một đời an yên [1]
A/N: bắt đầu series ngược hai chả này...
.
Mưa đêm.
Bên dưới ánh đèn đường vàng vọt, từng giọt nước lạnh buốt rơi xuống đôi vai gầy guộc của Nguyễn Ngọc Dương. Trên má em, một vệt máu loang dài, hòa lẫn với nước mưa, trượt xuống cằm rồi nhỏ từng giọt xuống mặt đường.
Cơn đau nơi lồng ngực quặn thắt. Từng vết bầm trên cơ thể bỏng rát theo từng cử động nhỏ. Em co người lại, bàn tay run rẩy siết chặt vạt áo sơ mi đã sờn cũ, như thể cố gắng giữ lại chút tàn dư của lòng kiêu hãnh. Nhưng nó có nghĩa lý gì đâu?
Mấy kẻ trong lớp, đứa nào cũng có gia thế giàu có, quyền lực, nhưng thứ duy nhất bọn chúng giỏi là chà đạp lên kẻ yếu. Và em, một thằng sinh viên hai mươi tuổi không có chỗ dựa, lại là trò tiêu khiển tốt nhất cho chúng.
Một đứa từ nhỏ chẳng có ba mẹ cạnh bên như em, đi học thì bị đám nhà giàu bắt nạt, giảng viên thì mảy may không quan tâm đến thành phần như em. Đến chuyện đi làm thêm để kiếm tiền đi học của em cũng bị bọn chúng đem ra làm trò tiêu khiển, khiến nỗi đau lẫn sự uất hận trong người em càng thêm cao thêm.
"Mày nghèo mà cũng bày đặt đi làm thêm à?" Một đứa cười khẩy, túm lấy cổ áo em, ánh mắt khinh bỉ.
Em không đáp. Hoặc đúng hơn là không thể đáp. Cổ họng em khô khốc, lẫn vào vị tanh nồng của máu. Bàn tay bẩn thỉu của chúng siết chặt hơn, kéo lê em qua những vũng nước đọng. Những cú đấm, cú đá trút xuống không chút nương tay. Tiếng cười cợt, tiếng chế nhạo vang vọng trong màn đêm.
Em không còn sức để phản kháng. Toàn thân tê rần, chỉ còn biết co người lại như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng. Mái tóc ướt đẫm bết chặt vào da đầu, những giọt nước mưa lạnh lẽo trộn lẫn với máu chảy xuống khóe môi, mặn chát.
"Mày là thứ rác rưởi, nghèo rớt mồng tơi còn bày đặt học hành. Lo mà đem tiền cho tụi tao, không thì lần sau nát mặt nghe chưa?"
Tiếng gằn giọng đầy khinh miệt vang lên, ngay sau đó là một cú đá mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng khiến em bật ra xa, đập mạnh vào bức tường gạch lạnh lẽo. Đầu óc quay cuồng, hơi thở đứt quãng, từng cơn đau buốt nhói truyền đến tận tủy xương.
Mắt em mờ đi. Mọi thứ xung quanh trở thành những vệt màu nhòe nhoẹt, nhập nhằng giữa ánh đèn đường vàng vọt và bóng tối của con hẻm nhỏ. Cơ thể em như đang bị kéo tuột xuống một vùng tĩnh mịch lạnh lẽo, nơi không còn bất kỳ âm thanh hay ánh sáng nào có thể len lỏi vào.
Không ai giúp em cả.
Không ai quan tâm em cả.
Thế giới này, hóa ra thật tàn nhẫn.
Nhưng đúng lúc em nghĩ mình sắp gục ngã, trước khi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng em, có một cơn gió mạnh quét qua.
Rồi, một giọng nói trầm thấp vang lên. Lạnh lùng, sắc bén, như một nhát dao xuyên qua màn mưa nặng hạt.
"Cút."
Cả nhóm sững người. Không ai kịp phản ứng. Một bóng đen cao lớn xuất hiện, đôi mắt tối sầm ánh lên tia sắc lạnh. Không chần chừ, anh ta túm lấy cổ áo một đứa rồi đấm mạnh vào mặt nó. Tiếng xương va chạm vang lên khô khốc. Một đứa ngã xuống. Rồi hai đứa. Những cú ra đòn dứt khoát, chính xác, không chút do dự.
"Mày là ai mà xía vào chuyện của tụi tao hả?"
"Người đủ khiến tụi nhóc như đám chúng mày vào tù, Nguyễn Trúc Nhân."
Chẳng mất nhiều thời gian, đám bắt nạt đã lăn lóc dưới đất, gương mặt trắng bệch lẫn sưng phù vì sợ hãi. Không ai dám nói thêm lời nào. Bọn chúng lồm cồm bò dậy, bỏ chạy tán loạn, biến mất vào màn đêm.
"Mày coi chừng tao đó, chạy đi bây!"
Mưa vẫn rơi.
Không còn những trận đòn, không còn những tiếng cười nhạo báng.
Chỉ còn lại em – bất động giữa con hẻm đầy nước mưa và máu.
"Lũ nít ranh học đòi làm giang hồ sao, tao cho tụi mày xem giang hồ thực sự là ai..."
Bàn tay ai đó đặt lên vai em, nhẹ nhàng nhấc em lên khỏi mặt đất lạnh giá.
Ấm áp.
Mạnh mẽ.
Một cảm giác xa lạ mà em chưa từng biết đến. Hơi thở trầm ổn phả lên mái tóc em, một bàn tay dịu dàng nhưng cũng mang theo chút run rẩy chạm vào gương mặt bầm dập của em. Anh liếc nhìn vào phù hiệu trắng xen lẫn sắc đỏ của em mà gọi.
"Ngọc Dương."
Tên em vang lên trong hơi thở trầm ổn, lẫn vào tiếng mưa rơi.
Chậm rãi, em ngước nhìn lên. Một đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa một nỗi tức giận âm . Một khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ, góc cạnh nhưng cũng đầy vết thương.
Nguyễn Trúc Nhân.
Người con trai mà em đã từng ngưỡng mộ. Đã từng nghĩ sẽ mãi mãi không thể chạm đến. Hơi thở em run rẩy. Giữa cơn đau đớn tột cùng, giữa những vết bầm tím và những tổn thương hằn sâu, em bỗng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Cơn đau dường như vỡ òa cùng cảm giác an toàn tràn đến. Lần đầu tiên sau bao lâu, em cảm thấy mình được bảo vệ. Hơi thở đứt quãng, giọng em yếu ớt nhưng vẫn cố gắng cất lên.
"Anh..."
Bàn tay Trúc Nhân siết chặt hơn khiến hơi ấm ấy bao trọn lấy em. Một giây sau, em được ôm trọn vào vòng tay ấm áp, che chắn khỏi những cơn gió lạnh buốt. Một nhịp tim mạnh mẽ, vững chãi, áp sát bên tai em.
Em muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng cơn mệt mỏi kéo đến, ý thức chìm vào giấc ngủ mê man. Lần cuối cùng trước khi hoàn toàn lịm đi, em nghe thấy nhịp tim anh vang lên rõ ràng bên tai.
Ổn rồi.
Em đã không còn một mình nữa.
Dù cơn mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Dù thế giới vẫn đầy rẫy những kẻ độc ác.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, em biết rằng – em không còn một mình nữa.
.
Khi Ngọc Dương tỉnh lại, điều đầu tiên em thấy là trần nhà xa lạ.
Không gian yên tĩnh đến mức em có thể nghe rõ từng nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường. Ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua tấm rèm cửa sổ, phủ lên căn phòng một màu dịu nhẹ, nhưng cũng lạnh lẽo đến lạ. Cảm giác trống rỗng quấn chặt lấy tâm trí em, như thể em vừa trôi dạt từ một nơi rất xa về đây, không biết mình thuộc về đâu, không biết nên đi tiếp thế nào.
Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lẫn với hương cháo nóng thoảng qua, gợi lên một cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến đau lòng. Em từng nghĩ mình đã quen với cô đơn, quen với những đêm dài không ai ở bên. Nhưng lúc này, khi mùi cháo len lỏi vào từng hơi thở, em mới nhận ra – hóa ra, có ai đó đã nghĩ đến em.
Chậm rãi quay đầu, em nhìn thấy một tô cháo vẫn còn nghi ngút khói đặt trên bàn nhỏ gần giường, bên cạnh là một ly sữa ấm. Từng giọt sữa bám vào thành cốc, như chứng minh rằng nó đã được chuẩn bị cẩn thận, như thể ai đó muốn đảm bảo em sẽ không cảm thấy khó chịu khi ăn.
Và ngay bên cạnh đó, một tờ giấy nhỏ vàng nhạt với nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, nhưng lại có chút gượng gạo – như thể người viết không quen thể hiện sự quan tâm của mình.
"Khi nào tỉnh thì hãy ăn cháo và uống sữa. Anh đi mua thuốc rồi sẽ về.
Trúc Nhân"
Ngón tay em run rẩy siết chặt tờ giấy. Một dòng cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong lồng ngực, dội vào từng góc nhỏ trong trái tim vốn đã sứt mẻ quá nhiều. Những câu chữ đơn giản, không có bất kỳ lời ngọt ngào nào, nhưng lại mang theo một sự dịu dàng âm thầm mà em chưa từng nghĩ sẽ thuộc về mình.
Đã bao lâu rồi, em không được ai quan tâm như vậy?
Đã bao lâu rồi, em quên mất cảm giác có người lo lắng cho mình?
Em lặng lẽ vươn tay chạm vào tô cháo, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trên đầu ngón tay. Cái ấm áp ấy không chỉ đến từ thức ăn, mà còn đến từ người đã đặt nó ở đây. Như một sự vỗ về dịu dàng giữa những tháng ngày lạnh lẽo, như một lời nhắn nhủ rằng em không còn một mình nữa.
Cảm giác này... quá xa lạ. Quá đáng sợ.
Em đã quen với việc gồng mình, quen với việc tự mình vượt qua tất cả. Nhưng khoảnh khắc này, khi nhận ra có ai đó đang quan tâm em theo cách này, em lại không biết phải đối diện thế nào. Em sợ, sợ rằng nếu mình để bản thân dựa vào sự ấm áp này, một ngày nào đó, nó sẽ biến mất, và em sẽ lại rơi xuống vực sâu của nỗi cô đơn thêm một lần nữa.
Nhưng... tại sao, dù biết như vậy, lòng em vẫn chùng xuống?
Tại sao, dù biết như vậy, em vẫn muốn tin vào sự dịu dàng này?
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Trúc Nhân bước vào, tay cầm một túi thuốc, hơi thở có chút nặng nề như vừa trải qua một đoạn đường dài. Anh đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua thân hình gầy gò của em, dừng lại trên những vết thương băng bó cẩn thận.
Trong đáy mắt ấy, có chút lạnh lùng, có chút nghiêm nghị, nhưng ẩn sâu bên trong là một nỗi đau không tên mà em chẳng thể diễn tả thành lời.
Bên ngoài, cơn mưa đã tạnh từ lúc nào, để lại bầu trời xám xịt và con đường loang lổ nước. Nhưng lòng em... vẫn còn chao đảo như những hạt mưa chưa kịp rơi xuống đất đã bị gió cuốn đi.
Không nói một lời, anh lặng lẽ đặt túi thuốc xuống bàn, rồi cầm lấy một bộ quần áo mới đưa cho em.
"Nào ăn xong rồi đi tắm đi, ra thay đồ mới."
Giọng anh trầm khàn, như thể đang cố kìm nén điều gì đó. Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang theo một sự quan tâm đầy lặng lẽ, như một sợi dây mong manh kéo em khỏi vực sâu cô độc.
Em ngước nhìn anh, lưỡng lự. Trong lòng có một chút dè dặt, có một chút không tin tưởng. Suốt bao năm qua, ai thật lòng với em, ai chỉ lướt qua đời em như một cơn gió thoảng, em đều đã quen với việc tự mình phân định. Nhưng anh thì khác. Anh không nói nhiều, không dùng những lời hoa mỹ, nhưng ánh mắt anh lại có sức nặng hơn vạn lời hứa hẹn.
Và rồi, khi ánh mắt em chạm vào những vết thương trên tay anh – những vết trầy xước, bầm tím, những dấu vết chứng minh rằng anh đã vì em mà ra tay đánh nhau – bỗng nhiên, em chẳng thể từ chối nữa.
Chẳng hiểu sao, em lại ngoan ngoãn làm theo.
Nước ấm chảy tràn qua từng vết thương, len lỏi qua những vết xước trên da thịt em. Em khẽ nhắm mắt, để mặc cho hơi nước bao phủ, như thể muốn xóa đi tất cả những ký ức đau thương mà mình đã mang theo suốt những năm qua. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bấy lâu dường như đang tan chảy trong hơi nước.
Nhưng thứ khiến lòng em dao động nhất, không phải là dòng nước ấm áp ấy... mà là sự hiện diện của anh bên ngoài.
Anh vẫn đứng đó, lặng lẽ, kiên nhẫn, không bỏ đi dù chỉ một giây.
Chẳng ai từng chờ em cả.
Chẳng ai từng ở lại cả.
Thế mà anh – một người đáng lẽ chỉ nên là một cơn gió lướt qua đời em – lại ở đây, chờ em, giữa một ngày đầy những vết thương cũ kỹ. Bàn tay em siết chặt lấy vạt áo, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống hòa vào dòng nước đang chảy.
Chẳng mất bao lâu, trên thân em không còn là bộ đồng phục loang lổ vết máu, thay vào đó là một bộ đồ thể thao thoải mái, vết thương trên tay cũng được anh băn bó kĩ càng, tô cháo cùng ly sữa trên bàn cũng đã cạn từ khi nào
Bên ngoài, ánh nắng dần len vào căn phòng.
Từ khoảnh khắc đó, cuộc sống của em... đã bắt đầu thay đổi mãi mãi.
.
.
.
Ngọc Dương chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày em lại cảm thấy yên tâm khi sống cùng một người xa lạ.
Nhưng có lẽ, từ khoảnh khắc Trúc Nhân đứng chắn trước mặt em hôm ấy, tất cả đã đổi thay.
Từ hôm đó, em dọn vào căn phòng nhỏ trong nhà anh. Không phải vì em muốn lợi dụng lòng tốt của anh, mà bởi vì em không còn nơi nào để đi. Giữa thế gian rộng lớn, dường như chỉ có Trúc Nhân là người duy nhất mở cánh cửa cho em, không một câu hỏi, không một sự đắn đo.
Anh không hỏi em vì sao lại không muốn quay về, cũng không gặng ép em phải kể lại quá khứ của mình. Chỉ đơn giản là để em ở lại, lo cho em từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Anh không nói nhiều, nhưng hành động của anh lại mang đến cho em cảm giác an toàn lạ lùng – thứ cảm giác mà suốt bao nhiêu năm qua em chưa từng có.
Những ngày đầu tiên ở cùng anh, em đã từng dè dặt đến mức chỉ dám ngồi co ro ở một góc giường, không dám bước chân vào bếp khi anh đang nấu ăn, cũng không dám bật đèn sáng vào buổi tối vì sợ sẽ làm phiền anh. Nhưng Trúc Nhân không trách em, cũng chẳng tỏ ra khó chịu.
Anh chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc cốc trà nóng trước mặt em vào mỗi sáng, gắp thêm một miếng thức ăn vào bát em trong bữa tối, thỉnh thoảng còn kéo chăn đắp lại khi thấy em co rúm ngủ trên sofa.
Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy không quá rõ ràng, nhưng chúng khiến em dần dần quen với sự hiện diện của anh, khiến em hiểu rằng - ở nơi này, em có thể sống mà không phải nơm nớp lo sợ.
Có một lần, khi em giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì cơn ác mộng, em đã cố gắng siết chặt tấm chăn để kiềm chế những cơn run rẩy. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên lưng em, không một lời nói, chỉ đơn giản là ở đó.
Sự hiện diện của anh, cách anh lặng lẽ bảo vệ em, khiến em nhận ra rằng mình không còn đơn độc nữa.
Em đã từng nghĩ bản thân sẽ mãi mãi trôi dạt, không có điểm dừng, không có một nơi nào thật sự thuộc về mình. Nhưng rồi, mỗi sáng thức dậy, em đều nghe thấy tiếng lách cách của chén đũa trong bếp, ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng trong không khí.
Mỗi khi trở về, luôn có một ngọn đèn vàng dịu dàng chờ đợi em, có người hỏi em đã ăn chưa, có người bảo rằng đừng thức khuya quá.
Và em nhận ra - có lẽ, lần đầu tiên trong đời, em đã tìm thấy nhà.
Hôm ấy, anh dẫn em về nhà cũ để lấy đồ.
Bầu trời xám xịt, những cơn gió cuối thu thổi qua làm em vô thức co người lại. Cái lạnh len lỏi vào da thịt, nhưng so với cơn lạnh đang xâm chiếm lòng em, nó chẳng là gì cả.
Đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, lòng bàn tay em bất giác siết chặt. Hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Ký ức về những ngày tháng tối tăm trong căn nhà này như một bóng ma ám ảnh, khiến em chẳng muốn bước vào dù chỉ một bước.
Những lần cánh cửa này đóng sầm lại, nhốt em trong bóng tối đặc quánh của nỗi sợ. Những lần bàn tay nặng nề của cha giáng xuống, không chút thương xót. Những lần em thu mình trong góc phòng, lắng nghe tiếng rượu chảy trong chai, tiếng ly vỡ tan trên sàn, tiếng chửi rủa dội vào tâm trí em như những nhát dao cứa sâu.
Em không muốn bước vào nơi này nữa.
Nhưng đúng lúc em định quay lưng bỏ đi, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai em.
"Vào đi. Anh ở đây."
Giọng anh trầm ổn, dứt khoát, như một lời khẳng định vững vàng.
Em chậm rãi gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Căn nhà trống trải đến đáng thương. Mọi thứ vẫn y như trước, vẫn những bức tường loang lổ, vẫn nền nhà đầy dấu tích của những lần đập phá. Sự im lặng của căn phòng như đang nhấn chìm em vào những ký ức không muốn nhớ lại.
Mọi thứ ở đây đều gợi lại nỗi đau. Những vết sẹo trên da thịt đã mờ đi theo năm tháng, nhưng vết thương trong lòng vẫn còn đó, chưa một lần nguôi ngoai. Em nhanh chóng gom những món đồ ít ỏi của mình vào balo, chỉ mong có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa bật mở. Mùi rượu nồng nặc tràn vào không khí, mang theo một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng em.
Cha em đứng đó, ánh mắt đỏ ngầu, từng hơi thở nặng nề.
"Mày còn dám về đây à?" – Giọng ông ta gầm lên, tràn đầy sự căm phẫn.
Ngọc Dương giật mình lùi lại theo bản năng. Cả cơ thể em căng cứng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Những lần say xỉn của ông ta, những tiếng la hét, những cơn bạo lực chưa bao giờ là điều xa lạ. Chỉ một ánh mắt của ông cũng đủ để em chìm trong nỗi sợ hãi cũ kỹ ấy.
Nhưng trước khi em kịp bị cuốn vào cơn hoảng loạn, một bóng người đã chắn trước mặt em.
Trúc Nhân.
Anh đứng thẳng, không chút do dự.
Không cần lên tiếng, không cần quát tháo. Chỉ một ánh mắt của anh cũng đủ để khiến người đàn ông kia khựng lại. Đôi mắt anh điềm tĩnh nhưng sắc bén, lạnh lùng nhưng không giấu được sự bảo vệ tuyệt đối.
Giữa căn phòng tối tăm này, anh như một bức tường vững chắc duy nhất.
"Ông không có quyền chạm vào em ấy nữa."
Giọng anh trầm thấp, nhưng từng chữ như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi ràng buộc, mọi áp lực đã đè nặng lên em suốt bao năm.
Không biết vì lý do gì, ông ta chỉ lẩm bẩm chửi rủa vài câu rồi lảo đảo bỏ đi. Không còn những lời đay nghiến, không còn những cú đánh, chỉ là một sự im lặng đầy áp lực.
Hơi thở em dần ổn định lại. Nhưng em vẫn chưa thể tin được. Cả đời này, em chưa từng nghĩ sẽ có một người nào đó đứng trước mặt em, bảo vệ em trước ông ta. Chưa từng có ai.
Em nhìn bóng lưng anh. Rồi, như một đứa trẻ lần đầu biết được cảm giác được che chở là như thế nào, em nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo anh.
Trúc Nhân quay lại, ánh mắt anh dịu đi.
Không một lời nói, không một câu an ủi. Anh chỉ vươn tay ra, xiết lấy tay em. Ngón tay anh ấm áp, mạnh mẽ, như muốn truyền đến em một sự chắc chắn tuyệt đối.
Hôm đó, em nhận ra một điều.
Có Trúc Nhân bên cạnh, em sẽ không còn phải sợ hãi nữa.
Và lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.
.
Cuộc sống mới của em bắt đầu từ đó.
Trúc Nhân lo cho em như một người anh trai, nhưng đôi khi, em cảm thấy anh còn hơn thế. Anh đứng ra làm phụ huynh của em ở trường, tự tay điền vào những tờ giấy đăng ký với nét chữ cẩn thận.
Anh dọn sẵn một căn phòng cho em, luôn đảm bảo rằng nó đủ ấm vào những ngày đông và đủ thoáng vào những ngày hè. Anh dẫn em đi mua quần áo mới, kiên nhẫn chờ em lựa chọn dù em cứ chần chừ, chưa quen với việc có người lo lắng cho từng thứ nhỏ nhặt như vậy.
Ban đầu, em không quen với việc được chăm sóc.
Em không quen với những bữa ăn đầy đủ, trên bàn lúc nào cũng có một phần dành cho em. Không quen với việc có người hỏi em hôm nay đi học thế nào, có mệt không. Không quen với việc mỗi khi em trở về, lại có một ánh mắt dõi theo, chờ đợi.
Không quen với sự dịu dàng mà anh dành cho em.
Nhưng rồi, em dần quen với tất cả.
Em quen với những buổi sáng thức dậy, thấy Trúc Nhân đứng trong bếp, chuẩn bị bữa sáng. Dáng lưng anh hơi cúi xuống, một tay cầm đũa đảo thức ăn trong chảo, một tay cầm cốc cà phê còn bốc khói. Mái tóc đen đôi khi rủ xuống trán, có những sợi hơi rối nhưng chẳng hề làm giảm đi vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Anh không phải là một đầu bếp giỏi, nhưng những món anh làm luôn đủ đầy và ấm áp. Những ngày bận rộn, bữa sáng chỉ là lát bánh mì phết bơ với một ly sữa, nhưng chỉ cần có anh ở đó, mọi thứ đều trở nên dễ chịu.
Em quen với những lần anh nhắc em mặc áo khoác trước khi ra ngoài, những lần anh trách nhẹ khi em quên mang ô vào những ngày mưa. Những ngày trời đổ cơn giông bất chợt, em vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy anh đứng đợi, chiếc ô trong tay mở rộng, chắn mưa cho cả hai.
Anh không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là đón em về nhà, nhưng những khoảnh khắc đó khiến em nhận ra một điều - có người chờ đợi mình là một cảm giác hạnh phúc đến nhường nào.
Mỗi sáng, anh đi làm, em đi học. Tối về, cả hai cùng ăn cơm. Có những hôm, anh mệt mỏi vì công việc, nhưng vẫn ngồi nghe em kể về những chuyện nhỏ nhặt ở trường, như thể chỉ cần thấy em vui là mọi muộn phiền đều tan biến.
Anh không bao giờ cắt ngang câu chuyện của em, luôn lắng nghe một cách kiên nhẫn. Đôi khi, anh bật cười trước những câu nói vô tư của em, tiếng cười trầm ấm làm căn phòng nhỏ thêm phần ấm áp.
Căn phòng nhỏ dần trở thành một mái ấm thực sự.
Em bắt đầu quen với việc có anh trong cuộc sống.
Quen với hơi thở đều đều của anh bên cạnh khi cả hai cùng xem một bộ phim buồn, quen với giọng nói trầm thấp của anh mỗi khi chúc em ngủ ngon. Quen với những cử chỉ nhỏ nhặt, nhưng đầy ấm áp - một bàn tay đặt lên vai khi em buồn, một chiếc khăn đưa đến khi em lỡ làm đổ nước, một cái xoa đầu nhẹ nhàng khi em đạt điểm cao.
Quen với cả những khoảnh khắc lặng im nhưng đầy ý nghĩa - khi cả hai cùng ngồi trên sofa, không nói lời nào, nhưng vẫn cảm thấy bình yên. Đôi khi, sự yên lặng giữa hai người lại có sức nặng hơn cả vạn câu nói.
Và quen với cảm giác, chỉ cần có anh bên cạnh, dù ngoài kia có ra sao, em vẫn sẽ ổn. Em từng nghĩ, nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết bao.
Nhưng rồi, ngày đó đến.
Một ngày trời xám, gió lùa qua ô cửa sổ, mang theo cảm giác lạnh lẽo đến khó tả.
Ngày mà mọi thứ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro