Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ghen

"Anh ghen, ghen, ghen, ghen mà..."

Đêm xuống, nhưng không khí trong phòng chẳng hề nhẹ nhàng. Trúc Nhân ngồi lặng lẽ trên sofa, ánh đèn mờ mờ chiếu lên cơ thể săn chắc của anh, chiếc áo thun đen ôm sát để lộ hình xăm hoa hướng dương ở cánh tay trái. Mái tóc bạch kim thỉnh thoảng bị ánh sáng hắt lên, trông anh giống như một con người khác, một người không thuộc về thế giới này.

Căn phòng vắng lặng, chỉ có âm thanh của những tiếng thở dài vang lên đều đặn. Trúc Nhân nhìn vào màn hình điện thoại, không phải vì có điều gì đặc biệt, mà chỉ đơn giản là đang chờ một điều mà anh biết sẽ đến, và đồng thời không muốn nó đến chút nào.

"Anh yêu em quá nhiều, em có biết không?" Anh tự hỏi, nhưng chỉ có mình anh nghe thấy câu hỏi đó.

Thế rồi, điện thoại anh sáng lên, một tin nhắn được soạn nhanh chóng gửi đến Ngọc Dương:

"Em đang ở đâu? Đã ngủ chưa? Hay vẫn thức?"

Trúc Nhân biết, em có thể sẽ không trả lời. Thực ra, anh không muốn nhận được câu trả lời. Anh đang ghen, ghen một cách mù quáng.

"Có lẽ em đang vui bên người khác trong một vòng tay ấm áp..." Lời bài hát "Ghen" bỗng vang lên trong đầu anh, giọng ca của hai người em trong showbiz của anh, Min và Erik, như một tiếng chuông báo động trong tâm trí anh. Một luồng cảm xúc lạ lùng trào dâng. Anh không thể kiểm soát được mình, dù biết rằng đó là một cảm giác vô lý.

Anh biết em có bạn bè, biết em có cuộc sống riêng ngoài anh, nhưng không sao cả, anh muốn em là của riêng anh. Ngọc Dương có thể tự do, nhưng phải trong giới hạn mà anh vẽ ra.

Anh tiếp tục nhắn tin cho em:

"Tại sao không trả lời anh? Em đang ở đâu? Lại đang đi với ai?"

Đôi bàn tay anh siết chặt chiếc điện thoại, lòng đầy sự chiếm hữu. Anh không muốn em nghĩ đến ai khác ngoài anh. Anh ghen, ghen vì yêu, yêu quá nhiều.

Ngọc Dương đọc tin nhắn của Trúc Nhân, cảm giác tức giận và vui vẻ hòa quyện lại trong lòng. Em biết anh ghen, nhưng sao vẫn cảm thấy thú vị? Biết anh yêu em nhiều như thế nào, em lại càng muốn trêu đùa anh hơn nữa.

"Anh yêu em quá nhiều, em có biết không?" Câu hỏi ấy luôn làm em cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại cũng dễ dàng hiểu ra, Trúc Nhân yêu em đến mức nào.

Nhưng em cũng không phải là một cô gái dễ dàng bị kiềm chế. Em muốn được tự do, đôi khi chẳng muốn trả lời anh, chỉ vì muốn nhìn thấy anh phát điên lên vì mình.

Lướt qua màn hình điện thoại, Ngọc Dương nhấn tin trả lời:

"Đang đi chơi với bạn, có gì không?"

Rồi em ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, mỉm cười một cách nhẹ nhàng. Em biết, Trúc Nhân sẽ ghen như lửa đốt, sẽ không thể chịu nổi khi em nói vậy. Nhưng chẳng phải anh yêu em đến mức này sao?

Trúc Nhân nhận được tin nhắn, nhưng lại chỉ thấy một cơn nóng bừng trong cơ thể. Mọi thứ như bùng cháy trong anh.

"Có lẽ em đang say trong ảo giác, từng hờn ghen như bừng cháy lên..." Anh tự trách mình, nhưng lại không thể ngừng. Anh lo sợ rằng em sẽ rời xa anh, lo sợ em sẽ để mắt đến ai khác. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh yêu em quá nhiều, yêu đến mức ghen tuông không kiểm soát.

Vậy là anh quyết định làm điều mà anh luôn làm khi cảm thấy ghen tuông. Anh không gọi điện thoại, không nhắn tin nữa. Anh đứng dậy, không nói một lời, và khóa cửa lại. Không phải vì em không quan trọng, mà vì anh không muốn em nhìn thấy anh yếu đuối. Anh cần thời gian để bình tĩnh lại, để lý trí chiến thắng trái tim đang cuồng loạn này.

Ngọc Dương biết anh sẽ phản ứng như vậy. Cảm giác đùa giỡn với anh thật sự rất thú vị, nhưng em cũng không muốn anh tổn thương quá nhiều. Cuối cùng, em quyết định gọi lại cho anh, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.

"Chắc anh lại đang giận rồi," em nghĩ thầm.

.

Ba giờ sáng, căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, dù chỉ có mình Ngọc Dương ngồi đó, nhìn vào màn hình điện thoại. Cảm giác lo lắng bao trùm, nhưng em không thể gọi lại trước. Em muốn anh thấy rằng, dù ghen hay không, em vẫn có cuộc sống riêng.

Khi điện thoại của Ngọc Dương rung lên lần nữa, trái tim em đập nhanh. Trúc Nhân đã gọi lại. Không một lời trách móc, chỉ là một câu ngắn gọn:

"Em đang ở đâu? Em có biết là anh lo lắng đến mức nào không?"

Em cười khúc khích, giọng nói của anh lúc này thật dễ thương. Nhưng em vẫn quyết định không nói ra rằng em chỉ đang làm trò đùa. Một phần trong em muốn thấy anh ghen thêm một lần nữa.

Câu chuyện của Trúc Nhân và Ngọc Dương cứ thế tiếp diễn, những lần giận hờn, những lần ghen tuông chỉ làm cho tình yêu của họ thêm mãnh liệt. Mặc dù Trúc Nhân có thể kiềm chế được sự chiếm hữu của mình, nhưng anh không thể làm chủ được trái tim đang yêu hết mình.

"Bởi vì anh ghen, ghen, ghen, ghen mà..." Trúc Nhân biết, anh yêu Ngọc Dương đến mức không thể để ai khác có được em. Và như lời bài hát, anh sẽ làm tất cả chỉ để có em cho riêng mình.

Phòng của Trúc Nhân lúc này như một không gian khác biệt với sự náo nhiệt bên ngoài. Mọi thứ trong căn phòng đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đồng hồ tik-tak vang vọng trên tường và trái tim của anh đập nhanh hơn từng nhịp. 

Trúc Nhân cầm chiếc điện thoại trong tay, ánh sáng màn hình chói mắt nhưng tâm trí anh vẫn mờ mịt, trống rỗng. Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, từ lúc Ngọc Dương không nhấc máy, không gửi tin nhắn gì. Và anh, lại lo lắng. Ghen tuông.

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực như thế này, khi đứng giữa một đống cảm xúc hỗn loạn, không biết phải làm sao, không biết nên tin vào điều gì. Anh có thể cảm nhận được, dù chỉ là một phần nhỏ, Ngọc Dương đang ở đâu đó, có thể là bên người khác, có thể là trong vòng tay của một ai đó, khiến anh chẳng thể thở nổi.

"Anh yêu em... Đừng làm anh ghen thêm nữa..." – Anh thầm thì, nhìn vào màn hình điện thoại, hy vọng nhận được một dòng tin nhắn, chỉ một tin nhắn thôi.

Nhưng không có gì. Chỉ có khoảng trống vô tận.

Anh không muốn là người đàn ông yếu đuối trong tình yêu, nhưng mà... anh quá yêu em, quá yêu em.

Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, một tin nhắn mới xuất hiện.

"Anh yêu của em. Em chuẩn bị ngủ rồi, đừng lo cho em. Anh muốn gì thì cứ nói nhé. Nhưng em chưa ngủ đâu, và cũng chưa bên ai khác hết..."

Những lời nhắn như một liều thuốc an thần, nhưng lại khiến trái tim anh càng thêm đau đớn. Đau vì sự giằng xé giữa niềm tin và sự lo sợ mất em.

"Thật sao? Đừng đùa với anh..." Trúc Nhân nắm chặt điện thoại, lòng bùng lên ngọn lửa không thể tắt.

Không cần phải nói thêm, anh đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, bước chân của anh nặng nề như đang mang trên mình một gánh nặng không thể thốt lên thành lời. Trúc Nhân bước ra ngoài, như một con thú săn mồi, muốn tìm lại Ngọc Dương, muốn thấy em, muốn chắc chắn rằng em vẫn thuộc về anh.

"Em đang ở đâu? Anh đến ngay đây." Tin nhắn gửi đi trong tích tắc.

Mấy giây sau, điện thoại của anh lại rung lên.

"Anh đừng ghen vội... em chỉ đang tập trung công việc thôi."

"Công việc? Làm sao em có thể tập trung khi anh không ở đây? Em biết là anh ghen mà..."

Đúng vậy, anh ghen. Anh biết thế nào em cũng sẽ phản bác lại, bảo anh đừng như thế, bảo anh tin em. Nhưng không thể. Ghen vì anh yêu em, yêu em quá nhiều, yêu đến mức không thể chịu đựng được khi em ở bên người khác. Một cảm giác nắm chặt tim, như những ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Anh không hiểu sao mình lại thế này. Lý trí bảo anh đừng hành động như một kẻ cuồng si, nhưng trái tim lại thôi thúc anh hành động như một người yêu say đắm. Những lời hát trong "Ghen" văng vẳng trong đầu anh:

"Bởi vì anh ghen, ghen, ghen, ghen mà. Vì anh đang yêu thôi, thôi, thôi mà."

Câu hát như một tiếng vang trong tâm trí anh, như lời nhắc nhở anh rằng anh không thể che giấu được tình yêu dành cho em. Cảm xúc quá mạnh mẽ, dày xéo anh từng ngày, khiến anh không thể nào sống an yên khi không có em bên cạnh.

Cả căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng. Trúc Nhân đứng đó, đôi tay đặt xuống mép bàn, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang tắt nguồn. Anh biết mình không thể cứ thế mà cứ nhắn tin mãi. Anh cần thời gian. Cần sự im lặng. Cần để cơn ghen dần lắng xuống, để không làm tổn thương em thêm lần nữa.

"Anh đang làm gì thế này? Chỉ là một tin nhắn thôi mà..." – Anh tự hỏi mình trong im lặng. Nhưng lòng anh không thể nhẹ nhàng được, vẫn cứ như thể có một khối nặng trong ngực, khiến anh khó thở. Mọi cảm xúc đều bị nén lại trong anh, không thể thoát ra ngoài, không thể nói thành lời.

Anh đã không trả lời những tin nhắn của Ngọc Dương. Anh biết em sẽ hiểu, nhưng cái sự hiểu ấy lại càng làm anh cảm thấy cô đơn hơn. Trúc Nhân không thể tiếp tục chuyện này như một trò chơi, không thể giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn. Nếu em muốn anh yên tâm, sao em lại không ở bên anh ngay lúc anh cần?

Những ngày qua, Ngọc Dương luôn là người vỗ về anh, luôn là người ở bên khi anh cần nhất. Nhưng hôm nay, anh lại không thể chịu đựng được cái cảm giác thiếu vắng em, cái cảm giác không được nghe giọng nói của em trong những lúc yếu lòng.

Trong những phút giây ấy, anh nghĩ về mình. Anh nghĩ về bản thân mình khi yêu. Cái gì cũng chỉ là vô nghĩa khi tình yêu không được đáp lại đúng cách. Và giờ đây, anh lại giận em, giận vì sao không thể nhìn thấy em khi anh đang cần.

"Em muốn làm gì thì làm. Cứ chơi trò giận dỗi với anh đi. Anh không nói gì đâu, em đừng mong có được sự chú ý từ anh." – Trúc Nhân nghĩ vậy, nhưng cảm giác trong lòng anh lại không dễ chịu chút nào.

Khi điện thoại của anh rung lên lần nữa, lần này là cuộc gọi. Là Ngọc Dương. Trúc Nhân nhìn vào màn hình, ánh mắt anh lạnh lùng như băng giá. Nhưng rồi, anh lại không nhấc máy. Chỉ đơn giản là không muốn nghe giọng em. Anh nghĩ mình sẽ ổn khi không có em bên cạnh, nhưng trái tim anh thì không cho phép. Trái tim anh cứ quặn lại, nhói đau từng nhịp.

"Anh đang làm gì thế này? Ghen thôi mà..." – Trúc Nhân tự mắng mình.

Anh không muốn như thế. Anh không muốn để em thấy anh yếu đuối, nhưng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Mỗi lần nhìn thấy em vui vẻ với người khác, lòng anh như lửa đốt. Cơn ghen trào lên không thể kìm nén.

Ngọc Dương gọi lại thêm lần nữa. Trúc Nhân hít sâu, nhấn nút từ chối cuộc gọi mà không do dự. Đến lúc này, anh không còn muốn giải thích gì nữa. Anh muốn giận em, muốn em biết anh không thể dễ dàng tha thứ khi em không ở bên cạnh anh lúc anh cần nhất. Nhưng có lẽ, em chẳng hiểu được những điều đó. Em luôn tỏ ra vui vẻ, mạnh mẽ, nhưng lại chẳng bao giờ biết anh cần em đến mức nào.

Chỉ một lúc sau, tin nhắn từ Ngọc Dương lại xuất hiện.

"Anh có giận em thật không? Sao em thấy anh chẳng trả lời gì? Anh không có thời gian cho em nữa sao?"

Anh nhìn vào màn hình, câu hỏi của em giống như một cú đánh vào tim. Em đang muốn anh nói ra, đúng không? Nhưng anh không thể. Anh không thể nói rằng anh đã yêu em quá nhiều đến mức không thể chịu đựng được khi thấy em bên cạnh người khác.

"Em... em không hiểu đâu." – Trúc Nhân nghĩ, nhưng chỉ có thể giữ im lặng.

Không phải anh không yêu em. Ngược lại, anh yêu em đến điên cuồng. Nhưng tình yêu đó lại khiến anh sợ mất em. Và sợ cả cảm giác bất lực khi nhìn em vui vẻ với người khác, khi anh lại chẳng thể làm gì.

Im lặng kéo dài, từng giây từng phút trôi qua, nhưng Trúc Nhân vẫn không thể bỏ điện thoại xuống. Anh không thể tắt hết mọi thứ. Không thể quên được ánh mắt của em khi em rời đi.

.

Ngọc Dương về đến nhà, lòng đầy bối rối. Em không thể hiểu được tại sao Trúc Nhân lại hành xử như vậy, cứ im lặng và không nói gì cả. Em đã gọi cho anh nhiều lần, đã nhắn tin để anh biết rằng mình vẫn quan tâm, nhưng anh lại không trả lời. Trong lòng em, một cảm giác bất an lạ lùng len lỏi vào.

Em tháo giày, bước vào phòng khách, nhưng lại dừng lại khi thấy chiếc điện thoại của mình rung lên. Là một tin nhắn từ Trúc Nhân. Lần này, em mở ra mà lòng thắt lại. Câu chữ của anh không có chút cảm xúc nào, như thể anh không muốn nói thêm bất kỳ điều gì. "Em ở đâu rồi? Anh mệt rồi."

Ngọc Dương thở dài, cảm giác như có một cục đá đè nặng trong lòng. Em vội vàng bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Trúc Nhân đang ngồi đó, lưng quay về phía cửa sổ, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt anh, khiến anh trông như một người rất xa xôi.

Không gian vẫn yên tĩnh, nhưng lại ngột ngạt. Trúc Nhân không quay lại khi em bước vào, cứ như thể anh chẳng quan tâm nữa. Ngọc Dương đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở miệng:

"Anh... em xin lỗi. Chắc anh ghen lắm, phải không?"

Trúc Nhân im lặng. Anh không quay lại, không nói gì. Đó là cách anh giận dỗi. Không phải là anh không yêu em, mà là anh không muốn cho em thấy mình yếu đuối. Nhưng Ngọc Dương biết, anh đã quá đau rồi.

Ngọc Dương cảm nhận được từng cử động của Trúc Nhân, từng hơi thở nặng nhọc. Không gian giữa hai người vẫn tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều, vang lên trong căn phòng tối. Em không vội vàng, không nói gì thêm. Để anh cảm nhận, để anh thấy rằng tất cả những gì em muốn là ở bên anh, chỉ vậy thôi.

Em nhẹ nhàng vén mái tóc anh ra khỏi trán, ngón tay lướt qua làn da anh, một cách nhẹ nhàng như sợ anh sẽ tan biến nếu em không cẩn thận. Đôi mắt em dõi theo anh, cảm giác như mọi đau đớn, mọi sự giận dỗi của anh đều đã gom lại trong một cái nhìn im lặng. Nhưng không phải là không có tình yêu. Anh yêu em, chỉ là anh không muốn thể hiện. Em hiểu, vì vậy em sẽ không ép buộc anh phải nói ra.

"Anh à, em không thể làm gì ngoài việc ở đây với anh lúc này. Chỉ cần anh nhìn em một lần thôi, và em sẽ biết anh có còn giận không." – Em nhẹ nhàng nói, không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định rằng em sẽ không bỏ anh, dù anh có giận dỗi thế nào đi nữa.

Trúc Nhân nhắm mắt lại, im lặng. Em cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể anh, cái gì đó cứ kìm nén, không thể thoát ra. Nhưng em biết, anh không thể giận em lâu được. Đó không phải là cách anh yêu. Anh yêu mạnh mẽ, và đôi khi mạnh mẽ đến mức quên mất rằng sự yếu đuối, sự tổn thương, cũng là một phần của tình yêu.

Em đặt tay lên ngực anh, cảm nhận được nhịp đập không đều của trái tim anh. Nhẹ nhàng, em vuốt ve anh, như muốn xoa dịu tất cả những bứt rứt trong lòng anh. Đôi khi, không cần nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện, sự dịu dàng thôi cũng đủ khiến mọi nỗi buồn tan biến.

"Anh không cần phải lo lắng nữa. Em sẽ không đi đâu cả. Em không muốn làm anh tổn thương, chỉ muốn thấy anh cười thôi." – Em nhắm mắt lại, để trái tim mình đồng điệu với anh. Lời em nói ra không phải chỉ để dỗ dành, mà là sự chân thành xuất phát từ trong tim, là những cảm xúc mà em luôn muốn chia sẻ với anh.

Trúc Nhân không nói gì, nhưng anh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay quanh người em. Đầu anh tựa vào vai em, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể em. Một chút ấm áp đó đủ để đốt cháy đi những lo âu trong anh. Lúc này, trong giây phút này, anh chỉ muốn cảm nhận em, muốn giữ em lại.

"Anh không cần phải giữ tất cả trong lòng. Em sẽ luôn bên anh, bất cứ lúc nào anh cần." – Em thì thầm, đôi môi khẽ chạm vào vành tai anh. Lời nói của em như một lời thề không thể phá vỡ, không có gì có thể khiến em rời xa anh. Cả hai đã quá quen với những phút giây im lặng, những phút giây mà tình yêu lên tiếng thay vì lời nói.

Cứ như thế, hai người cứ ngồi trong vòng tay nhau, không nói gì, không cần phải giải thích gì thêm. Em cứ vậy ở bên anh, và anh cũng chẳng nói thêm gì nữa. Những cảm xúc lặng lẽ, nhưng sâu sắc, dần dần hòa quyện vào nhau.

Trúc Nhân mở mắt, nhìn vào đôi mắt Ngọc Dương. Anh vẫn không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy, có một cái gì đó mềm mại hơn, một cái gì đó đã nhường bước cho sự tha thứ. Em cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong cơ thể anh, cái cảm giác mà anh đã không có suốt cả buổi tối dài. Và em chỉ cần một chút nữa thôi, một chút nữa là anh sẽ hoàn toàn buông bỏ mọi nỗi lo lắng và giận dỗi.

Em mỉm cười, đôi môi khẽ chạm vào môi anh. Một nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời xin lỗi mà không cần phải nói ra. Tất cả những gì em muốn nói, em đều đã nói qua nụ hôn ấy. Một cách để anh cảm nhận rằng em luôn yêu anh, và sẽ không bao giờ để anh phải chịu đau đớn một mình.

"Anh à, em không cần lời xin lỗi, chỉ cần anh đừng đi đâu nữa. Đừng bao giờ rời xa em." – Em thì thầm vào tai anh, cảm giác như tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều dừng lại, chỉ còn lại hai người và tình yêu của họ.

Trúc Nhân nhẹ nhàng đáp lại, giọng anh trầm ấm, như thể cuối cùng anh cũng đã thoát ra khỏi sự cứng nhắc mà mình tự đặt ra.

"Anh yêu em, Ngọc Dương."

Em mỉm cười, nhắm mắt lại, cảm nhận được sức mạnh từ câu nói ấy. Không cần phải nói thêm gì nữa. Lúc này, tất cả chỉ còn lại tình yêu và sự tin tưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro