Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một đời an yên [2]

Hôm ấy, trời mưa tầm tã.

Những giọt nước lạnh lẽo đập vào cửa kính, trượt dài trên lớp kính mờ đục, như những giọt lệ âm thầm chảy xuống khuôn mặt bầu trời. Gió rít qua từng khe cửa, rít lên như tiếng ai oán vang vọng giữa đêm dài. Trong căn hộ tối om, chỉ có ánh đèn bàn le lói tỏa ra từ góc phòng, chiếu lên khuôn mặt em một màu cam nhạt, lặng lẽ và trầm buồn.

Em co ro trên ghế sofa, tấm chăn mỏng không đủ xua đi cái lạnh ngấm vào da thịt. Cuốn sách trên tay đã lật qua nhiều trang, nhưng chữ nghĩa không còn thấm vào tâm trí. Em cố đọc, cố tập trung, nhưng khoảng trống trong lòng cứ thế loang rộng, tràn ra, nhấn chìm em trong nỗi cô đơn tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không có Trúc Nhân ở nhà, mọi thứ trở nên quá trống trải. Em ngước lên nhìn đồng hồ - kim giây vẫn chạy, từng nhịp, từng nhịp một, nhưng sao thời gian lại dài đằng đẵng như vậy? Anh nói sẽ về sớm, thế mà đến giờ vẫn chẳng thấy đâu.

Em thở dài, đưa tay khép lại cuốn sách.

Rầm!

Cánh cửa bất ngờ bị đạp tung ra.

Gió lạnh ùa vào, cuốn theo cơn mưa trút xuống sàn nhà, loang lổ những vệt nước. Cùng lúc ấy, một tiếng sấm nổ vang trời, xé toạc bầu không khí vốn đã u ám. Cả căn phòng như chấn động. Em chưa kịp phản ứng, một bóng người lao thẳng đến, như một cơn lốc đen tối cuốn phăng đi mọi sự yên bình.

Bốp!

Cú đấm giáng thẳng vào mặt em, khiến cả người em bật ngửa ra sau. Một cơn choáng váng ập đến, tai ù đi, tầm nhìn trở nên mờ nhòe bởi cơn đau nhức nhối bùng lên nơi gò má. Hơi thở nghẹn lại. Cả thế giới như xoay tròn.

Trước mắt em, đôi chân loạng choạng của một người đàn ông hiện ra - lấm lem, dơ bẩn, run rẩy vì men rượu và phẫn nộ.

Cha em.

Lần cuối cùng Ngọc Dương nhìn thấy ông ta là khi nào? Một tháng trước? Một năm trước? Nhưng lần nào cũng vậy, vẫn là ánh mắt hung hãn, vẫn là hơi rượu nồng nặc, vẫn là giọng nói đầy hằn học ấy.

"Mày trốn đâu hả? Mau đưa tiền cho tao!"

Giọng nói của ông ta vang lên khàn đặc, như thể bị bào mòn bởi thuốc lá và men rượu. Bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo em, kéo mạnh đến mức hơi thở bị nghẹn lại trong lồng ngực.

"Tôi... không có tiền." – Em run rẩy đáp.

"Mày dám nói không? Mày dám bỏ rơi tao à? Đồ vô ơn!"

Chát!

Một cái tát nổ vang, giáng thẳng vào má em, mạnh đến mức em nghe thấy tiếng ong ong trong tai. Lưỡi vô tình cắn vào bên trong khoang miệng, vị tanh của máu lan ra đầu lưỡi.

Rồi một cú đấm khác.

Rồi một cú đá.

Cơn đau tràn đến từ khắp nơi, tàn nhẫn, dữ dội.

Em không còn cảm nhận được gì ngoài từng nhịp đau đớn đập vào da thịt, từng vệt nóng rát bỏng cháy trong từng mạch máu. Rồi, một cơn đau nhói xé toạc cơ thể em.

Một cơn đau rất sâu, đầy sắc lạnh. Khiến hơi thở Ngọc Dương nghẹn lại, tay chân em cứng đờ.

Thời gian như đóng băng.

Em cúi xuống nhìn bụng mình - một dòng máu đỏ sẫm bắt đầu loang ra trên lớp áo trắng, chậm rãi như một cánh hoa héo úa rụng xuống vũng nước.

Một con dao.

Cắm sâu vào bụng em.

Em ngước lên, đối diện với đôi mắt của cha mình - trợn trừng, hoảng loạn.

Nhưng... vì sao?

Là vì em không còn giá trị lợi dụng?

Là vì em đã không thể đáp ứng lòng tham vô tận của ông ta?

Hay chỉ đơn giản, vì em là con của ông ta?

Một tiếng thở hắt ra, yếu ớt và mong manh như ngọn đèn trước gió. Em lùi lại, nhưng cơ thể đã mất hết sức lực. Đôi chân mềm nhũn.

"A..."

Lời kêu cứu không thể thốt ra thành tiếng. Cả người em đổ xuống sàn, máu tràn ra, loang lổ thành một vũng đỏ chói mắt. Gió vẫn rít, mưa vẫn rơi, nhưng thế giới trước mắt em đang dần tối lại.

Lạnh quá.

Đau quá.

Anh...

Trúc Nhân...

Anh đang ở đâu?

.

Cơn đau lan rộng, lạnh lẽo như hàng trăm mũi kim châm vào da thịt. Em cố gắng điều khiển đôi tay run rẩy, áp chặt lên vết thương đang không ngừng rỉ máu, nhưng sức lực đã bị rút cạn.

Mưa vẫn đập vào ô cửa kính, tiếng gió hú dài như một bản nhạc tang tóc kéo lê giữa đêm đen. Căn hộ quen thuộc giờ như một vực thẳm nuốt chửng em, tịch mịch đến đáng sợ.

Cha em đứng đó, bàn tay vẫn còn vương vết đỏ, hơi thở gấp gáp, tay buông con dao xuống nền nhà, ánh mắt dại đi như không thể tin vào chính những gì ông ta vừa làm.

Trong khoảnh khắc đó, em thấy được sự hoảng loạn nơi ông ta - một cảm giác mong manh như chiếc lá rơi vào cơn bão, nhưng nó không đủ để gột rửa những vết thương mà ông ta đã khắc vào cuộc đời em.

Lạnh quá.

Cả người em run rẩy. Nhịp tim yếu ớt đến mức em chẳng còn cảm nhận rõ ràng được nó nữa. Chỉ có đau đớn và bóng tối dần xâm chiếm.

Em muốn gọi tên anh.

Nhưng không kịp.

Rầm!

Cánh cửa lần nữa bật tung, nhưng lần này, không phải là cơn ác mộng ập đến - mà là anh.

Anh đứng đó, mái tóc đen ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu và toàn thân run lên vì giận dữ. Không có lấy một lời báo trước, Trúc Nhân lao thẳng đến người đàn ông đang đứng đờ ra kia, nắm cổ áo ông ta và đấm mạnh.

Cú đấm ấy là tất cả căm hận, phẫn nộ, và cả nỗi đau chất chứa suốt bao năm qua. Ông ta gục xuống, nhưng anh không dừng lại. Một cú đấm nữa. Rồi một cú nữa.

Mưa vẫn xối xả bên ngoài, nhưng trong mắt anh lúc này chỉ còn lại hình ảnh em nằm đó, máu loang ra nền nhà lạnh lẽo.

"Dừng lại..." – Em muốn nói, nhưng giọng quá yếu, chỉ như một hơi thở mong manh trong cơn bão giận dữ của anh.

Chỉ đến khi ánh mắt anh chạm vào em, tất cả mới dừng lại.

Trúc Nhân sững người. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo người kia dần thả lỏng. Anh vội vã quỳ xuống bên cạnh em, đôi tay run rẩy nâng đầu em lên, đặt vào lòng.

"Dương... em ổn chứ?"

Giọng anh khàn đặc, gấp gáp đến mức gần như vỡ vụn. Những ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt em, chạm vào vết thương rướm máu trên khóe môi, rồi dừng lại ở vết dao nơi bụng. Máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay anh.

Ánh mắt anh trống rỗng trong giây lát, như thể trái tim anh vừa bị ai đó bóp nghẹt.

"Không sao đâu... Anh đừng khóc."

Em đưa tay chạm nhẹ lên má anh, lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống. Bàn tay em lạnh buốt, nhưng chạm đến nơi nào, nơi đó lại bỏng rát trong tim anh.

"Ngốc quá. Sao em còn lo cho anh trong khi chính em mới là người bị thương?" – Anh bật cười, nhưng là một nụ cười đau đớn đến tột cùng.

Căn hộ giờ đây không còn chỉ là một nơi trú ngụ. Nó trở thành một vùng chiến trận, nơi mà anh lần nữa nhìn thấy em gục ngã. Anh hận chính mình vì đã không đến kịp, vì đã không bảo vệ em sớm hơn.

"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."

Anh luống cuống ôm chặt lấy em, nhưng em lắc đầu yếu ớt.

"Em chỉ muốn ở bên anh lúc này. Một chút thôi."

Trúc Nhân khựng lại.

Mưa vẫn rơi, thời gian vẫn trôi, nhưng trong giây phút này, tất cả như đông cứng lại.

Anh siết chặt em vào lòng, áp trán mình lên trán em, hít sâu như muốn khắc ghi hơi ấm này mãi mãi.

"Anh xin lỗi..." – Lời thì thầm ấy vỡ vụn giữa không gian lạnh lẽo, mang theo cả những đau đớn mà anh chẳng bao giờ nói thành lời.

"Ráng lên. Đừng ngủ."

.

.

.

Khi em tỉnh lại, điều đầu tiên em thấy là khuôn mặt Trúc Nhân.

Anh ngồi đó, ngay bên cạnh giường bệnh, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng. Gương mặt hốc hác, làn da tái nhợt đi vì những ngày dài không ăn không ngủ. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, đôi bàn tay chai sạn, từng khớp ngón tay bấu chặt vào nhau như đang cố nén lại hàng vạn nỗi đau đè nặng trong lòng.

Mùi thuốc sát trùng, mùi khói thuốc nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, thoảng trong không gian là hơi thở nặng nề của anh. Nhưng thứ khiến em bất ngờ nhất không phải những vết hằn mệt mỏi trên khuôn mặt anh, mà là ánh mắt ấy – tràn đầy nỗi đau, lo lắng, và hơn hết... là tình yêu sâu đậm.

"Em tỉnh rồi..." – Giọng anh khàn đi, như thể mỗi chữ thốt ra đều mang theo vô vàn thương tổn.

"Anh đã lo cho em rất nhiều, em có biết không?"

Ngọc Dương chớp mắt, cổ họng nghẹn lại. Em không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn anh bằng đôi mắt đầy xót xa.

Lần đầu tiên, em nhìn thấy Trúc Nhân yếu đuối như vậy.

Anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ, lạnh lùng mà em từng biết nữa.

Anh chỉ là một người con trai yêu em đến mức sợ mất em.

"Anh tưởng... đã mất em rồi."

Giọng nói run rẩy như đang khứa vào lòng em những vết cắt đau đớn. Em nhìn xuống bàn tay mình - băng gạc quấn chặt, nhưng chẳng thể siết lại nỗi đau trong tim.

Chậm rãi, em đưa tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt anh. Làn da anh lạnh lẽo, như thể cả thế giới của anh đã đông cứng lại kể từ khoảnh khắc em ngã xuống.

Em siết nhẹ bàn tay anh.

"Em ở đây mà."

Khoảnh khắc ấy, Trúc Nhân không do dự nữa.

Anh cúi xuống, đôi môi run rẩy chạm vào môi em, mùi khói thuốc trong vòm họng anh từ từ đi qua khuôn miệng em.

Nụ hôn ấy chẳng hề vội vã, cũng chẳng êm đềm. Nó chất chứa tất cả những tổn thương, những nỗi sợ hãi, những dằn vặt mà anh đã mang suốt những ngày qua. Một nụ hôn như trút đi bao nhiêu nỗi đau, như níu giữ em lại với thế giới này.

Và em đáp lại anh, trọn vẹn.

Nước mắt em lăn dài, thấm vào nụ hôn, hòa quyện với từng nhịp tim run rẩy giữa hai người. Anh kéo em vào lòng, ôm chặt lấy em như sợ rằng chỉ cần nới lỏng một chút thôi, em sẽ biến mất. Hơi thở anh gấp gáp, đôi vai run lên bần bật.

"Đừng rời xa anh nữa, được không?" – Anh thì thầm, giọng nói lẫn vào tiếng nấc nhẹ.

Em gật đầu, dụi mặt vào lồng ngực anh.

"Em hứa."

Những ngày sau đó là chuỗi thời gian đầy thử thách. Ngọc Dương phải trải qua những cơn đau kéo dài, những giấc ngủ chập chờn, những lần thức dậy trong đêm với nỗi ám ảnh vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Nhưng mỗi khi mở mắt, em đều thấy anh ở đó.

Trúc Nhân chăm em từng chút một. Anh cẩn thận đỡ em ngồi dậy, từng lần thay băng, từng bữa ăn được anh chuẩn bị kỹ lưỡng. Có những đêm, em giật mình thức giấc, mồ hôi lạnh túa ra, và ngay lập tức, anh sẽ ôm lấy em, vỗ về như một lời nhắc nhở: "Anh ở đây, đừng sợ."

Một tối nọ, khi cơn đau nhức khiến em không tài nào chợp mắt, anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay em, rồi cúi xuống hôn lên những ngón tay gầy guộc. Đôi môi anh lướt qua từng vết sẹo, từng dấu vết của những tổn thương, như muốn xoa dịu tất cả bằng chính tình yêu của mình.

"Dù em có thế nào đi nữa, dù vết thương có để lại bao nhiêu dấu vết, em vẫn là Ngọc Dương mà anh yêu."

Lần này, em không khóc. Em chỉ siết chặt tay anh, như muốn khắc sâu lời hứa đó vào tim.

Vài tuần sau, khi sức khỏe đã khá hơn, Trúc Nhân đưa em về nhà. Anh đỡ em xuống xe, một tay ôm chặt lấy em, một tay mở cửa. Khoảnh khắc bước vào căn hộ, một cảm giác thân thuộc ùa đến - mùi gỗ quen thuộc, ánh đèn vàng dịu nhẹ, tất cả đều như đang chào đón em trở về.

Anh đặt em xuống giường, nhưng lần này, khi anh định rời đi, em giữ chặt tay anh.

"Anh ngủ lại với em được không?"

Trúc Nhân sững lại, rồi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh kéo em vào lòng, để em gối đầu lên ngực anh. Hơi ấm của anh bao bọc lấy em, nhịp tim trầm ổn của anh như một giai điệu ru em vào giấc ngủ bình yên nhất từ trước đến nay.

Đêm hôm đó, không còn ác mộng, không còn những cơn đau. Chỉ còn anh, và tình yêu không lời, dịu dàng mà mãnh liệt hơn bất cứ điều gì trên đời.

.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong căn nhà nhỏ, không gian tràn ngập hơi thở của sự bình yên. Ngọc Dương nằm trên giường, cơ thể vẫn còn yếu ớt nhưng ánh mắt đã không còn u ám như trước. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi hương của đêm, dịu dàng như chính hơi ấm từ bàn tay Trúc Nhân đang đặt trên trán em.

"Có đau lắm không?" Anh khẽ hỏi, giọng nói vẫn còn khàn đặc sau những đêm thức trắng vì lo cho em.

Ngọc Dương lắc đầu, nhưng lại chầm chậm vươn tay, siết lấy bàn tay to lớn của anh. "Không, không đau nữa... vì anh ở đây."

Trúc Nhân nhìn em, trong mắt là ngàn vạn nỗi xót xa, nhưng cũng có cả sự dịu dàng đến vô hạn. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em, như muốn thay tất cả những lời vỗ về mà anh không giỏi diễn đạt.

Những ngày sau đó, Trúc Nhân gần như không rời khỏi em dù chỉ một giây. Anh nấu cháo cho em, từng muỗng từng muỗng đút cho em ăn, mỗi lần em nhăn mặt vì mùi thuốc, anh lại dùng những nụ hôn nhẹ lên má để dụ dỗ. Khi em khó ngủ, anh ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm, thì thầm kể những câu chuyện vụn vặt để ru em vào giấc ngủ.

Có hôm em tỉnh dậy giữa đêm, thấy Trúc Nhân ngủ gục bên mép giường, tay vẫn nắm chặt tay em như sợ chỉ cần lơi ra một chút, em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.

Ngọc Dương không kiềm được mà chậm rãi rướn người, đặt một nụ hôn lên tóc anh, hơi thở phả nhẹ vào làn da của anh, khiến Trúc Nhân khẽ giật mình tỉnh giấc.

"Sao vậy?" Anh vội hỏi, giọng đầy lo lắng.

Ngọc Dương chỉ cười, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn ngủ.

"Không có gì, em chỉ... muốn nhìn anh thôi."

Trúc Nhân không nói gì, chỉ vươn tay ôm em vào lòng, siết chặt đến mức em có thể nghe thấy nhịp tim của anh, mạnh mẽ và chân thật.

Những ngày tháng tiếp theo, dù vết thương trên người Ngọc Dương dần lành, nhưng những tổn thương trong lòng em thì cần nhiều hơn thế để chữa lành. Trúc Nhân vẫn luôn bên em, không ép em phải mạnh mẽ ngay lập tức, chỉ dịu dàng ở cạnh, chờ em tự bước ra khỏi bóng tối của chính mình.

Một buổi chiều muộn, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, Ngọc Dương kéo tay anh ra ngoài ban công, hai người lặng lẽ ngắm cảnh.

"Anh Nhân..."

"Hửm?"

"Nếu một ngày em giỏi giang hơn, mạnh mẽ hơn... anh có còn ở bên em không?"

Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh lặng lẽ cúi xuống, hôn lên môi em, thật chậm rãi và sâu lắng, như muốn khắc ghi em vào từng hơi thở của mình.

"Không cần biết em trở thành người như thế nào... Anh vẫn sẽ luôn ở đây, bên cạnh em."

Ngọc Dương bật cười, nụ cười không còn vẻ yếu ớt như trước. "Vậy thì tốt rồi, vì em không muốn một ngày nào đó phải sống mà không có anh."

Dưới bầu trời hoàng hôn, hai người cứ thế mà tựa vào nhau, chậm rãi chữa lành những vết thương trong tim, từng chút, từng chút một...

.

Dưới ánh đèn vàng dịu, Trúc Nhân ngồi trên mép giường, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng đường nét của Ngọc Dương, như muốn khắc ghi vào tâm trí từng hơi thở mong manh của em. 

Ngón tay anh run nhẹ khi chạm vào mái tóc mềm, lướt dọc theo gò má rồi dừng lại trên bờ môi khô khốc. Đầu ngón tay anh chạm lên đó, như một làn gió nhẹ phả lên mặt hồ tĩnh lặng, khiến những gợn sóng nhỏ rung lên khe khẽ.

Ngọc Dương run khẽ. Không phải vì lạnh, mà bởi hơi ấm từ tay anh đang thấm vào da thịt, len sâu vào tận đáy tim. Em khẽ ngước lên, đôi mắt ánh lên một thứ xúc cảm vừa ấm áp, vừa khao khát, vừa hoang hoải tựa ngọn lửa nhỏ sắp bùng cháy.

"Anh Nhân..."

Trúc Nhân nghiêng đầu, giọng anh nhẹ như cánh hoa rơi. "Anh đây."

"Anh có thể ôm em không?"

Anh không trả lời, chỉ kéo em vào lòng, một cách chậm rãi và đầy trân quý. Vòng tay anh siết nhẹ, không quá chặt để làm đau, nhưng cũng đủ để khiến em cảm nhận rõ ràng hơi thở anh đang hòa vào hơi thở mình. Ngực em áp lên lồng ngực rắn rỏi của anh, cảm nhận từng nhịp tim dồn dập và ấm nóng. Hệt như hai mảnh ghép cuối cùng cũng tìm được về nhau.

Nhưng lần này, em không chỉ muốn một cái ôm. Ngọc Dương chầm chậm rướn người, môi em chạm lên cổ anh, nhẹ như một cánh bướm vừa đáp xuống cành hoa. Một đốm lửa nhỏ vừa thắp lên, lan tỏa từng đợt sóng ấm áp trên da thịt.

"Dương..." 

Giọng anh khàn đi, như một bản nhạc bị kéo căng quá mức, vừa run rẩy vừa trĩu nặng.

Em không trả lời. Đôi môi em tiếp tục lướt nhẹ xuống xương quai xanh, từng nụ hôn chậm rãi như những vệt nắng đang tràn lên mặt biển buổi sớm. Bàn tay nhỏ nhắn của em tìm kiếm từng cúc áo, cởi ra bằng động tác chậm rãi như đang mở một cánh cửa mà em đã khao khát từ rất lâu.

Hơi thở Trúc Nhân nặng nề hơn. Anh nắm lấy cổ tay em, ngăn lại. 

"Em còn chưa hồi phục hoàn toàn... Đừng gấp gáp quá."

Ngọc Dương ngước nhìn anh, ánh mắt phủ một tầng hơi nước, như đêm sương giăng kín cánh đồng hoa hướng dương. 

"Nhưng em muốn cảm nhận anh. Muốn biết anh vẫn ở đây, bên em... thật sự."

Anh khẽ khàng áp tay lên gò má em, ngón tay cái vuốt nhẹ nơi bọng mắt, nơi còn vương chút mệt mỏi. Một thoáng ngập ngừng, rồi anh cúi xuống, hôn em. Một nụ hôn sâu, như cơn mưa đầu hạ đổ xuống cánh đồng nứt nẻ sau những ngày dài khô cằn. Mãnh liệt, chân thành, và đầy đắm say.

Bàn tay em run lên khi bám lấy vai anh, nhưng em không lùi bước. Trúc Nhân cũng không né tránh. Anh để mặc mình chìm vào những ngón tay nhỏ bé của em đang khẽ mơn trớn làn da trần, để mặc bản thân thả trôi trong hơi thở ấm áp, trong vị ngọt của đôi môi khát khao.

Thời gian như ngừng lại. Chỉ còn hơi ấm, nhịp tim, chỉ còn những nụ hôn vụn vỡ và những cái chạm đầy yêu thương.

Trúc Nhân ôm chặt em, như muốn hòa tan em vào trong lồng ngực mình, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào từng đường gân, thớ thịt. Không còn khoảng cách, không còn những đêm dài chờ đợi, không còn đau đớn và nỗi sợ hãi.

Chỉ còn hai người.

Và một cuộc hòa tan trong cơn say dịu ngọt của yêu thương.

.

.

.

Hai năm sau...

Ánh mặt trời rọi xuống khuôn viên trường đại học, nhuộm vàng những tán cây, phản chiếu lên những nụ cười rạng rỡ của những tân cử nhân. Những bộ lễ phục đen điểm xuyết giữa bầu trời xanh ngắt, gió thổi qua những tán phượng, mang theo hương thơm ngọt ngào của mùa hè và cả những xúc cảm khó gọi tên.

Ngọc Dương đứng giữa đám đông, trên tay là tấm bằng tốt nghiệp danh giá cùng học bổng thạc sĩ toàn phần của một trường đại học danh tiếng, thành quả của bao năm nỗ lực không ngừng. 

Những tháng ngày thức trắng, những lần gục ngã và đứng dậy, những giấc mơ tưởng chừng xa vời... Giờ đây, tất cả đã đọng lại trên tờ giấy này, nặng trĩu trong lòng bàn tay em, nhưng lại nhẹ bẫng trong tâm hồn.

Giữa biển người đông đúc, em chỉ nhìn thấy một người.

Trúc Nhân đứng dưới bậc thềm, giữa những chiếc áo cử nhân bay phấp phới, giữa những tiếng reo hò, chúc mừng và những cái ôm siết chặt. Anh không vẫy tay, không gọi tên em, nhưng ánh mắt ấy - vẫn là ánh mắt ấy, sâu thẳm và dịu dàng, chứa đựng cả một khoảng trời tự hào.

Như thể có một sợi dây vô hình kéo em về phía anh.

Em không chần chừ, không nghĩ suy, cứ thế lao xuống bậc thềm, chạy về phía anh như đứa trẻ tìm về nhà sau một ngày dài rong ruổi. Tấm bằng trên tay run lên nhẹ, vạt áo cử nhân tung bay như những cánh chim vừa được thả tự do. 

Em nghe thấy tiếng bạn bè gọi tên mình, nghe thấy tiếng người xung quanh cười vang, nhưng tất cả đều nhạt nhòa khi ánh mắt anh là thứ duy nhất còn đọng lại trong thế giới của em.

"Em làm được rồi, anh ơi!"

Giọng em vỡ òa, như một tia nắng cuối chiều xuyên qua tầng mây dày, run rẩy mà rực rỡ.

Và rồi em nhào vào lòng anh.

Hơi ấm ấy bao trùm lấy em, vòng tay ấy siết chặt em như muốn bù đắp cho những tháng ngày xa cách, những đêm em thức trắng bên ánh đèn bàn, những lúc tưởng chừng gục ngã nhưng vẫn phải gắng gượng để bước tiếp.

Anh đặt tay lên lưng em, khẽ vuốt nhẹ như cách người ta xoa dịu một con thú nhỏ đang run rẩy vì xúc động. Từng đường vân trên đầu ngón tay anh lướt qua sống lưng em, chậm rãi như một lời thủ thỉ không thành tiếng.

Rồi anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu em—một nụ hôn không vội vã, không gấp gáp, mà thật sâu lắng. Đầu môi anh chạm vào những sợi tóc mềm, như thể đang ghi nhớ từng đường nét của em vào trái tim.

"Anh biết mà. Em luôn làm được, vì em là Ngọc Dương của anh mà."

Giọng anh trầm ấm, mang theo một sự dịu dàng vô hạn.

Em vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm thân thuộc lan tỏa khắp da thịt. Dưới lớp áo sơ mi trắng, nhịp tim anh vang lên chậm rãi, mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp như thể đang khắc ghi một lời hứa vĩnh cửu. 

Nhịp tim ấy đã từng kéo em khỏi vực sâu tối tăm nhất, đã từng ru em vào những giấc ngủ chập chờn trong nỗi cô đơn, đã từng là điểm tựa duy nhất khi em tưởng như cả thế giới đều quay lưng. Giờ đây, nhịp tim ấy vẫn còn đây, vững chãi hơn bao giờ hết.

Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng em, khẽ vuốt ve như đang trấn an một đứa trẻ. Ngón tay anh, từng khớp xương, từng đường vân đều quá đỗi quen thuộc, như thể chúng đã sinh ra để dành cho em. Anh ôm em chặt hơn, đủ để em cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả lên mái tóc mình, nhưng cũng đủ dịu dàng để không khiến em nghẹt thở.

"Ngẩng lên nào, để anh nhìn em."

Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu em, nhẹ như gió thoảng nhưng lại có sức mạnh kéo em ra khỏi những mơ hồ trong lòng.

Em ngước lên, chạm vào đôi mắt ấy - đôi mắt sâu thẳm từng chất chứa bao nỗi đau, từng chứng kiến những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm tối. Nhưng bây giờ, trong đôi mắt ấy, chỉ còn lại tình yêu, niềm tự hào và một sự bình yên vô tận.

"Anh tự hào về em lắm."

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng đủ khiến sống mũi em cay xè. Hạnh phúc tràn ngập lồng ngực, dâng lên thành những con sóng cuộn trào. Em không kiềm được mà bật khóc, giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má, tan vào hơi thở của gió trời.

Anh cười, cúi xuống hôn nhẹ lên giọt nước mắt ấy, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán em, như một cách vỗ về đầy ân cần.

Từ xa, tiếng reo hò, tiếng cười nói vẫn tiếp tục vang lên. Những tấm ảnh kỷ niệm được chụp vội, những lời chúc mừng vang vọng khắp sân trường. Nhưng giữa hàng trăm, hàng ngàn con người ấy, em biết...

Mình đã tìm thấy một nơi để trở về.

Một mái ấm thực sự.

Một người để yêu thương.

Một người sẽ không bao giờ rời bỏ em.

Trúc Nhân nắm lấy bàn tay em, từng ngón tay anh đan chặt vào những ngón tay em, như thể dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ buông.

"Về nhà thôi, em à"

Không phải một ngôi nhà có bốn bức tường, mà là một nơi chốn mang tên "anh - Nguyễn Trúc Nhân"

Về nhà - về nơi có anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro