gặp nhưng không ở lại
Ngày trôi qua, và thời gian không ngừng xoay vần, Trúc Nhân lại tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng những ký ức về Ngọc Dương luôn ám ảnh anh trong từng giấc ngủ, từng hơi thở. Anh cảm nhận sự trống vắng như một bóng đen bao phủ tâm hồn, không dễ dàng để đẩy lùi. Mỗi lần ra ngoài, mỗi lần gặp lại những khuôn mặt quen thuộc, anh đều ngỡ như mình lại thấy bóng dáng của Ngọc Dương đâu đó trong đám đông, trong từng góc phố quen thuộc.
"Gặp rồi lại chia xa, thôi thì đành vậy thôi," Trúc Nhân thì thầm trong lòng, những lời hát từ bài hát "Gặp nhưng không ở lại" dường như càng trở nên thấm thía. Anh không biết phải làm gì để quên đi hình ảnh của em, không biết phải làm sao để bước tiếp khi trái tim này vẫn còn đong đầy những cảm xúc chưa nguôi ngoai. Mỗi lần nghe thấy giai điệu ấy, mọi thứ như lại hiện về rõ mồn một, ngập tràn trong ký ức của anh.
Anh nhớ những đêm mưa, khi hai người ngồi cạnh nhau, không cần nói gì nhiều nhưng lại cảm thấy bình yên đến lạ. Thời gian dừng lại, và những lời nói không thành vẫn lặng lẽ bay trong không gian. Những cái nắm tay ấy, những cái ôm ấm áp ấy, tất cả giờ chỉ còn là những hồi ức nhạt nhòa, như những tia nắng yếu ớt le lói trong cơn bão.
"Cơn mưa ấy chỉ đến rồi đi, nhưng lòng anh vẫn chờ mong," Trúc Nhân lại tiếp tục tự lặp lại những lời trong bài hát mà anh đã từng nghe, những câu từ này giờ đây như một lời an ủi nhưng lại không thể chữa lành vết thương trong trái tim anh. Anh biết rằng dù có cố gắng, dù có yêu thương bao nhiêu, cũng không thể níu kéo lại những khoảnh khắc đã qua. Nhưng anh vẫn không thể ngừng nhớ, vẫn không thể quên được những gì đã từng có.
Ngọc Dương cũng không dễ dàng quên đi mọi thứ. Anh bước đi, đôi chân dường như đã mỏi mệt vì những chặng đường dài, nhưng trong lòng vẫn mang theo những vết thương sâu hoắm. Mỗi khi nhìn thấy những đôi tình nhân hạnh phúc, trái tim anh lại nhói lên. Tại sao lại là anh và Trúc Nhân? Tại sao hai người lại không thể đến được với nhau? Tại sao lại phải yêu rồi phải chia xa như vậy?
"Dù biết không thể nào quên, nhưng anh vẫn cố đi qua," Ngọc Dương khẽ cất lời, như một lời tự nhủ, để rồi lại thấy mình không thể thoát khỏi quá khứ. Anh không thể dừng lại, nhưng cũng không thể tiến bước được. Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời bên Trúc Nhân, anh cảm thấy như đang đứng giữa ngã ba đường, không biết phải đi đâu, làm gì.
Nhưng dù trái tim anh có đau đớn đến đâu, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Ngọc Dương vẫn phải bước tiếp, vẫn phải đối mặt với những thử thách phía trước. Nhưng trong lòng anh, vẫn còn giữ lại một chút hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, họ sẽ gặp lại, dù chỉ là một lần nữa, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thật khó để quên đi những gì đã trải qua. Trúc Nhân và Ngọc Dương đều biết rằng tình yêu giữa họ đã không còn như xưa, nhưng vẫn không thể buông bỏ được những gì thuộc về quá khứ. Họ đã yêu nhau, đã cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp đẽ, và giờ đây, những kỷ niệm ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
"Em đã đi rồi, anh vẫn đứng đây chờ mong," Trúc Nhân lại tự nhắc nhở mình, nhưng trong lòng anh lại không thể ngừng hy vọng. Dù tình yêu không còn, nhưng những cảm xúc, những kỷ niệm vẫn đọng lại trong anh, như những vết sẹo không thể xóa nhòa. Anh biết rằng, dù có muốn, anh cũng không thể quay lại những ngày tháng ấy, nhưng anh vẫn nhớ, vẫn yêu, vẫn chờ đợi.
Ngọc Dương cũng vậy, anh vẫn mang trong lòng những cảm xúc chưa thể giải tỏa. Mỗi khi nghe lại những ca khúc cũ, những giai điệu từng nghe chung với Trúc Nhân, trái tim anh lại dâng lên những cảm xúc hỗn độn. Anh biết rằng mình không thể quay lại, nhưng vẫn không thể quên đi. Những lời hát như chạm vào trái tim anh, nhắc nhở anh về một tình yêu đã qua.
"Em cũng sẽ như vậy thôi, sẽ chẳng thể quên anh đâu," Ngọc Dương thì thầm, tự hỏi liệu thời gian có thể chữa lành mọi vết thương không. Anh biết rằng tình yêu đã không còn, nhưng cảm giác yêu thương ấy, cảm giác được quan tâm, chăm sóc, vẫn mãi tồn tại trong trái tim anh.
Dù vậy, Trúc Nhân và Ngọc Dương đều hiểu rằng đôi khi, tình yêu không phải lúc nào cũng kết thúc trong hạnh phúc. Có những tình yêu, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể duy trì được lâu dài. Nhưng những kỷ niệm mà họ đã có với nhau, những khoảnh khắc hạnh phúc dù ngắn ngủi, vẫn sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Kể từ khi chia tay, dù không còn bên nhau, cả hai vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng những vết thương tình yêu vẫn luôn tồn tại trong lòng. "Cơn mưa ấy chỉ đến rồi đi, nhưng lòng anh vẫn chờ mong." Những lời hát ấy vẫn vang vọng trong trái tim họ, nhắc nhở họ rằng dù tình yêu đã kết thúc, nhưng những cảm xúc dành cho nhau vẫn không thể phai mờ.
Ngày tháng trôi qua, và cả Trúc Nhân lẫn Ngọc Dương đều đang đối mặt với những khoảnh khắc cô đơn, nhưng sự cô đơn ấy có một sức mạnh kỳ lạ, vừa xót xa, vừa làm họ nhận ra nhiều điều. Trúc Nhân vẫn đi qua những ngày vội vã, nhưng trong những lúc tĩnh lặng, anh lại nhớ đến Ngọc Dương, không phải bằng sự giận dữ hay trách móc, mà bằng một sự tiếc nuối dịu dàng. Những phút giây bên nhau, những cử chỉ đơn giản nhưng đầy yêu thương giờ đây trở thành nỗi nhớ cồn cào.
Anh chẳng thể quên được những buổi tối khi hai người cùng ngồi ngắm những vì sao trên bầu trời, hay những buổi sáng thức dậy, thấy Ngọc Dương còn ngủ ngon lành bên cạnh. Cả hai không cần nói gì, nhưng tình yêu ấy như thấm vào từng hơi thở, từng nhịp tim, và anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. "Những ngày qua chẳng thể quên, nhưng tình yêu ấy đã xa vời," Trúc Nhân khẽ cất lên, giọng anh nghẹn lại, vì dường như mọi thứ đều đã quá muộn màng.
Thời gian không ngừng trôi, và như một dòng sông không bao giờ quay lại, những khoảnh khắc cũ chỉ còn là những dấu vết phai mờ trong ký ức. Trúc Nhân muốn để mọi thứ lùi về phía sau, để cho tâm hồn mình được tự do, nhưng mọi thứ cứ quẩn quanh, cứ níu kéo anh lại. Anh biết mình không thể sống mãi trong quá khứ, nhưng không thể nào quên được cảm giác được yêu thương, được trao đi và nhận lại từ Ngọc Dương.
Cứ như vậy, Trúc Nhân phải đương đầu với một nỗi nhớ dai dẳng, không thể dễ dàng xóa đi. Anh muốn rũ bỏ mọi thứ, tìm một lối đi mới, nhưng mỗi lần gắng gượng để bước đi, anh lại bị kéo lại bởi những ký ức ngọt ngào của hai người. "Gặp rồi lại chia xa, thôi thì đành vậy thôi," những lời hát lại vang lên trong tâm trí anh, như một lời tự an ủi, nhưng cũng như một lời cảnh báo rằng, có những điều không thể quay lại.
Ngọc Dương cũng vậy. Anh cũng không thể ngừng nhớ về Trúc Nhân. Dù đã cố gắng vùi lấp ký ức ấy bằng công việc, bằng những buổi gặp gỡ bạn bè, nhưng trong những lúc tĩnh lặng, Ngọc Dương lại cảm thấy mình như đang lạc lõng trong chính cuộc sống của mình. Anh chẳng thể tránh khỏi việc hồi tưởng về những ngày tháng bên Trúc Nhân. Cảm giác đó, dù có đau đớn, vẫn là một phần không thể thiếu trong anh. "Cơn mưa ấy chỉ đến rồi đi, nhưng lòng anh vẫn chờ mong," Ngọc Dương thầm nghĩ, nhưng trái tim anh như đang thắt lại mỗi khi nhớ về Trúc Nhân.
Ngày hôm nay, cũng giống như bao ngày khác, Ngọc Dương bước đi trên những con phố vắng, những con phố đã từng đầy ắp những tiếng cười và những câu chuyện giữa anh và Trúc Nhân. Mỗi bước đi như một bước đi mỏi mệt, như muốn vứt bỏ hết những gánh nặng tình cảm này, nhưng trái tim anh lại không thể thờ ơ. Anh cảm thấy rằng, dù có bao nhiêu thời gian trôi qua, tình yêu ấy vẫn chưa thể phai nhạt, dù biết rằng nó không còn đủ để nối lại.
Anh vẫn nghe thấy những lời của Trúc Nhân trong tâm trí mình: "Trời ban mỗi chữ duyên mình đừng nên bỏ lỡ." Anh biết rằng họ đã bỏ lỡ nhau, nhưng liệu có phải vì vậy mà những ký ức này, những tình cảm này, cứ mãi vương vấn trong trái tim họ? Ngọc Dương không thể trả lời câu hỏi ấy, chỉ biết rằng mỗi lần nghĩ về Trúc Nhân, anh lại cảm thấy một nỗi tiếc nuối sâu sắc.
Nhưng rồi, khi nhìn ra xung quanh, nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay, Ngọc Dương lại tự hỏi liệu mình có thể tìm được một tình yêu khác, một tình yêu đủ mạnh mẽ để lấp đầy khoảng trống mà Trúc Nhân để lại. Nhưng câu trả lời là không. Anh không thể yêu ai khác, ít nhất là không phải bây giờ. Trái tim anh vẫn còn giữ lại những cảm xúc dành cho Trúc Nhân, một tình yêu đã từng thắm thiết nhưng giờ đây đã là quá khứ.
Với mỗi lời hát, mỗi dòng nhạc trong bài hát "Gặp nhưng không ở lại," Ngọc Dương lại cảm thấy lòng mình quặn thắt. Anh biết mình đã mất đi một người quan trọng, một người mà anh nghĩ sẽ ở lại bên mình mãi mãi. "Dù biết không thể nào quên, nhưng anh vẫn cố đi qua," lời hát như một lời tự nhắc nhở, một sự chấp nhận rằng đôi khi, dù có yêu thương đến đâu, mọi thứ cũng có thể kết thúc. Nhưng trong tận sâu thẳm trái tim, anh vẫn không thể nào dừng lại việc nhớ về Trúc Nhân.
Ngày qua ngày, Trúc Nhân và Ngọc Dương đều chìm trong những cảm xúc lẫn lộn, không thể buông tay nhau, nhưng cũng không thể nào quay lại bên nhau. Mỗi lần nhớ về nhau, họ lại nhận ra rằng tình yêu ấy giờ đây không còn như trước. Nhưng không ai trong hai người có thể phủ nhận rằng, dù tình yêu không thể tiếp tục, những ký ức mà họ đã chia sẻ sẽ mãi là một phần trong cuộc sống của họ, không thể xóa nhòa.
Cuối cùng, những lời hát ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu Trúc Nhân và Ngọc Dương, như một lời dặn dò, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống. "Em đã đi rồi, anh vẫn đứng đây chờ mong," Trúc Nhân lại nhớ đến câu hát này, nhưng lần này, anh không cảm thấy buồn nữa. Anh hiểu rằng có những chuyện tình dù sâu đậm đến đâu, cuối cùng vẫn phải kết thúc, nhưng ký ức về tình yêu ấy sẽ mãi theo họ, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro