hào quang
A/N: Hãy mở nhạc để trải nghiệm tốt nhất nhé!
-x-x-x-
Ký ức lại triệu hồi nỗi đau...
Trúc Nhân ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, ánh đèn bàn hiu hắt phủ lên gương mặt anh một lớp sáng mờ nhạt. Ngoài kia, thành phố vẫn rộn ràng trong nhịp sống vội vã, nhưng nơi anh ngồi, thời gian như ngừng trôi. Không còn tiếng cười, không còn giọng nói dịu dàng gọi tên anh vào mỗi tối. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, như đếm ngược những giây phút tĩnh lặng đến tê dại.
Trên bàn là chai rượu uống dở. Bên cạnh nó, cây guitar cũ nằm im như nhân chứng câm lặng cho những ngày tháng rực rỡ đã xa. Trúc Nhân đưa tay lên dây đàn, chậm rãi gảy vài nốt nhạc rời rạc. Âm thanh vang lên, mỏng manh và khàn đục, như tiếng thở dài của ký ức.
Anh nhắm mắt. Và ngay lập tức, những hình ảnh quen thuộc ùa về, mãnh liệt như cơn sóng dữ cuốn anh về quá khứ. Ngày ấy, bên bờ biển Phan Thiết, nắng chiều dịu dàng nhuộm vàng mặt cát, em ngồi bên anh, đôi mắt trong veo như mặt nước.
"Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, đúng không anh?"
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu anh, ngọt ngào mà đau nhói. Em đã từng tin vào anh, tin rằng tình yêu có thể chiến thắng mọi khó khăn. Nhưng anh - kẻ ngạo mạn và đầy tham vọng - lại tin rằng em có thể chờ đợi mãi mãi, như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời.
"Anh sai rồi, Dương ơi..." Anh thì thầm trong bóng tối, giọng nói vỡ ra như chiếc ly rơi xuống nền gạch lạnh.
Những buổi chiều hoàng hôn rực rỡ đã nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo. Những lời hứa ngọt ngào cũng phai dần theo thời gian, để rồi một ngày, anh nhận ra mình đứng trên đỉnh cao mà không còn em bên cạnh. "Khi anh đã có tất cả... nhưng chẳng còn em nữa."
Đêm nay, Trúc Nhân không say, nhưng lòng anh rối bời hơn bất kỳ cơn say nào. Anh cầm điện thoại lên, lướt qua những bức ảnh cũ của cả hai. Một tấm ảnh chụp ở quán cà phê nhỏ trong con hẻm quen thuộc. Em cười tươi bên ly trà đào, mái tóc xõa ngang vai, đôi mắt cong cong như ánh trăng đầu tháng.
Anh nhớ rõ ngày hôm ấy, em đã nhắc anh về buổi hẹn cuối tuần. Nhưng anh chỉ mỉm cười, nói rằng mình bận việc. Lời từ chối nhẹ bẫng, như cánh bướm lướt qua mặt nước. Anh không biết rằng, chính những lời từ chối vô tình ấy đã khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn.
Giờ đây, khoảng cách ấy đã trở thành một vực thẳm. Anh đứng bên này, nhìn về phía em bên kia, nhưng không còn cách nào để bước tới.
Anh gõ vội dòng tin nhắn, như ném chiếc phao cuối cùng vào dòng ký ức đang nhấn chìm mình:
"Liệu còn hy vọng để có thể ôm lấy nhau, người ơi?"
Bên kia thành phố, Ngọc Dương ngồi bên cửa sổ, ánh đèn đường vàng vọt phủ lên gương mặt em những vệt sáng nhòe nhoẹt. Điện thoại trên tay em khẽ rung lên, báo hiệu dòng tin nhắn vừa đến.
Em đọc những dòng chữ ngắn ngủi, cảm giác quen thuộc ập về như cơn mưa bất chợt. Ngón tay em run nhẹ, lòng ngập tràn những xúc cảm khó gọi thành tên. Em nhắm mắt, cố ngăn dòng nước mắt, nhưng nó vẫn trào ra, lặng lẽ lăn dài trên gò má.
"Anh đã có tất cả... nhưng chúng ta mất nhau thật rồi."
Câu nói vang lên trong tâm trí em như lời tiễn biệt cuối cùng.
Ngày ấy, em đã tin vào tình yêu của cả hai. Tin rằng chỉ cần yêu nhau, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Nhưng thời gian đã dạy em rằng không phải tình yêu nào cũng đủ mạnh để chống lại những cơn sóng đời.
.
.
.
Trúc Nhân ngồi lặng, nhìn màn hình điện thoại sáng lên trong tay mình. Con số quen thuộc hiện ra, nhưng anh do dự. Có lẽ đã muộn rồi. Có lẽ em chẳng muốn nghe anh nói thêm điều gì nữa. Nhưng trái tim anh như kẻ lữ hành lạc lối giữa đêm, không tìm được đường về nếu không có giọng nói của em dẫn lối.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào nút gọi. Tiếng chuông vang lên, từng hồi dài đến nôn nao, như kéo căng nỗi chờ đợi và hy vọng mỏng manh cuối cùng.
"Alo?" Giọng Ngọc Dương vang lên, khẽ khàng và có chút ngập ngừng, như thể em không chắc liệu mình có nên trả lời hay không.
"Anh đây." Trúc Nhân thầm thì. "Em có thể nghe anh một chút không?"
Đầu dây bên kia lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới ngừng thở. Anh nghe rõ tiếng gió thổi qua khung cửa sổ, tiếng nhịp tim mình dội vang trong lồng ngực.
"Anh biết... có lẽ mình đã lỡ nhau quá xa. Nhưng anh chỉ muốn nói một điều, dù muộn màng."
Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo phủ lên thành phố những vệt sáng vàng nhạt. Giọng Trúc Nhân run nhẹ, nhưng anh cố gắng giữ nó thật bình tĩnh.
"Anh nhớ em. Nhớ mọi thứ về em. Vẫn luôn là như thế..."
Ngọc Dương không trả lời ngay. Lời nói của anh như lớp sóng nhẹ vỗ vào lòng em, gợi lên những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên.
"Yêu là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu."
Câu thơ của Xuân Diệu vụt qua trong tâm trí em, đầy day dứt. Em từng nghĩ tình yêu của cả hai sẽ là mãi mãi. Nhưng như ánh nắng hoàng hôn rực rỡ đến rồi lặng lẽ tắt, có những điều dù ta cố níu cũng chỉ càng trôi xa hơn.
.
"Anh còn nhớ lần đầu gặp nhau ở Phan Thiết không?"
Giọng Ngọc Dương nhẹ như làn gió thoảng qua, nhưng nó mang theo những ký ức ào về như cơn sóng vỗ bờ. Trúc Nhân nhắm mắt lại, để mọi hình ảnh cũ ùa về trong tâm trí anh-những buổi chiều lộng gió trên bờ biển, tiếng cười của em hòa vào sóng nước, ánh mắt long lanh khi em ngồi đọc thơ Xuân Diệu, cả cái cách em nghiêng đầu mỗi khi trêu chọc anh.
"Ta biết rằng đau khổ vẫn yêu nhau,
Mà vẫn yêu, yêu mãi mãi ngàn sau..."
Câu thơ ấy từng là lời mở đầu cho câu chuyện của hai người. Buổi chiều hôm ấy, anh đứng lặng trước em, trái tim anh chợt trôi dạt giữa mênh mông biển cả.
"Anh nhớ..." Trúc Nhân khẽ cất lời. "Anh còn nhớ cả cách em cười khi anh vụng về đọc thơ cùng em, rồi bảo rằng: 'Người đọc thơ Xuân Diệu phải biết buồn một chút mới hay.'"
Ngọc Dương bật cười nhẹ trong nước mắt: "Thế mà anh lại đọc như đang hạnh phúc lắm ấy."
.
Ký ức chồng lên ký ức. Những ngày tháng bên nhau hiện lên rõ mồn một, như thước phim quay chậm.
Một lần nọ, em bất chợt kéo tay anh vào con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn vàng hắt hiu, em quay lại nhìn anh, đôi mắt trong veo mà tràn đầy yêu thương. "Anh biết không? Nếu cuộc đời là một bài thơ, thì anh chính là câu thơ mà em thích nhất."
Câu nói ấy khắc sâu vào tim anh, và kể từ đó, trong từng giấc mơ, từng bài hát anh hát, hình bóng em luôn ở đó, dịu dàng và gần gũi.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tham vọng dẫn dắt anh vào thế giới khác-ánh đèn sân khấu rực rỡ, những lời vỗ tay tán thưởng, những chuyến đi không hồi kết.
"Anh đã từng nghĩ mình có thể cân bằng cả hai, nhưng anh sai rồi. Anh đã để công việc cuốn mình đi quá xa, để rồi cuối cùng, anh đánh mất điều quan trọng nhất-chính là em."
.
"Khi anh đã có tất cả rồi lại chẳng còn em nữa..." Lời bài hát của anh như vang vọng trong đầu cả hai.
"Em đã ở đó, bên cạnh anh trong những tháng ngày khó khăn nhất. Nhưng đến khi anh thành công, em lại trở thành người đứng ngoài rìa cuộc sống của anh."
Giọng Ngọc Dương nghẹn lại, như nỗi đau vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài. "Anh không biết đâu, cảm giác cô đơn trong chính mối quan hệ của mình khủng khiếp thế nào. Có những ngày, em chờ mãi một tin nhắn từ anh, một cuộc gọi. Nhưng rồi em nhận ra, anh đã quên mất rằng em cũng cần anh."
"Không, anh không quên. Chưa bao giờ quên." Giọng Trúc Nhân dồn dập hơn. "Anh biết mình đã để em cô đơn quá lâu, nhưng anh thật sự muốn làm lại. Em là bài thơ đẹp nhất trong đời anh, Dương à. Đừng để nó dang dở như thế này."
"Sao anh không nói những lời này sớm hơn?" Ngọc Dương khẽ hỏi, đôi mắt hoe đỏ. Trong thoáng chốc, anh tưởng mình đã đánh mất em mãi mãi.
Bỗng Ngọc Dương thở dài, giọng dịu lại:
"Nhưng nếu anh đã tìm được đường quay về... thì em không muốn đứng mãi ở phía sau nữa. Hãy để chúng ta làm lại từ đầu, anh nhé."
"Yêu là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu."
Câu thơ ấy vang lên một lần nữa, nhưng giờ đây, nó không còn là lời chia ly mà là lời hứa của sự bắt đầu.
.
Trúc Nhân bật cười, nhẹ nhõm như thể nỗi đau đè nặng trong tim suốt những tháng năm qua tan biến.
"Anh sẽ không để em cô đơn thêm lần nào nữa."
Câu nói của Trúc Nhân vang lên như lời thề, khiến trái tim Ngọc Dương khẽ rung lên một nhịp ấm áp. Sau tất cả, giọng anh vẫn dịu dàng như những ngày đầu, chỉ khác là giờ đây, nó thấm đẫm sự trưởng thành và sâu lắng.
"Em đã đợi anh lâu lắm, Trúc Nhân à..." Ngọc Dương thì thầm. "Nhưng em tin, mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Chúng ta đã đi một vòng rất xa, chỉ để tìm thấy nhau thêm một lần nữa."
Đêm ấy, họ cứ thế trò chuyện đến tận khuya. Ký ức dần nối liền với hiện tại qua từng câu chuyện cũ. Những kỷ niệm ngày xưa được gọi tên, lần lượt hiện lên như những vì tinh tú giữa bầu trời đêm.
"Em còn nhớ không, lần đầu anh tỏ tình với em bên bờ biển?" Trúc Nhân cười, giọng đầy hoài niệm. "Anh hồi hộp đến mức quên cả lời định nói, chỉ biết đứng lắp bắp, còn em thì cười ngặt nghẽo."
"Sao em có thể quên được?" Ngọc Dương bật cười theo. "Anh vụng về đến đáng yêu. Nhưng lúc ấy em biết chắc rằng, trái tim mình đã thuộc về anh."
Những tràng cười vang lên giữa màn đêm, cuốn trôi những u sầu từng phủ kín trái tim họ.
Sáng hôm sau, Trúc Nhân lái xe đến trước nhà Ngọc Dương. Trời Phan Thiết hôm ấy trong vắt, những tia nắng sớm dịu dàng len lỏi qua kẽ lá, soi rọi từng góc nhỏ của con phố quen thuộc.
Ngọc Dương đứng chờ anh trước cổng, đôi mắt lấp lánh ánh cười. Vẫn là ánh mắt ấy-trong veo và ấm áp-nhưng hôm nay, nó rạng ngời hơn bao giờ hết.
"Anh đã đến thật rồi." Ngọc Dương bước đến gần, khẽ chạm vào tay Trúc Nhân như muốn chắc rằng đây không phải giấc mơ.
"Anh đã nói là sẽ không để em cô đơn nữa mà." Trúc Nhân mỉm cười, siết nhẹ tay em. "Từ hôm nay, mình sẽ cùng nhau bắt đầu lại mọi thứ."
"Em tin anh chứ?" Trúc Nhân hỏi, ánh mắt đầy chân thành.
"Em tin." Ngọc Dương gật đầu, đôi môi khẽ cong lên thành nụ cười rạng rỡ. "Và lần này, em sẽ không để chúng ta lạc mất nhau nữa."
Họ nắm tay nhau thật chặt, như muốn bù đắp cho những tháng năm đã xa rời. Phía trước là con đường dài, nhưng họ biết, chỉ cần có nhau, không gì là không thể vượt qua.
Gió biển thổi qua, mang theo hương mặn nồng của đại dương và những lời thì thầm dịu dàng. Ánh nắng bao trùm lấy họ, sáng rực như khúc ca hạnh phúc vừa bắt đầu.
Buổi chiều, Trúc Nhân và Ngọc Dương đứng bên nhau trên bãi biển Phan Thiết. Sóng vỗ nhè nhẹ dưới chân, ánh hoàng hôn trải dài như dát vàng lên mặt biển.
Ngọc Dương khẽ ngả đầu lên vai Trúc Nhân. Không cần nói gì, chỉ có hơi thở đều đặn của cả hai hòa vào tiếng sóng, như một giai điệu quen thuộc mà họ đã từng nghe.
"Anh đã luôn muốn đưa em trở lại đây... để ngắm hoàng hôn cùng nhau thêm lần nữa." Trúc Nhân khẽ nói, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian yên bình. "Em biết không, mỗi khi nhớ em, anh đều nghĩ về khoảnh khắc này."
Ngọc Dương ngước lên, đôi mắt ánh lên sắc vàng của hoàng hôn. "Vậy thì hãy nhớ kỹ khoảnh khắc này, vì từ nay, chúng ta sẽ có rất nhiều hoàng hôn như thế nữa."
Họ bước chầm chậm dọc bờ cát, để mặc dấu chân in lại sau lưng rồi bị sóng xóa nhòa.
"Tình yêu không phải là thứ hoàn hảo, nhưng điều quan trọng nhất là mình chọn ở lại." Ngọc Dương nắm chặt tay Trúc Nhân. "Và em đã chọn ở lại bên anh, dù có ra sao đi nữa."
Trúc Nhân siết lấy tay em, trái tim anh nhẹ bẫng như được giải thoát khỏi mọi gánh nặng bấy lâu nay.
"Cảm ơn em..." Anh khẽ cười. "Cảm ơn vì đã cho anh thêm một cơ hội."
Ngọc Dương khẽ nhón chân, đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. "Chỉ cần anh thật lòng, em sẽ ở đây mãi mãi."
Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm cả bãi biển trong sắc đỏ cam rực rỡ. Sóng biển vẫn rì rào, như lời chúc phúc dịu dàng dành cho họ.
Trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng chỉ cần nắm tay nhau, mọi thử thách rồi cũng sẽ hóa thành những cơn gió mát lành thổi qua bờ cát mịn.
Gió biển thổi qua, mang theo lời thì thầm của đại dương, và phía chân trời xa, mặt trời lặng lẽ chìm xuống, khép lại một ngày dài nhưng mở ra một hành trình mới-hành trình của hai trái tim đã tìm thấy nhau giữa bao biến động của cuộc đời.
"Dẫu biết rằng vạn dặm đường xa
Tay còn nắm, nghĩa là nhà-bên nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro