
nhà còn thương em mà ... [2]
A/N: nối tiếp với "nhà còn thương em mà...(another idea)", hãy nghe nhạc để trải nghiệm tốt nhất!
nguyện viết truyện vì bài hát này, nó hay thật sự!
.
Trúc Nhân không biết, từ bao giờ, bờ vai mình đã ướt.
Là nước mắt của em.
Anh không hề nghe thấy tiếng khóc. Không một tiếng nấc nghẹn, không một chút run rẩy. Chỉ là những giọt nước mắt ấy lặng lẽ thấm vào lớp vải áo anh, từng chút, từng chút một, như thể em đã quen với việc giấu đi nỗi đau của mình, quen với việc khóc mà không cần ai hay biết.
Nỗi đau ấy không vỡ òa thành tiếng, mà âm ỉ, siết chặt lấy trái tim.
Bàn tay Trúc Nhân khẽ siết lại, như thể sợ rằng nếu không giữ chặt, em sẽ tan vào bóng tối. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu em, cảm nhận hơi thở em đứt quãng, lồng ngực mỏng manh phập phồng trong vòng tay anh.
"Em xin lỗi..."
Giọng em khẽ khàng, run rẩy đến mức tưởng như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn nó đi mất.
Trúc Nhân nhíu mày.
"Xin lỗi vì điều gì?" Anh hỏi, bàn tay dịu dàng luồn vào tóc em, những ngón tay nhẹ nhàng vỗ về.
Em không ngẩng lên, chỉ vùi mặt sâu hơn vào vai anh, như thể muốn trốn khỏi cả thế giới này.
"Vì em đã không thể ở bên mẹ nhiều hơn."
Lòng anh nhói lên một cơn đau.
"Em đã luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian..." Em tiếp tục, giọng khản đặc. "Nghĩ rằng sẽ có lúc em đủ trưởng thành để có thể lo cho mẹ, để báo hiếu mẹ... nhưng rồi..."
Bàn tay em siết chặt lấy vạt áo anh, những khớp ngón tay trắng bệch, như thể chỉ cần buông ra, em sẽ rơi vào hư vô.
"...mọi thứ đã không còn kịp nữa."
Mắt Trúc Nhân nóng lên.
Nỗi đau của em, sâu đến mức không thể dùng bất cứ lời nào để xoa dịu. Đó là sự day dứt, là niềm tiếc nuối, là cảm giác tội lỗi cứa vào tâm can, mỗi ngày một chút, khiến em nghẹt thở trong chính suy nghĩ của mình.
Anh không muốn em như vậy.
"Người vừa thương đời sao vô thường... Mình tôi ở lại vấn vương..."
Giọng em vỡ òa khi cất lên câu hát.
Từng chữ, từng câu, đều nghẹn ngào như thể đang xé toạc trái tim.
Anh khẽ nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay ôm em vào lòng.
"Mỗi lần nhìn thấy bát hương trên bàn thờ, em đều tự hỏi... Mẹ có lạnh không? Mẹ có đói không? Em có nên đốt thêm quần áo, thức ăn cho mẹ không? Nhưng rồi em lại nghĩ... Nếu mẹ có thể quay về, có thể ôm em một lần thôi... em sẽ đánh đổi mọi thứ."
Lồng ngực anh thắt lại.
Trúc Nhân chưa bao giờ tin vào chuyện tâm linh, nhưng ngay lúc này, anh ước gì mẹ của em vẫn đang ở đâu đó, nhìn thấy em, nghe được tiếng em. Anh ước gì có thể làm gì đó, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi, để nỗi đau trong em vơi đi phần nào.
Nhưng anh không thể.
Anh chỉ có thể ở đây, cạnh em.
"Gió miên man, lời ai oán ai than... Người đi, xót thương tôi ở lại..."
Lần này, chính anh là người cất giọng hát, những ngón tay khẽ siết lấy bờ vai gầy của em.
Em bật khóc.
Nước mắt rơi xuống, nóng hổi, ướt đẫm cả một góc áo anh.
Nỗi đau này, em đã kìm nén quá lâu rồi.
Trúc Nhân không nói gì. Chỉ lặng lẽ ôm em, để em khóc, để em giải tỏa hết những gì đã bị chôn vùi tận đáy lòng.
"Anh biết." Anh khẽ thì thầm, giọng nói dịu dàng như một lời khẳng định. "Nhưng mẹ vẫn luôn ở đây."
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực em, nơi trái tim đang đập từng nhịp yếu ớt.
"Ở đây, ngay trong trái tim em."
Em không đáp, chỉ gục mặt vào ngực anh, nước mắt thấm ướt áo anh, nóng hổi.
"Lòng con nguyện xin... Tổ tiên đời đời soi bóng con cháu ấm no..."
Câu hát vang lên trong đêm tối, nhẹ nhàng như một lời cầu nguyện.
Em không còn mẹ. Nhưng em vẫn còn anh.
Dù cuộc đời có vô thường đến thế nào, dù có bao nhiêu nỗi đau bủa vây, Trúc Nhân vẫn sẽ luôn ở đây.
Với em mãi mãi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nước mắt em dần cạn. Chỉ còn những tiếng nấc khe khẽ đứt quãng, hòa vào tiếng gió khuya lạnh buốt.
Bờ vai nhỏ vẫn run nhè nhẹ trong vòng tay anh, nhưng hơi thở đã dần ổn định hơn. Những cơn co thắt nơi lồng ngực cũng dịu xuống, không còn cuộn trào như lúc đầu nữa.
Em không nói gì. Chỉ lặng lẽ tựa vào anh, mặc cho bản thân mềm nhũn trong hơi ấm mà anh bao bọc. Như thể cả thế giới này chẳng còn gì quan trọng nữa, ngoài vòng tay vững chãi ấy.
Trúc Nhân khẽ siết vòng tay, đầu ngón tay miết nhẹ trên bờ lưng gầy. Hơi thở anh phả lên mái tóc em, chậm rãi, đều đặn.
"Ngày mai..." Giọng anh trầm ấm, dịu dàng đến lạ. "Anh đưa em đi thăm mẹ nhé?"
Một thoáng im lặng.
Em không ngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi gật đầu.
Cảm giác ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim vốn đã lạnh giá của em.
Trúc Nhân khẽ cười, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu em, bàn tay to lớn vẫn vỗ về lưng em từng nhịp chậm rãi.
"Rồi chúng ta sẽ về nhà."
Em hơi sững lại.
Về nhà?
Đã bao lâu rồi em không còn khái niệm về nơi gọi là "nhà"?
Từ ngày mẹ rời đi, em vẫn sống trong căn nhà ấy, nhưng nó trống rỗng đến đáng sợ. Không còn tiếng cười, không còn hương trà nóng mỗi sáng, không còn vòng tay ôm dịu dàng của mẹ sau một ngày dài. Chỉ còn bốn bức tường lạnh lẽo, trống hoác, cùng những ký ức day dứt mỗi lần đêm về.
Nhưng giây phút này, khi nghe giọng anh, khi ở trong vòng tay anh, em bỗng hiểu ra...
Nhà, chưa bao giờ chỉ là một nơi chốn.
Nhà, là nơi có người chờ đợi mình. Là nơi có người vì mình mà dang rộng vòng tay.
Và Trúc Nhân, chính là nhà của em.
Ánh đèn đường hắt lên khung cửa sổ, chiếu xuống hai cái bóng in trên nền gạch. Một lớn, một nhỏ, hòa vào nhau trong cái ôm trọn vẹn. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có hơi ấm của anh là thật.
"Về nhà em ơi, về nhà..." Giọng anh khe khẽ cất lên, tựa như một lời ru. "Gặp lại người thân vốn xa lạ. Người mà vốn dĩ người nhà, chỉ là, từ lâu cách xa..."
Hàng mi em khẽ run.
Có lẽ mẹ vẫn đang dõi theo em, vẫn mong em tìm được một chốn bình yên.
"Dù bao nhiêu lời cay đắng... Nhìn trăng treo từng đêm trắng... Thì em ơi ngày mai vẫn nắng..."
Lời hát anh ngân nga, vỗ về vào những khoảng trống trong lòng em, như ánh sáng len qua từng vết nứt của tâm hồn.
Em nhắm mắt lại, để mặc bản thân đắm chìm trong hơi ấm quen thuộc ấy.
"Ừm..."
Một tiếng đáp nhẹ bẫng, nhưng lại chứa đựng cả bầu trời cảm xúc.
Mai này, dù cuộc đời có bao nhiêu lần đổi thay, dù có bao nhiêu giông bão chực chờ phía trước... em vẫn biết mình không còn phải cô đơn nữa.
Bởi vì, nơi có anh, chính là nhà.
.
Sáng hôm sau, trời trong vắt như vừa được gột rửa.
Gió sớm lành lạnh lướt qua từng kẽ lá, mơn man trên gò má em. Mặt trời chưa lên cao, nhưng ánh nắng đã đủ dịu dàng để hong khô những giọt sương còn đọng lại trên cành cây. Những tia nắng ấy xuyên qua tán cây, đổ xuống mặt đất những vệt sáng mơ màng, như thể thiên nhiên cũng đang lặng lẽ vỗ về em trong giây phút này.
Trúc Nhân nắm tay em, dẫn em đi dọc theo con đường nhỏ dẫn vào nghĩa trang. Bàn tay anh ấm áp, hơi siết chặt, như muốn truyền cho em một chút dũng khí. Những bậc đá lấm tấm rêu xanh, hơi ẩm của đất vẫn còn vương lại từ cơn mưa đêm qua, tạo thành một mùi hương lành lạnh, phảng phất giữa không gian tĩnh mịch.
Chẳng ai nói gì. Chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang lên.
Mọi thứ tĩnh lặng đến mức em có thể nghe thấy cả nhịp tim mình đang đập, chậm rãi nhưng nặng nề, như đang cố gắng chôn giấu một nỗi đau không tên.
Rồi em dừng lại.
Trước mặt em là tấm bia mộ khắc tên mẹ.
Gió thoảng qua làm tà áo em khẽ lay động. Hàng mi em cũng run lên.
Có lẽ... mẹ vẫn đang ở đây.
Em ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng nét chữ trên tấm bia lạnh ngắt. Một nỗi đau âm ỉ cuộn lên trong lồng ngực.
Đã bao lâu rồi em không dám bước đến nơi này?
"Mẹ ơi..." Giọng em khàn đặc, như nghẹn lại nơi cổ họng. "Con về rồi đây."
Chỉ bốn chữ đơn giản, vậy mà sao khó khăn đến thế?
Đã bao lần em tưởng rằng mình mạnh mẽ, rằng mình đã quen với nỗi mất mát này, rằng mình có thể bước tiếp mà không cần quay đầu lại. Nhưng ngay giây phút này, khi nhìn thấy cái tên ấy, nhìn thấy tấm ảnh mẹ mỉm cười dịu dàng trên bia mộ, tất cả những vết thương em cố gắng che giấu lại bung ra.
Nhói buốt.
Đau đến tận xương tủy.
Trúc Nhân lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt một bó hoa cúc trắng xuống, rồi lùi lại để em có không gian riêng với mẹ.
Em cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo. Hơi thở gấp gáp như vừa chạy một quãng đường dài.
"Con xin lỗi..." Giọng em vỡ vụn. "Con xin lỗi vì đã không đến thăm mẹ sớm hơn. Con xin lỗi vì đã trốn tránh. Xin lỗi vì thời gian qua, con đã không dám đối diện với sự thật..."
Gió lại thổi qua, khe khẽ như một lời đáp.
Nước mắt em lặng lẽ rơi xuống nền đất.
Có những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Chỉ có thể gói gọn trong từng giọt nước mắt, trong những tiếng nấc nghẹn ngào, trong sự run rẩy của đôi bàn tay đang lần theo từng đường nét trên bia mộ.
"Mẹ ơi... mẹ có nhớ con không?"
Câu hỏi bật ra trong vô thức, như một đứa trẻ lạc đường đang gọi tìm vòng tay mẹ giữa bóng tối mịt mùng.
Không có ai trả lời.
Chỉ có cơn gió lướt qua mái tóc em, mang theo mùi hương quen thuộc của mẹ.
Em bật khóc.
Cứ thế mà khóc, không còn kìm nén, không còn tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Và ngay lúc em nghĩ mình sẽ chìm trong sự đau đớn ấy mãi mãi, một bàn tay ấm áp vươn đến, nắm lấy tay em.
Trúc Nhân.
Ngón tay anh đan vào tay em, siết chặt, truyền cho em một chút hơi ấm giữa không gian lạnh lẽo này.
"Dù bao nhiêu lời cay đắng... Nhìn trăng treo từng đêm trắng... Thì em ơi ngày mai vẫn nắng..."
Giọng anh khe khẽ cất lên, dịu dàng như một lời vỗ về.
Em quay sang nhìn anh. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, em thấy cả bầu trời bao la.
"Mẹ sẽ không muốn em mãi chìm trong đau khổ." Anh nhẹ nhàng nói. "Mẹ muốn em hạnh phúc."
Em cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế những tiếng nấc còn sót lại.
"Nhưng em... vẫn nhớ mẹ nhiều lắm."
"Nhớ thì cứ nhớ. Nhưng đừng để nỗi nhớ ấy giam cầm em. Hãy để nó trở thành một phần của em, nhưng đừng để nó nhấn chìm em."
Anh đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi em.
"Em không một mình đâu. Mẹ vẫn ở đây. Và anh cũng ở đây."
Lời nói của anh như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim em giữa những ngày đông lạnh lẽo nhất.
Em nhìn anh thật lâu.
Anh vẫn ở đây.
Từ lúc bước vào nghĩa trang đến giờ, anh luôn ở cạnh em, không một lời phàn nàn, không ép buộc em phải nín khóc, cũng không bảo em phải quên đi nỗi đau. Anh chỉ ở bên, im lặng mà vững vàng, như một chốn tựa duy nhất giữa những ngày bão tố.
Bỗng nhiên, em đưa tay, vòng qua ôm lấy anh.
Trúc Nhân thoáng sững người, nhưng rồi cũng dịu dàng ôm lại em. Hơi ấm của anh bao trọn lấy em, dịu dàng đến mức khiến em chỉ muốn vùi mặt vào ngực anh mãi mãi.
"Cảm ơn anh." Em thì thầm.
Trúc Nhân siết nhẹ vòng tay, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc em.
Gió lại thổi qua.
Em khẽ nhắm mắt, lặng lẽ mỉm cười.
"Hỡi em, nhà còn đó... mong em trở về..."
.
.
.
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng sớm len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống nền đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Không gian thoảng mùi hương nhè nhẹ của cỏ dại, hòa cùng mùi đất ẩm, tạo thành một cảm giác bình yên lạ lùng.
Em vẫn tựa vào Trúc Nhân, vòng tay ôm chặt lấy anh, như thể chỉ cần buông lơi, sự ấm áp này cũng sẽ tan biến như một giấc mộng.
Trúc Nhân không thúc giục, không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay, vỗ nhẹ vào lưng em theo từng nhịp chậm rãi. Bàn tay anh dịu dàng, hơi thở anh trầm ổn, như thể chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa.
Một lúc sau, tiếng nấc của em dần lặng xuống, nhưng hơi thở vẫn còn run rẩy. Em chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ, giọng nói khàn đặc vì khóc quá nhiều.
"Anh có tin vào kiếp sau không?"
Trúc Nhân khẽ nghiêng đầu nhìn em, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm.
"Anh không biết," anh đáp, giọng trầm ấm như một làn nước ấm áp vỗ về, "Nhưng nếu kiếp sau có thật, mẹ em chắc chắn vẫn sẽ là mẹ em."
Ngực em thắt lại. Một giọt nước mắt chậm rãi lăn dài trên má.
"Nếu có kiếp sau... em mong mẹ sẽ không phải chịu bất cứ đau đớn nào nữa. Em mong mẹ sẽ được sống một cuộc đời bình yên hơn, hạnh phúc hơn..."
Lời nói của em tan vào trong gió. Những tán lá trên cao khẽ rung động, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng lấp lánh trên nền đất.
Trúc Nhân đưa tay, chạm nhẹ lên má em, ngón tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại nơi khóe mắt.
"Vậy kiếp sau em muốn mình là ai?" Anh hỏi, giọng nhẹ như một tiếng thở dài.
Em ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi đáp.
"Vẫn là em."
Trúc Nhân bật cười khẽ.
"Thế còn anh?"
Em chớp mắt, đôi môi hơi run lên, rồi nở một nụ cười mơ hồ.
"Vẫn là anh."
Anh nhìn em thật lâu, trong ánh mắt phản chiếu cả một khoảng trời xanh biếc. Rồi bất chợt, anh vươn tay kéo em lại gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em.
Hơi ấm từ đôi môi anh thấm vào da thịt, tựa như một lời hứa chẳng cần nói thành lời.
"Vậy thì kiếp này, chúng ta hãy sống cho trọn vẹn."
Em nhắm mắt lại, cảm nhận từng kẽ tay của anh đan chặt vào tay em.
"Ừm."
Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sớm mai, em và anh cùng nhau lặng lẽ ngồi bên mộ mẹ. Không còn tiếng nấc nghẹn ngào, không còn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền đất lạnh.
Chỉ còn lại sự bình yên.
Như thể tất cả đau đớn, dằn vặt đã dần được thời gian xoa dịu.
Như thể mẹ vẫn đang ở đây, lặng lẽ mỉm cười dõi theo em, dõi theo anh.
Và như thể, giữa cuộc đời đầy giông bão này, em vẫn luôn có một bến bờ để trở về.
Buổi trưa hôm ấy, em và anh rời khỏi nghĩa trang khi mặt trời đã đứng bóng. Những cơn gió mang theo hơi nóng phả xuống mặt đường, nhưng lòng em lại nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Dù nỗi đau vẫn còn đó, dù mẹ vẫn mãi mãi không thể quay về, nhưng ít nhất, em biết rằng em không còn một mình nữa.
Trúc Nhân không nói gì suốt đoạn đường về, chỉ lặng lẽ siết chặt tay em, để hơi ấm từ anh truyền sang, vỗ về từng góc khuất trong tim em. Lòng bàn tay anh chai sạn nhưng dịu dàng, từng kẽ tay đan vào nhau như một lời cam kết vô ngôn rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở đây.
Lúc đi ngang qua một quán cơm ven đường, Trúc Nhân đột nhiên dừng lại.
"Vào ăn chút gì đã, từ sáng đến giờ em chưa có gì trong bụng rồi."
Em lắc đầu, định nói không đói, nhưng bụng lại không nghe lời mà réo lên một tiếng khẽ.
Anh cười khẽ, ánh mắt ánh lên tia cưng chiều, rồi nắm tay kéo em bước vào trong.
Quán cơm nhỏ, giản dị như bao quán cơm bình dân khác, nhưng mùi thức ăn thơm phức lại khiến lòng người chùng xuống. Em ngồi xuống một góc bàn gần cửa sổ, nhìn ra ngoài con phố nhỏ với những hàng cây đung đưa theo gió.
Trúc Nhân gọi một phần cơm gà cho em, còn anh gọi một phần cơm sườn. Khi đĩa thức ăn được đặt xuống bàn, em vẫn chưa cầm đũa.
Anh chống cằm nhìn em, giọng dịu dàng:
"Sao thế?"
Em im lặng một chút, rồi mới nói khẽ.
"Hồi nhỏ, mỗi lần em đi học về trễ, mẹ hay mua cơm gà cho em."
Trúc Nhân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn em.
"Hồi đó nghèo lắm, có khi mẹ chỉ mua một phần cho em, còn mẹ thì nói là mẹ không đói. Nhưng mà em biết, mẹ chỉ nhường cho em thôi."
Giọng em nhỏ dần, như thể chỉ cần nói thêm chút nữa, những giọt nước mắt sẽ lại rơi xuống.
Nhưng Trúc Nhân không để em có cơ hội làm vậy.
Anh nhẹ nhàng gắp một miếng thịt gà đặt vào chén em.
"Bây giờ, anh nhường cho em."
Em ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh.
Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức như vỡ òa. Cả một thời thơ ấu nghèo khó nhưng tràn ngập yêu thương, cả những ngày tháng em sống với nỗi nhớ mẹ dai dẳng đến đau đớn, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Hóa ra, em vẫn luôn được yêu thương.
Trúc Nhân chợt mỉm cười, rồi nhẹ nhàng cất giọng, hát khẽ một đoạn quen thuộc:
"Về nhà em ơi, về nhà...
Gặp lại người thân vốn xa lạ...
Người mà vốn dĩ người nhà, chỉ là... từ lâu cách xa..."
Giọng hát trầm ấm của anh vang lên giữa không gian nhỏ bé của quán cơm, như một dòng nước ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm hồn em.
Em cắn chặt môi, nước mắt lại rưng rưng.
Trúc Nhân vươn tay xoa đầu em, giọng nhẹ nhàng mà vững chãi.
"Mẹ em vẫn ở đây. Trong từng ký ức, trong từng khoảnh khắc em nhớ về mẹ. Em không hề mất mẹ đâu, em hiểu không?"
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh vỗ về mái tóc em, từng động tác dịu dàng đến mức khiến tim em run rẩy.
Em mím môi, rồi khẽ gật đầu.
Bữa cơm trưa hôm ấy, từng muỗng cơm nuốt xuống đều nghẹn ngào, nhưng cũng ấm áp hơn bao giờ hết.
Chẳng cần lời hoa mỹ nào, chẳng cần những câu an ủi sáo rỗng. Chỉ cần có anh bên cạnh, lặng lẽ ở bên, cùng em đi qua những ngày giông bão.
Chỉ cần như vậy thôi, là đủ rồi.
.
.
.
Những hạt mưa tí tách rơi trên kính xe, kéo theo không khí lành lạnh len vào lòng bàn tay. Mùi đất ẩm sau cơn mưa thoảng qua, dịu nhẹ mà sâu lắng. Đèn đường dần sáng lên, hắt một thứ ánh sáng vàng vọt xuống mặt đường ướt át, tạo thành những vệt dài kéo mãi về phía sau, như thể cả thế giới ngoài kia đang trôi đi chậm rãi.
Bên trong xe, Trúc Nhân vẫn lái, một tay cầm vô-lăng, tay còn lại đặt trên đùi em, ngón tay anh khẽ vuốt ve mu bàn tay em như một thói quen khó bỏ. Hơi ấm từ anh truyền qua làn da, dịu dàng như cơn gió đầu thu, không vồn vã nhưng lại len lỏi vào từng kẽ hở của tâm hồn.
Không ai lên tiếng. Nhưng im lặng giữa hai người chưa bao giờ là ngột ngạt.
Em tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Hàng cây ven đường lướt qua, phản chiếu trên cửa kính những mảng bóng mờ nhạt. Cơn mưa đã ngớt, chỉ còn những giọt nước đọng lại trên lá, lấp lánh dưới ánh đèn.
Giữa nhịp xe lăn đều đều, anh bất giác khẽ hát.
"Về nhà em ơi, về nhà...
Gặp lại người thân vốn xa lạ...
Người mà vốn dĩ người nhà, chỉ là... từ lâu cách xa..."
Giọng anh trầm ấm, vang lên giữa không gian yên ắng, len lỏi vào từng góc nhỏ trong tim em. Mỗi câu hát như một sợi chỉ mềm, chậm rãi khâu lại những vết thương mà em tưởng rằng đã lành nhưng thực ra vẫn còn rỉ máu.
Em mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nhìn anh. "Anh thích bài này đến vậy sao?"
Anh quay sang nhìn em một thoáng, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến lòng em chợt rung lên.
"Không phải thích bài này." Anh nhẹ giọng. "Mà là thích người ngồi cạnh anh lúc này."
Câu nói ấy khiến tim em khẽ run rẩy. Như có một tia nắng mong manh xuyên qua tầng mây dày, chạm vào nơi sâu nhất trong lòng.
Em siết nhẹ tay anh, đầu ngón tay vô thức vẽ những đường tròn nhỏ trên mu bàn tay anh. "Cảm ơn anh, vì vẫn luôn ở đây."
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ siết chặt tay em hơn. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh bao trùm lấy em, khiến em thấy lòng mình không còn lạnh lẽo nữa.
Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường dài, đưa em về nhà.
Nhưng quan trọng hơn hết, nó đưa em về với bình yên.
.
Tiếng nước tí tách rơi xuống mái hiên, hòa cùng hơi trà nóng đang tỏa ra từ cốc sứ trong tay em. Hương trà thoang thoảng quấn lấy cánh mũi, mang theo một chút ấm áp trong đêm mưa lành lạnh.
Em cuộn mình trên sofa, tấm chăn mỏng đắp ngang đùi. Ánh đèn thành phố nhấp nháy phản chiếu trên mặt kính, xa xôi mà dịu dàng. Những tòa nhà cao tầng đứng lặng yên giữa bầu trời xám xịt, từng tia chớp lóe lên nơi đường chân trời xa tít.
Trúc Nhân ngồi bên cạnh, tay cầm điều khiển TV nhưng chẳng buồn mở lên. Đôi mắt anh vẫn dừng trên gương mặt em, chăm chú, như thể anh đang muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn.
Không gian giữa hai người tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Em nhấp một ngụm trà, rồi bất giác quay sang nhìn anh.
"Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?" Em khẽ nghiêng đầu hỏi, giọng pha chút trêu chọc, nhưng ánh mắt vẫn có chút gì đó hoài nghi.
Anh không trả lời ngay. Chỉ vươn tay vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán em, rồi khẽ khàng chạm vào má em.
"Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em thật sự ổn."
Giọng anh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại chạm vào nơi sâu nhất trong lòng em.
Trúc Nhân không hay hỏi những câu như "Em có ổn không?" bởi vì anh biết, những câu hỏi đó chẳng thể nào lột tả hết những gì em đang chịu đựng. Anh chỉ lặng lẽ nhìn, lặng lẽ ở bên cạnh. Đủ gần để em biết rằng mình không đơn độc, nhưng cũng đủ kiên nhẫn để chờ em mở lòng.
Em siết chặt cốc trà trong tay, lặng lẽ gật đầu.
"Em ổn rồi. Nhờ có anh."
Trúc Nhân không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo em vào lòng.
Hơi ấm từ anh bao trùm lấy em, lồng ngực vững chãi và yên bình. Nhịp tim anh chậm rãi, ổn định, như thể muốn truyền sự bình yên ấy sang em.
Em nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trái tim anh đập đều đặn dưới tai mình. Cảm giác này, quen thuộc đến mức khiến em muốn khóc.
"Hôm nay là một ngày dài." Anh thì thầm.
Em khẽ gật đầu. "Nhưng ít nhất, em không còn sợ đối diện với ngày này nữa."
Anh im lặng một lúc, rồi đột nhiên bật cười.
"Lúc nãy về anh đã nấu sẵn một nồi cháo. Ăn không?"
Em bật cười, dụi mặt vào ngực anh. "Sao anh giống mẹ quá vậy?"
Anh xoa nhẹ lưng em, cười khẽ. "Anh cũng chỉ muốn chăm sóc em thôi."
Chỉ là một câu nói rất nhẹ, nhưng tim em lại chùng xuống. Một nỗi xót xa len lỏi vào từng kẽ hở trong lòng.
Bàn tay anh luồn vào tóc em, khẽ xoa từng chút một. Như thể anh sợ nếu mạnh tay hơn một chút, em sẽ tan biến ngay trong vòng tay anh.
Không cần những lời hứa xa vời. Không cần những điều to tát.
Chỉ cần có một người, vào những ngày chông chênh nhất, vẫn âm thầm ở lại.
Ở lại để nấu cho em một bát cháo ấm.
Ở lại để ôm em vào lòng khi em thấy thế giới quá lạnh lẽo.
Ở lại, để em biết rằng, em không còn một mình nữa.
.
Hơi thở anh chậm rãi, phả lên đỉnh đầu em, mang theo một sự dịu dàng không lời. Làn hơi ấy ấm áp, quẩn quanh giữa đêm mưa lạnh, tựa như một tấm chăn mềm quấn lấy trái tim em. Em khẽ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim anh vang lên trong lồng ngực. Mạnh mẽ. Vững chãi. Cứ như thể, dù ngoài kia bão tố thế nào, anh vẫn sẽ đứng đó, là điểm tựa duy nhất của em.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn vằng vặc treo trên bầu trời, soi rọi xuống nhân gian. Những tia sáng nhàn nhạt len qua màn mưa, phản chiếu trên những giọt nước đọng trên khung kính, long lanh như những giọt lệ. Cơn mưa tháng hai chưa dứt, nhưng cơn bão trong lòng em đã dịu đi đôi phần.
Em vùi mặt vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc ghi mùi hương quen thuộc này—mùi trà nhài thoang thoảng, mùi vải áo anh mềm dịu, và cả chút hơi ấm từ da thịt anh.
"Hỡi em, nhà còn đó mong em... trở về..."
Lời bài hát văng vẳng trong đầu em, nhẹ bẫng mà chạm đến tận cùng trái tim.
Có lẽ, em đã thật sự trở về rồi.
Không chỉ trở về với căn nhà này, không chỉ trở về với mái hiên nơi anh đứng đợi em mỗi chiều, mà còn trở về với chính mình.
Năm tháng bôn ba, em đã quên mất cảm giác của một mái ấm. Những tháng ngày lạc lõng, em tưởng chừng như mình chẳng còn nơi nào để quay về. Nhưng hóa ra, nhà chưa từng rời xa em, chỉ là em quá đau đớn để nhận ra rằng nó vẫn luôn ở đây, trong vòng tay anh.
Anh siết chặt em hơn một chút, như thể muốn khắc sâu sự hiện diện của mình vào lòng em. Đầu ngón tay anh lướt qua mái tóc mềm, chậm rãi mà đầy trân trọng.
"Về nhà rồi, đừng đi nữa nhé."
Giọng anh thấp và trầm, nhưng từng chữ lại đọng lại trong lòng em như những giọt nước mưa lăn dài trên cửa kính—lặng lẽ, nhưng dai dẳng.
Em không trả lời. Chỉ vòng tay ôm chặt lấy anh hơn, để những vết nứt trong tâm hồn được lấp đầy bởi hơi ấm này.
Ngoài kia, cơn mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng em, một mùa xuân mới đã thật sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro