giấc mơ tình yêu
Trời vừa chớm đông, nhưng ánh nắng vẫn dịu dàng phủ xuống những con đường nhỏ nơi thành phố này. Không khí lành lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, nhưng bên trong quán cà phê nép mình bên bờ sông, hơi ấm vẫn còn vương vấn trong từng góc nhỏ. Tiếng nhạc khe khẽ vang lên, hòa vào hương cà phê thoảng nhẹ, tạo nên một không gian bình yên đến lạ.
Bài hát quen thuộc len lỏi vào không gian, từng câu chữ dịu dàng như chạm vào ký ức của hai người.
"Có giấc mơ nào êm đềm khẽ lướt qua làn môi mềm
Lấp lánh như ngàn tia nắng sưởi ấm cõi lòng em..."
Trúc Nhân lặng nhìn Ngọc Dương đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt em khẽ nhắm, lắng nghe giai điệu một cách yên bình. Chiếc khăn len mỏng khoác trên vai, đôi tay vô thức khuấy nhẹ ly cà phê đã nguội. Những tia nắng nhạt xuyên qua ô cửa kính, hắt lên gương mặt thanh tú ấy một lớp sáng mờ ảo, làm nổi bật hàng mi dài khẽ run lên theo nhịp điệu bài hát.
Anh chợt nghĩ, thế giới này thật ồn ào, nhưng khoảnh khắc này lại yên bình đến lạ. Như thể ngoài kia, mọi thứ vẫn đang chuyển động không ngừng, còn nơi đây, chỉ có anh và em, cùng một bản nhạc cũ, cùng một tình yêu vẫn luôn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Hồi lâu, Ngọc Dương mở mắt, chậm rãi nhìn sang anh. Trong đôi mắt ấy có nắng, có gió, có cả những yêu thương lặng lẽ chưa từng nói thành lời. Ngón tay em khẽ chạm vào thành cốc, giọng nói dịu dàng cất lên, như thể sợ làm vỡ tan bầu không khí an nhiên này:
"Lâu rồi anh mới đưa em đi cà phê như thế này."
Trúc Nhân cười nhẹ, không đáp, chỉ đưa tay về phía em. Ngọc Dương hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh. Cái nắm tay ấy không quá chặt, nhưng cũng đủ để truyền đi hơi ấm, đủ để trái tim cả hai cùng lặng yên mà cảm nhận.
Bài hát vẫn tiếp tục vang lên.
"Người về đây với em cùng tình yêu khát khao
Hòa mình trong ánh nắng vút cao như đàn chim về..."
Ngọc Dương khe khẽ ngân nga theo giai điệu, ánh mắt lấp lánh một thứ cảm xúc dịu dàng mà Trúc Nhân đã yêu từ rất lâu. Anh xiết nhẹ tay em, giọng nói trầm ấm cất lên giữa không gian chan hòa ánh sáng:
"Anh đã về đây rồi."
Ngọc Dương không nói gì, chỉ cười, nhưng Trúc Nhân biết, em đã hiểu. Hiểu rằng dù bao nhiêu tháng năm trôi qua, dù có những lúc xa cách, thì cuối cùng, anh vẫn sẽ quay về bên em.
Vì nơi này, bên em, luôn là nhà.
Trúc Nhân lặng nhìn Ngọc Dương đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt em khẽ nhắm, lắng nghe giai điệu một cách yên bình. Chiếc khăn len mỏng khoác trên vai, đôi tay vô thức khuấy nhẹ ly cà phê đã nguội. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh như trôi ngược về những ngày đầu tiên họ gặp nhau.
.
Ngày ấy, Trúc Nhân gặp Ngọc Dương trong một buổi chiều đầy nắng.
Hôm đó, bầu trời xanh trong, những tán cây bên đường rung rinh trong gió nhẹ, và ánh nắng vàng ươm trải dài trên từng con phố. Trúc Nhân bước vào một quán cà phê nhỏ, chỉ định ghé qua mua một ly bạc xỉu rồi đi tiếp.
Nhưng rồi, ánh mắt anh vô tình lướt qua một góc khuất bên cửa sổ—nơi có một người con trai đang lặng lẽ nhìn ra đường phố, tay mân mê chiếc muỗng bạc, đôi mắt trầm lặng như mang theo cả một khoảng trời riêng.
Lần đầu tiên chạm mặt, ánh mắt ấy khiến anh khựng lại trong vài giây. Nó trong veo như mặt hồ phẳng lặng, nhưng lại ẩn chứa chút gì đó lạc lõng, mơ hồ, như thể thế giới ngoài kia không thực sự thuộc về em.
Ngọc Dương không phải kiểu người thích chủ động mở lời. Nhưng khi Trúc Nhân đứng gần, vô thức ngân nga một đoạn nhạc vu vơ, em lại khẽ ngước nhìn, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Có giấc mơ nào êm đềm khẽ lướt qua làn môi mềm
Lấp lánh như ngàn tia nắng sưởi ấm cõi lòng em..."
Giọng hát ấy nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng lại khiến Ngọc Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
"Anh hát lại đi, bài này hay mà."
Trúc Nhân bật cười, không nghĩ rằng một câu hát vô tình lại khiến em mở lời. Nhưng lúc đó, anh không ngờ rằng chính khoảnh khắc này đã trở thành một khởi đầu. Một mối duyên mà sau này, dù có trải qua bao nhiêu biến cố, anh cũng không muốn đánh mất.
Những ngày sau đó, Ngọc Dương dần dần xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống của Trúc Nhân, một cách tự nhiên đến lạ.
Những ngày mưa, khi anh vùi đầu vào công việc đến mức quên mất thời gian, em lặng lẽ cầm dù đứng trước cổng studio, không nói gì nhiều, chỉ đưa anh một ly trà nóng và bảo:
"Anh uống đi, không là cảm lạnh đó."
Những đêm muộn, khi anh ngồi trên ban công hút một điếu thuốc, thả hồn vào khoảng không tĩnh lặng, điện thoại sáng lên với một tin nhắn ngắn gọn:
"Ngủ ngon nhé, anh đừng thức khuya quá."
Ban đầu, Trúc Nhân chỉ xem những điều đó là một thói quen đáng yêu của em. Nhưng rồi, không biết từ lúc nào, anh đã quen với sự tồn tại của em như một phần tất yếu.
Anh quen với những buổi sáng tỉnh dậy và nhận được tin nhắn hỏi thăm. Quen với những ngày dài căng thẳng có em lặng lẽ kéo anh đi ăn, chỉ để nhắc nhở:
"Đừng quên chăm sóc bản thân mình."
Quen với những ngày trời trở gió, có một bàn tay nhỏ bé đưa cho anh chiếc khăn len, giọng nói nhẹ tênh: "Anh giữ ấm đi."
Quen với cả những chiều muộn, khi em bất ngờ xuất hiện trước phòng thu, nhấn ga chở anh đến một quán ăn ven đường, cười híp mắt:
"Anh ăn bát bánh cuốn nóng không? Chỗ này em mới phát hiện ra, ngon lắm!"
Những buổi tối khuya, khi cả hai đã quá mệt mỏi với guồng quay của cuộc sống, em đẩy anh vào một tiệm trà nhỏ, gọi hai cốc trà nóng rồi chậm rãi nhìn anh, ánh mắt dịu dàng hơn cả ánh đèn vàng trên phố:
"Chỉ cần ngồi thế này, không nói gì cũng được. Nhưng em muốn anh biết rằng, em vẫn ở đây."
Một ngày nọ, Trúc Nhân bị stress đến mức không muốn làm gì, chỉ muốn nằm dài trên sofa, nhìn lên trần nhà vô định. Ngọc Dương chẳng nói gì nhiều, chỉ kéo anh ra ngoài, bắt taxi đến bờ biển. Hai người đi chân trần trên cát, sóng biển lăn tăn vỗ vào mắt cá chân. Em quay sang anh, cười:
"Anh có bao giờ thử hét lên với biển chưa? Thử đi, trút hết mọi muộn phiền xem nào."
Trúc Nhân bật cười, nhưng rồi cũng làm theo. Hét đến khi giọng khàn đi, đến khi lòng nhẹ bẫng. Rồi cả hai ngồi xuống bãi cát, cùng nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Em khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc:
"Người về đây với em cùng tình yêu khát khao
Hòa mình trong ánh nắng vút cao như đàn chim về..."
Anh nghiêng đầu nhìn em. Giữa màn đêm, em nhỏ bé, nhưng lại sáng hơn cả vì những yêu thương lặng lẽ mà em dành cho anh.
Tình yêu đôi khi không cần những lời nói hoa mỹ. Chỉ cần có một người âm thầm ở bên, dịu dàng quan tâm như thế, cũng đã là điều đáng quý nhất trên đời.
.
Một buổi tối mùa đông, trời se lạnh, gió lùa qua những tán cây khẽ rung rinh. Hai người ngồi trên bậc thềm trước hiên nhà, ly cacao nóng còn bốc khói trong tay. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ và ánh đèn đường hắt lên những chiếc lá khô xào xạc.
Ngọc Dương tựa nhẹ vào vai anh, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói cũng nhẹ như một hơi thở:
"Trúc Nhân, anh có tin vào định mệnh không?"
Anh khẽ nghiêng đầu, mỉm cười, giọng trầm ấm:
"Có lẽ là có. Nếu không có định mệnh, anh đã không gặp em."
Em bật cười khẽ, những ngón tay vô thức siết chặt lấy tay anh. Trong phút chốc, cả hai đều chìm vào những dòng ký ức, những khoảnh khắc đầu tiên khi họ bắt đầu xuất hiện trong đời nhau.
"Anh có nhớ ngày mình yêu nhau không..."
"Nhớ chứ...một sớm mai..."
Ngày Trúc Nhân nhận ra mình đã yêu Ngọc Dương.
Dưới ánh nắng sớm mai của một ngày tháng hai, Trúc Nhân chợt nhận ra rằng những năm tháng qua, từng bước đi của anh đều có bóng hình một người bên cạnh. Không cần quá ồn ào, không cần những lời hứa hẹn lớn lao, chỉ là một sự hiện diện bình yên nhưng lại thấm sâu vào tim.
Ngày anh nhận ra mình yêu Ngọc Dương, trời cũng đầy nắng.
Buổi sáng hôm ấy, em bước ra từ cửa phòng, mái tóc hơi rối, đôi mắt còn vương chút ngái ngủ. Chiếc áo sơ mi anh mặc đêm qua đang khoác hờ trên vai em, rộng thùng thình đến mức gần như nuốt trọn lấy cơ thể nhỏ bé ấy.
"Anh nhìn gì vậy?"
Trúc Nhân không đáp, chỉ chậm rãi bước tới, đặt một tay lên eo em, kéo lại gần hơn.
"Nhìn người yêu anh."
Ngọc Dương bật cười, nhưng đôi gò má lại thoáng hồng lên.
Khoảnh khắc ấy, Trúc Nhân biết mình đã không thể rời xa em nữa.
.
Một ngày nọ, Trúc Nhân bị stress đến mức không muốn làm gì, chỉ muốn nằm dài trên sofa, nhìn lên trần nhà vô định. Em chẳng nói gì, chỉ kéo anh ra ngoài, bắt taxi đến bờ biển. Hai người đi chân trần trên cát, sóng biển lăn tăn vỗ vào mắt cá chân. Em quay sang anh, nở nụ cười:
"Anh có bao giờ hét lên với biển chưa? Thử đi, trút hết mọi muộn phiền xem nào."
Trúc Nhân bật cười, nhưng rồi cũng làm theo. Hét đến khi giọng khàn đi, đến khi lòng nhẹ bẫng.
Rồi cả hai ngồi xuống bãi cát, cùng nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Em khẽ ngâm nga một giai điệu quen thuộc:
"Người về đây với em cùng tình yêu khát khao
Hòa mình trong ánh nắng vút cao như đàn chim về..."
Anh nghiêng đầu nhìn em. Giữa màn đêm, em nhỏ bé, nhưng lại sáng hơn cả vì những yêu thương lặng lẽ mà em dành cho anh.
Tình yêu đôi khi không cần những lời nói hoa mỹ. Chỉ cần có một người âm thầm ở bên, dịu dàng quan tâm như thế, cũng đã là điều đáng quý nhất trên đời.
Họ đã đi qua những ngày đầy ánh nắng, những ngày mưa tầm tã, và cả những ngày bão giông trong lòng. Đã có lúc giận hờn, đã có những lần cãi vã, nhưng cuối cùng, họ vẫn quay về bên nhau.
Mỗi sáng thức dậy, Trúc Nhân luôn nhìn thấy một tin nhắn quen thuộc:
"Chào buổi sáng, hôm nay anh có show ở đâu?"
Mỗi khi trở về sau những buổi diễn dài mệt mỏi, luôn có một vòng tay ôm anh từ phía sau, giọng nói nhẹ nhàng:
"Mệt không anh? Em pha trà cho anh nhé?"
Những đêm đông lạnh, trong căn phòng nhỏ, cả hai quấn lấy nhau dưới lớp chăn ấm. Trúc Nhân khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em, thì thầm bên tai:
"Mọi sầu đau sẽ qua, còn lại hai chúng ta..."
Ngọc Dương dụi đầu vào ngực anh, giọng nói khẽ khàng:
"Nguyện cầu mong sẽ mãi sánh đôi anh và em, cùng giấc mơ tuyệt vời..."
Dù thời gian có trôi, dù tháng năm có đổi thay, nhưng tình yêu này—sẽ mãi là một bản tình ca dịu dàng. Một bản tình ca mà cả hai sẽ cùng nhau viết tiếp, cho đến tận mãi mãi.
.
.
.
Nhưng tình yêu không chỉ toàn là nắng ấm và những lời dịu dàng.
Có những ngày, công việc cuốn anh đi xa, bỏ lại những tin nhắn của em bị mắc kẹt trong danh sách chờ phản hồi. Những buổi tối em đợi anh về, nhưng chỉ nhận lại một cuộc gọi lướt qua vội vàng với giọng nói đầy mệt mỏi.
Có lần, em hỏi anh: "Anh có từng nghĩ sẽ rời xa em không?"
Trúc Nhân lặng người. Anh không biết trả lời thế nào, vì thật ra, đã có những khoảnh khắc anh nghĩ rằng mình không đủ tốt để giữ em lại.
Nhưng rồi, chính em là người kéo anh trở về. Một cái ôm chặt trong đêm mưa, một ánh nhìn đầy kiên định, một lời nói nhỏ nhẹ nhưng vững vàng:
"Anh có thể buông tay em, nhưng em sẽ không buông tay anh."
Khoảnh khắc ấy, Trúc Nhân nhận ra: Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn muốn nắm tay em, cùng em bước tiếp.
Những ngày sau đó, tình yêu của họ không chỉ là những cái ôm trong đêm tối mà còn là những ngày bình yên cùng nhau.
Họ có những lần dắt nhau đi ăn vặt ở một góc quán nhỏ ven đường, cười nói như những đứa trẻ vô tư. Em thích chấm quá nhiều tương ớt vào phần bánh tráng trộn của mình, còn anh thì lúc nào cũng vừa nhăn mặt vừa lặng lẽ lấy khăn giấy lau bớt đi để em không cay quá.
Có những buổi chiều, Trúc Nhân đón em sau giờ làm, cả hai chạy xe ra ngoại ô, tìm đến một quán cà phê trên đồi, lặng nhìn hoàng hôn trải dài trên những tán cây. Lần nào cũng vậy, khi bài hát "Người về đây với em, cùng tình yêu khát khao..." vang lên, em sẽ tựa đầu vào vai anh, khe khẽ hát theo.
Có lần, anh kéo em đi biển vào một ngày không có lịch trình. Hai người chạy chân trần trên cát, thi nhau đếm xem sóng đánh vào bờ bao nhiêu lần. Em nghịch ngợm viết tên anh lên nền cát ướt, rồi lại hốt hoảng khi một con sóng lớn tràn qua, cuốn hết những dòng chữ ấy đi.
"Anh thấy chưa, giống như thời gian vậy. Nếu không nắm giữ kịp thời, mọi thứ có thể biến mất lúc nào không hay."
Hôm đó, Trúc Nhân nắm lấy tay em thật chặt, như một lời hứa vô hình.
Và bây giờ, ngay tại đây, bên ly cà phê đã nguội, bên bản nhạc đã sắp kết thúc, anh vẫn đang lặng nhìn em.
Bài hát lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, Trúc Nhân không chỉ lắng nghe. Anh vươn tay, đặt lên bàn tay em đang lạnh dần vì không khí ngoài trời. Ngọc Dương hơi giật mình, nhưng rồi lại để yên, ánh mắt dịu dàng hướng về phía anh.
"Người về đây với em, cùng tình yêu khát khao
Hòa mình trong ánh nắng vút cao như đàn chim về..."
Ngọc Dương mỉm cười, xiết nhẹ tay anh, như một lời khẳng định:
Anh đã về rồi, và sẽ không đi đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro