Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hình xăm [2]

Lần thứ năm, em cùng anh tâm sự giữa đêm muộn...

Ánh đèn vàng ấm áp dưới mái hiên của studio dường như là điểm sáng duy nhất trong khu phố vắng lặng. Mọi tiệm cà phê, quán ăn đã tắt đèn từ lâu, chỉ còn lại những con phố tĩnh mịch, như thể thời gian đã dừng lại.

Trúc Nhân vẫn quen thuộc ngồi ở bàn vẽ, mải mê với những nét bút trên tấm da giả, không gian xung quanh anh bao trùm bởi sự im lặng đến lạ thường. Trong khi đó, Ngọc Dương ngồi bên cạnh, tay chống cằm, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ấy như đang chìm trong suy tư. Hôm nay, em đã ngồi ở studio rất lâu. Em không đến để xăm, không đến để che đi những vết thương cũ, chỉ đơn giản là ngồi đó, bên cạnh anh, lắng nghe.

Nhận thấy sự yên tĩnh bao trùm, Ngọc Dương lên tiếng phá vỡ không gian ấy.

"Anh mở studio này bao lâu rồi?"

Trúc Nhân ngừng lại một chút, nhẹ nhàng đặt cây bút xuống, nghĩ ngợi.

"Sắp tròn năm năm."

Ngọc Dương gật đầu, không nói gì thêm, đôi mắt vẫn nhìn về phía xa xăm. Em đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc rối, rồi tiếp tục hỏi.

"Vậy trước đó anh làm gì?"

Trúc Nhân cười nhẹ, không vội trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu.

"Nhiều thứ."

Ngọc Dương bật cười, nhưng nụ cười ấy không trọn vẹn, có chút nhếch mép, có chút mệt mỏi.

"Anh ít nói ghê."

Trúc Nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dừng lại một lúc trên khuôn mặt của em. Có một sự lạ lùng trong đó, như thể anh đang tìm kiếm một điều gì đó trong đôi mắt em, nhưng chẳng thể tìm thấy lời nào để nói.

"Còn em? Làm ca sĩ mệt không?"

Ngọc Dương chớp mắt, rồi cười nhạt, cái cười ấy pha chút đắng, như thể không hề có niềm vui bên trong. Em liếc nhìn Trúc Nhân một cái, rồi nhẹ nhàng trả lời.

"Anh nghĩ sao?"

Trúc Nhân không đáp lại ngay. Anh biết rõ câu trả lời chẳng phải là lời nói. Cái cười ấy, nụ cười như đang che giấu điều gì đó, có lẽ là một cơn sóng dữ mà em không muốn chia sẻ. Trúc Nhân chỉ lặng im, cảm nhận được sự tổn thương mà em đang cố giấu kín. Thế nhưng, anh cũng hiểu rằng đôi khi, sự im lặng mới là điều cần thiết nhất.

Ngọc Dương nhìn anh, đôi mắt em như đang tìm kiếm sự an ủi trong sự im lặng của anh, một sự im lặng không có lời nói nhưng lại chứa đầy ý nghĩa. Trong không gian đêm khuya, sự lặng yên đó lại khiến mọi thứ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, anh vẫn nhìn em, như chờ đợi câu trả lời từ tâm hồn của em.

"Mệt... lắm." Ngọc Dương thở dài, nhưng vẫn giữ ánh mắt nhìn xuống sàn, không muốn đối diện với ánh mắt của Trúc Nhân. Đôi tay em bất giác siết chặt lại, như thể đang giữ lấy điều gì đó không muốn rời đi.

Trúc Nhân thở dài, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gần em, khoảng cách giữa hai người giờ không còn xa lạ. Mối quan hệ của họ không còn là khách hàng - nghệ sĩ, có lẽ đã hơn mức tình bạn, nhưng chưa đến mức...Anh không hỏi thêm nữa, chỉ đơn giản là im lặng ngồi đó, cạnh bên em, như một cách chia sẻ, một cách cho em cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Đêm dần trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ đánh thức không gian, còn ngoài kia là những cơn mưa nhẹ rơi đều đặn, dường như cũng muốn chạm vào trái tim của những người đang đau đớn.

Ngọc Dương không nói gì, nhưng đôi vai em thoáng run lên một chút, như thể một cơn gió lạnh vừa lướt qua. Trúc Nhân, dù không nói ra, nhưng anh cảm nhận được sự mệt mỏi và chán chường đang bao phủ lấy em. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai em, không nói lời an ủi nào, nhưng hành động ấy đủ để em cảm nhận được sự vỗ về.

"Cảm ơn anh." Ngọc Dương nói khẽ, đôi mắt em sáng lên một chút. Đôi tay em siết chặt lấy cốc trà trên bàn, nhưng bây giờ em không cảm thấy cô đơn như trước. Trong cái đêm tĩnh mịch này, khi chỉ có hai người, trong một không gian chỉ có sự im lặng, Ngọc Dương cảm thấy mình được lắng nghe, được yêu thương theo cách riêng mà không cần phải nói ra bất kỳ lời nào.

Trúc Nhân nhẹ nhàng đáp lại.

"Anh luôn ở đây."

Một lời nói đơn giản, nhưng lại chứa đầy sự an ủi, như một lời hứa mà không cần phải đặt ra câu hỏi gì thêm. Lần này, Ngọc Dương không che giấu nữa, không kìm nén nữa. Em quay lại nhìn anh, đôi mắt ướt nhẹ, nụ cười vụng về xuất hiện trên môi.

"Anh đúng là người duy nhất mà em cảm thấy thật sự an tâm khi ở bên."

Trúc Nhân không nói gì, chỉ mỉm cười và tiếp tục ngồi bên em, lắng nghe những giây phút bình yên như thế này. Không cần thêm lời nào, vì anh đã hiểu tất cả. Trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ cần sự hiện diện là đủ.

.

Lần thứ sáu, khi em thành thật lòng mình...

Hôm đó, trời đã sắp chuyển tối khi Ngọc Dương xuất hiện tại cửa studio. Không có cuộc hẹn trước, không có thông báo, chỉ là một sự xuất hiện bất ngờ, như cơn gió vội vã vào một chiều tà. Trúc Nhân đang cắm cúi làm việc, không ngờ rằng khi anh mở cửa ra, người đứng trước mặt lại là Ngọc Dương.

Em không cười. Không phải như những lần trước, khi đến với nụ cười tươi rói và ánh mắt sáng ngời. Lúc này, em đứng đó, mắt đỏ hoe, môi mím chặt như sợ hãi phải đối diện với điều gì đó. Trúc Nhân có thể cảm nhận được ngay sự khác biệt trong thái độ của em, nhưng anh chỉ đứng im, nhìn em với ánh mắt chăm chú.

"Anh có bận không?" Giọng Ngọc Dương yếu ớt, như thể mỗi từ em nói ra đều mang theo nỗi lo sợ.

Trúc Nhân lắc đầu, không chút ngập ngừng.

"Vào đi."

Ngọc Dương bước vào, không nói gì thêm, đôi chân em bước đều nhưng có chút chậm rãi, như thể mỗi bước đi đều rất nặng nề. Em đi thẳng tới chiếc ghế quen thuộc, chỗ ngồi em vẫn hay chọn khi đến đây. Ngọc Dương ngồi xuống, rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh studio, chẳng nói gì.

Không gian im lặng kéo dài như một khoảng trống giữa hai người. Trúc Nhân quay lại với công việc của mình, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác bất an, như thể có điều gì đó chưa được nói ra. Anh không vội vàng, chỉ lặng lẽ quan sát Ngọc Dương, chờ đợi. Anh biết em không đến đây để xăm, em không đến để trốn tránh, em đến để... nói ra những điều đã giấu kín lâu nay.

Cuối cùng, sau một khoảng lặng kéo dài, Ngọc Dương lên tiếng. Giọng em khẽ run, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đầy nỗi niềm.

"Anh biết không... Đôi khi em cảm thấy mình giống như một con rối."

Trúc Nhân nhìn vào mắt em, không nói gì, nhưng trong lòng anh, từng từ em nói như một lưỡi dao sắc lạnh cắt vào tâm can. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không tìm thấy lời nào đủ mạnh để vỗ về em. Anh im lặng, lắng nghe.

"... Một con rối bị điều khiển bởi ánh đèn sân khấu, bởi những kỳ vọng, bởi những giấc mơ không phải của em." Ngọc Dương tiếp tục, ánh mắt em nhìn xuống sàn nhà, như để tránh né điều gì đó mà mình không muốn đối diện.

"Mỗi khi em cười, người ta nói em rạng rỡ."

"Mỗi khi em hát, người ta nói em đầy cảm xúc."

"Nhưng chẳng ai hỏi, liệu em có thực sự cảm thấy như vậy không."

Giọng em nghẹn lại, khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này. Trúc Nhân vẫn lặng lẽ đứng đó, không nói gì, chỉ quan sát từng thay đổi trong ánh mắt và cơ thể em. Anh biết, em đã mang trong mình một nỗi đau mà em không thể chia sẻ với ai.

Anh bước đến bên em, không cần lời nói, chỉ đơn giản là đặt một tách trà lên bàn. Cử chỉ ấy quen thuộc, giản dị nhưng lại chứa đầy sự quan tâm, sự chăm sóc mà Ngọc Dương cần lúc này.

Ngọc Dương nhìn tách trà, rồi từ từ ngước lên nhìn anh. Em có vẻ như không hiểu, đôi mắt ngập tràn sự mệt mỏi.

"Anh không hỏi tại sao à?"

Trúc Nhân nhìn vào mắt em, đôi mắt anh không giấu được sự mềm mỏng, nhưng cũng đầy kiên nhẫn.

"Anh sẽ hỏi khi nào em sẵn sàng trả lời."

Một giây. Hai giây. Thời gian như ngừng lại. Ngọc Dương nghẹn ngào bật cười, nhưng tiếng cười ấy không vui, chỉ là một cách để ngăn chặn sự rơi nước mắt. Nước mắt bắt đầu rơi xuống mu bàn tay em, từng giọt lăn dài như thể tất cả sự mệt mỏi, lo âu của em đang tuôn trào.

"... Anh đúng là một kẻ kỳ lạ."

Ngọc Dương cười chua chát, nhưng có lẽ, chính vì sự kỳ lạ đó mà em cảm thấy mình được hiểu, được lắng nghe. Một sự im lặng đầy ý nghĩa. Trong không gian này, với Trúc Nhân, em không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Em không cần phải che giấu nữa. Tất cả mọi thứ được giải thoát, không cần lời giải thích. Chỉ cần ở bên nhau, như một sự vỗ về nhẹ nhàng.

Trúc Nhân không đáp lại ngay. Anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống cạnh em, và trong cái im lặng ấy, có một sự yên bình đến kỳ lạ. Anh không cần phải nói thêm gì. Anh hiểu. Anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi khi em sẵn sàng mở lòng.

Ngọc Dương ngước lên nhìn anh lần nữa, đôi mắt giờ đã dịu lại, không còn ngấn lệ. Em mỉm cười nhẹ, như thể đây là lần đầu tiên em cảm thấy an lòng. Không có sự rối ren, không có sự căng thẳng, chỉ có anh và em trong một khoảnh khắc của sự bình yên.

"... Cảm ơn anh." Giọng em nhỏ lại, nhưng lần này là một lời cảm ơn thật sự.

Trúc Nhân mỉm cười, nhìn em với ánh mắt dịu dàng.

"Anh luôn ở đây."

Em chỉ im lặng, nhưng trái tim em cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói ấy. Trong giây phút này, giữa cái không gian tĩnh lặng của studio, Ngọc Dương cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng mình không đơn độc. Khi em cần, anh sẽ luôn là người ở lại, là nơi để em có thể đặt niềm tin, là chỗ dựa vững chãi cho những tâm hồn mệt mỏi.

.

.

.

Kể từ lần đầu tiên Ngọc Dương bước vào studio của Trúc Nhân, dần dần, những lần ghé thăm ấy không còn chỉ là những chuyến đi xăm thêm một hình, hay chỉ để tìm một nơi yên tĩnh để tránh xa mọi ồn ào.

Mỗi lần đến, cảm giác ấy không còn chỉ là việc đến để gặp một người bạn hay người thợ xăm. Mà là vì anh.

Em bắt đầu thích cảm giác khi anh ở gần. Thích mùi hương thoang thoảng từ chiếc áo sơ mi anh mặc, nỗi thoải mái nhẹ nhàng khi anh không nhìn, nhưng vẫn biết em ở đó. Thích cách anh kiên nhẫn lắng nghe khi em chỉ đơn giản cần một ai đó để chia sẻ cảm xúc, không vội vàng, không ép buộc. Và em cũng thích những lần anh vô tình chạm vào em, dù là ngón tay anh vô tình lướt qua làn da khi chỉnh lại tư thế hoặc tiếng nói trầm thấp ấy vang lên trong không gian yên tĩnh của studio.

Mỗi lần như thế, trái tim em lại bất giác đập nhanh hơn, từng rung động nhẹ nhàng làm cho không gian xung quanh như nở rộ một điều gì đó thật đặc biệt. Và em nhận ra mình đang bắt đầu mong chờ những lần ghé qua studio nhiều hơn bất kỳ đêm biểu diễn nào.

Dường như, anh cũng bắt đầu để ý đến em nhiều hơn.

.

Dần dần, có những đêm muộn họ bên cạnh nhau.

Không khí trong studio lúc này khác hẳn mọi ngày. Mọi thứ vắng lặng, chỉ có ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn và những tệp giấy bày ngổn ngang trên bàn. Trúc Nhân vẫn ngồi đó, tay cầm bút lướt trên giấy, nhưng ánh mắt anh có vẻ xa xăm, như thể anh đang cố tập trung, nhưng cũng như đang suy tư về điều gì đó ngoài công việc.

Em không nói gì, chỉ đứng yên ngoài cửa một lúc lâu, nhìn anh từ xa. Ánh đèn phủ lên mái tóc bạch kim của anh, khiến chúng trông như một làn sóng bạc lấp lánh. Cảm giác quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm đến mức em cảm thấy một cái gì đó nghẹn lại trong lòng.

Đêm đã rất khuya, nhưng em biết mình cần phải đến đây. Không phải vì công việc hay vì một lý do cụ thể nào, mà chỉ vì cảm giác này, cảm giác mình thật sự cần anh. Cảm giác mà em chưa bao giờ dám thừa nhận, nhưng lại không thể nào bỏ qua.

Không làm anh giật mình, em chỉ bước vào nhẹ nhàng, đôi chân em như nhẹ hẫng trên sàn nhà lạnh. Đặt chiếc ghế quen thuộc của mình cạnh bàn làm việc, em ngồi xuống. Không cần phải nói gì, em chỉ chống cằm, nhìn anh.

"Anh chưa ngủ sao?"

Giọng em nhẹ nhàng như cơn gió đêm, nhưng cũng đủ để anh nghe thấy.

Trúc Nhân không ngẩng lên ngay, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào giấy, đôi môi khẽ mím lại như đang suy nghĩ về một điều gì đó quan trọng. Rồi một lúc sau, anh buông bút xuống, giọng trầm trầm trả lời, hơi khàn vì cơn buồn ngủ chưa vơi đi:

"Chưa. Em thì sao? Lại mất ngủ à?"

Em không trả lời ngay, chỉ nhẹ gật đầu, khẽ mím môi. Chắc là anh không cần biết lý do, em nghĩ thế. Có thể là vì em đang cần một ai đó, cần một chỗ dựa. Trúc Nhân thở dài, vươn tay ra, và rồi anh ném về phía em một chiếc chăn mỏng, nhẹ như gió, như một cử chỉ vô cùng tự nhiên.

"Ngủ một chút đi. Đừng thức trắng nữa."

Em cầm lấy chiếc chăn, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến gần anh. Để anh không kịp phản ứng, em vòng tay qua lưng anh, ôm lấy anh thật nhẹ nhàng, như một động tác vô thức mà em không thể kìm lại.

Lúc này, mọi thứ như lắng xuống. Chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của anh và hơi ấm từ cơ thể anh. Em không biết mình đang làm gì, nhưng em biết rằng đây là điều em thật sự muốn. Cảm giác này, cảm giác được ở gần anh, được để anh che chở, không còn lo sợ.

"... Cảm ơn anh."

Giọng em run rẩy nhẹ, nhưng đầy chân thành.

Trúc Nhân hơi cứng người trong giây lát, có lẽ là bất ngờ với hành động của em. Nhưng chỉ trong tích tắc, anh thở dài một hơi, rồi bàn tay anh đặt nhẹ lên lưng em, vỗ vỗ nhẹ nhàng. Cử chỉ ấy không có lời nói, nhưng cũng đủ để em cảm nhận được sự quan tâm, sự chăm sóc trong đó.

Không cần phải nói gì nữa. Anh không hỏi em lý do, không nói em có làm đúng hay không, chỉ có anh ở đó, để em cảm thấy bình yên. Và em, chỉ đơn giản là tựa vào anh, để mặc cho cơn buồn ngủ kéo đến, dần dần xoa dịu mọi mệt mỏi, từng hơi thở của anh làm em cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ.

Em nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc này. Trong lúc ấy, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng, như thể không có gì có thể làm tổn thương em nữa. Trái tim em, dường như tìm được một nơi để lắng lại, một nơi mà em có thể bình yên mà không cần phải chạy trốn nữa.

Và trong giấc ngủ, em biết rằng anh sẽ luôn ở đó, bên em, như thế này.

.

Lần đầu tiên, Trúc Nhân xoa dịu trái tim của em...

Đêm hôm ấy, studio xăm của Trúc Nhân khác hẳn mọi khi. Không còn âm thanh của kim xăm, không khí chẳng còn sự sôi động của các khách hàng đến, chỉ còn lại tiếng động từ chiếc quạt tường quay đều đều, tiếng thở đều của anh, và tiếng bước chân em khi bước vào.

Ngọc Dương đến không báo trước, đôi mắt em đỏ hoe như mới khóc, đôi bàn tay em đầy những vết xước mới. Những vết thương chẳng phải là do kim xăm mà là do những cơn đau trong lòng em, mà hôm nay, dường như đã bùng lên và trào ra ngoài. Em không nhìn anh, chỉ đứng lặng lẽ trong không gian quen thuộc.

Trúc Nhân không hỏi, anh không cần phải hỏi. Anh đã hiểu. Anh nhìn thấy sự mệt mỏi trong em, thấy những vết thương không thể chữa lành chỉ bằng một câu nói.

Anh không nói gì, chỉ khẽ đứng dậy, đi về phía tủ thuốc trong góc phòng, lấy hộp cứu thương. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, rất nhẹ nhàng, như một cách anh tự nhắc nhở mình phải kiên nhẫn.

Khi anh quay lại, em vẫn đứng đó, lặng yên, tay ôm lấy cánh tay như cố che giấu những vết thương đó, sợ anh sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi tại sao. Trúc Nhân không nói gì, chỉ khẽ đẩy chiếc ghế ra, ngồi xuống trước mặt em. Anh không vội vàng, không làm gì đột ngột. Chỉ một cái nhìn chăm chú, nhẹ nhàng như vậy, đủ để em cảm thấy sự ấm áp từ đôi mắt anh.

Anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay em, tay anh ấm, không vội vã mà rất cẩn thận, như thể sợ chạm phải những vết thương đã sẵn có trong lòng em. Khi tay anh tiếp xúc với làn da em, em không thể không run rẩy, nhưng không phải vì đau đớn thể xác, mà vì cảm giác đó, cảm giác có ai đó đang thật sự quan tâm, không vội vã rời đi.

"Đau không?"

Giọng anh rất nhẹ, không thể dễ dàng nhận ra sự lo lắng đang ẩn chứa sau mỗi từ. Em không thể trả lời ngay lập tức. Câu hỏi ấy làm em cảm thấy một sự mâu thuẫn trong lòng, một cảm giác tủi thân vô cùng nhưng cũng rất ấm áp. Em chỉ lắc đầu, cố gắng giấu đi sự yếu đuối trong đôi mắt mình. Những giọt nước mắt em chưa rơi, nhưng lại đang chực trào ra.

Trúc Nhân không thúc ép em, anh chỉ nhẹ nhàng lấy bông gòn, thấm vào dung dịch sát trùng rồi áp lên những vết xước trên tay em. Cảm giác lạnh của thuốc khiến em khẽ rùng mình, nhưng sự ấm áp từ bàn tay anh lại làm dịu đi cảm giác đó. Đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn em, như thể anh đang tìm cách xoa dịu vết thương trong lòng em, không chỉ là vết xước ngoài da.

Anh không vội vã, mỗi động tác của anh đều nhẹ nhàng, như thể sợ một cử chỉ mạnh tay sẽ làm em tổn thương thêm lần nữa.

"... Lần sau đừng làm thế nữa."

Giọng anh như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, như sợ mình làm em hoảng sợ thêm. Nhưng em không thể hiểu hết, không thể lý giải ngay lúc đó. Chỉ biết rằng, từng lời của anh như một tia sáng giữa đêm tối, xoa dịu nỗi đau trong em.

Em cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ lặng lẽ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Lòng em ngổn ngang, không biết phải nói gì, nhưng đôi tay em siết chặt hơn, như một cách giữ lại tất cả những cảm xúc đang dâng trào.

Sau một lúc lâu, em khẽ thở dài, giọng em yếu ớt, nhưng đủ để anh nghe thấy.

"Em không cố ý... Chỉ là... có lúc em không chịu nổi."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy tổn thương. Ngọc Dương không thể giấu được nỗi đau đằng sau những lời ấy, không thể kìm lại những cảm xúc đã lâu rồi bị chôn vùi. Trúc Nhân nghe thấy, và không nói gì, anh chỉ siết chặt tay em hơn, như thể anh không muốn em cảm thấy cô đơn, không muốn em phải chịu đựng một mình.

Anh không cần nói thêm gì, chỉ dùng đôi mắt của mình truyền đạt hết những gì cần nói.

"Nếu vậy, hãy đến đây."

Lời anh không nhanh, không chậm, nhưng như một lời hứa. Ngọc Dương không thể hiểu ngay, ánh mắt anh nghiêm túc, không một chút đùa cợt, chỉ có sự chân thành. Anh không muốn em tiếp tục lạc lõng giữa những đêm tối, giữa những đau đớn trong lòng.

"Nếu cảm thấy không ổn, hãy đến đây. Đừng một mình chịu đựng."

Câu nói ấy vang lên trong không gian yên tĩnh. Một giây. Hai giây. Thời gian như ngừng trôi, và trong khoảnh khắc đó, Ngọc Dương cảm nhận được một sự khác biệt. Một sự ấm áp như thể tất cả những điều đau đớn trong em bỗng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.

Không kìm nổi cảm xúc, em bật khóc. Không phải vì đau đớn thể xác, mà vì những gì anh đã nói. Vì sự quan tâm ấy, vì sự ấm áp và lời hứa chân thành ấy. Em không thể chịu đựng nữa, đôi mắt em không thể giữ lại nước mắt, và chúng cứ trào ra không ngừng.

Trúc Nhân không vội vàng ôm lấy em, nhưng anh nắm chặt tay em, như thể anh đang giữ lại những mảnh vỡ của trái tim em, không để nó vỡ vụn thêm một lần nữa. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi đó cùng em, để em cảm nhận rằng không phải tất cả đều tồi tệ, rằng sẽ luôn có người bên cạnh.

Trong im lặng, trong những giọt nước mắt, em cảm thấy bình yên. Trúc Nhân không cần làm gì nhiều, chỉ cần ngồi đó, và đôi tay anh đủ để xoa dịu những vết thương trong lòng em.

.

Sau lần đó, mỗi khi cảm thấy tồi tệ, em đều đến tìm anh.

Có một buổi chiều, khi ánh sáng vàng ấm của hoàng hôn bắt đầu phủ lên từng ngóc ngách trong studio, em không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vào trong và nằm dài trên chiếc sofa quen thuộc. Em gối đầu lên đùi anh, mắt nhắm lại, như thể chỉ cần thế giới ngoài kia ngừng quay, em sẽ được an yên.

Ngón tay anh, vô thức, lướt qua mái tóc em, những lọn tóc mềm mượt chạm vào lòng bàn tay anh, làm tim em nhẹ nhàng đập loạn nhịp. Từng chuyển động của anh như một điệu nhạc dịu êm, không một âm thanh nào vượt qua sự tĩnh lặng này ngoài tiếng thở đều đều của hai người.

Em không nói gì, chỉ khẽ vùi mặt vào chiếc áo len anh đang mặc, hít một hơi thật sâu, cố gắng lưu giữ cảm giác này, cảm giác được gần gũi và an toàn. Mùi của anh, một sự kết hợp giữa gỗ, bạc hà, và một chút nắng ấm. Đó là mùi của sự yên bình mà em chưa từng tìm thấy ở đâu khác.

"... Nơi này giống như nhà vậy."

Em lẩm bẩm, giọng nói nhẹ bẫng như một hơi thở ngắn ngủi, gần như tan vào không khí. Trúc Nhân cúi xuống nhìn em thật lâu, đôi mắt anh đọng lại trong ánh mắt ấm áp, một chút lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự dịu dàng. Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ ngắm em, như thể muốn ghi nhớ khoảnh khắc này.

Ánh nắng chiều hắt qua ô cửa sổ, chiếu lên làn da em một lớp vàng mơ màng, ánh sáng làm mềm mại cả những góc cạnh trên gương mặt em. Trúc Nhân không thể không chìm đắm trong vẻ đẹp ấy, vẻ đẹp của một trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương nhưng vẫn kiên cường đứng lên.

Một lát sau, anh đưa tay ra, khẽ chạm vào má em, ngón tay anh lướt nhẹ như sợ sẽ làm em đau, nhưng chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ chính bàn tay anh. Em không mở mắt, không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu, áp mặt vào lòng bàn tay anh, cảm nhận từng chút một sự vỗ về. Em mỉm cười, một nụ cười không quá rõ, chỉ nhẹ nhàng như thế, nhưng đủ để trái tim anh thổn thức.

Cảm giác ấy, cảm giác được anh che chở, được anh chăm sóc, khiến em như rơi vào một giấc mơ bình yên, nơi không có đau đớn, không có lo âu. Chỉ có sự ấm áp của anh và những điều giản dị như thế. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng cảm giác đó như thể tất cả mọi thứ trong thế giới này đã yên bình.

"Đây là nơi em muốn ở lại."

Em thì thầm trong hơi thở, như một lời hứa, như một sự thừa nhận rằng em đã tìm thấy một nơi có thể gọi là nhà. Một nơi mà dù mọi thứ xung quanh có rối ren đến đâu, em cũng sẽ luôn tìm được bình yên khi ở bên anh.

.

Cơn mưa chiều hôm ấy đến bất ngờ và dữ dội, như một cơn cuồng phong phá vỡ không gian tĩnh lặng của ngày thường. Trúc Nhân đang làm việc trong studio, lắng nghe tiếng nhạc êm dịu, bỗng dưng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Chỉ một lúc sau, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài cửa.

Khi anh mở cửa, Ngọc Dương đứng đó, ướt sũng từ đầu đến chân. Mái tóc em dính sát vào khuôn mặt, những giọt nước mưa lăn dài trên làn da, rơi xuống đất tạo thành những vệt dài. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn vàng, em trông thật yếu đuối nhưng vẫn cứng cỏi.

Trúc Nhân hốt hoảng, kéo em vào trong, đôi tay anh vội vàng đưa lên che chắn cho em khỏi lạnh.

"Em điên à? Sao không mang dù?" Giọng anh có chút bực bội nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Ngọc Dương chỉ cười yếu ớt, đôi mắt ướt đẫm ngước nhìn anh.

"Không kịp... em chỉ muốn đến đây nhanh nhất có thể." Em đáp, giọng nghẹn ngào nhưng ẩn chứa sự nhẹ nhõm, như thể trong lòng em không có chỗ nào khác ngoài sự bình yên khi ở bên anh.

Anh thở dài, cảm giác đôi tay run rẩy khi anh lấy chiếc khăn từ gần đó, nhẹ nhàng lau tóc cho em. Những lọn tóc dài ướt sũng vắt trên vai, từng giọt nước nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo. Mái tóc mềm mượt của em cứ thế trở nên nặng trĩu dưới lớp nước mưa.

Bất ngờ, Ngọc Dương nắm chặt cổ tay Trúc Nhân, đôi mắt em thẳng thắn, sâu lắng.

"Anh là nhà của em, anh biết không?"

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến trái tim anh như ngừng đập. Không khí quanh họ chợt dày đặc, mọi thứ im lặng đến nỗi chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên. Anh nhìn vào mắt em, không thể kìm được cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng.

Trúc Nhân không thể nói gì, lời yêu thương như bị chặn lại trong lồng ngực. Anh chỉ biết im lặng, từng nhịp đập trái tim vang lên đều đặn trong căn phòng tĩnh mịch. Anh không chần chừ, đưa tay ra ôm lấy Ngọc Dương, ôm thật chặt như muốn giữ em lại, muốn bảo vệ em mãi mãi khỏi tất cả.

Anh chỉ muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn là nơi em tìm về. Chỉ có anh mới có thể yêu em theo cách này, yêu em mà không cần lý do, yêu em chỉ vì em là em.

Ngọc Dương không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng khép mắt lại, dựa vào lòng anh. Khoảnh khắc ấy, sự bình yên như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, làm dịu đi những cơn bão trong lòng cả hai. Em tìm thấy nhà, và anh cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro