Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hướng dương

A/N: "an thần" new version
Có chứa hành động tự tổn thương bản thân, vui lòng không làm theo những gì trong chapter này và hướng tới những điều tích cực nhé, cuộc đời này còn nhiều điều tích cực lắm, đừng vội từ bỏ nhé!

-x-x-x-

Đêm. Lặng lẽ như một cơn sóng ngầm.

Trúc Nhân đứng trước gương, đôi mắt anh lạc lõng giữa bóng tối bao quanh. Vầng hào quang rực rỡ ngày nào giờ chỉ còn là ký ức xa vời. Trên sân khấu, anh từng là ngôi sao sáng nhất. Đám đông reo hò, ánh đèn flash lóe sáng không ngừng, nhưng sau tất cả, anh trở về căn phòng trống trải, nơi chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và những vết thương âm ỉ trong lòng.

Ban đầu, mọi thứ chỉ như một cơn mưa nhỏ. Những đêm mất ngủ lặng lẽ kéo dài. Những buổi sáng thức dậy với trái tim nặng trĩu không lý do. Những lần cầm ly rượu mà không rõ mình uống để quên hay để nhớ. Anh vẫn cố gắng đứng vững, nở nụ cười trước mặt người khác, vì một nghệ sĩ như anh không được phép yếu đuối. Nhưng nụ cười ấy, mỗi ngày trôi qua, lại trở nên méo mó hơn, như mặt nạ nứt dần mà anh không thể sửa chữa.

"Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật, thế mà trăm năm vẫn hóa giấc chiêm bao."

Áp lực của danh vọng, kỳ vọng từ người hâm mộ và chính bản thân đã bào mòn anh. Anh không còn nhận ra mình trong những bức ảnh lộng lẫy trên tạp chí. Đôi mắt trong hình cười, nhưng đôi mắt thật của anh chỉ còn là khoảng trống vô hồn. Trúc Nhân tìm đến thuốc an thần, thuốc lá, rồi rượu, như những chiếc phao cứu sinh trong dòng nước xiết.

Bên giường ngủ, những vỉ thuốc an thần nằm ngổn ngang, chai rượu vơi một nửa lăn lóc dưới sàn, mùi khói thuốc lá ám khắp căn phòng ngột ngạt. Cánh tay từng trắng trẻo của anh dần dần chằng chịt những vết sẹo – dấu tích của những lần anh tự hỏi liệu nỗi đau thể xác có thể làm dịu nỗi đau tinh thần của chính mình hay không...

Mỗi vết sẹo là một câu chuyện. Có những vết đã lành, mờ nhạt như ký ức cũ. Có những vết còn rất mới, đỏ tươi và rướm máu, như vết thương không bao giờ khép miệng. Ngọc Dương đã nhiều lần cầm tay anh, nhẹ nhàng xoa lên những vết thương ấy, nhưng không thể nào xoa dịu được bão tố trong lòng anh.

"Anh đã mệt rồi..." – Giọng anh khẽ thì thầm, yếu ớt.

Mỗi đêm, khi bóng tối phủ kín căn phòng, là lúc những suy nghĩ hỗn loạn xâm chiếm tâm trí anh. Những hình ảnh nhòe nhoẹt của chính mình đứng giữa sân khấu, tiếng hét trong đầu ngày một lớn. Anh không còn phân biệt nổi đâu là thật, đâu là ảo giác.

Cho đến một ngày, cảm giác đó đạt đến giới hạn.

Đỉnh điểm là vào một đêm mưa nặng hạt. Trúc Nhân ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn từng giọt mưa đập vào kính, lòng anh nặng như đá chìm sâu dưới đáy nước. Ý nghĩ chấm dứt tất cả cứ lớn dần trong anh, như một con quỷ thì thầm bên tai không ngừng nghỉ.

Anh để lại một tin nhắn vỏn vẹn vài chữ cho Ngọc Dương: "Anh mệt rồi, em đừng tìm anh."

Giữa cơn mê loạn, Trúc Nhân rút con dao nhỏ giấu trong ngăn kéo, tay run rẩy đặt lên cổ tay mình.

Một giọt máu đỏ sẫm rơi xuống sàn. Từng chút một, những suy nghĩ tối tăm cuốn lấy anh, như cơn sóng dữ nuốt chửng mọi hy vọng mong manh còn sót lại.

"Có lẽ... đây là cách giải thoát duy nhất cho chính mình." 

Căn phòng tối om, chỉ còn ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, đổ bóng lên cơ thể Trúc Nhân đang gục xuống sàn nhà lạnh ngắt. Bên cạnh anh, con dao nhỏ nằm lặng lẽ, lưỡi dao nhuốm đỏ thứ màu sắc của nỗi đau và tuyệt vọng.

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Ngọc Dương lao vào, đôi mắt hoảng loạn tìm kiếm.

"Anh ở đâu? Trúc Nhân?" – Giọng em nghẹn lại. Căn phòng mịt mờ khói thuốc và mùi rượu khiến từng hơi thở trở nên nặng nề. Trong phút chốc, đôi mắt em dừng lại nơi góc tối, nơi Trúc Nhân đang bất động.

"Anh ơi...Trúc Nhân..."

Em lao đến, đôi tay run rẩy nâng cánh tay đầy máu của anh lên, ngón tay lạnh ngắt áp vào vết thương đang rỉ máu. Nước mắt trào ra, lăn dài xuống má.

"Anh nhìn em đi, đừng bỏ em mà..."

Trúc Nhân khẽ mở mắt, ánh nhìn lạc lõng như một người đang trôi giữa dòng nước, vô định.

"Em... tìm anh làm gì?" – Giọng anh khản đặc, như thể mỗi chữ đều là một nhát dao cứa vào tim. – "Anh chẳng còn gì nữa... Đừng phí công."

Ngọc Dương không trả lời. Em chỉ siết chặt lấy anh, đôi bàn tay nhỏ bé cố gắng cầm máu nơi vết thương. Trong khoảnh khắc đó, em quyết định sẽ không buông tay, dù cho có phải đau đớn bao nhiêu đi nữa.

"Đừng nói nữa... Em sẽ không để mất anh đâu, dù chỉ một lần. Vì anh là cả thế giới của em, anh không thể bỏ em...Trúc Nhân!"

Trúc Nhân quay lại, nước mắt anh tuôn trào không ngừng, giọng anh đứt quãng trong cơn nức nở:

"Anh mệt mỏi quá rồi, Dương à... Anh không còn sức để tiếp tục nữa. Mỗi ngày trôi qua, anh đều thấy mình lạc lõng, như đang chìm dần mà không ai kéo lên."

Ngọc Dương siết chặt tay anh, ánh mắt đầy quyết liệt:

"Em sẽ là người kéo anh lên. Anh không phải gánh tất cả một mình. Anh có em mà... Anh hãy tin ở em, được không?"

Trúc Nhân gục vào vai em, tiếng khóc nghẹn ngào trào ra, như thể anh đã dồn nén nó suốt cả quãng thời gian dài. Ngọc Dương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của anh, dịu dàng như ru anh vào sự an yên:

"Cứ khóc đi, anh. Em ở đây rồi... Em sẽ không buông tay anh đâu."

Lời nói của em như ánh sáng xuyên qua màn đêm u tối trong anh. Anh khựng lại, nước mắt hòa vào mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng lòng anh nhẹ hơn bao giờ hết. Giữa cơn bão, bàn tay em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không hề buông.

Tại sao Ngọc Dương có thể tìm được Trúc Nhân?

Là vì linh cảm – thứ trực giác của những người yêu nhau luôn mách bảo em mỗi khi anh gặp nguy hiểm. Những ngày anh rời xa sân khấu, sống khép mình, em vẫn luôn dõi theo. Khi em thấy dòng tin nhắn vỏn vẹn vài chữ ấy, em biết có điều gì đó bất thường.

Đêm hôm ấy, em đã gõ cửa từng nhà bạn bè, hỏi thăm từng chút một, cuối cùng tìm đến căn hộ cũ nơi anh từng sống trước khi nổi tiếng.

May mắn thay, em đến kịp lúc.

Cảm ơn em, nếu không thế giới này sẽ mất đi một Nguyễn Trúc Nhân...

.

Đôi khi, cứu được một người là khởi đầu của một hành trình khổ ải.

Từ ngày Trúc Nhân trở về, bóng tối trong anh vẫn chưa tan biến, mà chỉ lẩn khuất đâu đó, chờ chực bùng lên như một con quỷ đói khát. Ngọc Dương biết rõ điều đó. Em không hy vọng anh hồi phục ngay, chỉ cần anh còn thở, còn tồn tại trong thế giới này, là đủ.

Nhưng cái giá của việc ở bên anh... không hề nhỏ.

Những cơn ác mộng đến mỗi đêm, kéo Trúc Nhân chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mỗi khi tỉnh dậy, hơi thở anh dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán. Có lần, trong cơn hoảng loạn, anh nắm lấy tay Ngọc Dương thật chặt, nhưng không phải để tìm kiếm sự an ủi.

Mà là để đẩy em ra xa.

"Đi đi... Đừng ở bên anh nữa!" – Anh gào lên, mắt đỏ ngầu, giật mạnh khỏi vòng tay em. – "Anh sẽ làm em đau! Anh không kiểm soát được bản thân mình!"

Lời cảnh báo đó không chỉ là những câu nói vô nghĩa. Đêm ấy, khi cơn đau dày vò quay trở lại, anh cầm lấy con dao trên bàn, lưỡi dao run rẩy chạm vào da mình. Nhưng trước khi vết cắt thành hình, Ngọc Dương lao đến, giật lấy con dao khỏi tay anh.

Soạt!

Lưỡi dao rạch ngang lòng bàn tay em. Máu túa ra, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Ngọc Dương siết chặt tay, cố cầm máu, nhưng không rời mắt khỏi Trúc Nhân.

"Nếu đau đớn là thứ anh không thể thoát khỏi, vậy hãy để em chịu cùng anh." – Giọng em nhẹ như gió, nhưng trong đó là cả một trời kiên định.

Trúc Nhân sững người. Anh nhìn em, rồi nhìn những vết sẹo đang dần xuất hiện trên tay em theo thời gian. Chúng không mờ đi, mà ngày càng khắc sâu vào trái tim anh.

Có lần, anh không chỉ làm đau chính mình.

Đêm mưa. Cơn buồn bã kéo đến như cơn bão lớn. Trúc Nhân mất kiểm soát, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Ngọc Dương, siết chặt đến mức em không thể vùng ra.

"Em bỏ anh đi! Làm ơn... Bỏ anh đi!" – Anh hét lên, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Nhưng Ngọc Dương không nhúc nhích. Em đứng yên giữa cơn cuồng phong của anh, để mặc những giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ như cơn mưa ngoài kia.

Cho đến khi Trúc Nhân nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay em.

Anh buông em ra, gục xuống sàn nhà, bật khóc như một đứa trẻ vừa làm vỡ thứ quý giá nhất đời mình.

"Tại sao em cứ mãi đỡ lấy những vết dao của anh? Tại sao em không buông tay?"

Ngọc Dương ngồi xuống bên anh, đưa tay lau đi nước mắt đang lăn dài trên gò má anh, bàn tay nhỏ bé đầy những vết sẹo chằng chịt.

"Vì em yêu anh."

.

Sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, rơi xuống đôi mắt trũng sâu của Trúc Nhân. Đã lâu rồi, anh mới có một giấc ngủ bình yên như thế. Không còn ác mộng, không còn những tiếng thét vang lên trong đầu.

Anh đưa tay chạm vào những vết sẹo dọc cánh tay, những dấu tích của một thời quá khứ mà anh từng muốn chối bỏ. Nhưng hôm nay, nhìn chúng, anh lại thấy biết ơn... vì chúng là minh chứng cho tình yêu của Ngọc Dương.

Và cũng vì chúng, anh đã không còn cô độc.

Ngồi bên cạnh anh, Ngọc Dương đang ngủ gục, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh như sợ rằng chỉ cần buông ra, anh sẽ lại rơi vào bóng tối. Trong ánh sáng dịu dàng của buổi sớm, những vết sẹo trên tay em hiện rõ, từng vết cứa như lời nhắc nhở về tất cả những gì em đã hy sinh.

Anh khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên vết sẹo dài trên lòng bàn tay em.

"Đủ rồi... Chúng ta sẽ không còn đau nữa."

Ngày hôm đó, Trúc Nhân quyết định xăm hình. Không phải để giấu đi những vết thương cũ, mà để biến chúng thành biểu tượng của một khởi đầu mới, như cách tình yêu của Ngọc Dương đã chữa lành trái tim anh.

.

Một buổi sáng nắng nhẹ, Trúc Nhân nắm tay Ngọc Dương bước vào tiệm xăm nhỏ nằm trong một góc phố nhỏ yên tĩnh. Không gian thoang thoảng mùi mực xăm hòa lẫn mùi gỗ quen thuộc. Ánh sáng dịu dàng len qua khung cửa kính, phản chiếu lên những bức tranh xăm treo trên tường, mỗi bức là một câu chuyện, một nỗi niềm.

Trúc Nhân ngồi xuống ghế đối diện thợ xăm – một cô gái trẻ với đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi câu chuyện, dù vậy trong ánh mắt ấy vẫn đầy sự thấu hiểu cho khách hàng của mình. Anh bắt đầu kể câu chuyện của mình, giọng anh trầm và khàn như dòng nước ngầm len lỏi qua những tảng đá nặng trĩu nỗi đau. 

Anh kể về những vết thương cũ, những đêm chìm trong bóng tối không lối thoát. Anh kể về khoảng thời gian mình dần rơi xuống vực thẳm, và rồi chính Ngọc Dương là người đã níu anh lại, là ánh sáng cuối con đường hầm tăm tối.

"Ngọc Dương đã không bỏ anh lại dù anh đã từng xua đuổi, từng làm em đau. Em đã chịu đựng tất cả, chỉ để kéo anh trở về..." – Giọng Trúc Nhân chùng xuống, mắt anh ngân ngấn nước, khẽ quay sang nhìn Ngọc Dương. "Anh muốn hình xăm này không chỉ để che đi vết sẹo, mà còn để nhắc anh mãi mãi về sức mạnh của tình yêu – tình yêu đã cứu anh."

Cô im lặng hồi lâu. Đôi mắt thoáng ánh buồn, nhưng môi khẽ mỉm cười. "Em hiểu rồi..." – Cô gật đầu, rồi hít sâu, như thể đang dồn hết tâm huyết vào từng nét mực. "Câu chuyện của anh... đẹp nhưng đau đớn. Em sẽ làm điều tốt nhất cho anh. em sẽ đặt trọn tâm huyết vào hình xăm này, để nó xứng đáng với ý nghĩa mà anh mong muốn."

Ngọc Dương ngồi bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe từng lời Trúc Nhân nói. Những lời anh chưa từng thổ lộ đủ đầy như thế trước đây khiến em xúc động đến nghẹn ngào. Đôi mắt em đỏ hoe, nước mắt chảy dài, nhưng em không hề giấu đi. Đó là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu, của tình yêu và cả niềm hạnh phúc vì cuối cùng anh đã đủ mạnh mẽ để nói ra nỗi đau của mình.

Tiếng kim xăm vang lên đều đặn, mực thấm dần vào da. Trúc Nhân nhắm mắt lại, cảm nhận từng nét mực đi qua, như đang viết lại câu chuyện đời mình – nhưng lần này, anh không còn cô độc nữa. Ngọc Dương nắm chặt tay anh, ánh mắt dịu dàng tiếp thêm sức mạnh. Mỗi lần anh hơi cau mày vì đau, bàn tay nhỏ nhắn ấy lại siết chặt hơn một chút, như muốn nói: 

"Em ở đây, đừng lo."

Lưỡi kim khẽ chạm vào da, từng đường nét dần hiện ra. Hình xăm là một đóa hướng dương, rực rỡ nhưng mong manh, với bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy thân hoa đang úa héo.

"Đóa hoa này... là Ngọc Dương của anh. Em chính là người giữ anh lại, giữa lúc anh tưởng mình đã gục ngã."

Trúc Nhân nhìn hình xăm dần hoàn thiện, mắt cay xè. Anh quay sang nhìn Ngọc Dương, nắm lấy bàn tay đầy những vết sẹo ấy, siết chặt.

"Anh nợ em cả cuộc đời này, Dương à. Từ giờ, dù có chuyện gì, anh cũng sẽ không rời xa em nữa."

Ngọc Dương cười nhẹ, mắt em long lanh như sắp khóc, nhưng vẫn cố giữ giọng vững vàng.

"Em chưa bao giờ muốn anh trả nợ... Em chỉ muốn anh sống thật hạnh phúc, vậy là đủ rồi."

.

Thời gian trôi qua, Trúc Nhân dần tìm lại được sự cân bằng trong cuộc sống. Những dấu hiệu hồi phục tuy nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Anh bắt đầu chú ý đến giấc ngủ và bữa ăn của mình, không còn bỏ bữa hay uống rượu thay cho nước lọc. Mỗi sáng, anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả hai – đơn giản chỉ là vài lát bánh mì và tách cà phê nóng, nhưng đó là cách anh học lại thói quen chăm sóc bản thân.

Có những buổi chiều, Trúc Nhân nhẹ nhàng đặt một chiếc khăn ấm lên trán Ngọc Dương khi em nằm thiếp đi vì mệt mỏi. Thỉnh thoảng, anh nắm tay em giữa phố đông người, siết nhẹ, như cách để khẳng định rằng anh vẫn luôn ở đây, ngay bên cạnh. Những tin nhắn ngắn gọn như "Em ăn cơm chưa?", "Đi làm về cẩn thận nhé" giờ đây trở thành thói quen, thay cho những khoảng lặng kéo dài ngày trước.

Anh cũng thường đưa em đến những quán cà phê nhỏ trong ngõ, nơi hai người có thể ngồi hàng giờ trò chuyện về những dự định nhỏ bé trong tương lai. Không còn những giấc ngủ chập chờn hay ánh mắt lạc lõng, Trúc Nhân đã bắt đầu nhìn cuộc sống với ánh mắt dịu dàng hơn. Mỗi hành động dù nhỏ nhặt nhưng như từng mảnh ghép, tạo nên bức tranh hồi sinh đầy màu sắc của anh. Anh từ bỏ thuốc lá, hạn chế rượu và thuốc an thần. Những vết thương cũ mờ dần, không chỉ trên cơ thể mà còn trong lòng anh.

Mỗi sáng, anh thức dậy bên tách cà phê nóng, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ ngoài ban công. Những buổi tối, anh cùng Ngọc Dương đi dạo trên bãi biển, để gió biển mang đi những muộn phiền còn sót lại. Mỗi khoảnh khắc nhỏ bé bên em đều trở thành điều quý giá nhất đời anh.

.

Concert đánh dấu sự trở lại của Trúc Nhân.

Sân khấu bừng sáng. Trúc Nhân đứng giữa trung tâm ánh đèn, khoác trên mình bộ vest đen tối giản, tay áo được xắn lên, để lộ hình xăm đầy bí ẩn nơi cánh tay trái.

Khán giả chợt im bặt.

Đóa hướng dương ấy không rực rỡ như họ từng hình dung trong những bức ảnh. Những cánh hoa vàng hơi cụp xuống, thân hoa khẽ nghiêng như đang yếu ớt chống chọi với cơn bão. Nhưng chính bàn tay ôm lấy thân hoa lại thu hút mọi ánh nhìn – một bàn tay nhỏ nhắn, đầy dịu dàng nhưng kiên định.

Nhạc nền của ca khúc mở đầu vang lên – nhẹ nhàng, trầm buồn. Trúc Nhân cất giọng, từng câu hát thấm sâu vào tim mọi người:

"Có những ngày anh thấy mình lạc giữa chênh vênh,
Gục ngã giữa chính bóng tối của bản thân...
Nhưng có một đôi tay đã kéo anh trở lại..."

Giọng anh da diết, mang theo một nỗi niềm khó tả. Cả khán phòng lặng như tờ. Ánh mắt từng khán giả chăm chú nhìn hình xăm ấy, tự hỏi về câu chuyện phía sau.

Đến đoạn điệp khúc, ánh đèn flash từ hàng trăm chiếc điện thoại đồng loạt bật sáng, lung linh như những vì sao trong đêm. Dưới ánh sáng ấy, hình xăm dường như bừng lên sức sống, trở thành điểm nhấn mạnh mẽ của cả màn trình diễn.

Ca khúc kết thúc, Trúc Nhân lặng im vài giây trước khi cất lời, giọng khàn đi đôi chút vì xúc động:

"Nhân biết... mọi người đang tò mò về hình xăm này."

Cả khán phòng nín thở.

"Hình xăm này là câu chuyện của Nhân – về những ngày tháng mà Nhân từng nghĩ mình sẽ không còn có mặt ở đây nữa."

Giọng anh chùng xuống, đôi mắt thoáng hiện nỗi đau của ký ức:

"Khoảng thời gian Nhân biến mất khỏi showbiz suốt hai năm qua, Nhân từng chìm trong những cơn ác mộng không hồi kết. Nhân tìm đến thuốc an thần, rượu, thuốc lá... để tạm quên đi sự trống rỗng. Và có những lúc, Nhân nghĩ rằng rời khỏi thế gian này là cách duy nhất để giải thoát."

Nhiều khán giả đặt tay lên miệng, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Họ không ngờ, đằng sau ánh hào quang là một Trúc Nhân cô độc, chông chênh như vậy.

"Nhưng có một người... đã giữ lấy Nhân." – giọng anh dần dịu xuống, ánh mắt tìm về Ngọc Dương giữa khán phòng. – "Em là bàn tay trong hình xăm này – người đã ôm lấy Nhân khi Nhân gục ngã, bảo vệ Nhân khi Nhân không thể bảo vệ chính mình."

Một làn sóng cảm xúc dâng trào trong khán phòng. Tiếng nấc vang lên lặng lẽ từ những góc nhỏ. Có người nắm chặt tay bạn bên cạnh, có người lặng thinh vì quá xúc động.

"Đóa hoa ấy chính là Nhân  – từng úa tàn, từng muốn buông bỏ. Nhưng bàn tay ấy đã giữ Nhân lại, không cho Nhân rơi vào tuyệt vọng, quên lãng."

Trúc Nhân mỉm cười nhẹ. Ánh mắt anh lấp lánh thứ ánh sáng mà rất lâu rồi khán giả mới thấy lại.

"Hôm nay, Nhân không chỉ hát cho mọi người nghe. Nhân muốn nói rằng... ai rồi cũng có lúc yếu đuối, nhưng chỉ cần có một bàn tay nắm lấy bạn đúng lúc, mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều."

Cả khán phòng bật dậy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dội. Mọi người đứng lên không chỉ vì một ca sĩ vừa trở lại – họ đứng lên vì câu chuyện của anh, vì hành trình anh đã vượt qua, vì người đã luôn bên anh giữa giông bão.

Ngọc Dương ngồi ở hàng ghế thứ hai, lặng lẽ giữa biển người. Ánh mắt em không rời khỏi Trúc Nhân dù chỉ một giây.

Người trên sân khấu ấy là anh – người từng chìm sâu vào bóng tối, người từng muốn buông bỏ tất cả.

Từng câu hát như con dao rạch thẳng vào ký ức đầy đau đớn của em. Những đêm dài thức trắng, những lần giằng co giữa sự sống và tuyệt vọng, những vết dao cứa lên tay anh – cũng là những nhát cứa vào tim em.

Ngọc Dương đưa tay lên, khẽ vuốt nhẹ những vết sẹo đã mờ dần trên lòng bàn tay mình. Vết tích từ những lần em giằng lấy con dao khỏi tay anh, đau rát nhưng chưa bao giờ khiến em muốn buông bỏ.

Lúc Trúc Nhân nhắc về bàn tay trong hình xăm, tim em thắt lại.

"Em là bàn tay trong hình xăm này..."

Ngọc Dương cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt nhưng không sao kiềm chế nổi.

Xung quanh, khán giả chăm chú lắng nghe câu chuyện, nhiều người bật khóc. Nhưng không ai biết, người trong câu chuyện ấy đang ngồi giữa họ – nhỏ bé và đầy kiên cường.

Kết thúc concert

Trúc Nhân bước xuống sân khấu, ánh mắt tìm kiếm giữa biển người. Ngọc Dương đứng đó, vẫn lặng lẽ chờ anh, như em đã làm suốt những năm qua. Không cần lời nào. Anh bước tới, ôm em thật chặt giữa đám đông còn chưa tan. Ngọc Dương nhắm mắt lại, để mặc nước mắt thấm qua lớp vải áo anh.

"Anh làm được rồi..." – em thì thầm. – "Anh thật sự trở lại rồi."

Trúc Nhân siết chặt em hơn, như muốn hòa tan mọi ký ức đau buồn vào cái ôm này.

"Nhờ có em... Anh nợ em cả cuộc đời này, Dương à."

Dưới ánh đèn lấp lánh, họ đứng đó – không còn ai lạc lõng, không còn ai phải một mình chống chọi với bóng tối.

Trúc Nhân và Ngọc Dương đứng cạnh nhau trên sân thượng của tòa nhà gần đó, bên dưới là những ánh đèn thành phố mờ ảo. Trúc Nhân cúi xuống nhìn hình xăm của mình, ngón tay khẽ vuốt qua những cánh hoa.

"Anh đã kể cho họ nghe về em, rồi đó."

Ngọc Dương cười, đôi mắt long lanh vì xúc động:

"Anh làm tốt lắm... nhưng anh biết không? Em chưa từng rời xa anh, và sẽ không bao giờ rời xa."

Trúc Nhân ôm em vào lòng, siết chặt như sợ buông ra sẽ đánh mất em mãi mãi.

"Anh không biết mình xứng đáng với em không... nhưng từ giờ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ em, như em đã bảo vệ anh."

Ngọc Dương tựa vào ngực anh, nhẹ giọng đáp:

"Em chỉ cần anh sống hạnh phúc... thế là đủ."

Gió thổi qua, mang theo hương thơm dịu dàng của đêm hè. Những vết sẹo trên tay Trúc Nhân giờ chỉ còn là dấu tích của quá khứ. Nhưng trên đóa hướng dương, bàn tay vẫn ôm lấy nó – như minh chứng rằng mọi giông bão rồi cũng sẽ qua, và tình yêu sẽ là thứ duy nhất còn mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro