mập mờ
Trong giới giải trí Việt Nam, hai chữ "Trúc Nhân" là một nỗi ám ảnh. Không một nghệ sĩ nào không khiếp sợ khi nghe tên anh—một phóng viên chuyên bóc trần những bí mật động trời. Nếu có ai đó hỏi, ai là kẻ không nên dây vào nhất, câu trả lời chắc chắn sẽ là Trúc Nhân.
Nhưng nếu có một người bất đắc dĩ phải tiếp xúc với anh nhiều nhất, thì đó chính là Ngọc Dương—một quản lý nghệ sĩ, một kẻ ghét cay ghét đắng báo chí và đặc biệt là những phóng viên có ánh mắt sắc bén như thể có thể lột trần người đối diện chỉ bằng một cái nhìn.
Họ là kẻ thù không đội trời chung. Lẽ ra là vậy.
Nhưng ranh giới giữa căm ghét và thứ gì đó khác mong manh hơn em nghĩ rất nhiều.
Lần đầu tiên em gặp anh, là trong một buổi họp báo. Khi ấy, ca sĩ em quản lý vướng vào một tin đồn, và cứ ngỡ mọi thứ đã được kiểm soát, cho đến khi anh đứng dậy, nhếch mép hỏi một câu đầy khiêu khích:
"Anh nghĩ sao về tin đồn rằng nghệ sĩ của anh mua giải?"
Cả khán phòng chết lặng.
Không khí đặc quánh lại như sắp nổ tung dưới hàng chục ống kính chĩa thẳng về phía em. Em có thể cảm nhận được những cái nhìn chờ đợi, như thể chỉ cần một bước sảy chân của em, ngày mai scandal sẽ tràn lan trên khắp các mặt báo.
Em hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh, dù trong lòng dâng trào một cơn giận khó kiềm chế. Em ghét nhất những phóng viên như anh—sắc sảo, không khoan nhượng, lúc nào cũng có thể xoáy vào điểm yếu của người khác mà chẳng cần bận tâm đến hậu quả.
"Tôi nghĩ một phóng viên giỏi thì nên dựa vào bằng chứng thay vì tin đồn trên mạng."
Mọi người xung quanh ồ lên. Một câu trả lời không thể chê vào đâu được.
Nhưng thay vì bị chặn họng, anh chỉ cười. Một nụ cười chậm rãi, đầy ẩn ý. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào em, sâu thẳm đến mức khiến em chột dạ. Đó không phải là một ánh mắt của kẻ vừa bị bẻ gãy lý lẽ. Không, đó là ánh mắt của một kẻ vừa tìm thấy một con mồi thú vị.
Lần đó, em nghĩ anh là kẻ đáng ghét nhất mà em từng gặp.
Nhưng rồi, chính anh lại là người xuất hiện vào cái ngày em cần sự giúp đỡ nhất.
Hôm đó, trời đổ mưa như trút nước. Em chạy điên cuồng giữa màn đêm, trong tay chỉ có một chiếc điện thoại đang dần hết pin, tìm mọi cách để xử lý scandal vừa nổ ra. Tin tức về nghệ sĩ của em bị tung ra theo cách tồi tệ nhất—bị gài bẫy, bị vặn vẹo, bị xé toạc đến mức không còn nhận ra sự thật. Em gọi cho đủ mọi người, nhưng chẳng ai bắt máy.
Chính lúc đó, anh bước đến, cầm trên tay một chiếc ô đen, nhìn em với ánh mắt lạnh lùng.
"Em định một mình chống lại cả thế giới à?"
Giọng nói trầm thấp của anh xuyên qua cơn mưa, kéo em về thực tại. Em cắn chặt môi, cảm thấy bản thân như một con thú nhỏ đang dần bị dồn vào đường cùng.
"Nếu anh đến đây để cười vào mặt tôi, thì cứ làm đi." Em nói, giọng run lên không rõ vì lạnh hay vì phẫn uất.
Nhưng anh không cười. Anh chỉ thở dài, rồi bất ngờ kéo em vào lòng.
Cơ thể em chạm vào anh, và ngay lúc đó, em nhận ra tim mình đang đập điên cuồng.
"Tôi đến để giúp em." Anh nói sát bên tai em, từng từ như thấm sâu vào tận máu thịt.
Tại sao chứ?
Tại sao một kẻ như anh lại đưa tay ra với em vào lúc này?
Tại sao giữa màn mưa lạnh lẽo này, hơi ấm của anh lại khiến em thấy mình như sắp nghẹt thở?
Em nên hất anh ra.
Em nên ghét anh.
Nhưng... em không làm được.
Trúc Nhân chưa từng giúp ai trong giới giải trí này mà không có lý do. Mỗi câu chữ anh viết ra đều sắc bén như dao, có thể chặt đứt sự nghiệp của một nghệ sĩ chỉ bằng một bài báo duy nhất. Vậy mà giờ đây, anh lại đứng trước mặt em, dang tay che chắn, như thể chính anh là tấm khiên cuối cùng bảo vệ em khỏi cả thế giới.
"Anh có ý gì?" Em hỏi, giọng pha chút cảnh giác.
Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh băng nhưng giọng điệu lại có phần dịu dàng hiếm hoi.
"Em nghĩ xem, nếu tôi muốn bóp chết nghệ sĩ của em, thì em chẳng còn đứng đây đâu."
Em không thể phản bác. Sự thật là, nếu Trúc Nhân muốn hủy diệt một ai đó, anh sẽ không để người đó có cơ hội phản kháng. Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể tin tưởng anh.
Em nhìn anh, ánh mắt dò xét.
"Anh giúp tôi để đổi lấy cái gì?"
Anh bật cười khẽ, rồi cúi đầu sát lại gần em hơn, hơi thở anh phả lên tai em đầy nguy hiểm.
"Tôi muốn em."
Trái tim em như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Nhưng em chưa kịp phản ứng, anh đã lùi lại, rút điện thoại ra và bấm số.
"Alo. Tôi muốn mua tin."
Lời nói dứt khoát của anh khiến em sững sờ.
Chưa đầy một giờ sau, một loạt tin nhắn được gửi đến điện thoại của anh. Những hình ảnh, đoạn ghi âm, tin nhắn nội bộ—tất cả đều là bằng chứng cho thấy scandal của nghệ sĩ nhà em đã bị dàn dựng. Có kẻ đứng sau giật dây, đẩy tin tức ra theo hướng tiêu cực để thao túng dư luận.
Anh lướt nhanh qua những bằng chứng, rồi đặt điện thoại xuống bàn, mắt vẫn dán chặt vào em, đang chìm trong đống chăn, trên mình là sơ mi của anh.
"Cần tôi dạy em cách sử dụng những thứ này không?"
Em không trả lời.
Em không thể hiểu nổi tại sao một phóng viên như anh lại có thể dễ dàng có trong tay những thông tin mà em dù có chạy vạy khắp nơi cũng không tìm ra. Những kẻ đứng sau màn kịch này, những nhân vật quyền lực thao túng cả giới giải trí... tất cả đều không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
"Chúng ta sẽ làm gì?" Em hỏi, giọng nhỏ dần.
Anh nở một nụ cười nửa miệng.
"Chúng ta không làm gì cả. Tôi làm."
Và anh đã làm.
Anh không viết một bài báo thanh minh.
Anh không công khai những bằng chứng ngay lập tức.
Thay vào đó, anh gửi những tài liệu quan trọng đến những phóng viên khác, những người có thể viết theo hướng có lợi cho em. Một loạt bài báo bắt đầu xuất hiện, lật ngược thế cờ. Hình ảnh của nghệ sĩ nhà em được chỉnh sửa lại theo một cách khéo léo—từ kẻ có lỗi, trở thành nạn nhân của một âm mưu bẩn thỉu.
Nhưng anh không dừng lại ở đó.
Anh đến gặp tổng biên tập của một tờ báo lớn, đặt xuống một tập hồ sơ dày cộm. Trong đó là thông tin về những giao dịch mờ ám của những kẻ đã đẩy nghệ sĩ nhà em vào scandal này.
"Tôi nghĩ ông sẽ muốn đọc cái này." Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại nguy hiểm chết người.
Tổng biên tập mở tập hồ sơ ra, và chỉ sau vài giây, mặt ông ta tái mét.
"Cậu muốn gì?"
Anh chỉ cười, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi muốn một bài báo. Và tôi muốn nó lên trang nhất."
Ngày hôm sau, đúng như lời anh nói, một bài báo chấn động xuất hiện trên mọi mặt báo lớn nhất. Nhưng tiêu điểm không còn là nghệ sĩ nhà em nữa.
Nó là về kẻ đã tạo ra scandal.
Cái tên đứng sau tất cả mọi chuyện bị phanh phui. Những bí mật đen tối bị lật tẩy. Cả giới giải trí rung chuyển. Và ngay giữa cơn bão tin tức đó, nghệ sĩ của em thoát ra khỏi vòng xoáy của dư luận, không một vết xước.
Tất cả là nhờ anh.
Em nhìn anh, không biết nên biết ơn hay sợ hãi người đàn ông này nữa.
"Tại sao anh lại làm thế?"
Anh không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ nhìn em, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy em.
Rồi anh vươn tay, ngón tay vuốt nhẹ lên cằm em, buộc em phải ngước nhìn anh.
"Bởi vì em là của tôi."
Trái tim em loạn nhịp.
Nhưng lần này, anh không cho em cơ hội né tránh.
Anh kéo em lại gần, gần đến mức em có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của anh, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da em. Một tay anh giữ lấy gáy em, tay còn lại siết chặt eo em, như thể muốn khắc ghi từng đường nét trên cơ thể em vào trí nhớ.
"Anh điên rồi." Em thì thầm.
Anh cười khẽ, một nụ cười mang theo chút gì đó nguy hiểm.
"Phải." Anh ghé sát tai em, giọng nói trầm thấp như một lời thì thầm ma mị. "Tôi điên vì em."
Trước khi em kịp phản kháng, anh đã cúi xuống, môi anh chạm vào môi em, mạnh mẽ, chiếm đoạt. Nụ hôn của anh không hề dịu dàng. Nó là sự khẳng định, là dấu ấn của một con thú săn mồi cuối cùng đã bắt được con mồi mà nó khao khát.
Em biết mình lẽ ra phải đẩy anh ra.
Lẽ ra phải chống cự.
Nhưng em không làm thế.
Bởi vì sâu thẳm trong tim, em cũng đã bị anh mê hoặc.
Bởi vì ngay giây phút này, em đã không còn là kẻ ngoài cuộc nữa.
Em đã là một phần trong thế giới của anh.
Mập mờ.
Mê loạn.
Không lối thoát.
.
Những lần gặp nhau của họ ngày càng trở nên thường xuyên hơn, nhưng lại luôn đầy bí ẩn, như những cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ rồi lại nhanh chóng rút đi.
Họ gặp nhau ở nhà riêng của Trúc Nhân, nơi mà ánh sáng mờ ảo từ đèn phòng khách như làm mọi thứ trở nên mơ hồ. Căn phòng rộng lớn, những bức tranh nghệ thuật treo trên tường tạo nên không gian vừa sang trọng, vừa huyền bí.
Trúc Nhân vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, đầy quyền lực, nhưng khi chỉ có hai người, anh lại trở nên khác biệt. Anh không vội vã, không ép buộc, chỉ lặng lẽ quan sát Ngọc Dương, ánh mắt như muốn xuyên thủng những bí mật trong lòng em.
Ngọc Dương ngồi trên chiếc ghế sofa, im lặng, chốc chốc lại liếc nhìn anh, sự hồi hộp không thể che giấu. Anh chỉ cười nhạt, nhưng không nói gì, tiếp tục đổ rượu vào ly và đưa cho em.
"Cảm ơn anh." Ngọc Dương cầm ly, mắt vẫn không rời khỏi anh.
Rượu trong ly sóng sánh như phản chiếu ánh mắt em, ngập tràn sự lạ lẫm nhưng cũng đầy hấp dẫn. Trúc Nhân không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng ly lên, rồi quay lưng về phía cửa sổ, ánh sáng từ ngoài hắt vào khiến bóng anh đổ dài trên nền gạch lạnh.
Nhưng sau một vài phút tĩnh lặng đó, anh quay lại, đi về phía Ngọc Dương, không nói lời nào, chỉ khẽ chạm tay vào cằm em, kéo em gần hơn. Đôi môi của anh chạm vào trán em, hơi thở nóng bỏng xộc vào làn da em, khiến trái tim em loạn nhịp. Ngọc Dương ngước nhìn, đôi mắt như muốn nói lên tất cả, nhưng lại không thể thốt ra thành lời.
Anh khẽ mỉm cười, và rồi... những ngón tay anh từ từ di chuyển xuống cổ em, rồi vuốt nhẹ một đường dọc theo làn da mịn màng, khiến Ngọc Dương chỉ còn biết nhắm mắt, hít thở thật sâu, để rồi cảm nhận từng cử động, từng hơi thở của Trúc Nhân.
"Anh muốn em, Ngọc Dương. Em có biết không?" Anh thì thầm, giọng anh khàn đặc, tràn đầy ham muốn.
Ngọc Dương mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chẳng thể nói gì. Cái cảm giác bị anh đắm chìm trong từng hơi thở, từng ánh mắt, từng cử động của anh khiến em không thể dứt ra.
Và rồi, nụ hôn đó, không thể kìm nén, không thể từ chối nữa. Những ngón tay của anh lướt trên làn môi em, khẽ mở ra, và rồi anh hôn em như thể đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi.
Lần tiếp theo là ở một khách sạn sang trọng. Cả hai vô tình gặp nhau trong một cuộc họp báo, nhưng thay vì đi theo lối cũ, họ lại rẽ vào một phòng VIP riêng biệt. Ngọc Dương cảm thấy có một chút gì đó căng thẳng, nhưng khi ánh mắt Trúc Nhân đột ngột nhìn về phía em, tất cả sự mệt mỏi bỗng chốc tan biến.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, rồi anh nhẹ nhàng kéo em vào phòng, cánh cửa đóng lại, và không còn ai ngoài hai người nữa.
Trúc Nhân không nói một lời nào, chỉ dẫn Ngọc Dương tới chiếc giường lớn trong căn phòng. Anh không vội vàng, không ép buộc, chỉ từ từ tiến lại gần em. Ngọc Dương đứng đó, đôi môi run run, không biết có nên bước về phía anh hay không. Nhưng anh đã không chờ đợi, anh kéo em lại, bàn tay nóng bỏng siết lấy eo em, kéo em sát lại gần.
Lúc này, những ngón tay của anh trượt dọc theo chiếc cổ mượt mà của Ngọc Dương, bàn tay anh di chuyển xuống chiếc cổ áo, kéo em lại gần hơn. Chỉ cần một cái nhìn nữa, một cử động nữa thôi là tất cả mọi thứ sẽ tan biến trong sự cuồng nhiệt của họ.
Khách sạn sang trọng ấy, lúc này như một chiếc lồng sắt, giam giữ những khao khát không thể bộc lộ. Ngọc Dương đứng đó, nhìn Trúc Nhân, cảm giác đôi mắt anh như những ngọn lửa âm ỉ, sẵn sàng bùng cháy.
Cả hai không cần phải nói lời nào. Chỉ cần cái nhìn của anh đã đủ để làm trái tim em đập loạn nhịp, như thể mỗi phút giây trôi qua là một sự thử thách không thể nào vượt qua được.
Anh tiến đến, bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, và rồi bàn tay anh đã đặt lên vai em, kéo em lại gần. Mùi hương của anh lan tỏa, quyện vào không gian, khiến Ngọc Dương như bị thôi miên, không thể rời mắt khỏi anh. Trúc Nhân nhẹ nhàng, nhưng tay anh siết chặt hơn, kéo em vào cơ thể anh, đôi môi anh gần như bỏng cháy khi khẽ chạm vào làn da em.
Ngọc Dương cảm nhận được từng cử động của anh, từng hơi thở nóng bỏng, như thể đang đốt cháy cả cơ thể em. Bàn tay của Trúc Nhân, dù vẫn giữ sự dịu dàng, nhưng không ngừng đẩy em vào một cơn cuồng nộ khó tả. Anh trượt ngón tay mình xuống chiếc cổ em, nhè nhẹ kéo kéo chiếc áo sơ mi, chỉ để lại một chút làn da trần, nhưng đủ để làm tâm trí em trở nên mơ hồ, mụ mị.
Trúc Nhân ngước lên nhìn em, đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn Ngọc Dương. "
Em biết không, Ngọc Dương... Tôi muốn em... đến mức không thể ngừng lại."
Giọng anh trầm ấm, đầy ham muốn, khiến em như bị cuốn theo từng từ anh nói.
Ngọc Dương chỉ có thể thở dốc, đôi môi khẽ mím lại, không thể rời mắt khỏi anh. Cả hai gần như bùng nổ trong cái khoảnh khắc ấy. Trúc Nhân kéo em về phía chiếc giường lớn, và tất cả như một vòng xoáy, cuốn họ vào nhau trong sự khao khát không thể kiểm soát.
.
Đôi lần họ cũng gặp nhau ở một nhà hàng riêng tư. Ánh đèn ấm áp làm cho mọi thứ như chìm vào một không gian lạ lẫm, xa rời mọi sự chú ý của thế giới bên ngoài.
Đôi mắt của Trúc Nhân lúc này, như một vực thẳm, sáng và lạnh lẽo, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có Ngọc Dương. Anh nhìn em, từng ánh mắt, từng cử động của em đều như một bản nhạc anh muốn lắng nghe suốt đời.
Ngọc Dương không thể nào ngừng suy nghĩ về anh. Một phần là vì sự cuốn hút mãnh liệt, một phần là vì cái cảm giác anh luôn muốn chiếm lấy em, không để em chạy thoát.
Và khi bữa tối gần kết thúc, ngón tay của Trúc Nhân chạm nhẹ vào tay em dưới bàn, một hành động vô tình nhưng cũng vô cùng có chủ đích. Hơi ấm từ tay anh dường như lan tỏa vào trái tim em, làm em quên hết tất cả xung quanh.
Lúc này, mọi thứ không còn là mập mờ nữa. Ngọc Dương không thể đẩy anh ra, không thể thoát khỏi cái siết chặt của bàn tay anh, không thể dứt ra khỏi ánh mắt anh.
Một cú hôn, một lần nữa, là tất cả họ cần để thổi bùng cảm xúc. Trúc Nhân hôn em như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt đời, và Ngọc Dương cũng không thể từ chối, vì trái tim em đã hòa vào nhịp đập của anh từ bao giờ.
.
Trúc Nhân và Ngọc Dương như hai dòng điện không thể tách rời, mỗi lần chạm vào nhau là một vụ nổ của những cảm xúc không thể kiểm soát. Khi chiếc xe lao vút qua những con phố vắng, không gian trở nên ngột ngạt, nặng nề bởi sự căng thẳng tột độ trong không khí.
Trúc Nhân nắm chặt vô-lăng, nhưng tay anh lại không thể ngừng run, cảm giác từng nhịp đập của trái tim mình hòa vào nhịp đập của em. Anh không nói, nhưng đôi mắt ấy, ánh mắt thẳm sâu đầy khao khát, như thể muốn nuốt chửng em ngay lập tức.
Ngọc Dương nhìn anh, cảm nhận rõ từng hơi thở của anh nóng bỏng đến mức gần như đốt cháy cả làn da em. Đầu óc em mờ đi, không còn nghĩ ngợi gì, chỉ biết khát khao được lại gần anh hơn.
Từng cử động của Trúc Nhân như một lời mời gọi đầy bí ẩn, như thể anh đang thử thách sự kiên nhẫn của em. Tay em không tự chủ được nữa, chậm rãi đặt lên đùi anh, nhẹ nhàng nhưng đầy mãnh liệt, cảm nhận cơ thể anh căng cứng, như thể anh đang cố gắng kìm nén thứ cảm xúc cuồng loạn sắp bùng nổ.
Khi chiếc xe dừng lại, không gian chật hẹp trong xe như trở thành một cái kén, bao bọc lấy họ trong sự căng thẳng không thể thở nổi. Trúc Nhân quay sang, không còn lời nào, chỉ có ánh mắt và cái siết tay mạnh mẽ. Cơ thể anh cúi xuống gần em, đôi môi như một ngọn lửa muốn thiêu rụi tất cả.
Và rồi, không kịp để bất kỳ ai kịp suy nghĩ, anh lao vào em, đôi môi của anh như một cơn sóng dữ dội, kéo em vào một cơn cuồng loạn không thể tách rời. Cảm giác bàn tay anh lướt qua làn da em, siết chặt lấy eo em, như thể muốn hòa vào từng hơi thở, từng nhịp đập trong cơ thể em.
Ngọc Dương không còn kiểm soát nổi mình nữa. Mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại họ trong chiếc xe, với những cảm xúc điên cuồng, mãnh liệt. Cả hai như bị cuốn vào một cơn sóng tình ái không thể dừng lại, mọi thứ xung quanh dường như đã mờ nhạt, chỉ còn lại hơi thở của họ hòa vào nhau. Môi anh, tay anh, đều như tìm kiếm từng ngóc ngách trong cơ thể em, kéo em lại gần, siết chặt, không để bất kỳ khoảng cách nào tồn tại.
Cả hai không thể nhận thức được gì nữa. Chỉ có cái đụng chạm ấy, cái siết chặt ấy, và sự hòa quyện đam mê bùng nổ. Mọi thứ như một sự trao đổi, một lời thì thầm của cơ thể và trái tim.
Và trong khoảnh khắc ấy, khi đôi môi họ gặp nhau, tấm ảnh ấy được chụp, một khoảnh khắc đầy đam mê mà không ai có thể ngờ tới. Cả thế giới ngoài kia dường như không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại họ, bị cuốn vào vòng xoáy tình ái điên cuồng, mãnh liệt, không thể dừng lại.
.
.
.
Vài giờ sau khi tấm ảnh nụ hôn đầy mãnh liệt trong chiếc xe của Trúc Nhân và Ngọc Dương được đăng tải, mọi thứ đã hoàn toàn bùng nổ. Bức ảnh như một quả bom tấn, làm xáo trộn cả mạng xã hội và truyền thông.
Các bài báo lần lượt được viết, những bình luận từ người hâm mộ, công chúng và đồng nghiệp đều đổ xô vào. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến mức không ai kịp chuẩn bị.
Các tiêu đề bài báo bắt đầu xuất hiện liên tục:
"Phóng viên ác ma và quản lý nghệ sĩ: Tình yêu vượt qua giới hạn!"
"Trúc Nhân và Ngọc Dương: Cặp đôi bất ngờ khiến showbiz bùng nổ!"
"Vượt lên sự giả tạo của showbiz: Liệu Trúc Nhân và Ngọc Dương có phải là điều chúng ta luôn tìm kiếm?"
Mỗi bài báo đều khai thác sự mập mờ giữa hai người, nhưng càng đọc càng không thể phủ nhận được cái nhìn đầy mãnh liệt về tình yêu của họ. Cả hai được miêu tả như những người dám bước ra khỏi bóng tối của showbiz, nơi mà sự giả tạo và hình ảnh luôn là thứ duy nhất được quan tâm.
Những bình luận trên mạng xã hội thì lại càng gây sốc hơn. Đa số là những lời khen ngợi, nhưng cũng có không ít ý kiến chỉ trích và nghi ngờ.
Bình luận từ fan hâm mộ:
"Tôi nghĩ Trúc Nhân và Ngọc Dương là những người rất chân thật, họ xứng đáng có tình yêu của mình, đừng vì scandal mà phán xét họ."
"Cặp đôi này quá tuyệt vời! Tình yêu không giới hạn, không sợ định kiến! Chúc họ hạnh phúc."
Tuy nhiên, không thiếu những bình luận tiêu cực:
"Chỉ là chiêu trò của cả hai để PR thôi, không thể tin được đâu!"
"Một phóng viên ác ma và một quản lý nghệ sĩ? Đây có thực sự là tình yêu không hay chỉ là sự lợi dụng?"
"Hình ảnh này quá gây sốc, nhưng liệu có thực sự tình cảm thật sự hay chỉ là một màn kịch?"
Cũng có không ít những bình luận từ đồng nghiệp trong giới giải trí, những người đã quá quen với mối quan hệ trong nghề và sự đấu tranh giữa tình yêu và sự nghiệp. Những người này nhìn vào Trúc Nhân và Ngọc Dương, tự hỏi liệu tình cảm này có thể tồn tại trong môi trường mà họ đang sống hay không.
Một bình luận từ một ca sĩ nổi tiếng:
"Cảm giác thật khó chịu khi thấy những mối quan hệ trong ngành bị đem ra làm trò đùa. Hy vọng họ biết cách giữ cho tình cảm này không bị lợi dụng bởi sự nổi tiếng."
Một bài viết lớn trên một trang tin điện tử còn nhấn mạnh đến sự mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa Trúc Nhân và Ngọc Dương. Dường như cả hai đã đi quá xa với giới hạn giữa công việc và tình yêu.
Cả Trúc Nhân và Ngọc Dương đều là những người nổi tiếng trong lĩnh vực của mình, và giờ họ lại không ngần ngại công khai mối quan hệ này, dù có thể làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ.
Bài viết trên một trang báo giải trí:
"Mối quan hệ giữa Trúc Nhân và Ngọc Dương đã đẩy sự mập mờ trong showbiz lên một tầm cao mới. Làm sao để phân biệt giữa tình yêu và công việc khi bạn là người nổi tiếng?"
"Nhưng có phải họ đang trở thành hình mẫu mới, khi dám sống thật với cảm xúc của mình, bất chấp những đánh giá và áp lực xã hội?"
Tuy nhiên, điều khiến tất cả bất ngờ nhất là một bình luận được đăng tải từ chính tài khoản của Trúc Nhân.
Trúc Nhân chia sẻ trên mạng xã hội:
"Tình yêu không phải là một trò chơi. Nó là sự dũng cảm để làm điều đúng đắn dù không phải ai cũng hiểu. Tôi yêu Ngọc Dương, và đó là tất cả những gì tôi cần nói. Đừng bao giờ đánh giá một tình yêu chỉ qua những bức ảnh."
Tuyên bố này của Trúc Nhân khiến mọi người xôn xao. Câu nói ngắn gọn nhưng đầy mạnh mẽ ấy như một lời khẳng định rằng không có gì phải che giấu. Tình yêu của anh và Ngọc Dương không cần phải giải thích hay biện minh.
Ngọc Dương, dù ít nói, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự quan tâm từ công chúng. Những lần xuất hiện của em cùng Trúc Nhân đều trở thành chủ đề bàn tán. Cả hai đã vượt qua ranh giới của sự nghiệp và tình yêu, không còn gì có thể ngăn cản họ. Ngọc Dương chỉ đơn giản chia sẻ:
"Chúng tôi yêu nhau, và tôi không cần phải giải thích thêm điều gì."
Mối quan hệ của họ đã trở thành một phép thử cho sự kiên nhẫn của công chúng và những người trong giới giải trí. Nhưng, dù có scandal hay bất kỳ lời dị nghị nào, Trúc Nhân và Ngọc Dương vẫn cùng nhau bước tiếp, mạnh mẽ và tự tin hơn bao giờ hết. Tình yêu của họ không cần bất kỳ sự biện minh nào, chỉ cần một thứ duy nhất: chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro