giao thừa
Gió Sài Gòn cuối năm lướt qua làn da, mang theo hương vị vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Cái lạnh chẳng đủ để làm tê tái người ta, nhưng lại đủ để khiến người ta muốn xích lại gần nhau hơn. Trong căn hộ nhỏ, ánh đèn bếp hắt ra một thứ ánh sáng ấm áp, đối lập hoàn toàn với thành phố ngoài kia đang ngập tràn sắc đỏ, vàng của những chùm đèn lồng, biển hiệu và pháo hoa chuẩn bị rực sáng trên bầu trời.
Ngọc Dương đang loay hoay với nồi bánh chưng nhỏ. Một năm bận rộn đã trôi qua, nhưng em vẫn giữ nguyên thói quen gói bánh vào dịp Tết cùng anh, dù chỉ là tượng trưng. Ngồi đối diện em là anh của em, Trúc Nhân đang một tay chống cằm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của em, như thể đang ngắm nhìn một bức tranh mà anh chẳng bao giờ chán.
"Dương à, em có nghĩ là... chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều mùa tết không?"
Dương không ngẩng lên, chỉ khẽ cười:
"Anh đang đếm lại xem em đã chịu đựng anh được bao lâu đấy hả?"
Nhân bật cười, vươn tay nhéo nhẹ lên má em.
"Ừ, anh tính coi em còn chịu đựng anh thêm được mấy cái tết nữa."
Dương khựng lại trong một giây, rồi chậm rãi buộc chặt dây lạt trên chiếc bánh cuối cùng, giọng nói em từ từ trầm xuống, mang theo một chút gì đó như là suy tư, như là hoài niệm:
"Nếu chịu đựng có nghĩa là được bên anh, vậy thì... bao nhiêu cái tết cũng được."
Lời nói ấy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, hòa vào tiếng sôi lục bục của nồi bánh trên bếp. Nhân nhìn em, tim chợt hẫng đi một nhịp. Anh biết rõ, giữa thế giới rộng lớn này, có những người dù bước qua nhau cũng chẳng bao giờ gặp lại. Có những mối quan hệ dù thân thuộc đến đâu, cũng có thể phai nhạt theo thời gian. Nhưng anh và em, qua bao năm tháng, qua bao mùa xuân, vẫn nắm chặt tay nhau.
Tết năm nào cũng vậy, dù bận rộn thế nào, họ vẫn dành đêm giao thừa cho nhau. Không cần những bữa tiệc xa hoa, không cần phố phường tấp nập, chỉ cần một nơi yên bình – nơi có nhau.
.
.
.
Hiện tại Trúc Nhân đang đứng ở góc bếp, chăm chú vào việc chuẩn bị những món ăn cho đêm giao thừa. Anh quyết định sẽ tự tay làm một vài món ăn để đón năm mới, với hy vọng tạo ra một không gian thật ấm cúng, nơi chỉ có hai người. Ali thì lại sau khi gói bánh lại bận rộn với việc trang trí bàn thờ, loay hoay với những chi tiết nhỏ để mọi thứ thật hoàn hảo. Trúc Nhân nhìn thấy, khẽ mỉm cười, nhưng vẫn không quên gọi:
"Dương à, em có muốn giúp anh một tay không?"
Ali lắc đầu, miệng cười tươi -"Em làm được mà, anh đừng có lo. Em đang làm cái này, không muốn bị sao nhãng."
Trúc Nhân nhún vai, chẳng nói gì nữa, nhưng trong lòng anh biết rõ, Ali chính là người mang lại những giây phút vui vẻ và sống động cho cả căn phòng này. Trúc Nhân đứng dậy, cầm dao để chuẩn bị cắt trái dưa hấu, vì đây là món tráng miệng anh yêu thích nhất trong mỗi dịp Tết. Nhưng trong lúc dao vừa cắt đến một phần vỏ dưa, Trúc Nhân bất ngờ để dao trượt khiến nó cắt qua hơn hai ngón tay anh, một vết cắt sâu khiến anh phải hít vào một hơi vì đau đớn.
"Agh!!!" Trúc Nhân vội vàng rụt tay lại, mồ hôi lập tức vã ra vì cơn đau, chắc lát nữa không chỉ có cơn đau mà còn thêm sự rát, ,anh thầm nghĩ trong đầu.
Ngọc Dương nghe thấy tiếng kêu liền chạy đến, đôi mắt anh thoáng chút lo lắng khi nhìn thấy vết thương chẳng nhỏ mà còn rõ rệt trên tay Trúc Nhân.
"Anh làm gì vậy? Sao lại cắt trúng tay?"
Trúc Nhân mỉm cười nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, em đừng lo."
"Anh đúng là... Em bảo rồi mà, không phải làm mọi thứ một mình. Vết thương lớn vầy mà nhỏ gì!" Dương nhẹ nhàng kéo tay Nhân vào phòng, nhanh chóng lấy bông gòn và thuốc sát trùng, làm mọi thứ một cách chuyên nghiệp. Trúc Nhân nhìn Ngọc Dương với ánh mắt trìu mến, cảm giác như có một làn sóng yêu thương ấm áp dâng trào trong lòng anh.
"Em thật là khéo tay," Trúc Nhân khẽ thì thầm, "Cảm ơn em."
Dương mỉm cười, một nụ cười rất dịu dàng và có chút tinh nghịch. "Em chỉ làm những gì anh cần thôi mà."
Trong lúc Ngọc Dương đang băng bó vết thương cho Trúc Nhân, em nhìn thấy đôi tay của Trúc Nhân với những ngón tay thon dài, làn da rám nắng. Cảm giác ấm áp từ tay Dương truyền vào, khiến Nhân bất giác mỉm cười, ngắm nhìn người yêu trong giây phút lặng lẽ ấy. Anh không thể ngừng cảm thấy mình thật may mắn khi có Dương bên cạnh. Dù cuộc sống có đôi lúc bộn bề, nhưng những khoảnh khắc như thế này lại khiến mọi thứ trở nên giản dị và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Khi băng bó xong, Dương nắm lấy bàn tay vừa được chăm sóc, nhẹ nhàng vuốt ve. Trúc Nhân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ấm áp của Ngọc Dương. Từ khi nào, em đã trở thành người mà anh không thể thiếu trong cuộc sống, người mà anh luôn muốn bảo vệ, chăm sóc. Mỗi cái nhìn của em đều khiến trái tim anh rung động, mỗi nụ cười của em đều mang lại cho anh một niềm vui khó tả.
Không gian xung quanh như dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người. Trúc Nhân cảm nhận được sự gần gũi, thân thiết mà họ đã xây dựng trong suốt những năm qua. Mùa Tết nào cũng vậy, họ luôn dành thời gian cho nhau, dù công việc có bận rộn đến đâu.
.
.
.
Đêm giao thừa đã đến gần. Trúc Nhân và Ngọc Dương đã chuẩn bị xong mọi thứ, không gian xung quanh đã được trang trí đậm chất Tết. Họ quyết định lên sân thượng ngắm pháo hoa. Trúc Nhân ngồi xuống một chiếc ghế dài, khui hai lon bia và đưa cho Dương một lon. Hai người cùng nâng lon lên, uống một ngụm. Trúc Nhân nhìn Ngọc Dương, cảm nhận sự bình yên mà chỉ có trong những khoảnh khắc này.
"Chúc mừng năm mới" Trúc Nhân nói, giọng anh ấm áp, chân thành. "Chúng ta sẽ luôn như thế này, dù thế giới ngoài kia có thay đổi."
Dương nhấp một ngụm bia, đôi mắt sáng lên khi nhìn Nhân. "Em biết mà, anh luôn là người lo lắng cho em nhất. Anh là tất cả với em."
Cả hai im lặng một lúc, thả mình trong bầu không khí ấm áp của đêm giao thừa. Rồi, Trúc Nhân đột nhiên cầm tay Ngọc Dương, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay của em, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay em truyền đến. Ngọc Dương nhìn Trúc Nhân, đôi mắt to tròn, ngập tràn sự yêu thương và sự hạnh phúc.
"Em chẳng bao giờ ngừng yêu anh" Dương thì thầm.
Trúc Nhân khẽ mỉm cười, đưa tay lên chạm vào má em, vén những lọn tóc rối ra khỏi trán em. Anh cảm nhận được từng nhịp đập trong tim mình. Đối với Trúc Nhân, Ngọc Dương không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn thân thiết trong con đường nghệ thuật của anh, là người anh có thể dựa vào trong những lúc khó khăn.
"Anh cũng vậy" Trúc Nhân đáp, rồi bất ngờ, anh cúi xuống, hôn vào môi Ngọc Dương một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy lửa nhiệt. Đó không phải là nụ hôn vội vã, mà là nụ hôn sâu lắng, như một lời hứa, rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ và yêu thương em cho đến hết cuộc đời.
Khi hai người tách ra, đôi mắt Trúc Nhân nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Ngọc Dương. "Chúc mừng năm mới, Dương của anh. Anh hy vọng năm mới sẽ tràn đầy những điều tốt đẹp và tình yêu chúng ta sẽ mãi mãi bền vững."
Ngọc Dương nở một nụ cười, hạnh phúc. "Chúc mừng năm mới, Nhân. Em yêu anh."
Và như vậy, đêm giao thừa trôi qua, trong sự ấm áp của tình yêu, trong những lời chúc chân thành. Họ không cần gì khác ngoài nhau, và thế giới của họ chỉ là nhau, là tình yêu không bao giờ phai nhạt.
Cả hai ngồi sát nhau, nhấm nháp từng ngụm bia, nghe tiếng pháo hoa từ xa vọng lại. Không khí giao thừa đã mang đến một khởi đầu mới, không chỉ cho một năm mới, mà cho cả một hành trình yêu thương dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro