lửa tình
A/N: Hãy mở nhạc để trải nghiệm tốt nhất!
-x-x-x-
Sóng vẫn rì rào mãi, còn họ, trong ánh hoàng hôn ấy, đã thuộc về nhau trọn vẹn, dịu dàng như làn gió biển thoảng qua. Mùi mặn nồng của đại dương hòa quyện cùng hơi thở ấm áp, khiến tim Trúc Nhân lỡ một nhịp. Anh vòng tay ôm lấy em thật chặt, như sợ rằng nếu buông ra, em sẽ tan biến như giấc mơ bao lần anh từng mơ thấy.
"Anh ngốc thật." Ngọc Dương cười khẽ, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch quen thuộc. "Nếu em đã chờ được đến tận hôm nay, thì còn sợ gì nữa mà không bắt đầu lại?"
Trúc Nhân mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc em. "Ừ, từ nay anh sẽ không để em phải chờ thêm nữa."
Phan Thiết buổi chiều hôm ấy đẹp như một bức tranh. Những đám mây nhuộm sắc cam và tím, ôm trọn bầu trời phía tây. Từng đợt sóng xô bờ, hát khúc tình ca muôn thuở, như chứng nhân cho khoảnh khắc họ tìm thấy nhau thêm lần nữa.
"Anh có muốn nghe em đọc thơ không?" Ngọc Dương bất ngờ hỏi, ánh mắt lấp lánh. "Bài thơ từng khiến anh lúng túng ấy."
"Anh nhớ chứ. Nhưng lần này, hãy để anh đọc cho em nghe." Trúc Nhân cầm tay Ngọc Dương, giọng anh vang lên trầm ấm, chậm rãi và đầy cảm xúc:
"Yêu là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu.
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết..."
Ngọc Dương ngẩn ngơ nhìn anh, như thấy lại chàng trai năm nào - vụng về nhưng chân thành, luôn cố gắng làm mọi thứ để mang lại niềm vui cho em. Chỉ khác là giờ đây, Trúc Nhân đã trưởng thành hơn, nỗi đau đã khắc sâu vào anh, nhưng cũng khiến tình yêu của anh thêm vững vàng.
"Xuân Diệu mà biết anh đọc hay thế này, chắc cũng ghen tị lắm." Ngọc Dương bật cười, lau vội giọt nước mắt còn vương trên má. "Nhưng mà anh đọc đúng tinh thần bài thơ thật rồi - buồn nhưng đẹp, day dứt mà vẫn dịu dàng."
Trúc Nhân cúi xuống, chạm nhẹ môi mình lên trán em. "Anh hứa... lần này chúng ta sẽ không còn lạc mất nhau nữa."
Gió biển thổi qua, mang theo lời hứa của họ vào không trung, hòa tan vào những cơn sóng vỗ mãi không ngừng. Phía xa, mặt trời dần khuất sau đường chân trời, nhưng ánh sáng dịu dàng vẫn còn đó, như minh chứng cho một khởi đầu mới.
Từ hôm ấy, Phan Thiết không chỉ là nơi họ từng lạc mất nhau, mà còn là nơi họ tìm lại chính mình-tìm lại tình yêu tưởng chừng đã mãi mãi thuộc về quá khứ. Những buổi hoàng hôn trên bãi biển, những dòng thơ đọc dở dang, những cái nắm tay thật chặt... tất cả đều trở thành những dấu mốc mới, từng chút một, ghép lại thành bức tranh tình yêu mà họ cùng nhau vẽ nên.
Và trong bức tranh ấy, không còn khoảng cách, chỉ còn ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, cùng những lời hẹn thề khẽ khàng vang lên giữa bầu trời xanh thẳm:
"Chúng ta sẽ mãi bên nhau, dù có ra sao."
Ngọc Dương mỉm cười, siết lấy tay Trúc Nhân:
"Anh hứa, đúng không?"
"Anh hứa."
Dưới bầu trời ngập tràn ánh sao, lời hứa ấy trở thành mãi mãi.
.
.
.
Phan Thiết về đêm, gió biển thổi qua lạnh buốt, nhưng giữa bầu không khí ấy, trái tim họ lại đang rực cháy mãnh liệt. Trúc Nhân và Ngọc Dương đứng đối diện nhau trên bãi cát, những cơn sóng cứ nối nhau vỗ vào bờ, như nhịp thở gấp gáp của lòng người.
"Anh đã sai rất nhiều..." Trúc Nhân khẽ nói, ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nuốt trọn hình bóng trước mặt. "Nhưng nếu bây giờ anh không nói, có lẽ anh sẽ hối hận cả đời."
Ngọc Dương không nói gì, chỉ đứng im nhìn anh, chờ đợi những lời tiếp theo. Đôi mắt em long lanh trong ánh sáng lấp lánh từ xa, tựa như ngọn hải đăng dẫn lối cho con thuyền lạc của Trúc Nhân.
"Anh yêu em." Lời nói ấy bật ra, dứt khoát và đầy khát khao. "Không phải yêu theo cách dễ dàng, mà là yêu em đến mức sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để giữ em lại."
Gió thổi tung mái tóc Ngọc Dương, nhưng đôi mắt em vẫn nhìn anh không chớp. Lồng ngực em dội lên những nhịp đập điên cuồng, như thể toàn bộ thế giới đang tan chảy dưới chân.
"Vậy thì... chứng minh đi." Giọng Ngọc Dương khẽ khàng, nhưng trong đó là thách thức, là mong chờ.
Gió biển thổi mạnh, cuốn tung những hạt cát li ti trên bờ, nhưng không gì có thể khuấy động hơn ngọn sóng đang dâng trào trong lòng họ. Trúc Nhân không chần chừ thêm nữa, đôi mắt anh rực cháy như ngọn lửa không thể dập tắt.
"Nếu em muốn anh chứng minh... thì anh sẽ làm ngay bây giờ."
Lời nói vừa dứt, Trúc Nhân bước tới và giữ lấy gương mặt Ngọc Dương trong lòng bàn tay. Không còn sự e dè, đôi môi anh tìm đến môi em trong một nụ hôn đầy mãnh liệt, như thể đây là cách duy nhất để giải phóng tất cả cảm xúc đang dồn nén suốt bao tháng ngày.
Nụ hôn như thiêu đốt, như sóng biển cuồn cuộn xô bờ, vừa dữ dội vừa khát khao chiếm lấy nhau. Trúc Nhân nghiêng đầu, đôi môi anh càng lúc càng sâu, càng tham lam hơn, khiến Ngọc Dương không thể thở nổi, chỉ biết bám lấy vai anh như chiếc phao giữa cơn bão.
Ngọc Dương cảm nhận được sức nóng từ bờ môi Trúc Nhân, từ nhịp tim điên cuồng đập vang trong lồng ngực. Đầu óc em quay cuồng, như lạc trong mê cung của cảm xúc và khát vọng. Hơi thở cả hai hòa quyện, ấm nóng, gấp gáp.
"Nhân... đừng dừng lại..." Giọng Ngọc Dương vỡ ra trong hơi thở đứt quãng, đầy run rẩy và mong đợi.
Trúc Nhân khẽ rời môi em, nhưng chỉ để di chuyển những nụ hôn của mình xuống xương quai xanh, lên bờ vai, mỗi nơi anh chạm đến đều khiến da thịt em run rẩy, ngọn lửa bên trong càng bùng cháy mãnh liệt hơn.
"Em có biết..." Trúc Nhân thì thầm bên tai em, giọng khàn khàn như tiếng gió đêm, đầy cuốn hút và mê hoặc. "Anh đã khao khát được chạm vào em thế này bao lâu rồi không?"
Ngọc Dương không trả lời, chỉ vòng tay siết lấy Trúc Nhân chặt hơn, kéo anh vào sát mình, trái tim em thổn thức đến mức tưởng như muốn vỡ òa. Nụ hôn lại tiếp tục, sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, như thể cả hai đang chìm vào cơn say không lối thoát.
Cả thế giới xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ và tiếng tim họ hòa nhịp. Trúc Nhân nhấc bổng Ngọc Dương lên, đôi chân em vòng quanh eo anh, bám chặt như sợ anh sẽ tan biến nếu buông tay.
"Đừng bao giờ rời xa anh nữa..." Trúc Nhân thì thầm, ánh mắt anh rực sáng trong màn đêm, mang theo sự si mê không thể chối bỏ.
Ngọc Dương mỉm cười, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt đầy hạnh phúc. "Em sẽ không đi đâu cả... Vì từ giây phút này, em chỉ thuộc về anh."
Đêm Phan Thiết tỏa sáng với những ngôi sao lấp lánh, chứng kiến khoảnh khắc của hai trái tim vừa tìm thấy nhau lần nữa. Sóng biển như nhảy múa dưới ánh trăng, như hòa chung niềm vui của những kẻ yêu nhau cuồng nhiệt, đắm say đến tận cùng.
Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, bỏng rẫy và ngọt lịm như ngọn lửa đang thiêu đốt từng tế bào. Không còn khoảng cách, không còn ngần ngại - tất cả bị cuốn đi trong cơn lốc của khao khát cháy bỏng.
Trúc Nhân kéo Ngọc Dương vào lòng, siết em chặt đến mức như muốn hòa làm một. Bờ môi anh di chuyển dọc theo cổ em, để lại từng dấu hôn đỏ rực, vừa dịu dàng, vừa thô bạo như muốn đánh dấu chủ quyền.
"Anh muốn có em, ngay lúc này." Giọng anh khàn đặc, trầm thấp và đầy ham muốn, khiến tim Ngọc Dương như ngừng đập trong một giây.
Không cần lời hồi đáp. Ngọc Dương đáp lại bằng cách luồn tay vào tóc anh, kéo mạnh, ánh mắt mờ sương nhưng rực cháy. "Thì... lấy đi."
Lời mời gọi ấy khiến Trúc Nhân mất hoàn toàn kiểm soát. Anh cúi xuống, chiếm lấy môi em lần nữa, nhưng lần này không còn chút dịu dàng nào. Môi lưỡi họ quấn lấy nhau trong vũ điệu của khát vọng. Hơi thở đứt đoạn, từng cái chạm đều như lửa đổ thêm dầu, thiêu cháy lý trí còn sót lại.
Trúc Nhân đẩy Ngọc Dương sát vào vách tường lạnh bên hiên nhà, sự tương phản giữa cái lạnh của xi măng và sức nóng từ cơ thể hai người khiến mọi giác quan bùng nổ. Tay anh lướt xuống eo em, kéo áo sơ mi em lên, từng ngón tay nóng hổi khám phá làn da mềm mại phía dưới, khiến Ngọc Dương rùng mình trong khoái cảm.
"Nhân..." Ngọc Dương thở gấp, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hé mở chờ đợi. "Em không chịu nổi nữa..."
"Anh biết." Trúc Nhân cười khẽ, ánh mắt đầy chiếm hữu. "Nhưng em là của anh... nên chỉ mình anh mới cho em thở."
Tay anh trượt xuống thấp hơn, lần mò đến cạp quần của em, chậm rãi như muốn trêu ngươi. Mỗi cái chạm khiến cơ thể Ngọc Dương co giật nhẹ, từng mạch máu căng tràn sự sống và dục vọng.
Ngọc Dương cắn môi, đôi chân gần như không còn sức chống đỡ, đành bám chặt lấy Trúc Nhân, để mặc cho anh dẫn dắt em vào cơn bão đam mê. Bàn tay anh di chuyển không ngừng nghỉ, khi mạnh mẽ, khi dịu dàng, như thể đang vẽ lên một bức tranh bằng xúc cảm.
"Anh muốn nghe em gọi tên anh... thật khẽ thôi..." Trúc Nhân ghé sát bên tai, hơi thở anh nóng hổi phả vào da thịt em.
"Nhân...Trúc Nhân...Nguyễn Trúc Nhân" Giọng Ngọc Dương vỡ òa, ngắt quãng giữa những tiếng rên đầy khoái cảm. "Anh... Nhân ơi..."
Cơn bão của họ càng lúc càng dữ dội, từng đợt sóng khoái lạc dâng trào không ngừng nghỉ. Thế giới bên ngoài mờ nhòa, chỉ còn lại họ - hai thân thể hòa làm một, nhịp điệu của dục vọng dẫn lối qua những nấc thang khoái cảm cao nhất.
Khi tất cả bùng nổ, họ gục vào nhau, hơi thở vẫn còn gấp gáp, mồ hôi hòa lẫn trên làn da nóng hổi. Ánh mắt Trúc Nhân nhìn Ngọc Dương đầy yêu thương, xen lẫn một chút thỏa mãn ngạo nghễ.
"Anh đã nói rồi... Em mãi mãi là của anh."
Ngọc Dương không trả lời, chỉ mỉm cười đầy thỏa mãn, vòng tay ôm chặt lấy anh. Sóng biển vẫn vỗ rì rào, nhưng giờ đây, mọi thứ đã lặng yên trong trái tim họ - một sự yên bình sau cơn cuồng phong đầy đam mê.
.
Không khí như đặc quánh lại giữa họ, chỉ còn lại sức nóng của ham muốn và sự ngọt ngào nguy hiểm đến nghẹt thở.
Trúc Nhân bế Ngọc Dương đặt lên bàn, mặt gỗ mát lạnh đối nghịch hoàn toàn với cơ thể nóng bỏng của cả hai. Tiếng bát đĩa khẽ khàng va vào nhau, nhưng chẳng ai bận tâm. Đôi tay Trúc Nhân siết chặt lấy hông em, kéo sát về phía mình, như thể sợ chỉ cần buông ra, em sẽ biến mất mãi mãi.
"Anh muốn nhiều hơn thế này..." Giọng anh trầm đục, pha lẫn giữa yêu thương và dục vọng cuồng si. Bàn tay anh lướt qua làn da mịn màng, nhẹ như cánh lướt, nhưng nơi đi qua lại để lại những đợt sóng rung động chạy dọc sống lưng Ngọc Dương.
Ngọc Dương run rẩy, hơi thở dồn dập hơn khi từng chiếc cúc áo được gỡ bỏ, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn dịu nhẹ. Mỗi cái chạm, mỗi hơi thở của Trúc Nhân đều như một ngọn lửa nhỏ, thiêu rụi mọi lý trí trong em.
"Em đẹp... đẹp đến mức khiến anh phát điên." Trúc Nhân thì thầm bên tai, từng hơi thở nóng hổi phả vào da thịt, khiến Ngọc Dương không kìm được mà rên khẽ, ngửa đầu ra sau để mặc anh khám phá.
Đôi môi Trúc Nhân men theo xương quai xanh, rồi trượt xuống ngực em, để lại dấu vết của những nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng như lửa. Mỗi nụ hôn như một lời tuyên bố chủ quyền, mỗi cái chạm là một lời khẳng định rằng em chỉ thuộc về anh.
Ngọc Dương bấu chặt lấy vai anh, từng ngón tay ghì siết mạnh hơn theo từng đợt sóng khoái lạc dâng trào. Cơ thể em mềm nhũn, tan chảy trong vòng tay anh, nhưng khát vọng thì chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
"Trúc Nhân... em không thể chờ thêm được nữa..." Ngọc Dương thở hổn hển, ánh mắt ngập tràn khẩn cầu, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy.
"Anh cũng vậy." Trúc Nhân nhếch môi cười, ánh mắt anh sáng rực như dã thú vừa tìm được con mồi yêu thích. Tay anh trượt xuống thấp hơn, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, khiến từng hơi thở của Ngọc Dương như nghẹn lại.
"Em thuộc về anh... từ giây phút này."
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như bùng nổ. Từng đường nét, từng chuyển động trở nên mãnh liệt hơn, gấp gáp hơn, như cơn cuồng phong nuốt trọn cả hai.
Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng thở gấp, tiếng rên khẽ, và nhịp đập cuồng loạn của những trái tim đồng điệu. Trúc Nhân dẫn dắt em qua từng cung bậc cảm xúc, không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Đôi mắt anh chưa từng rời khỏi em - ánh nhìn đầy chiếm hữu, đắm say, như thể khắc sâu hình ảnh của em vào tâm trí.
Họ quấn lấy nhau như hai ngọn lửa cháy rực, không gì có thể dập tắt. Từng đợt sóng cảm xúc dâng trào, kéo dài không hồi kết, đến khi cả hai như rơi tự do trong khoái cảm.
Ngọc Dương ôm chặt lấy Trúc Nhân, hơi thở ngắt quãng, đầu tựa vào vai anh. "Anh... em không nghĩ... có thể yêu ai nhiều như yêu anh."
Trúc Nhân vuốt nhẹ tóc em, khẽ cười đầy thỏa mãn. "Anh biết. Vì anh cũng vậy."
Ngoài kia, sóng biển vẫn dạt dào, nhưng chẳng thể nào sánh bằng cơn sóng vừa cuộn trào giữa hai người.
.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm không gian, biến căn phòng thành một thế giới tách biệt, chỉ còn lại hai người và ngọn lửa không thể dập tắt.
Trúc Nhân ghì chặt Ngọc Dương trong vòng tay, hơi thở dồn dập, đôi mắt tối lại vì khát khao không gì kiềm chế nổi. Lúc này, không còn chỗ cho sự do dự hay chần chừ. Cả hai như lao vào nhau, từng cái chạm là một tia lửa, từng nụ hôn là ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn.
Ngọc Dương đáp lại, cuồng nhiệt không kém, đôi tay vòng qua cổ anh, kéo anh sát hơn nữa. "Trúc Nhân... em muốn anh... ngay bây giờ" giọng em run run, khàn đặc, nhưng từng từ lại rõ ràng, gợi lên một cơn sóng khát vọng mãnh liệt trong Trúc Nhân.
"Anh biết" Trúc Nhân thì thầm bên tai, hơi thở nóng rực phả vào làn da nhạy cảm của Ngọc Dương, khiến cả cơ thể em khẽ run lên. "Anh cũng vậy... nhưng anh muốn mọi thứ diễn ra thật chậm rãi... để em cảm nhận anh ở từng khoảnh khắc."
Từng chiếc cúc áo được tháo ra, từng mảnh vải rơi xuống sàn, để lại những dấu vết không thể xóa nhòa. Trúc Nhân đưa tay nâng cằm em lên, ánh mắt đắm say khóa chặt lấy đôi mắt em.
"Nhìn anh... đừng rời mắt" giọng anh trầm ấm, đầy mệnh lệnh nhưng cũng dịu dàng đến nao lòng.
Ngọc Dương ngoan ngoãn làm theo, đôi mắt em long lanh, đầy khát khao và tin tưởng. Khi đôi môi anh một lần nữa tìm đến làn da em, tất cả mọi thứ như tan chảy.
Anh hôn lên bờ vai, dọc theo xương quai xanh, rồi dừng lại nơi trái tim đang đập rộn ràng của em. Từng nụ hôn như một dấu ấn, ghi khắc lên cơ thể em những lời yêu sâu thẳm không cần nói thành lời.
"Em là của anh... mãi mãi!" Trúc Nhân thì thầm, bàn tay vuốt ve lưng em, từng cử động vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ đến nghẹt thở.
Ngọc Dương bấu chặt vai anh, cơ thể em nóng bừng, tan chảy trong từng cái chạm. Những nụ hôn kéo dài đến vô tận, đầy đam mê và ngọt ngào, như thể thời gian ngừng trôi.
Bàn tay Trúc Nhân di chuyển chậm rãi, khám phá từng đường cong mềm mại, mỗi cái chạm khiến cả hai rơi vào trạng thái mê đắm, không còn biết đâu là thực tại, đâu là mộng mị.
"Anh... đừng dừng lại..." Ngọc Dương khẽ rên, giọng em như vỡ ra giữa cơn cuồng nhiệt.
Trúc Nhân cười khẽ, đôi môi anh lại tìm đến đôi môi em, khóa chặt trong nụ hôn dài, sâu và đầy khao khát. Mọi cảm xúc dâng trào, như một bản giao hưởng hoàn hảo của đam mê và yêu thương.
Tiếng thở gấp gáp hòa lẫn trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh của hai trái tim đang hòa nhịp cùng nhau. Trúc Nhân giữ chặt Ngọc Dương, đưa em vượt qua từng đỉnh cao khoái cảm, dẫn dắt em đến nơi mà chỉ có anh mới đưa em tới được.
"Anh yêu em... nhiều hơn em có thể tưởng tượng" Trúc Nhân thì thầm khi cả hai dừng lại, hơi thở vẫn còn gấp gáp, ánh mắt anh rực lửa nhưng đầy dịu dàng.
Ngọc Dương mỉm cười, tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập vững chãi của trái tim anh. "Em cũng vậy... chỉ cần có anh, em không cần gì nữa."
Ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn phủ lên căn phòng một vẻ huyền bí, mọi thứ mờ ảo, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người hòa quyện trong không gian chật chội giữa đam mê và khát khao. Trúc Nhân siết chặt Ngọc Dương trong vòng tay, ép sát em vào bức tường phía sau. Nụ hôn anh trao tới tấp, dữ dội như sóng biển dồn dập vỗ bờ. Bờ môi anh tham lam khám phá từng inch làn da mềm mại của em, để lại những dấu ấn không thể xóa nhòa.
Ngọc Dương ngửa đầu, đôi môi hé mở, hơi thở gấp gáp như muốn trút bỏ hết lý trí. "Anh... mạnh hơn nữa đi..." giọng em như vỡ ra giữa cơn sóng đam mê cuồng loạn.
Trúc Nhân cười khẽ, hơi thở anh nóng bỏng, "Cẩn thận đấy... nếu em khiêu khích anh thêm chút nữa, anh sẽ không dừng lại đâu."
Không cần thêm lời, Ngọc Dương nắm lấy áo anh, kéo anh sát hơn, cơ thể cả hai gần như hòa vào làm một.
"Em không muốn dừng lại... đừng bao giờ dừng lại..."
Chiếc áo sơ mi của Trúc Nhân rơi xuống sàn, để lộ bờ vai rộng và làn da rám nắng đầy quyến rũ. Ngọc Dương không thể rời mắt khỏi anh, đôi tay em nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét cơ thể anh, cảm nhận từng múi cơ săn chắc đang căng lên dưới đầu ngón tay.
Nụ cười của Trúc Nhân mang theo chút ngông nghênh, đầy chiếm hữu, như thể em là tất cả của anh, và anh sẽ không để em thoát ra.
"Anh sẽ cho em thấy... em thuộc về anh như thế nào."
Anh bế em lên, đôi chân em vòng qua hông anh, bờ môi anh không ngừng tìm kiếm làn da em, từ cổ xuống vai, rồi trượt dài theo từng đường cong mượt mà. Từng cái chạm của anh như ngọn lửa thiêu đốt, đốt cháy mọi khoảng cách giữa hai người.
Ngọc Dương bấu chặt vào lưng anh, tiếng thở gấp gáp của em hòa vào tiếng rên khe khẽ mỗi khi anh tìm đến những điểm nhạy cảm nhất.
"Ngọc Dương... em đẹp quá... làm sao anh có thể kiềm chế nổi đây?" Trúc Nhân vừa nói vừa hôn dọc theo xương quai xanh của em, bàn tay anh tiếp tục khám phá không chút ngập ngừng, để lại từng dấu ấn nóng rực trên làn da em.
Ngọc Dương run rẩy, "Anh... đừng ngừng lại... làm ơn..."
"Không bao giờ" giọng anh khàn khàn, ngắt quãng giữa từng nụ hôn. "Anh sẽ đưa em đến nơi mà chỉ có anh mới có thể."
Cả hai ngã xuống chiếc giường mềm mại, từng cử động đều chậm rãi nhưng đầy mãnh liệt. Nụ hôn của Trúc Nhân ngày càng sâu, mỗi cái chạm đều như muốn khiến em tan chảy dưới anh.
Anh đặt nụ hôn dài trên bụng em, từng nụ hôn như dấu ấn đầy sở hữu.
"Anh muốn em nhớ... từng khoảnh khắc này..."
Ngọc Dương gật đầu, ánh mắt em đã mờ đi vì ngọn lửa khát khao, cơ thể em cong lên, đón nhận từng cử động đầy mê hoặc của anh.
"Em không cần phải nhớ... vì em sẽ không quên được đâu" Trúc Nhân siết chặt lấy em, nụ cười của anh đầy thỏa mãn, tiếp tục dẫn dắt em vào vòng xoáy đam mê không lối thoát.
Từng giây, từng phút kéo dài như vô tận... cơn bão của đam mê cứ thế quấn lấy hai người, không ngừng nghỉ, không hồi kết.
.
Hơi thở của Ngọc Dương như ngưng đọng, từng đợt sóng rạo rực trong cơ thể cuộn trào không ngừng. Trúc Nhân cúi xuống, nụ cười ngông nghênh nhưng ánh mắt lại sâu thẳm và rực lửa. "Em chịu nổi không đấy, cưng?"
Ngọc Dương không trả lời, đôi tay em luồn qua tóc anh, kéo anh xuống, nụ hôn của em mạnh mẽ, dữ dội như một cơn bão, cuốn anh vào vòng xoáy không lối thoát.
"Anh thử xem... ai mới là người không chịu nổi..." giọng em thách thức, nhưng đôi mắt đã sớm phủ đầy khao khát.
Trúc Nhân bật cười trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Em chọn sai đối thủ rồi."
Ngay khi câu nói vừa dứt, anh xoay người, đẩy em xuống giường, cơ thể anh phủ lên em như muốn nuốt trọn. Bàn tay anh di chuyển khắp cơ thể em, chậm rãi nhưng nóng bỏng, khám phá từng điểm nhạy cảm với sự kiên nhẫn đầy mê hoặc. Ngọc Dương cong người, từng tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi bờ môi đỏ ửng. Hơi thở của em gấp gáp, làn da nóng bừng, không thể chống cự trước cơn lốc đam mê mà anh mang tới.
"Nhìn anh đi, Ngọc Dương" Trúc Nhân thì thầm bên tai em, giọng anh khàn đặc như ngọn lửa thiêu đốt lý trí. "Anh muốn thấy từng cảm xúc của em... từng khoảnh khắc em tan chảy dưới tay anh."
Ngọc Dương mở mắt, đối diện với ánh mắt cháy rực của anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như vỡ òa. Em không còn nghĩ được gì nữa, chỉ còn biết nắm lấy anh, đón nhận tất cả những gì anh trao. Mỗi cử động của anh đều chính xác, từng nụ hôn, từng cái chạm như mồi lửa châm vào ngọn lửa khát khao trong em, khiến nó bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.
"Anh... nhiều quá..." giọng em đứt quãng, đôi môi hé mở như cầu xin chút không khí giữa cơn cuồng nhiệt không hồi kết.
"Chưa đủ đâu, cưng..." Trúc Nhân nghiêng người, đặt nụ hôn dọc theo xương quai xanh của em, rồi trượt xuống ngực, để lại những dấu hôn sâu đỏ, từng dấu như khẳng định sự chiếm hữu không thể chối cãi.
Ngọc Dương cắn nhẹ môi, đầu óc em như trống rỗng, chỉ còn lại hơi ấm của anh tràn ngập khắp cơ thể. Mỗi cử động của anh đều khiến em run rẩy, từng ngón tay anh như có ma lực, dẫn em tới tận cùng của đam mê.
"Ngọc Dương... em là của anh, mãi mãi là của anh." Trúc Nhân hôn thật sâu, hơi thở anh hòa vào hơi thở em, nhấn chìm cả hai trong khoảnh khắc rực lửa.
Ngọc Dương không đáp, chỉ siết chặt lấy anh, kéo anh vào gần hơn nữa. Cả thế giới như tan biến, chỉ còn lại anh và em giữa ngọn lửa không bao giờ tắt.
Trúc Nhân siết chặt lấy cơ thể Ngọc Dương, từng đường nét như hòa vào nhau. Anh dẫn dắt em qua từng đợt sóng cảm xúc, không vội vã, nhưng cũng không hề cho em cơ hội để thoát ra. Mỗi nụ hôn, mỗi cái vuốt ve đều là một lời tuyên bố ngọt ngào nhưng đầy chiếm hữu.
Ngọc Dương ngửa cổ, những âm thanh nhỏ vụn thoát ra không cách nào kìm nén. Làn da em ửng đỏ, từng hơi thở gấp gáp như lạc lối giữa ngọn lửa dữ dội. Anh hôn em, từ bờ môi, xuống cổ, rồi dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, nóng bỏng hơn, khiến em quên cả cách thở.
"Ngọc Dương, em là của anh. Từng chút, từng ngóc ngách trong em đều thuộc về anh." Trúc Nhân gầm nhẹ, ánh mắt anh như một ngọn lửa không có hồi kết, đốt cháy mọi khoảng cách giữa cả hai.
Ngọc Dương cắn chặt môi, bàn tay em bấu vào lưng anh, hơi đau nhưng lại càng khiến anh thêm kích thích. Cảm xúc mãnh liệt đến nghẹt thở, từng phút trôi qua như dài vô tận nhưng cũng ngắn ngủi đến không ngờ.
"Anh... anh nhiều quá..." giọng em lạc đi, đôi mắt phủ đầy sương mờ, cơ thể em như mềm nhũn, chỉ còn biết bám chặt lấy anh, bấu víu vào hơi thở anh để không chìm hẳn.
"Còn chưa hết đâu, cưng... Chúng ta chưa xong đâu." Trúc Nhân nhếch môi, hôn dọc xuống bờ vai em, để lại những vệt đỏ rực như dấu ấn chỉ riêng anh mới có thể in lại.
Từng động tác của anh đều chính xác đến tàn nhẫn, mỗi lần đẩy đưa như kéo em sâu hơn vào vùng cảm xúc không lối thoát.
Ngọc Dương run rẩy, cả người em như căng lên rồi vỡ vụn. Sự mãnh liệt của anh khiến em không còn chút sức lực nào, chỉ biết rơi tự do vào vòng tay anh, để anh đưa em đi xa hơn, cao hơn.
Ngọn lửa bùng cháy giữa cả hai không ngừng lại, nó cứ thế thiêu đốt, đẩy cả hai vượt qua giới hạn của chính mình.
Giây phút ấy như kéo dài vô tận, mỗi chuyển động đều như dừng lại giữa không gian đặc quánh hơi thở và những tiếng rên rỉ ngọt ngào. Anh không cho em bất cứ khoảng nghỉ nào, chỉ có vòng tay anh, hơi thở anh, và sức nóng không thể cưỡng lại.
"Ngọc Dương, em kiệt sức chưa?" Trúc Nhân cúi xuống hỏi, giọng anh trầm khàn, đôi mắt vẫn cháy rực như chưa hề thỏa mãn.
Ngọc Dương mở mắt, nhìn anh bằng ánh nhìn mê man, môi em khẽ cong lên, "Vẫn chưa đâu... Em muốn anh... nhiều hơn nữa."
Và anh không để em phải đợi lâu.
Trúc Nhân tiếp tục nhấn chìm cả hai vào vòng xoáy đam mê. Không còn giới hạn nào tồn tại, chỉ có những nhịp đập hòa chung, tan chảy trong ngọn lửa mãnh liệt kéo dài đến khi cả hai không còn chút sức lực nào, nằm gọn trong vòng tay nhau, mồ hôi hòa lẫn với hơi thở dồn dập.
Ngọc Dương tựa đầu lên ngực anh, cơ thể vẫn còn run nhẹ vì dư âm.
"Anh giỏi thật đấy..." giọng em mơ màng, đôi mắt khép hờ nhưng vẫn ánh lên tia nghịch ngợm.
"Anh còn có thể giỏi hơn nếu em muốn..." Trúc Nhân hôn nhẹ lên trán em, "Nhưng thôi, để dành cho lần sau... kẻo em kiệt sức thật mất."
Cả hai bật cười khẽ, nhưng hơi thở vẫn còn nóng bỏng, mùi da thịt quen thuộc bao quanh, khiến giấc ngủ tìm đến thật êm đềm trong vòng tay của nhau.
.
Cả đêm ấy, căn phòng ngập tràn trong tiếng thở gấp, hơi nóng không ngừng bùng lên. Trúc Nhân như một ngọn lửa hoang dã, dẫn dắt từng cơn sóng dữ dội khiến Ngọc Dương chẳng còn khái niệm về thời gian hay không gian.
Cơ thể em run rẩy, tan chảy dưới sự chiếm hữu mãnh liệt của anh. Mỗi lần tưởng như đạt đến cực hạn, anh lại khiến em phải bùng nổ thêm lần nữa.
Đến khi cả hai kiệt sức, mồ hôi thấm đẫm cả tấm ga giường, Ngọc Dương thả mình rơi tự do vào vòng tay anh, hơi thở khẽ khàng nhưng trái tim vẫn đập rộn rã.
"Anh hết sức thật rồi đó..." Trúc Nhân khẽ cười, vòng tay siết lấy eo em, "Mà anh không ngờ... em có thể chịu được lâu vậy đấy."
"Hứ... Là tại anh dữ quá thôi!" Ngọc Dương cố cãi nhưng giọng em lí nhí, cả người mềm nhũn trong lòng anh, chẳng còn sức phản kháng.
Trúc Nhân cúi xuống hôn nhẹ lên trán em, tay vuốt ve mái tóc rối bời, thì thầm:
"Ngủ đi, bảo bối của anh. Mai dậy, anh còn phải chăm sóc em nữa chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro