Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mình anh

Ngày đó, khi những cơn gió mùa hè vẫn vương vấn quanh bãi biển Vũng Tàu, nơi Trúc Nhân lớn lên, anh đã ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ phải đối mặt với cảm giác này. Cảm giác mất mát, cảm giác trống vắng khi người mình yêu thương nhất quay lưng ra đi, chỉ còn lại anh nơi đây, lặng lẽ đắm chìm trong những ký ức đã xa.

Ngọc Dương, em ấy, như một cơn mơ đã đến trong đời anh, làm xáo trộn mọi thứ. Anh nhớ những buổi chiều tắm nắng bên nhau, tiếng sóng vỗ về như một bản nhạc nền cho những lời tâm sự chưa kịp nói hết. Nhưng rồi, một ngày, em rời xa anh. Em chạy theo một giấc mơ khác, một hạnh phúc mà anh không thể cho em. Dù biết rằng tình yêu của anh vẫn cháy bỏng, nhưng em không thể ở lại. Anh chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng em, đôi mắt ấy dần xa dần khuất, để lại anh trong những tháng ngày cô đơn. Khi em đi, anh chỉ còn lại một mình, như một người lạc lối giữa bao làn gió. 

"Mình anh bên những tháng năm, âm thầm đổi thay"  anh tự nhủ. 

Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau vẫn không nguôi. Cứ mỗi đêm, anh lại nghe những gió mát từ biển khơi vương về, nhưng trong lòng chỉ còn lại sự trống vắng không thể lấp đầy. "Anh lạc lỗi giữa bao làn gió đang hát vu vơ..." anh cảm thấy mình như một bóng ma, sống giữa thế giới đã mất đi ánh sáng của em.

Anh tự hình dung em đang ở đâu đó, tự mỉm cười, tự hít thở, tự sống trong ký ức của anh. Anh hình dung em đang ôm anh lúc này, như những lần em đã ôm anh trước khi ra đi. Mỗi đêm, anh lại ru mình vào giấc mơ có em về, dù biết rằng em không bao giờ trở lại. Cảm giác ấy, sự thiếu vắng ấy, cứ quẩn quanh trong anh, không thể thoát ra được. Nhưng anh cũng biết, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dù cho ai đó có thay anh yêu em, thì anh vẫn là mình anh. 

"Dù mai đây ai thay anh yêu em, mình anh với riêng anh trong đời." 

Anh biết rằng, trái tim anh đã thuộc về em, và sẽ mãi mãi thuộc về em, dù em có ở đâu, dù em có yêu ai.

Mỗi đêm, anh ngước lên nhìn trăng vương bên thềm, và trong cái ánh sáng dịu dàng đó, anh lại nhớ đến em. Hương tóc mềm, cái cảm giác khi em tựa đầu vào vai anh, những lời thủ thỉ không lời, chỉ là những hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp. "Mình anh với trăng vương bên thềm, gợi nhớ ai hương tóc mềm."

Anh cảm thấy không gian như quá rộng lớn, như vô tận, và chỉ có mình anh trong đó. Những tháng ngày trôi qua, những ký ức cũ lại ùa về, những lời chưa nói hết lại vang vọng trong tâm hồn anh. Anh tự hỏi liệu có ai hiểu được trái tim anh, khi mà mọi thứ đều đã thay đổi, khi mà em đã không còn ở bên anh nữa.

Thời gian đã khâu lại vết thương, nhưng anh vẫn không thể quên. "Vệt nắng trên cao vời vợi, thời gian nhẹ khâu vết thương anh." Nhưng dù cho vết thương có lành, những cảm xúc anh dành cho em vẫn nguyên vẹn. Mỗi đêm, anh vẫn mơ về em, về những lúc ta an nhiên bên nhau, chia sẻ những câu chuyện thâu đêm. Những câu chuyện mà giờ đây chỉ còn lại trong ký ức, trong những giấc mơ.

Anh cũng tự hỏi, có khi nào em nhớ về anh không? Có khi nào em đứng dưới ánh trăng, và tự hình dung về những khoảnh khắc đã qua? Anh không biết, nhưng anh chỉ biết một điều duy nhất: dù cho thời gian có trôi qua thế nào, dù cho ai có thay anh yêu em, thì trong trái tim anh, em vẫn là người duy nhất.

Một ngày nào đó, khi anh nhìn lại, anh sẽ thấy rằng, tình yêu anh dành cho em không chỉ là một giấc mơ. Nó là sự thật, là một phần trong cuộc đời anh. Anh sẽ luôn nhớ về em, và sẽ luôn giữ em trong trái tim mình.

"Dù mai đây ai thay anh yêu em, mình anh với riêng anh trong đời."

.

.

.

Trúc Nhân ngồi trên bờ biển, đôi mắt anh hướng ra xa, nơi những cơn sóng vỗ về không ngừng. Ánh trăng bạc mờ nhạt chiếu sáng lên làn nước biển như một tấm gương phản chiếu những kỷ niệm đã qua. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng trong lòng anh, mọi thứ vẫn chưa hề nguôi ngoai.

Anh nhớ những buổi chiều cuối tuần, khi Ngọc Dương còn bên anh. Em, với nụ cười ấy, ánh mắt ấy, luôn khiến anh cảm thấy bình yên giữa thế giới đầy sóng gió. Cả hai đã từng cùng nhau ngồi dưới những hàng dừa, trò chuyện về những giấc mơ, về những dự định tương lai, như thể thời gian ngừng lại trước mặt họ. Nhưng giờ đây, tất cả những điều đó chỉ còn là ký ức, một ký ức mơ hồ mà anh không thể chạm tay vào.

"Mình anh bên những tháng năm âm thầm đổi thay"  Trúc Nhân lẩm bẩm, đôi mắt anh dõi theo những con sóng xa vời vợi. Anh nhớ lại những ngày tháng anh cùng Ngọc Dương sống trong hạnh phúc giản đơn, khi mọi thứ đều trôi qua nhẹ nhàng và yên bình. Nhưng rồi, khi em ra đi, anh cảm thấy như một phần của mình cũng bị cuốn theo, để lại những mảnh vỡ trong lòng anh.

Cứ mỗi đêm, anh lại cảm nhận rõ ràng sự trống vắng. Cái cảm giác thiếu thốn ấy cứ ám ảnh lấy tâm trí anh, như một nỗi buồn không thể tẩy rửa. Anh muốn gọi tên em, muốn có thể nói với em tất cả những điều mà anh đã chôn giấu bấy lâu. Nhưng có lẽ, giờ đây, em không còn nghe thấy nữa.

Anh hình dung ra hình ảnh của em, từng cử chỉ nhẹ nhàng, từng lời nói ấm áp. Anh tự hỏi, liệu em có bao giờ nhớ về anh không? Liệu em có nhớ những lần anh đưa em đi dạo trên những con phố vắng, hay những đêm mưa chúng ta cùng ngồi bên nhau, kể cho nhau những câu chuyện chưa bao giờ kể hết?

"Anh lạc lối giữa bao làn gió, đang hát vu vơ" Cảm giác ấy, một mình anh giữa thế giới này, không ai để sẻ chia. Những cơn gió thổi qua như một lời nhắc nhở rằng, anh vẫn đang cô đơn trong những tháng ngày không có em. Nhưng anh không trách em, anh không trách những quyết định em đã đưa ra. Anh chỉ biết rằng, dù em đã rời xa, anh vẫn không thể quên.

Với mỗi đêm qua đi, anh lại tìm về những giấc mơ có em. Trong giấc mơ ấy, em vẫn còn bên anh, ôm lấy anh như ngày nào. Mỗi đêm, anh lại tự mỉm cười, tự hình dung rằng em vẫn ở đây, trong vòng tay anh. "Tự nắm đôi tay anh mơ màng, hình dung em đang chốn đây" anh thì thầm trong đêm tối, như thể em đang ở bên anh, chỉ là không thể nhìn thấy.

Anh biết rằng những ký ức ấy sẽ không bao giờ phai nhạt. Chúng sẽ theo anh, như bóng đêm luôn gắn liền với ánh sáng của những vì sao. Những tháng ngày bên em, dù ngắn ngủi, nhưng đủ để anh hiểu rằng, tình yêu là thứ không thể đo đếm bằng thời gian. Dù em có đi xa, dù em có tìm thấy hạnh phúc ở một nơi nào khác, thì anh vẫn mãi yêu em, như thế.

"Mình anh với trăng vương bên thềm, gợi nhớ ai hương tóc mềm." Trúc Nhân ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng vắt qua những đám mây mỏng manh. Anh lại nhớ đến em, nhớ đến những buổi tối trăng sáng, khi cả hai cùng ngồi dưới ánh trăng, kể cho nhau những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối, nhưng lại chứa đựng đầy tình cảm. Những khoảnh khắc ấy, giờ đây chỉ còn lại trong trái tim anh, như một ký ức không thể nào quên.

Anh tựa đầu vào tay, đôi mắt nhắm lại, để cảm nhận sự vắng lặng trong đêm tối. Thời gian trôi qua, nhưng trái tim anh vẫn giữ nguyên hình bóng em. "Dù mai đây ai thay anh yêu em, mình anh với riêng anh trong đời." Anh biết rằng, cho dù ai đến sau, dù cho em có tìm thấy một tình yêu mới, thì trong trái tim anh, em vẫn là người duy nhất.

Và dù thế giới có thay đổi như thế nào, dù cho anh có đi qua bao nhiêu năm tháng, anh vẫn sẽ giữ em trong tim mình, mãi mãi. Những lời chưa nói, những điều chưa kịp thổ lộ, tất cả sẽ mãi là của riêng anh, một phần của những tháng năm đã qua, một phần của trái tim anh.

Hàng tháng lại trôi qua, những ngọn sóng vẫn vỗ về bãi biển Vũng Tàu, nhưng trái tim Trúc Nhân thì không yên tĩnh như thế. Anh sống trong một thế giới mà mỗi buổi sáng thức dậy đều là một cuộc chiến với chính mình. Cảm giác thiếu vắng Ngọc Dương khiến anh như một người lữ hành, đi qua từng ngày mà không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Mỗi khi nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay, anh lại cảm thấy một nỗi đau xót khó tả. Tình yêu của anh dành cho Ngọc Dương chưa bao giờ phai nhạt. Mặc dù em đã ra đi, dù em đã tìm được con đường riêng cho mình, nhưng Trúc Nhân vẫn không thể buông tay.

Một đêm khuya, khi ánh trăng bạc rọi xuống, Trúc Nhân lại ngồi trên bờ biển, nhìn những con sóng vỗ về. Lúc ấy, anh tưởng như có thể cảm nhận được hơi ấm của em, như thể em vẫn ở đây, ngay bên cạnh. Anh khẽ cười, nụ cười mà chỉ có mình anh mới thấy được.

"Tự hé đôi môi anh mỉm cười, hình dung em đang ôm anh lúc này." Lời anh thì thầm trong gió, như một lời cầu nguyện mong cho em quay về. Cái cảm giác ấy, cái cảm giác được ôm em, được nắm tay em, giờ đây như một điều xa vời. Anh tự hỏi, liệu em có cảm nhận được nỗi đau của anh không? Liệu em có nhớ về những khoảnh khắc mà cả hai đã từng chung bước? Anh không biết, nhưng anh vẫn giữ hy vọng, một hy vọng mong manh, một hy vọng dẫu biết rằng rất có thể sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.

Một buổi sáng, khi những cơn sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ, anh nhận được tin nhắn từ em. Đó là một tin nhắn ngắn ngủi nhưng chứa đựng bao cảm xúc: "Anh ơi, em đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. Em xin lỗi vì đã không thể ở lại bên anh."

Trúc Nhân nhìn vào màn hình điện thoại, những dòng chữ mờ mờ trước mắt. Anh cảm thấy một cơn sóng đau đớn dâng lên trong lòng. Anh biết rằng, dù em có tìm thấy hạnh phúc, thì anh vẫn mãi là một phần của quá khứ em. Nhưng trong trái tim anh, em luôn là người quan trọng nhất. Anh không thể trách em, không thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật. Cảm giác như mọi thứ sụp đổ, nhưng anh vẫn phải đứng dậy, vẫn phải tiếp tục sống, dù trái tim anh đã vỡ vụn.

"Mình anh bên những chất chứa chưa một lần nói." Anh nói nhỏ, như để tự an ủi mình. Anh không thể chia sẻ nỗi buồn này với ai, vì không ai có thể hiểu được anh như em đã từng. Những cảm xúc không thể thốt ra, những điều chưa thể nói hết, cứ xoáy sâu trong lòng anh, làm anh thêm đau đớn. Anh ước gì có thể gọi tên em, ước gì có thể ôm em lần nữa, để nói tất cả những gì anh đang giấu kín.

Đêm lại về, và anh lại một mình. Những suy nghĩ về em cứ quẩn quanh trong tâm trí anh, như những cơn sóng không bao giờ ngừng vỗ. Trúc Nhân đứng dậy, bước ra khỏi nhà, đi về phía biển. Cả bầu trời đen kịt, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu sáng. Anh đứng đó, lặng lẽ, để cảm nhận mọi thứ.

"Mình anh với trăng vương bên thềm, gợi nhớ ai hương tóc mềm." Lời anh lại vang lên trong gió, như một khúc hát thầm thì giữa đêm khuya. Anh nhớ về em, nhớ về những buổi tối không ai cản trở, những buổi tối chỉ có hai người, chỉ có anh và em, cùng nhau nhìn ngắm bầu trời, không cần nói gì, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau.

Cảm giác ấy, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng lại làm trái tim anh đau nhói. Anh biết rằng không thể có lại những khoảnh khắc ấy, nhưng anh cũng không thể quên. Anh không thể quên em, không thể quên tình yêu mà anh đã dành cho em, dù em đã ra đi, dù em đã tìm thấy một hạnh phúc khác.

Trúc Nhân ngồi xuống bãi cát, đôi mắt anh nhìn vào khoảng không vô tận. Anh tự hỏi, liệu em có nhớ về anh, liệu em có thấy những giấc mơ mà anh đã từng mơ cùng em? Anh không biết, nhưng anh vẫn tin rằng, trong một góc nào đó trong trái tim em, anh vẫn còn là một phần quan trọng.

"Dù mai đây ai thay anh yêu em, mình anh với riêng anh trong đời." Anh lại thì thầm, như một lời thề nguyện. Dù cho thời gian có trôi qua, dù cho ai có đến thay anh, thì trái tim anh vẫn mãi thuộc về em, và chỉ có em mà thôi. Anh biết rằng, dù em đã đi, nhưng tình yêu anh dành cho em vẫn sẽ luôn ở đó, không bao giờ phai nhạt.

.

Trúc Nhân đứng một mình trên bờ biển, mắt anh không nhìn thấy gì ngoài bóng tối đen đặc. Mọi thứ xung quanh anh dường như mờ nhạt, như thể cả thế giới này đã biến mất trong một cơn bão im lặng, chỉ còn lại anh, và nỗi đau mà không ai có thể hiểu được. Những làn sóng dập dềnh kéo theo vô vàn những hồi tưởng về Ngọc Dương, về tất cả những khoảnh khắc đã qua, những khoảnh khắc mà anh sẽ không bao giờ có lại được.

Anh đưa tay lên vuốt nhẹ đôi mắt, nhưng không thể ngừng lại những giọt nước mắt đã rơi từ lâu, những giọt nước mắt không còn có thể dừng lại, dù anh có muốn. Mọi thứ đều mờ mịt, đau đớn, như một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc. Anh đã cười, đã mong rằng mình có thể vượt qua nỗi đau này, nhưng giờ đây, tất cả đã quá sức chịu đựng. Anh đã mệt mỏi. Quá mệt mỏi rồi.

Anh nhớ những ngày tháng bên em, Ngọc Dương. Những ngày anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Em, với nụ cười tươi tắn, với những lời nói ấm áp, em chính là tất cả những gì anh cần, em là lý do để anh tồn tại. Nhưng rồi, như một cơn gió thoảng qua, em ra đi, bỏ lại anh với những mảnh vỡ tan hoang trong lòng. Anh cố gắng tìm lại bản thân, cố gắng quay lại với những tháng ngày trước, nhưng dường như càng cố, anh càng chìm sâu vào bóng tối. Mọi thứ trong anh dường như đã chết đi, không còn hy vọng, không còn niềm tin.

Anh đã sống trong đau đớn suốt bao nhiêu tháng năm, sống với một trái tim vỡ vụn mà không ai có thể chắp lại. Cảm giác thiếu vắng em, cảm giác trái tim anh bị xé nát, đau đến mức không còn cảm giác, đau đến tận cùng. Mỗi khi anh nhìn thấy những cặp đôi hạnh phúc, mỗi khi anh nghe thấy tiếng cười, anh chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng không thể lấp đầy, như thể mình đang sống trong một thế giới không thuộc về mình, không có em bên cạnh.

"Mình anh bên những tháng năm âm thầm đổi thay," anh thì thầm trong đêm tối. Anh đã đổi thay, nhưng không phải theo cách mà anh mong muốn. Anh đã trở thành một người xa lạ với chính mình. Trái tim anh đã chết, tâm hồn anh đã lịm tắt. Anh không còn là Trúc Nhân mà em đã từng yêu. Anh không còn đủ sức để bước tiếp, để đối mặt với một cuộc sống mà không có em.

Một suy nghĩ chợt đến, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Anh không muốn sống nữa. Anh không muốn cứ mãi chìm trong nỗi đau này, không muốn tiếp tục đối mặt với thế giới vô cảm nơi mà em không còn ở bên anh. Anh đã thử, thật sự đã thử tìm lại bản thân, nhưng không thể.

Anh nhìn ra biển, sóng vỗ về, như thể muốn kéo anh vào lòng, muốn nhấn chìm anh trong những khổ đau mà anh đang trải qua. Anh đã mệt mỏi lắm rồi. Mệt mỏi vì không thể chạy trốn khỏi những ký ức, không thể trốn thoát khỏi những điều chưa nói, những lời yêu thương mà anh vẫn giữ trong lòng. Những lời yêu thương ấy giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em đã đi, và anh chẳng thể giữ em lại. Anh chỉ còn lại mình anh, với những vết thương không thể lành, những nỗi đau không thể xoa dịu.

Trúc Nhân khép mắt lại, cảm nhận cái lạnh từ gió biển, cảm nhận sự trống vắng trong chính mình. Anh không muốn thức dậy nữa. Anh không muốn sống tiếp trong một thế giới không có em. Cái đau này, nó như một con dao sắc bén cứa vào từng ngóc ngách trong trái tim anh, và anh không thể chịu đựng được nữa. Anh đã thử, đã cố gắng hết sức, nhưng giờ đây, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

"Mình anh với riêng anh trong đời." Anh tự nhủ, những lời này như một lời chào tạm biệt với chính bản thân. Anh đã đi đến ngưỡng của sự kiệt quệ, không còn sức để bước tiếp. Những lời yêu thương, những ký ức ngọt ngào, tất cả như một chiếc gai đâm sâu vào trái tim anh, làm anh không thể thở nổi.

Anh hít một hơi thật sâu, một hơi thật sâu để nỗi đau này không còn dày vò nữa. Anh đã mệt lắm rồi. Trái tim anh, dù yêu em biết bao nhiêu, nhưng cũng đã quá mệt mỏi để tiếp tục đập trong thế giới này. Anh muốn đi tìm một nơi yên bình, nơi không có những cơn đau đớn, nơi không có những đêm dài không có em bên cạnh.

Anh không thể chờ đợi thêm nữa. Đã đến lúc buông tay.

Và thế là, Trúc Nhân bước vào bóng đêm, nơi biển cả bao la đợi chờ, như một người bạn cuối cùng đưa anh về nơi an nghỉ vĩnh hằng. Anh không còn cảm thấy gì nữa, chỉ có một sự bình yên lạ kỳ bao phủ lấy mình. Cuối cùng, anh không còn phải chịu đựng nữa. Anh không phải sống trong nỗi đau nữa. Em đã ra đi, và anh cũng sẽ ra đi, như một phần của cơn sóng, để lại đằng sau những ký ức không thể xóa nhòa, những tình yêu không thể quay lại.

Anh yêu em, Ngọc Dương. Nhưng giờ đây, anh phải buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro