nghe phần còn lại. Chỉ cần biết mình vẫn còn sống là đủ.
Đúng lúc này, một người khác bước vào. Trên người anh ta vẫn còn khoác áo phẫu thuật chưa kịp thay, vết mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt sắc sảo vẫn đầy tỉnh táo.
Lê Thành Dương.
Anh ta tháo khẩu trang, giọng nói có phần bất mãn:
"Lần sau đừng có liều mạng như thế nữa. Thiếu gia Ngọc Dương suýt nữa thì phát điên vì anh đấy."
Cổ họng anh nghẹn lại. Trái tim như bị bóp chặt.
"Em ấy đâu? Ý tôi là thiếu gia..." Giọng anh khàn đặc.
Minh Hiếu không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững trả lời:
"Ở ngoài. Từ lúc anh được đưa vào đây, thiếu gia chưa rời khỏi cửa phòng cấp cứu dù chỉ một giây. Nếu không có người giữ lại, chắc thiếu gia đã xông vào ngay lúc chúng tôi đang phẫu thuật cho anh rồi."
Tim anh run lên, cơn đau nơi lồng ngực không thể nào sánh bằng cảm giác nhức nhối khi nghĩ đến hình ảnh em một mình ngồi chờ đợi, gương mặt hoang mang, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Minh Hiếu và Thành Dương đã theo Ngọc Dương từ lâu, tận mắt chứng kiến em từ một kẻ tàn nhẫn nhưng vẫn còn chút nhân tính, dần dần chìm vào bóng tối. Nhưng ngay cả khi đã nhuốm máu bàn tay, em vẫn chỉ duy nhất để lộ phần yếu đuối nhất trước mặt anh.
Anh cố cử động, nhưng chỉ nhúc nhích nhẹ cũng đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh. Vậy mà giọng anh vẫn kiên định:
"Gọi em ấy vào giúp tôi."
Hai người kia nhìn nhau, rồi Thành Dương thở dài, lặng lẽ xoay người ra ngoài. Một lát sau, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Ngọc Dương bước vào.
Anh nín thở.
Em vẫn là em, nhưng cũng không còn là em nữa.
Mái tóc rối bời, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú giờ nhợt nhạt đến đáng sợ. Tấm áo sơ mi đen vương vết máu khô, đôi tay buông thõng như thể không còn chút sức lực nào. Nhưng điều khiến anh đau lòng nhất vẫn là ánh mắt em—lạnh lẽo như tro tàn, nhưng sâu bên trong lại là một vực thẳm chất chứa nỗi đau không cách nào che giấu.
Anh muốn gọi tên em, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Còn chưa kịp nói gì, cả người anh đã bị em ôm chặt lấy.
Một cái ôm gấp gáp, vụn vỡ, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi, anh sẽ tan biến vào hư vô.
Cơ thể em run rẩy. Hơi thở em hỗn loạn.
Những ngón tay gầy guộc siết chặt lấy tấm áo bệnh nhân của anh, đầu em vùi sâu vào lồng ngực anh như muốn nghe nhịp tim anh đập, để chắc chắn rằng anh vẫn còn đây.
Anh cảm nhận được từng nhịp run rẩy của em, cảm nhận được hơi thở gấp gáp, cảm nhận được cả sự bất lực cùng nỗi hoảng sợ đến tột cùng.
Giọng em nghẹn lại, run rẩy như một đứa trẻ lạc đường:
"Anh có biết em sợ thế nào không?"
Nỗi sợ hãi trong ba chữ ấy như một lưỡi dao sắc lạnh cắt ngang trái tim anh.
Em, người có thể đứng giữa chiến trường đẫm máu mà không chớp mắt. Em, người từng lạnh lùng xử lý những kẻ phản bội mà không hề nao núng. Vậy mà giờ đây, em lại run rẩy trong vòng tay anh, yếu đuối đến mức chỉ một hơi thở thôi cũng như có thể vỡ vụn.
Anh muốn nói với em rằng anh vẫn ở đây. Rằng anh chưa rời đi. Rằng dù đau đớn đến đâu, chỉ cần có em, anh vẫn sẽ cố gắng sống tiếp. Nhưng cổ họng anh khô khốc, không nói nên lời.
Cuối cùng, anh chỉ có thể lặng lẽ nâng tay, dù đau đớn vẫn cố gắng ôm trọn lấy em.
Bàn tay anh đặt lên mái tóc em, dịu dàng vuốt ve.
Em siết chặt lấy anh hơn, như muốn khắc ghi hơi ấm này vào từng tế bào da thịt.
"Anh mà có chuyện gì... em sẽ không tha thứ cho chính mình." Giọng em vỡ vụn. "Sẽ không ai tha thứ cho em cả..."
Anh nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt hơn trên lưng em.
Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực không còn xuất phát từ vết thương nữa.
Bên ngoài là một đêm lạnh giá. Nhưng trong vòng tay này, anh chỉ muốn giữ em lại, thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro