Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hương

Trời tối, ánh đèn neon hắt lên những mảng sáng đỏ hồng trên con đường lát đá. Trong không khí thoảng qua mùi hương của rượu mạnh, xen lẫn vị chua ngọt từ ly cocktail ai đó vừa khuấy nhẹ. Tiếng bass trầm dội vào lồng ngực, hòa cùng những nhịp trống điện tử, tạo nên một thứ giai điệu vừa hỗn loạn, vừa quyến rũ.

Trúc Nhân bước vào quán bar với phong thái ung dung, nhưng ánh mắt sắc bén như kẻ săn mồi đã xác định rõ mục tiêu. Áo sơ mi đen xắn nhẹ cổ tay, cúc áo trên mở hờ lộ ra xương quai xanh sắc nét. Quần tây ôm sát, tôn lên đôi chân dài và dáng người cao gầy nhưng rắn rỏi. Anh không vội, từng bước chân thong thả, hòa vào nhịp điệu chậm rãi của bản nhạc, như thể cả thế giới này chỉ là sân khấu của riêng anh.

Và rồi, giữa biển người nhấp nhô theo điệu nhạc, anh nhìn thấy em.

Ngọc Dương ngồi tựa vào quầy bar, một tay nâng ly Martini, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên thành ly như đang chơi đùa với chính cơn say của mình. Đôi mắt em lấp lánh dưới lớp khói mỏng manh, thấp thoáng sau từng đợt ánh sáng đổi màu. Một nụ cười thoáng qua trên môi, vừa tinh nghịch, vừa khiêu khích.

"You shoot me at the first time."

Lần đầu gặp, em đã khiến trái tim anh lệch nhịp. Cái cách em cười, cái cách em nghiêng đầu nhìn anh qua khóe mắt, cái cách em để lại dư vị của mình trong từng lời nói—tất cả như một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, khiến anh không kịp đề phòng mà rơi vào.

Ngọc Dương ngước nhìn anh, ánh mắt lướt qua gương mặt rồi dừng lại, như một sự thừa nhận không lời.

"Anh đến muộn."

Giọng nói trầm ấm của em tan vào nền nhạc, nhẹ như một câu thì thầm, nhưng đủ để anh nghe thấy.

Trúc Nhân không đáp, chỉ nhếch môi cười, một nụ cười nửa phần trêu chọc, nửa phần nguy hiểm. Anh bước lại gần, từng bước chậm rãi nhưng không hề do dự. Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, chỉ còn lại một hơi thở.

"Trót say người, muốn bên người, sánh đôi người."

Ngón tay Ngọc Dương khẽ vẽ những vòng tròn nhỏ trên miệng ly, rồi bất giác, em vươn tay kéo nhẹ cổ tay anh. Cảm giác da thịt chạm nhau, nóng bỏng mà trêu ngươi.

Bàn tay Trúc Nhân không hề e dè, anh siết chặt eo em, kéo sát hơn, để khoảng cách giữa cả hai không còn là một khoảng cách nữa.

"Em nghĩ gì vậy?" Giọng anh trầm thấp, vang lên bên tai, như một nốt nhạc lạc nhịp giữa cơn cuồng loạn của bản nhạc nền.

Ngọc Dương chớp nhẹ hàng mi, đôi mắt nâu sâu thẳm như muốn nuốt trọn lấy anh. Ngón tay em lướt từ cổ áo, chạm vào chiếc cúc đầu tiên, khẽ kéo.

"Nghĩ xem anh có dám chơi cùng em không."

Bản nhạc chuyển giai điệu, tiếng bass vang vọng như đập trực tiếp vào lồng ngực. Nhưng ngay lúc này, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người.

"Màu hồng màu xanh người hãy nói, rằng chỉ cần em tonight thôi."

Ngọc Dương lùi lại một bước, nụ cười thoáng qua như một lời mời gọi đầy khiêu khích. Nhưng trước khi Trúc Nhân kịp phản ứng, em xoay người bước vào giữa đám đông, để lại trong anh một cảm giác trống rỗng, tựa như ly rượu đã cạn nhưng dư vị vẫn còn vương mãi.

Trúc Nhân không do dự, đi theo.

Em nhắm mắt lại, để mặc cơ thể mình đung đưa theo giai điệu, để những đợt ánh sáng chớp nhoáng phản chiếu lên làn da, để không khí đặc quánh hơi men quấn lấy từng hơi thở.

Rồi một bàn tay rắn rỏi lướt nhẹ trên eo em, kéo sát vào một lồng ngực ấm nóng phía sau.

"Mùi hương em nồng say."

Mùi rượu vương trên cổ áo, hòa với hương nước hoa thoang thoảng, tạo nên một loại pheromone kích thích hơn bất cứ thứ gì. Ngọc Dương cảm nhận hơi thở nóng bỏng phả lên làn da sau gáy, như một tín hiệu của sự cầm tù ngọt ngào.

"Hãy đến đây bên em, lại gần và cuốn đôi môi em."

Ngón tay Trúc Nhân lướt nhẹ trên cánh tay trần của em, cảm giác tê dại lan tỏa từ từng điểm chạm. Ngọc Dương xoay người lại, ánh mắt không trốn tránh, cũng không né tránh.

Không cần lời nói, chỉ có sự dẫn dắt của bản năng.

Nhịp nhạc dồn dập hơn, mạnh mẽ hơn, giống như nhịp tim của cả hai vào lúc này.

"Hey boy, anh đã say mùi hương ấy. Thôi rồi, tim của anh đã bị em cướp lấy."

Ngọc Dương cười khẽ, đầu ngón tay lướt nhẹ lên cổ áo anh, kéo gần lại, như thể một cái chạm nhẹ nữa thôi, môi hai người sẽ lướt qua nhau.

Nhưng vẫn còn đó một khoảng cách, một khoảng cách đủ để khiến khao khát trở nên mãnh liệt hơn.

"Trông là biết em FA, mà F to the A N C to the Y."

Trúc Nhân bật cười, tiếng cười trầm thấp, tựa như một lời thách thức.

"Em đang thử thách anh?"

Ngọc Dương cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt lướt trên từng đường nét của gương mặt anh, chậm rãi, có chủ đích.

"Anh nghĩ mình chịu nổi không?"

Trúc Nhân không đáp. Anh chỉ nghiêng người, ghé sát, để môi mình kề bên môi em, hơi thở xen lẫn giữa hơi men và nhịp đập dồn dập của những kẻ đang cuốn vào trò chơi nguy hiểm nhất—trò chơi của trái tim.

Và đêm nay, trò chơi ấy chỉ vừa mới bắt đầu.

Trúc Nhân giữ ánh nhìn của mình thật chặt trên đôi mắt Ngọc Dương, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, em sẽ biến mất vào giữa đám đông hỗn loạn này. Ánh sáng từ những chiếc đèn nhấp nháy trên trần phản chiếu lên gương mặt em, tạo thành một thứ huyền ảo lạ kỳ. 

Không gian xung quanh vẫn cuồng loạn trong nhịp điệu dồn dập, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi âm thanh như bị nén lại phía sau một bức màn mỏng manh.

Giữa bầu không khí nồng mùi rượu và hương nước hoa quyến rũ, hơi thở của em phả nhẹ lên làn da anh. Gần đến mức từng nhịp hô hấp của em đều trở nên rõ ràng, từng luồng nhiệt nhỏ xíu cũng đủ khiến tim anh rối loạn. Cảm giác ấy len lỏi vào từng mạch máu, khiến đầu óc Trúc Nhân như trống rỗng. Lý trí đang dần bị bóp nghẹt bởi sự cám dỗ trước mắt.

Ngọc Dương không né tránh, cũng không chờ đợi. Em chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi môi lướt nhẹ qua gò má anh, để lại một vệt hơi ấm như một cú chạm tinh tế, nhưng lại khiến cả người Trúc Nhân run lên nhẹ. Một sự rung động không thể kiểm soát.

"Sao anh không dám?"

Giọng nói của em không lớn, nhưng lại như một tiếng vọng khuếch đại trong đầu Trúc Nhân. Một lời khiêu khích, hay một lời thách thức? Hay chỉ đơn giản là một lời mời gọi anh bước vào thế giới của em – một thế giới rực rỡ, lộng lẫy nhưng cũng đầy cạm bẫy?

Trúc Nhân khẽ cười, một nụ cười nửa phần thích thú, nửa phần nguy hiểm. Anh không trả lời, chỉ bất ngờ nắm lấy cổ tay em, kéo mạnh.

Cả cơ thể Ngọc Dương bị kéo sát vào anh, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Làn vải mỏng trên người em không thể nào che giấu hơi ấm đang lan từ da thịt. 

Một bên tay anh giữ chặt eo em, ngón tay ấn nhẹ lên phần da trần lộ ra sau lớp áo sơ mi rộng. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh lan tỏa, để lại một dư vị tê dại trên làn da em.

Môi kề môi.

Không hẳn là một nụ hôn, chỉ là một cú chạm thoáng qua, như một ngọn lửa châm vào dây dẫn, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Hơi thở hai người hòa vào nhau, Trúc Nhân có thể cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn nơi lồng ngực em.

Ngọc Dương siết nhẹ cổ áo anh, đầu ngón tay miết qua từng đường nét nơi xương quai xanh.

"Làm gì thế?"

"Giữ anh lại."

"Anh có định đi đâu đâu."

Trúc Nhân thấp giọng, đôi môi lướt qua bờ môi em, như một lời cảnh báo không lời về sự nguy hiểm của trò chơi này.

Nhưng Ngọc Dương không sợ.

Em nghiêng người, thì thầm vào tai anh, giọng nói mềm mại nhưng lại khiến máu trong người anh như sôi lên.

"Đừng để em chờ quá lâu."

Trúc Nhân cười khẽ, một tay luồn ra sau gáy em, ngón tay siết nhẹ lên làn tóc mềm.

"Không có ý định đâu."

Và lần này, anh không do dự nữa.

Môi anh phủ xuống môi em, không chút chần chừ, không chút kiềm nén. Một nụ hôn không còn là trò chơi, không còn là khiêu khích, mà là tuyên bố chiếm lấy.

Nhiệt độ trong không gian chật hẹp này như tăng lên nhanh chóng. Hơi thở của hai người hòa lẫn, nụ hôn ngày càng sâu hơn, tham lam hơn. Ngón tay Trúc Nhân siết chặt lấy eo em, kéo em sát đến mức không còn một khoảng cách nào. Ngọc Dương khẽ rùng mình, nhưng không né tránh, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ anh, như một sự đầu hàng đầy cam tâm tình nguyện.

Nụ hôn kéo dài như một sự chiếm đoạt trọn vẹn. Như thể nếu dừng lại, cả hai sẽ tan biến vào cơn sóng người hỗn loạn xung quanh.

Giữa ánh đèn neon chớp tắt, giữa không gian đặc quánh những nhịp bass dồn dập, họ chỉ còn lại nhau.

.

Cánh cửa khách sạn vừa khép lại, lưng em đã bị đẩy mạnh vào tường. Trúc Nhân không cho em thời gian để thở, không cho em một kẽ hở nào để trốn thoát. Bàn tay anh chộp lấy eo em, siết chặt đến mức em có cảm giác cả hai đã dính chặt vào nhau, không có khoảng trống nào giữa hai cơ thể.

"Muốn chơi với anh?" Giọng anh khàn đặc, mang theo tia nguy hiểm lẫn thách thức.

Nụ cười trên môi Ngọc Dương chưa kịp tắt, môi đã bị cướp đoạt. Không còn sự nhẹ nhàng, không còn sự thăm dò. Nụ hôn của Trúc Nhân giống như một cơn lốc xoáy, cuồng nhiệt và dữ dội, như thể anh muốn xé toạc em ra, nuốt trọn mọi hơi thở, mọi kháng cự.

Ngọc Dương giật mình, đầu óc trống rỗng. Tay em bấu chặt lấy áo anh, nhưng ngay lập tức, Trúc Nhân nắm lấy cổ tay em, ép lên tường. Anh rời môi em, cúi xuống sát tai, giọng nói trầm khàn khiến cả người em run lên.

"Ai cho phép em động vào anh?"

Hơi thở em nghẹn lại, cả người như nhũn ra. Nhưng Trúc Nhân không có ý định để em yên.

Anh cắn nhẹ lên xương quai xanh, đầu lưỡi nóng rẫy lướt qua làn da khiến em rùng mình. Một tay anh giữ chặt lấy gáy em, tay còn lại trượt xuống, vuốt ve từng đường cong khiến em phải cong người lên theo bản năng.

"Nói anh nghe, em có muốn chạy không?"

Ngọc Dương không thể trả lời. Câu hỏi đó vô nghĩa, bởi cả người em lúc này đã bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào để chống cự.

Trúc Nhân nhìn em, nở một nụ cười nhếch mép đầy thỏa mãn.

"Anh sẽ xem đó là câu trả lời đồng ý."

Không chờ thêm một giây nào nữa, anh bế bổng em lên, quăng thẳng xuống giường như một con thú săn mồi đã bắt được con mồi nhỏ bé. Ngọc Dương hổn hển, gương mặt đã đỏ bừng, nhưng ánh mắt Trúc Nhân càng tối lại.

Anh chống tay xuống, cúi đầu thật gần, hơi thở nóng rẫy phả lên môi em.

"Đêm nay, anh sẽ dạy em cách gọi tên anh đúng nghĩa."

Và rồi, căn phòng chìm trong những hơi thở gấp gáp, trong tiếng thì thầm trầm thấp cùng những chuyển động ngày càng rạo rực. Ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên hai thân thể quấn lấy nhau, mồ hôi lấp lánh trên làn da nóng bỏng.

Cả đêm, Trúc Nhân không hề để em có một giây phút nghỉ ngơi. Anh không hề có ý định nhẹ tay, không hề có ý định dừng lại. Ngọc Dương đã rơi vào bẫy, nhưng em cũng chẳng hề muốn thoát ra.

Vì đến cuối cùng, em biết mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông này.

Căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, phản chiếu lên từng giọt mồ hôi lấp lánh lăn dài trên làn da đang rực nóng. Mọi thứ như tan chảy trong hơi thở gấp gáp, trong những tiếng thì thầm không rõ lời, trong cái cách cơ thể hai người quyện lấy nhau, không còn biết đâu là giới hạn.

Ga giường đã nhăn nhúm, không khí đặc quánh hương vị của da thịt, của những khát khao bị đè nén bấy lâu, giờ đây được giải phóng trong sự mãnh liệt đến cuồng nhiệt. Trúc Nhân chống tay xuống giường, ánh mắt sắc bén như một con thú hoang vừa chiếm hữu trọn vẹn con mồi của mình, nhưng ngọn lửa trong anh vẫn chưa hề tắt.

Anh cúi xuống, hơi thở nóng rẫy phả lên làn da ẩm ướt của Ngọc Dương, từng cử chỉ chậm rãi nhưng lại mang theo sức mạnh ghìm chặt lấy trái tim em. Đầu ngón tay anh lướt nhẹ lên gò má em, rồi trượt xuống cổ, ve vuốt như đang đánh dấu lãnh thổ của mình.

"Em còn chịu nổi không?"

Giọng nói ấy, vừa dịu dàng vừa trầm thấp, như một thứ rượu mạnh khiến Ngọc Dương say trong men tình, không tài nào tỉnh táo nổi.

Ngọc Dương không thể trả lời. Em chỉ có thể siết lấy bờ vai rộng của Trúc Nhân, để móng tay cào nhẹ lên làn da rám nắng, lưu lại những vệt đỏ mờ nhạt. Một cử chỉ nhỏ nhưng đủ khiến Trúc Nhân nhếch môi cười đầy nguy hiểm.

"Hư quá. Nhưng anh thích."

Anh cúi xuống, để môi mình lần mò theo từng đường cong mềm mại của em, đánh thức từng dây thần kinh đang căng tràn cảm xúc. Bàn tay anh trượt xuống, ve vuốt từng tấc da thịt, như đang vẽ nên một bản đồ trên cơ thể em, từng đường nét khắc sâu vào tâm trí, như muốn thuộc về anh mãi mãi.

Làn da của Ngọc Dương nhạy cảm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến em run lên. Anh biết điều đó. Và cố tình khiến em mê loạn hơn nữa.

"Nói anh nghe, em muốn dừng lại không?"

Ánh mắt em mơ màng, sâu thẳm như thể đã rơi vào vực thẳm không lối thoát. Em cắn nhẹ môi, nhưng thay vì trả lời, em chỉ siết chặt lấy anh, kéo xuống gần hơn, khoảng cách giữa hai người gần như không còn.

Không cần lời nói, chỉ hành động đã đủ để hiểu rõ câu trả lời.

Trúc Nhân bật cười, nhưng ánh mắt tối sẫm, sâu thẳm như một cơn sóng ngầm sẵn sàng nhấn chìm tất cả.

"Anh sẽ xem đó là sự đồng ý."

Một lần nữa, anh phủ lên em những nụ hôn bỏng rát, như muốn nuốt trọn từng hơi thở, từng tiếng rên khẽ, từng cơn run rẩy vỡ òa trong khoái cảm. Những chiếc hôn không còn dịu dàng nữa, mà là chiếm hữu, là đánh dấu, là cơn lốc cuốn cả hai vào vòng xoáy của ham muốn và đam mê.

Thời gian như ngừng lại, chỉ còn hơi ấm, nhịp tim và những tiếng rên siết hòa quyện cùng nhau.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố đã ngủ say, nhưng trong căn phòng này, chỉ có sự điên cuồng của cảm xúc, chỉ có những tiếng thì thầm trầm khàn len lỏi vào từng kẽ hở, từng nhịp đập.

Một đêm dài, nhưng vẫn chưa đủ cho những khao khát cháy bỏng.

.

.

.

Sáng hôm sau

Ánh nắng yếu ớt len qua kẽ rèm, rọi xuống mặt sàn gỗ lạnh, rồi từ từ trườn lên mép giường, nhẹ nhàng chiếu vào những tấm ga nhàu nhĩ, vương đầy dấu vết của một đêm điên cuồng. 

Không khí trong phòng vẫn còn phảng phất hơi ấm của những va chạm xác thịt, hòa quyện giữa mùi hương da thịt quen thuộc và mùi nhàn nhạt của rượu vang từ chai rỗng nằm lăn lóc trên bàn.

Trúc Nhân mở mắt, ánh nhìn lười biếng nhưng sắc bén như một con thú hoang vừa tỉnh giấc. Cơ thể anh trần trụi dưới lớp chăn mỏng, những vệt đỏ mờ nhạt rải rác khắp bờ vai và lồng ngực, dấu tích từ những lần Ngọc Dương siết chặt lấy anh tối qua. Nhớ đến điều đó, khóe môi anh khẽ nhếch lên, một nụ cười đầy thỏa mãn.

Bên cạnh anh, Ngọc Dương vẫn còn đang ngủ say. Em co người lại, lưng trần lộ ra dưới lớp chăn trượt xuống ngang hông, làn da trắng muốt như tuyết đối lập hoàn toàn với cơ thể rám nắng của Trúc Nhân. 

Gương mặt em yên bình, hàng mi dài khẽ rung động theo nhịp thở nhẹ nhàng. Đôi môi sưng đỏ vì những nụ hôn cháy bỏng đêm qua hơi hé mở, như thể vẫn còn dư âm của những lời thì thầm.

Trúc Nhân chống tay, nghiêng người nhìn em thật lâu. Anh vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ lên gò má em, rồi dừng lại trên bờ môi mềm mại. Chỉ một cái chạm nhẹ, Ngọc Dương đã hơi cau mày, khẽ trở mình, vùi mặt vào chiếc gối ôm sát vào ngực anh.

Một cử chỉ vô thức nhưng khiến tim Trúc Nhân siết chặt.

Chết tiệt. Tại sao lại đáng yêu đến mức này?

Anh cúi xuống, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán em, rồi khẽ cất giọng trầm ấm:

"Bé cưng, dậy thôi."

Ngọc Dương khẽ rên một tiếng, cuộn người lại, giọng ngái ngủ lầm bầm:

"Ưm... không... muốn... dậy..."

Trúc Nhân bật cười khẽ. Anh kéo em lại gần hơn, để làn da mát lạnh của em áp sát vào lồng ngực nóng rực của mình.

"Đêm qua hư như thế mà giờ lại làm nũng?"

Ngọc Dương vẫn không mở mắt, chỉ lầm bầm:

"Tại ai chứ..."

Trúc Nhân biết chứ. Biết rõ cơ thể em chắc hẳn còn đau nhức thế nào sau một đêm dài bị anh hành hạ không chút thương tiếc. Nhưng thay vì thương hại, anh lại càng thấy vui thích hơn.

"Được rồi, anh sẽ cho em ngủ thêm chút nữa." Anh vỗ nhẹ vào tấm lưng trần của em. "Nhưng chút nữa phải dậy tắm với anh."

Ngọc Dương lườm anh một cái qua kẽ mắt, nhưng vẫn vùi đầu vào ngực anh, tận hưởng sự ấm áp quen thuộc.

Dưới lớp chăn ấm áp, từng nhịp thở của cả hai hòa vào nhau, dịu dàng mà sâu lắng. Trúc Nhân vùi mặt vào mái tóc mềm của Ngọc Dương, hít nhẹ lấy mùi hương thân thuộc, mùi của em, mùi của đêm qua, mùi của tình yêu mãnh liệt không chút kìm nén. Cánh tay anh siết chặt eo em, kéo sát vào lồng ngực trần vững chãi, để hơi ấm của anh thấm sâu vào từng tấc da thịt.

"Sao em cứ đáng yêu thế này hả?" Anh thì thầm, giọng vẫn còn khàn khàn dư âm của cơn hoan lạc.

Ngọc Dương không đáp, chỉ rúc sâu vào ngực anh, bàn tay nhỏ nhắn vô thức đặt lên lồng ngực rắn chắc, những ngón tay mân mê từng vết hằn để lại từ đêm qua. 

Những vệt cào đỏ ửng trên làn da rám nắng như chứng tích của từng cơn mê đắm. Nhìn thấy điều đó, Trúc Nhân lại càng thích thú, bàn tay to lớn trượt dọc sống lưng em, vuốt ve từng đường nét thanh mảnh mà anh yêu đến phát điên.

"Đừng quậy nữa... em mệt lắm rồi..." Ngọc Dương khẽ rên, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng lại có chút yếu mềm khiến Trúc Nhân không nhịn được mà bật cười.

"Đêm qua không thấy than mệt, giờ lại làm nũng với anh?" Anh trầm giọng, cúi xuống hôn lên vành tai em, cố ý để hơi thở nóng rực phả nhẹ lên làn da mẫn cảm, khiến em khẽ rùng mình.

"Tại ai chứ..." Ngọc Dương thở dài, giọng nhỏ xíu như mèo con.

"Tại em cả đấy, bé cưng." Trúc Nhân bật cười, bàn tay trượt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em, xiết nhẹ như thể không bao giờ muốn buông.

Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn lại hai con người quấn lấy nhau trong ánh sáng ban mai dịu dàng, trái tim cùng đập một nhịp, hòa quyện vào nhau như thể họ sinh ra là để thuộc về nhau.

"Anh thương em." 

Trúc Nhân đột ngột lên tiếng, chất giọng trầm khàn chứa đầy sự chân thành và dịu dàng tuyệt đối.

Ngọc Dương mở mắt, chớp nhẹ hàng mi dài, đôi mắt đen sâu thẳm như phản chiếu cả bầu trời ngoài kia. Em không nói gì, chỉ nhìn anh thật lâu, rồi mỉm cười, một nụ cười đủ khiến thế giới của Trúc Nhân chao đảo.

"Em biết."

Hai chữ đơn giản nhưng đủ khiến Trúc Nhân siết chặt em vào lòng hơn, như muốn khắc ghi từng hơi thở của em vào sâu tận tâm can.

"Ngoan nào, ngủ thêm chút nữa đi, anh sẽ không quậy em nữa." 

Anh thì thầm, hôn nhẹ lên trán em, đôi tay vỗ về như thể đang dỗ dành một báu vật quý giá nhất cuộc đời mình.

Bên ngoài, nắng đã rọi vào tận mép giường, nhưng trong vòng tay nhau, họ vẫn chìm đắm trong thế giới chỉ thuộc về hai người—nơi không có bất cứ điều gì ngoài tình yêu và những hơi ấm chẳng bao giờ phai nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro