hiểu nhau - có nhau [5]
Ngày hôm sau, ánh sáng của bình minh lan tỏa khắp mặt biển, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp với những vệt màu hồng phớt và vàng sáng. Biển không còn ồn ào, không còn sóng vỗ mạnh mẽ như những ngày trước đó, mà chỉ có những con sóng nhẹ nhàng lướt vào bờ, như những lời thì thầm không thể tách rời giữa lòng đại dương mênh mông. Trúc Nhân và Ngọc Dương vẫn bên nhau, nhưng trái tim của họ, dù đong đầy hạnh phúc, vẫn còn một thử thách phải vượt qua, một thử thách không phải với nhau, mà chính là bản thân họ.
Trong sự yên tĩnh của buổi sáng, họ ngồi bên nhau trên bãi cát, đôi chân vùi nhẹ vào cát ấm. Gió biển vờn qua mái tóc, mang theo hương muối nhẹ nhàng, như thể cả thế giới đang ôm ấp và chờ đợi họ bước tiếp. Trúc Nhân nhìn Ngọc Dương, ánh mắt anh chứa đựng một nỗi niềm không dễ dàng diễn đạt bằng lời.
"Dương, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại những ngày tháng cũ nữa, phải không?" Trúc Nhân hỏi, giọng anh trầm xuống, có chút lo lắng như thể đang cố gắng giữ lại một thứ gì đó rất quý giá. Ánh mắt anh không thể giấu nổi sự trăn trở, như một ngọn đèn dầu sắp tắt trong đêm tối.
Ngọc Dương im lặng trong giây lát, rồi nhìn lại anh, đôi mắt em vẫn long lanh, chứa đựng tình yêu vô bờ bến, nhưng cũng không thiếu những vết nứt của lo lắng. "Em không biết... nhưng em muốn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra." Giọng em nhẹ nhàng, có chút mềm yếu, nhưng chứa đựng sự kiên định và mong muốn mãnh liệt về một tình yêu vĩnh cửu.
Trúc Nhân khẽ quay đi, nhìn về phía đại dương xa xăm, nơi mà mặt trời đang dần lên cao, vẽ nên những vệt sáng trên mặt biển. "Em đã từng nói rằng tình yêu không thể giữ mãi như một ngọn đèn dầu, phải không?" Anh khẽ thì thầm, giọng anh như vỡ vụn. "Anh đã sai khi để em phải chịu đựng cô đơn, khi anh chỉ sống trong công việc và những ảo vọng. Anh không thể tiếp tục sống như vậy nữa, Dương à..."
Ngọc Dương lặng yên, đôi tay em khẽ nắm lấy tay anh, lòng em dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa đau đớn. Em hiểu sự lo lắng trong anh, nhưng lại không biết làm thế nào để khiến anh yên tâm. "Nhưng anh có biết, em cũng không thể sống thiếu anh. Dù có bất kỳ thử thách nào, em vẫn muốn cùng anh đi đến cuối con đường." Giọng em nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một sức mạnh mà chỉ người trong cuộc mới có thể cảm nhận được. Đó là sự kiên định không thể lay chuyển, là tình yêu sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn.
Đột nhiên, một làn sóng mạnh mẽ xô vào bờ, cuốn theo những viên đá nhỏ, tạo nên một âm thanh mạnh mẽ. Làn sóng ấy như chính trái tim họ, mạnh mẽ, bất chấp tất cả, nhưng lại cũng tràn đầy hy vọng, đầy đam mê và tình yêu. Trúc Nhân nhìn cơn sóng ấy, rồi nhìn vào mắt Ngọc Dương, như thể cả thế giới này đã ngừng lại, chỉ còn lại họ trong một khoảnh khắc đầy tĩnh lặng và ý nghĩa.
Dưới ánh nắng mai, hai người đứng bên bờ biển, tay trong tay. Không còn sự nghi ngờ, không còn lo lắng hay sợ hãi. Mỗi bước đi của họ đều trở nên vững chắc, cảm giác như cả bờ biển này đã được thu gọn lại trong lòng bàn tay. Mỗi ngọn sóng, mỗi cơn gió đều là những lời thầm thì, những lời hứa sẽ không bao giờ rời xa.
Trúc Nhân cầm tay Ngọc Dương, lồng ngón tay vào nhau. "Dương, em có biết không, anh đã tìm thấy tất cả những gì anh cần trong em. Anh muốn em trở thành ngôi sao sáng trong đời anh, dẫn lối anh qua mọi khó khăn." Giọng anh dịu dàng nhưng đầy kiên định, như thể không có gì có thể thay đổi được điều này.
Ngọc Dương nhìn anh, đôi mắt em dịu dàng và ấm áp. "Em chỉ muốn anh là của em. Từ nay, không ai có thể tách chúng ta ra được nữa." Em nói, đôi mắt em sáng rực lên, như ngọn lửa cháy bỏng. Tình yêu này của em là mãi mãi, không thể chia cắt, không thể xói mòn theo thời gian.
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa biển cả bao la và bầu trời rộng lớn, không còn gì có thể làm họ phải chia cách. Mọi nỗi đau, mọi thử thách trước đó đều đã qua đi, chỉ còn lại một tình yêu mãnh liệt, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đó là một tình yêu không cần lời nói, không cần cam kết. Chỉ cần ánh mắt, chỉ cần cái nắm tay, là đủ để họ biết rằng họ đã vượt qua được tất cả.
Từ giờ trở đi, Trúc Nhân và Ngọc Dương sẽ không còn phải lo lắng về quá khứ nữa. Họ sẽ bước đi trên con đường này, không còn sợ hãi hay nghi ngờ, chỉ có tình yêu và khát khao mãnh liệt. Biển cả vẫn vỗ về bờ cát, như chứng nhân cho tình yêu của họ, như một lời hứa rằng dù có bao nhiêu thử thách, họ sẽ mãi bên nhau, như những con sóng vĩnh viễn không ngừng vỗ về bờ.
Họ đứng đó, bên nhau, dưới bầu trời trong xanh, nơi không còn bóng tối, nơi chỉ có sự yêu thương và những khát khao mãnh liệt. Và trong trái tim của họ, tình yêu này sẽ mãi mãi là nguồn sống, là ánh sáng dẫn lối, không bao giờ tắt.
end "lạc lối - mất nhau" and "hiểu nhau - có nhau"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro