healing
Buổi sáng trong căn phòng nhỏ, ánh nắng đầu ngày xuyên qua khung cửa sổ, rơi lặng lẽ trên bàn trà còn vương mùi rượu vang từ đêm qua. Trúc Nhân tỉnh giấc, đôi mắt khô khốc và trống rỗng, như thể mọi cảm xúc trong anh đã cạn kiệt từ lâu.
Chiếc đồng hồ trên tường điểm bảy giờ. Anh bước xuống giường, với tay lấy chiếc ly thuỷ tinh, rót cho mình một cốc coffee đen không đường. Hương cà phê đắng quện trong không khí, nhưng không đủ để làm dịu đi nỗi trống trải đang giằng xé trong lòng.
Từ ngày em đi, anh không còn biết mình đang sống vì điều gì nữa.
Trúc Nhân bật nhạc, một giai điệu buồn quen thuộc vang lên. Anh lẩm nhẩm hát theo từng câu, giọng khàn khàn, lạc lõng. Đôi khi anh thiếp đi trên ghế sofa, trong tiếng nhạc và hơi men, để trốn khỏi hiện thực rằng em – Ngọc Dương – đã rời khỏi cuộc đời anh mãi mãi.
Ngày còn có em, Trúc Nhân luôn tự nhủ rằng tình yêu của anh như ngàn tia nắng ấm, còn em là cơn mưa bất chợt của những ngày cuối mùa. Mưa và nắng, hai thế giới tưởng như chẳng thể giao nhau, nhưng anh đã cố chấp tin rằng tình yêu có thể lấp đầy khoảng cách ấy.
Anh yêu em bằng tất cả sự chân thành, nhưng em luôn giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Một chút e dè, một chút ngập ngừng, như thể em sợ hãi chính cảm xúc của mình.
Rồi em đi. Không một lời từ biệt rõ ràng. Chỉ để lại vài dòng tin nhắn ngắn ngủi:
"Anh, mình dừng lại ở đây nhé. Em mệt mỏi rồi."
Mệt mỏi? Phải rồi, yêu một người như anh chắc hẳn là gánh nặng. Trúc Nhân cười nhạt, cảm giác như trái tim vừa bị bóp nghẹt, vỡ thành trăm mảnh.
Từ ngày em rời xa, anh sống chậm hơn, như một kẻ đang học cách tồn tại giữa mớ cảm xúc hỗn độn. Anh không còn phải chờ tin nhắn mỗi tối, không còn phải lặng lẽ kiểm tra điện thoại để tìm một lời hỏi thăm ngắn ngủi từ em.
Trớ trêu thay, sự tự do này lại khiến anh cô đơn đến tột cùng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh hơn, những đám mây nhẹ nhàng trôi. Nhưng nỗi buồn trong anh vẫn nặng nề như ngày đầu em bước đi. Căn phòng quen thuộc giờ đây trở thành nhà giam, giam cầm những kỷ niệm mà anh từng muốn quên.
Trúc Nhân ngồi trên ban công, ngắm nhìn hoàng hôn nhuộm vàng cả góc trời. Ly rượu vang sóng sánh trên tay, anh thở dài, khẽ lẩm bẩm:
"Em thuộc về một chàng trai khác, còn anh... thuộc về cô đơn."
Lần đầu tiên sau bao ngày tháng vật vã, anh nhận ra rằng có lẽ buông tay mới là cách để cả hai tìm thấy sự bình yên. Anh không trách em vì đã rời xa anh, không oán hận vì những tổn thương em để lại. Có lẽ, tình yêu thật sự không phải là níu giữ, mà là học cách buông bỏ khi đã đi đến giới hạn.
Anh bắt đầu tập yêu thương bản thân mình, từng chút một. Anh chăm sóc những chậu cây nhỏ ngoài ban công, dành thời gian đọc sách và viết lách. Những thói quen mới giúp anh xoa dịu vết thương cũ, dù đôi khi, vào những đêm muộn, hình bóng em vẫn hiện về trong giấc mơ.
Rồi thời gian trôi qua, như dòng nước lặng lẽ cuốn đi mọi nỗi đau. Vào một buổi sáng trong lành, Trúc Nhân đứng trước gương, ngắm nhìn mình thật kỹ. Đôi mắt anh không còn thâm quầng vì những đêm mất ngủ triền miên, nụ cười cũng dần trở lại.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, bước ra phố với một tâm thế nhẹ nhõm hơn. Cuộc đời vẫn tiếp tục, và anh đã học cách yêu thương mình sau tất cả những tổn thương.
Trúc Nhân mỉm cười khi nghĩ về em. Anh không còn thấy đau khi nhớ lại những kỷ niệm cũ. Thay vào đó, là niềm hy vọng rằng ở đâu đó trên thế giới này, em đã tìm được chàng trai biết cách yêu thương và chở che em – người đã từng chịu quá nhiều tổn thương.
Tạm biệt em, cơn mưa mùa hạ. Anh sẽ mãi là tia nắng ấm, lặng lẽ toả sáng ở một góc trời riêng, chúc em bình yên.
Buổi chiều chậm rãi trôi qua, những vệt nắng cuối ngày rải vàng trên mặt đất, dịu dàng nhưng không đủ ấm. Trúc Nhân khẽ khàng đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt đượm chút mơ hồ, để mặc cho giai điệu quen thuộc vang lên lặng lẽ trong không gian. Giọng hát của anh hòa lẫn cùng tiếng nhạc, vỡ vụn rồi tan vào khoảng không:
"Rồi em sẽ gặp một chàng trai khác, biết cách yêu và chở che một người đã có quá nhiều tổn thương..."
Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, như thể muốn gom hết những ký ức còn sót lại về em, gói ghém cẩn thận và cất vào ngăn kéo ký ức. Kể từ ngày em rời đi, anh đã tự dặn mình phải học cách sống tiếp, dù đôi lúc trái tim vẫn nhói lên những cơn đau bất chợt, như dư âm của một vết thương chưa lành hẳn.
Có những buổi tối anh lang thang giữa phố thị tấp nập, tìm kiếm một chút quen thuộc giữa muôn vàn gương mặt lạ lẫm. Nhưng rồi, anh nhận ra mình chỉ đang chạy trốn. Từ chính em. Từ chính anh. Từ những nỗi đau chưa từng gọi thành tên.
Buông tay không phải là điều dễ dàng, nhưng đó là cách duy nhất để giữ cho trái tim mình được bình yên.
Trúc Nhân mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng cũng đầy nhẹ nhõm. Anh không còn phải lẩn tránh nữa. Anh đã học cách nhìn thẳng vào nỗi đau, đối diện với nó và tự mình chữa lành. Có những ngày, anh dành cả buổi sáng để tưới nước cho những chậu hoa nhỏ ngoài ban công, lặng lẽ ngắm từng mầm xanh lớn lên, như thấy lại chính mình – mạnh mẽ hơn sau những ngày giông bão.
Anh đặt bút xuống cuốn nhật ký đã phủ bụi thời gian, viết những dòng đầu tiên sau nhiều tháng bỏ quên:
"Gửi em – cơn mưa mùa hạ của anh.
Anh vẫn ổn. Thật đấy.
Anh đã học cách yêu thương mình, học cách mỉm cười dù không còn em bên cạnh.
Chúc em hạnh phúc với người có thể xoa dịu trái tim đã từng tổn thương của em. Anh sẽ mãi là tia nắng, âm thầm dõi theo em từ xa."
Anh gấp cuốn sổ lại, đặt lên giá sách, nơi từng trang giấy mang theo cả một khoảng trời đầy kỷ niệm. Cuộc đời vẫn tiếp diễn, và anh tin rằng, ở một nơi nào đó, em cũng đang tìm thấy ánh sáng của riêng mình.
Tối hôm ấy, Trúc Nhân bước ra ngoài. Gió khẽ thổi qua mái tóc anh, mang theo chút se lạnh của mùa chuyển mình. Anh nhìn lên bầu trời đầy sao, hít thở thật sâu, như vừa rũ bỏ một gánh nặng đã đeo bám suốt bao ngày dài.
"Anh thuộc về cô đơn... nhưng cô đơn này cũng dịu dàng lắm."
Một nụ cười chớm nở trên môi. Anh tiếp tục bước đi, trên con đường mới của mình – nơi không còn những vết thương cũ, chỉ còn sự bình yên và hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Buổi sáng hôm sau, trời trong veo như chưa từng có một cơn mưa nào ghé qua. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, nhảy múa trên ô cửa sổ, mang theo hơi thở của sự khởi đầu mới. Trúc Nhân thức dậy, đôi mắt đã không còn trĩu nặng những nỗi buồn cũ. Anh đứng bên ban công, ngắm nhìn thành phố đang bừng tỉnh, lòng bỗng nhẹ tênh như làn gió đầu ngày.
Bên dưới, tiếng rao quen thuộc của cô bán xôi vang lên đầy sức sống, những đứa trẻ chạy đùa trên vỉa hè, rộn ràng như bản hòa ca của cuộc đời. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Trúc Nhân cảm thấy tim mình đập rộn ràng, như thể anh vừa tìm lại được chính mình – một Trúc Nhân của những ngày chưa từng biết đến đau thương.
Anh cầm điện thoại lên, lướt qua những dòng tin nhắn cũ mà không còn thấy nhói đau nữa. Thay vào đó, là một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Anh mỉm cười, viết vài dòng ngắn ngủi:
"Chào buổi sáng! Cuộc sống vẫn đẹp lắm. Hôm nay trời nắng. Anh cũng nắng. Hy vọng em cũng vậy."
Không cần gửi đi. Chỉ là viết cho chính mình.
Chiều hôm đó, Trúc Nhân đến một quán cà phê nhỏ góc phố – nơi anh từng ngồi cùng em trong những ngày mưa. Nhưng giờ đây, không còn nỗi buồn nào bủa vây anh nữa. Anh gọi một ly latte, ngồi bên cửa sổ và lặng ngắm dòng người qua lại. Một bản nhạc vui vẻ vang lên, và anh khẽ nhún nhảy theo giai điệu.
"Rồi em sẽ gặp một chàng trai khác
Nắm tay và bước đi bầu trời xanh ngát..."
Trúc Nhân cười thành tiếng. Giọng cười trong trẻo, như nắng vỡ trên mặt nước. Không còn là tiếng cười gượng gạo của những ngày cũ. Anh nhận ra, hạnh phúc vốn dĩ không nằm ở một người khác, mà ở chính sự bình yên trong lòng mình.
Chiều xuống dần, Trúc Nhân bước ra khỏi quán. Bầu trời đang chuyển màu cam dịu nhẹ. Một cơn gió thổi qua, mát lành như cái vỗ vai khích lệ của người bạn cũ. Anh bước đi, hòa vào dòng người, và biết rằng phía trước là cả một hành trình mới đang đợi chờ.
Ở cuối con đường, có lẽ anh sẽ gặp lại một mùa nắng thật đẹp. Hoặc một cơn mưa rào bất chợt. Nhưng dù là gì đi nữa, anh đã sẵn sàng đón nhận, với trái tim lành lặn và đôi mắt ngập tràn ánh sáng.
Vì cuối cùng, sau tất cả, Trúc Nhân đã học được cách yêu thương chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro