hết thương cạn nhớ
Mưa cứ rơi, mỗi giọt như một lời nhắc nhở đau đớn về những gì đã qua. Trúc Nhân đứng giữa cơn mưa, đôi mắt anh mờ đi trong nước mắt và làn mưa lạnh lẽo. Lòng anh quặn thắt, nhưng anh không thể thốt lên lời. Anh cứ đứng đó, như một bóng hình bị gió cuốn đi trong những ký ức vụn vỡ.
Mấy tháng qua, anh đã cố gắng níu kéo một thứ tình cảm đã cạn kiệt. Anh biết rõ ràng rằng mọi thứ đã thay đổi, rằng em không còn yêu anh nữa, nhưng sao vẫn không thể bước đi? Tại sao những ký ức vẫn như một vết thương, đau đớn không thể lành? Những khoảnh khắc mà anh đã cùng em trải qua giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn mà anh cố gắng nhặt lại, nhưng chúng không còn nguyên vẹn nữa. Và dù thế nào đi nữa, anh vẫn không thể quên em.
"Em à, anh đã biết..." anh thì thầm trong gió. Câu nói như một lời chào tạm biệt mà anh không dám thốt ra.
Trúc Nhân nhớ lại lần cuối cùng anh nhìn thấy em, Ngọc Dương, trong những giây phút tưởng chừng như là kết thúc. Từ khi em bước ra khỏi cuộc đời anh, anh đã không ngừng tìm cách thuyết phục bản thân rằng sẽ ổn thôi. Nhưng chẳng gì ổn cả. Mọi thứ xung quanh anh trở nên trống rỗng, và chỉ còn mỗi em trong tâm trí.
Anh nhớ lúc em nhìn anh, đôi mắt ngập tràn yêu thương. Lúc ấy, anh đã nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi có em bên cạnh, rằng mọi đau đớn trong cuộc sống này sẽ không là gì nếu có em làm điểm tựa. Nhưng những ngày tháng dần qua đi, tình yêu của em dường như cũng phai nhạt. Em dần xa cách, và anh không thể làm gì ngoài việc nhìn theo bóng em.
Một hôm, anh thấy em. Trong một khoảnh khắc lạ lùng, anh thấy em đứng bên một người khác, trong tay người đó, em cười. Nhưng đó không phải là nụ cười của em khi anh còn là người duy nhất có thể làm em cười. Anh nhìn thấy em đang ghì hôn người đó, ngả đầu vào vai họ. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, không thở được. Mới hôm qua thôi, em còn nói với anh rằng không có ai khác ngoài anh. Nhưng giờ đây, em lại tìm thấy sự ấm áp trong vòng tay người khác.
Anh không thể hiểu nổi mình, không thể lý giải nổi cảm giác khi nhìn thấy em như vậy. Anh vẫn yêu em, nhưng em lại không còn yêu anh nữa. Và em đâu biết, dù em có rời xa, trái tim anh vẫn chỉ thuộc về em mà thôi. Dù em đã có người mới, dù em đã hôn một người khác, anh vẫn không thể buông tay.
"Anh đã thấy em hạnh phúc bên người đó... và sao anh lại cảm thấy mình như vô hình?" Anh lặng lẽ hỏi, giọng như nghẹn lại. Lòng anh trống rỗng, chỉ còn lại những câu hỏi không có lời giải.
Anh đứng giữa cơn mưa, nơi không có ai khác ngoài anh và những ký ức. Anh không cần một ai nữa. Đối với anh, tất cả đều dư thừa khi em không còn là của anh. Anh đứng đó, khóc một mình trong im lặng, và nén cơn đau vào từng hơi thở. Cảm giác ấy giống như khi anh đã biết, nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật: em không còn yêu anh nữa.
Em đã rời xa anh thật sự rồi.
Anh muốn nói với em rằng anh vẫn nhớ em, nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt dịu dàng, nhưng những lời đó giờ đây chỉ có thể vang vọng trong lòng anh. Anh đã cố gắng làm mọi cách để giữ em lại, nhưng tình yêu đâu phải là thứ có thể níu kéo bằng sức mạnh của một mình anh. Anh đã thấy em bên ai đó, và dù em chẳng hay biết, đôi mình chưa chia tay, nhưng trong sâu thẳm trái tim anh, mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi.
Trúc Nhân cứ đứng đó, trong cơn mưa, ngước lên nhìn những vì sao lấp lánh trên cao, như một lời hứa đã vỡ vụn. Anh không muốn nhìn thấy em bên ai khác, nhưng anh cũng không thể ngừng yêu em. Lúc này đây, giữa màn đêm đen tối, anh chỉ còn lại nỗi nhớ, và một trái tim đã tan vỡ.
"Em à, anh biết tình yêu này chẳng còn cần thiết nữa..." anh thì thầm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng em xa dần.
Anh yêu em, nhưng em lại không yêu anh nữa.
Và anh, giữa cơn mưa, chỉ có thể lặng lẽ bước đi, từng bước, trong nỗi đau không thể nguôi ngoai. Mỗi giọt mưa rơi xuống như một lời nhắc nhở: tình yêu này đã hết. Và anh chỉ còn lại một mình, nỗi cô đơn là người bạn duy nhất bên anh lúc này.
Lòng anh đầy những câu hỏi, như một đám mây vương vấn không thể tan đi. Mỗi khi nhìn thấy em, mọi thứ lại ùa về, từng khoảnh khắc, từng chi tiết nhỏ, và anh lại cảm thấy mình như một kẻ xa lạ đứng từ bên ngoài. Những nụ cười, những lời yêu thương ngày nào, giờ đây chỉ còn lại trong ký ức mờ nhạt, như một bức tranh đã cũ, màu sắc phai nhạt dần theo thời gian.
Anh vẫn nhớ lần đầu gặp em, Ngọc Dương. Khi đó, anh nghĩ rằng mình đã gặp đúng người, rằng cả hai sẽ cùng nhau đi hết chặng đường còn lại của cuộc đời. Em trẻ trung, dù là nam nhân nhưng phải dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả lấy vẻ đẹp của em, với đôi mắt sáng ngời, mỗi khi cười là cả thế giới như bừng sáng.
Anh đã ngây ngất trong tình yêu ấy, và cho rằng tình yêu của họ sẽ chẳng bao giờ phai nhạt. Nhưng bây giờ, nhìn lại, anh nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ, quá vội vã. Tình yêu không phải là thứ có thể níu giữ chỉ bằng niềm tin của một người. Và em, em không còn nhìn anh như trước nữa.
Một chiều mưa, khi tất cả những ký ức tràn về, anh lại gặp em, trong tình huống mà anh không bao giờ tưởng tượng được. Em không còn là chàng trai ngây thơ, dễ tổn thương mà anh từng yêu. Em đứng đó, trong vòng tay của ai đó, hôn anh ta một cách say đắm, như thể chẳng có gì quan trọng hơn nữa. Trái tim anh như ngừng đập, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng ấy.
Anh lặng lẽ rời đi, nhưng không phải là vì anh muốn buông tay. Anh cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, một kẻ thất bại trong tình yêu. Anh không thể đối diện với sự thật rằng em đã không còn yêu anh nữa. Những gì còn lại chỉ là những kỷ niệm xưa cũ mà anh không thể xóa nhòa.
Đêm hôm đó, anh ngồi trong căn phòng vắng lặng, trong bóng tối, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở dài của anh. Trái tim anh như một vết thương không thể lành, và dù có cố gắng cười nói, dù có làm gì đi nữa, anh vẫn không thể quên được em.
"Em à..." Anh thì thầm trong bóng tối. "Anh chẳng cần một ai nữa đâu. Chỉ cần em, nhưng em lại không cần anh."
Anh nhớ từng khoảnh khắc bên em, từ những buổi sáng đầy nắng cho đến những đêm mưa lạnh lẽo. Anh nhớ cách em cười, cách em nhắm mắt khi anh ôm em vào lòng, và cả những lần chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn. Nhưng bây giờ, tất cả những ký ức đó chỉ còn lại trong lòng anh như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Em không còn là của anh nữa, và trái tim anh đau đớn vì điều đó.
Anh nhớ rất rõ cái ngày mà em nói với anh rằng em cần một nơi bình yên, không phải anh ở bên cạnh. Anh biết mình đã sai khi không thể đem đến cho em cảm giác đó, khi không thể cho em sự bình yên mà em cần. Em rời xa anh, tìm kiếm một người khác có thể mang lại cho em sự an toàn, sự ấm áp mà anh không thể cho em.
Những đêm dài, anh đã không ngủ, không vì nhớ em mà vì nỗi đau này cứ quẩn quanh trong lòng anh. Cảm giác như có một con dao sắc nhọn cứ đâm vào trái tim anh mỗi lần anh nghĩ về em, về những gì em đã có với người khác. Anh tự hỏi mình rằng liệu có phải anh đã yêu em quá nhiều, đến nỗi không thể buông tay? Liệu có phải anh đã sai khi không nhận ra rằng tình yêu đôi khi không phải là sự hy sinh, mà là sự tự do, là sự buông tay khi cần thiết?
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa lăn dài trên kính, và trong lòng anh, cảm giác như một dòng sông không bao giờ cạn. Cơn mưa ngoài trời như một phản chiếu của những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh. Mưa làm mọi thứ trở nên mờ nhạt, như cảm giác của anh về em. Anh không còn rõ mình còn yêu em đến mức nào, chỉ biết rằng em đã đi quá xa, và anh không thể theo kịp.
Và rồi, trong một khoảnh khắc mơ hồ, anh thấy lại bóng dáng của em. Không phải trong cuộc sống thực, mà là trong giấc mơ. Em xuất hiện, mỉm cười như thể mọi thứ đều ổn, như thể mọi tổn thương không hề tồn tại. Nhưng trong giấc mơ ấy, anh không thể chạm vào em, không thể giữ em lại. Em cứ trôi xa dần, như một vì sao mờ nhạt trong bầu trời đêm, và anh không thể nào với tới.
Anh thức dậy, mồ hôi lạnh vã ra trên trán. Trái tim anh vẫn đau như thế, vẫn không thể dừng lại. Anh đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình sẽ ổn, rằng anh sẽ quên em, nhưng những ký ức vẫn không buông tha anh. Em vẫn ở trong tim anh, một phần không thể tách rời.
Ngày qua ngày, anh vẫn sống, vẫn làm việc, nhưng trái tim anh chẳng còn đầy đủ. Anh đã cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng sự thật là anh không thể quên em, không thể dứt bỏ tình yêu ấy. Anh biết rằng dù có cố gắng bao nhiêu, tình yêu này cũng đã vỡ tan, và anh chỉ còn lại một mình, một người giữa cơn mưa, giữa những đêm không có em.
Anh đứng dậy, quyết định rời khỏi căn phòng, rời khỏi những kỷ niệm đau thương ấy. Nhưng trong lòng anh, một phần nào đó vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó em sẽ quay lại, sẽ nhận ra rằng anh vẫn yêu em, rằng anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Nhưng sâu trong lòng, anh cũng biết rằng em đã có một cuộc sống mới, một tương lai mới, và anh chỉ là quá khứ trong cuộc đời em.
"Chẳng cần một ai nữa, bất kể ai cũng dư thừa"
Câu hát này vang lên trong tâm trí anh, như một lời nhắc nhở rằng em đã không còn là của anh. Anh không thể giữ em lại, dù anh yêu em rất nhiều. Anh chẳng còn gì nữa ngoài nỗi nhớ, ngoài những giọt nước mắt rơi giữa đêm khuya, khi không ai nhìn thấy.
Anh biết rằng, dù có muốn, anh cũng không thể ngừng yêu em, vì tình yêu này đã trở thành một phần của anh. Nhưng anh cũng hiểu rằng em cần phải đi, em cần phải tìm thấy chính mình, tìm thấy sự bình yên mà em xứng đáng có. Còn anh, anh sẽ đứng đây chấm dứt lấy sợi dây vận mệnh của mình, trong cơn mưa, một mình, với trái tim vỡ vụn, nhưng sẽ không bao giờ quên em.
Anh không cần một ai nữa. Nhưng, em à, anh sẽ mãi yêu em.
Cơn mưa đêm ấy đã lấy đi một chàng trai si tình khỏi thế giới đau khổ này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro