lạc lối - mất nhau [1]
Đêm diễn kết thúc trong tiếng reo hò cuồng nhiệt của khán giả, nhưng Trúc Nhân không còn nghe rõ gì nữa. Đầu óc anh choáng váng, từng bước chân trở nên nặng trịch. Một cơn đau nhói như mũi dao sắc lẻm đâm thẳng vào ngực khiến anh loạng choạng.
Ánh đèn sân khấu nhòa đi, mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Cơ thể anh đổ sụp xuống giữa tiếng hét thất thanh của Ngọc Dương:
"Anh Nhân! Anh Nhân!"
Tiếng gọi của em là thứ cuối cùng anh nghe thấy trước khi hoàn toàn chìm vào cơn mê mệt.
.
.
.
Khi Trúc Nhân mở mắt, trần nhà trắng toát của bệnh viện đập vào mắt anh. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Trước mặt anh là gương mặt của Ngọc Dương, cúi gục xuống giường. Mái tóc mềm rối bời, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
Anh khẽ cử động, định đưa tay chạm vào gò má cậu, nhưng cánh tay anh nặng trĩu, sức lực như bị rút cạn.
"Em..." – Trúc Nhân khẽ gọi, giọng khàn đặc, gần như không nghe nổi chính mình.
Ngọc Dương giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe ánh lên niềm vui lẫn uất ức khi thấy anh tỉnh lại. Không chờ thêm một giây nào, em lao đến, ôm chặt lấy anh.
"Anh tỉnh rồi... Anh làm em sợ chết đi được!"
Giọng em run rẩy, nhưng không ngăn nổi những giọt nước mắt tiếp tục rơi. Dương ôm anh thật chặt, như sợ chỉ cần buông ra, anh sẽ lại biến mất.
"Anh xin lỗi..." – Trúc Nhân khẽ nói, dù chính anh cũng không biết mình đang xin lỗi vì điều gì. Có lẽ vì sự bất cẩn của bản thân, có lẽ vì khiến Ngọc Dương hoảng sợ đến vậy.
Ngọc Dương buông anh ra, nhưng ánh mắt em vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh. Bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy ấm áp của em siết chặt lấy tay anh.
"Anh lúc nào cũng như vậy... Cứ giấu em mọi chuyện, giấu cả sự mệt mỏi của mình. Anh tưởng em không nhận ra sao?" – Giọng em lạc đi, những lời trách móc đầy yêu thương cứ thế tuôn ra.
"Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, đừng ép bản thân mình quá. Đừng vì cái gì mà bỏ quên sức khỏe của anh như vậy..."
Trúc Nhân không biết phải đáp thế nào. Anh im lặng, chỉ lặng lẽ siết chặt tay em hơn.
"Em ở đây mà... Đừng làm em sợ nữa, được không?" – Ngọc Dương thì thầm, đôi mắt long lanh như dòng nước sâu không đáy, kéo anh chìm xuống.
Căn phòng bệnh viện trở nên yên tĩnh, chỉ còn hơi thở khe khẽ của hai người hòa vào nhau. Trúc Nhân ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy dịu dàng của Ngọc Dương. Bất giác, anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào gò má em.
"Anh không sao nữa rồi. Em đừng khóc nữa..." – Anh nói, giọng trầm ấm nhưng run nhẹ vì xúc động.
Ngọc Dương cầm lấy bàn tay anh, áp lên má mình. Hơi ấm từ tay anh làm em thấy yên tâm hơn, nhưng đồng thời cũng khiến cảm xúc trong lòng em trỗi dậy mãnh liệt.
"Anh hứa với em, từ nay đừng giấu em bất cứ chuyện gì nữa... Được không?"
Đôi mắt của Ngọc Dương như khẩn cầu. Trúc Nhân không thể từ chối.
"Anh hứa." – Anh gật đầu, rồi nhẹ nhàng kéo em lại gần, ôm Dương vào lòng.
Hơi thở của Ngọc Dương khẽ phả vào cổ anh, mang theo chút hương thơm quen thuộc. Trúc Nhân cảm nhận rõ nhịp tim của em, đang đập nhanh hơn bình thường.
Cả hai cứ thế ôm nhau thật lâu, không cần thêm lời nói nào nữa.
Ngoài kia, trời đã về khuya. Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt qua khung cửa sổ, soi rõ gương mặt của Ngọc Dương đang yên bình trong vòng tay anh.
.
.
.
Đêm đã khuya, nhưng Trúc Nhân không sao ngủ được. Dù cơ thể vẫn còn yếu, trái tim anh bỗng tràn ngập những suy nghĩ không ngừng. Anh nhìn Ngọc Dương đang ngủ gục trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh. Dáng người em hơi co lại vì lạnh, gương mặt vẫn còn vương nét mệt mỏi.
Bất giác, anh nhớ về những ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Đó là một buổi chiều muộn ở Sài Gòn, khi ánh nắng còn vương trên những tán cây ven đường. Ngọc Dương xuất hiện như một cơn gió lạ thổi qua cuộc đời anh. Một giọng nói trong trẻo, ánh mắt đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ khiến anh bị cuốn hút. Ngọc Dương chẳng ngại ngần gì, cứ thế bước vào thế giới của anh – ồn ào, náo nhiệt nhưng cũng đầy cô đơn.
Dương ở bên anh qua những tháng ngày miệt mài chạy show, qua những đêm dài mỏi mệt mà anh giấu kín sau nụ cười rạng rỡ. Ngọc Dương luôn lặng lẽ chăm sóc anh, không ồn ào, không đòi hỏi điều gì. Nhưng giờ đây, khi nhìn đôi mắt sưng đỏ của em, Trúc Nhân chợt nhận ra rằng mình đã quá vô tâm.
Anh đã quên mất rằng, nỗi đau của anh cũng là nỗi đau của em.
Một làn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ, làm Trúc Nhân khẽ rùng mình. Anh vươn tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Ngọc Dương. Ngón tay vô thức vuốt nhẹ qua mái tóc em. Hơi ấm từ đầu ngón tay lan tỏa, khiến lòng anh dịu lại.
"Em vất vả vì anh quá rồi..." – Anh thì thầm, như một lời tự thú với chính mình.
Ngọc Dương cựa quậy, khẽ mở mắt. Đôi đồng tử nâu thẫm ánh lên chút bối rối khi bắt gặp ánh mắt của Trúc Nhân.
"Anh vẫn chưa ngủ à?" – Giọng cậu khàn khàn, mệt mỏi nhưng đầy quan tâm.
Trúc Nhân mỉm cười, lắc đầu. "Anh muốn nhìn em thêm chút nữa. Anh sợ ngủ rồi lại bỏ lỡ giây phút nào có em bên cạnh."
Ngọc Dương bật cười khẽ, nhưng khóe môi vẫn còn đượm buồn. "Anh đúng là lúc nào cũng nói mấy câu làm người ta yếu lòng."
Em ngồi dậy, rót cho anh cốc nước ấm, rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng anh.
"Uống chút nước đi, anh sẽ thấy đỡ hơn."
Trúc Nhân ngoan ngoãn uống, mắt vẫn dán vào gương mặt em. Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm khuya, Ngọc Dương đẹp dịu dàng đến lạ.
"Em đã ở đây bao lâu rồi?" – Anh hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.
"Đủ lâu để thấy anh làm em suýt chết vì lo lắng." – Ngọc Dương đáp, cố giấu đi nỗi xúc động trong đáy mắt. "Anh không biết lúc anh ngã xuống, em đã sợ thế nào đâu..."
Dương ngừng lại, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Nhưng Trúc Nhân đã nhận ra ánh mắt thoáng chút run rẩy của em.
"Em sợ mất anh, Nhân à..."
Lời nói ấy vang lên như một mũi dao sắc cắt qua màn đêm tĩnh mịch, khiến tim anh nhói lên từng hồi.
Trúc Nhân khẽ siết tay em, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Em sẽ không bao giờ mất anh đâu... Anh hứa."
Ngọc Dương nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu nhẹ. Em tựa đầu vào vai anh, vòng tay siết chặt lấy anh như muốn khẳng định rằng lời hứa ấy sẽ mãi là sự thật.
Ngoài kia, màn đêm vẫn dịu dàng bao phủ. Nhưng trong căn phòng nhỏ bé, giữa những nhịp thở đều đặn của hai người, thế giới bỗng trở nên ấm áp và yên bình đến lạ.
to be continue
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro