dưới ánh trăng đỏ [4]
Gió sông thổi qua mái tóc Ngọc Dương, mang theo hơi lạnh của đêm khuya, nhưng em chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Bởi vì lúc này, em đang được bao bọc trong vòng tay của Trúc Nhân.
Một cái ôm vững chãi, dịu dàng nhưng cũng mang theo một chút gì đó rất chân thật - một chút run rẩy, một chút khát khao và cả sự nhẫn nại đã kéo dài suốt một khoảng thời gian rất lâu.
Không gian xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn lại hai người họ giữa màn đêm tĩnh mịch. Xa xa, ánh đèn vàng hắt lên mặt sông những gợn sáng lấp lánh, phản chiếu vào đôi mắt Trúc Nhân, khiến chúng như hai hồ nước sâu thẳm chứa đựng ngàn vạn lời chưa nói.
Ngọc Dương lặng lẽ áp má vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ. Hóa ra, ngay từ giây phút em buông mình vào cái ôm ấy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Giữa những bộn bề, giữa những điều không chắc chắn của cuộc đời, chỉ có nhịp tim này là thứ duy nhất khiến em cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Trúc Nhân không nói gì thêm, cũng chẳng vội vàng phá vỡ khoảnh khắc này. Anh chỉ im lặng ôm em, như thể đây là điều tự nhiên nhất thế giới, như thể đã chờ rất lâu để có thể làm điều này mà không còn do dự. Một bàn tay anh nhẹ nhàng đặt sau gáy em, ngón tay khẽ lùa vào tóc, như một sự vỗ về ngầm.
Mãi một lúc sau, khi em khẽ nhích người ra một chút, anh mới buông tay, ánh mắt chăm chú nhìn em.
"Không hối hận chứ?" Anh hỏi, giọng trầm thấp, có chút trêu đùa nhưng vẫn ẩn chứa sự nghiêm túc.
Ngọc Dương thoáng chớp mắt, rồi bất giác bật cười. "Bây giờ mới hỏi sao?"
Trúc Nhân mỉm cười, vươn tay vén một lọn tóc vướng trên trán em ra sau tai. "Ừ, hỏi để chắc chắn."
Lúc này, Ngọc Dương mới nhận ra, trong ánh mắt anh có một chút lo lắng rất nhỏ, rất mơ hồ - như thể anh sợ em chỉ là đang cảm động trong khoảnh khắc này, rồi ngày mai sẽ đổi ý. Sợ rằng tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là cơn mộng thoáng qua, đến sáng mai sẽ tan biến.
Em không muốn anh phải lo lắng.
Ngọc Dương vươn tay, chạm nhẹ lên mu bàn tay anh. Ngón tay nhỏ bé lướt qua những đường gân xanh nổi nhẹ, lướt qua làn da có chút thô ráp của một người đàn ông đã đi qua không ít phong ba. Em nắm lấy tay anh, siết nhẹ.
"Em không hối hận."
Trúc Nhân nhìn em thêm một giây, như để xác nhận lời em nói là thật. Rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay em, siết chặt. "Vậy thì tốt."
Hai người lặng lẽ đứng bên nhau thêm một lúc nữa, cùng nhau ngắm nhìn mặt sông phẳng lặng dưới ánh đèn. Không ai cần nói thêm gì, nhưng cả hai đều biết—giây phút này, mọi thứ đã khác đi rồi.
Từ hôm nay, em không còn chỉ là một người bạn mà anh lặng lẽ quan tâm.
Từ hôm nay, anh không còn chỉ là một người đồng hành âm thầm đứng sau em nữa.
Từ hôm nay, họ đã là của nhau.
.
Những ngày sau đó, mọi thứ diễn ra theo một cách vừa quen thuộc, vừa mới lạ.
Ngọc Dương nhận ra, Trúc Nhân chẳng hề thay đổi nhiều như em vẫn tưởng. Anh vẫn không phải kiểu người ưa thể hiện quá nhiều bằng lời nói, vẫn giữ phong thái trầm ổn, vẫn thỉnh thoảng quan sát em bằng ánh mắt đầy thấu hiểu.
Nhưng có một điều khác biệt rất rõ ràng - sự dịu dàng của anh giờ đây không còn là những cử chỉ lặng lẽ từ xa nữa.
Giờ đây, nó hiện hữu trong từng hành động nhỏ nhặt nhất, từng cử chỉ quen thuộc nhưng giờ lại mang một ý nghĩa khác.
Anh không còn chỉ âm thầm đặt một ly trà ấm trên bàn em vào mỗi buổi sáng, mà sẽ trực tiếp đưa tận tay em, ánh mắt mang theo sự quan tâm không lời, giọng nói trầm ấm cất lên một câu dặn dò: "Uống đi, đừng để nguội."
Anh không còn chỉ lặng lẽ nhìn theo khi em mệt mỏi sau giờ làm, mà sẽ chủ động kéo em ngồi xuống, nhẹ giọng bảo: "Dựa vào anh một lát." Rồi vòng tay anh sẽ ôm lấy em, để em tựa vào bờ vai vững chãi ấy, nghe nhịp tim anh chậm rãi, bình yên.
Một lần nọ, khi đang ngồi ở quán cà phê sau giờ học, Ngọc Dương vô thức vươn tay lấy cốc nước trên bàn, nhưng vừa chạm vào đã rụt lại ngay lập tức vì quá nóng.
Trước khi em kịp phản ứng, Trúc Nhân đã nhanh chóng nắm lấy tay em, lật nhẹ lòng bàn tay lên để kiểm tra. Ngón tay anh lướt qua làn da em một cách nhẹ nhàng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi là có thể làm em đau.
"Ngốc thật." Anh nhíu mày, ánh mắt đầy trách cứ xen lẫn lo lắng, rồi dùng ngón tay xoa nhẹ vào đầu ngón tay em, như thể muốn xua đi hơi nóng còn sót lại.
Ngọc Dương hơi đỏ mặt, muốn rút tay lại nhưng bị anh giữ chặt.
"Lần sau nhớ để anh lấy cho." Anh nói, không nhanh không chậm, như thể đây là một điều hiển nhiên.
Lần này, em không rút tay về nữa. Cứ để yên như vậy, mặc cho hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, len lỏi qua từng đầu ngón tay, rồi chậm rãi lan ra cả trái tim em.
Những thay đổi nhỏ nhặt ấy cứ tiếp diễn, như những mảng màu lặng lẽ đổ lên bức tranh của hai người.
Là Trúc Nhân hay vô thức đặt tay lên lưng em khi hai người bước qua đường, như một thói quen bảo vệ.
Là những tin nhắn nhắc nhở ăn uống đúng giờ, những cú điện thoại kéo dài hàng giờ chỉ để nói về những điều vụn vặt.
Là mỗi khi trời trở lạnh, anh sẽ không hỏi "Em có mang áo khoác không?", mà sẽ lẳng lặng cởi áo của mình ra khoác lên vai em, còn chính anh thì cứ thế chịu lạnh mà không một lời phàn nàn.
Là những lần đi trên phố, khi dòng người đông đúc khiến em bị xô đẩy, anh sẽ chẳng cần suy nghĩ mà nắm lấy cổ tay em, kéo em lại gần, để em đi trong vòng an toàn mà anh tạo ra.
Là mỗi lần em vô thức chống tay lên má nhìn anh chăm chú, Trúc Nhân sẽ không tránh né, cũng không trêu đùa. Anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ cất giọng hỏi: "Sao thế? Nhìn anh hoài vậy?"
Và khi em lúng túng quay đi, anh sẽ nhẹ nhàng vươn tay, xoay mặt em lại đối diện với anh, ánh mắt anh chứa đầy ý cười nhưng giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến tim em đập nhanh hơn:
"Đừng trốn tránh. Anh thích được em nhìn như vậy."
Những buổi chiều muộn, khi cả hai cùng nhau đi dạo, Trúc Nhân luôn nắm lấy tay em, từng ngón tay đan vào nhau chặt chẽ như một sự khẳng định.
Những đêm muộn, khi em lặng lẽ ôm gối ngồi trên giường đọc sách, anh sẽ không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, đôi khi đặt một ly sữa ấm xuống trước mặt em, hoặc chỉ đơn giản là đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em.
Những buổi sáng cuối tuần lười biếng, khi em cuộn tròn trong chăn không muốn dậy, Trúc Nhân cũng chẳng vội kéo em ra khỏi giường. Anh chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em, giọng nói mang theo ý cười:
"Dậy đi, mèo lười. Anh làm bữa sáng rồi."
Những khoảnh khắc nhỏ bé ấy, cứ thế chậm rãi len lỏi vào lòng em, từng chút một, từng ngày một.
Em dần quen với việc có anh bên cạnh, quen với những lần được anh bảo vệ mà không cần lý do.
Cũng dần quen với việc, mỗi khi em nhìn lên, ánh mắt anh luôn đặt trên em.
Ấm áp, nhẫn nại.
Và đầy yêu thương.
.
Trở thành người yêu của nhau không phải là một cột mốc khiến mọi thứ đột ngột thay đổi, mà chỉ như một bước tiến tự nhiên của hai người đã luôn hướng về nhau. Nhưng dù có nói rằng "không thay đổi", Ngọc Dương biết rõ - có những điều đã không còn như trước.
Trúc Nhân giờ đây không còn giấu diếm nữa.
Anh không còn giữ lại những cử chỉ quan tâm lặng lẽ hay những ánh mắt thoáng qua đầy ẩn ý. Thay vào đó, anh bày tỏ rõ ràng hơn. Nắm lấy tay em ngay cả khi chẳng có ai nhìn thấy, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Ôm lấy em mỗi khi thấy em mệt mỏi, không cần hỏi han, không cần lời giải thích, chỉ là một vòng tay siết chặt, như thể muốn nói rằng em không còn phải chịu đựng một mình.
Những ngày trước, Trúc Nhân luôn âm thầm dõi theo từng bước chân của em, nhưng chưa từng để em biết rõ anh quan tâm em đến mức nào. Còn bây giờ, mỗi lần thấy em tan học muộn hay đi làm về trễ, anh đều đứng đợi trước cổng trường hoặc quán cà phê, ánh mắt trầm tĩnh nhưng mang theo sự lo lắng không giấu giếm.
Những đêm muộn, nếu biết em vẫn còn vùi đầu vào bài vở, anh sẽ nhắn tin nhắc nhở, thậm chí đích thân pha cho em một ly sữa ấm, đặt vào tay em kèm theo ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy dịu dàng.
Có những hôm trời trở lạnh, Trúc Nhân không cần hỏi han gì nhiều, chỉ lặng lẽ khoác áo của anh lên người em, bàn tay vô thức chỉnh lại cổ áo, kéo khóa áo lên đến tận cằm như một thói quen. Ngọc Dương nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp đến mức khó diễn tả.
"Anh chăm em như chăm một đứa trẻ vậy." Em cười nhẹ, giọng có chút trêu chọc.
"Em cứ thử bỏ bê bản thân thêm lần nữa xem." Trúc Nhân đáp, ánh mắt như muốn cảnh cáo nhưng lại tràn đầy cưng chiều.
Những buổi sáng đến lớp, em quen dần với việc có một cốc cà phê nóng đặt sẵn trên bàn, là vị em thích, độ ngọt vừa đúng khẩu vị. Khi hỏi, anh chỉ thản nhiên bảo rằng "Tiện thể mua thôi", nhưng ánh mắt thì không che giấu được sự quan tâm.
Và quan trọng nhất - Trúc Nhân không còn để em chịu đựng một mình nữa.
Khi em thức khuya vì bài vở, anh ở bên cạnh, kéo em dựa vào vai mình, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là để em biết rằng em không một mình. Khi em có những nỗi lo lắng về tương lai, anh sẽ không cho phép em tự nhấn chìm bản thân trong những suy nghĩ tiêu cực.
"Chỉ cần có anh ở đây, em không cần phải sợ bất cứ điều gì," anh từng nói như vậy, trong một buổi tối khi em mệt mỏi đến mức gần như gục ngã.
Và dần dần, Ngọc Dương nhận ra - yêu một người không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn hay những lời hứa hẹn đẹp đẽ. Yêu một người là mỗi ngày trôi qua, em đều cảm nhận được sự hiện diện của họ trong từng điều nhỏ nhặt nhất.
Là khi em không còn phải đối diện với thế giới này một mình, bởi vì luôn có một người nguyện ý đứng sau lưng em, che chắn mọi giông bão, dịu dàng mà kiên định.
Em đã yêu Trúc Nhân từ những khoảnh khắc giản dị như thế.
.
Những ngày sau khi chính thức bên nhau, Ngọc Dương bắt đầu để ý đến những thay đổi nhỏ trong cách anh đối xử với em.
Buổi sáng hôm ấy, khi em vừa bước xuống cầu thang khu giảng đường, gió lạnh đầu đông quét qua khiến em bất giác co người lại, kéo cao cổ áo. Làn hơi thở khẽ phả ra trong không khí, tan vào làn sương mỏng.
Em chưa kịp rùng mình lần nữa thì một chiếc áo khoác dày đã phủ lên vai, mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm lấy em - một mùi hương thanh mát, lẫn chút hương gỗ trầm ấm.
Bàn tay lớn của Trúc Nhân vẫn giữ áo trên vai em, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
"Mặc vào đi, đừng để lạnh."
Ngọc Dương hơi khựng lại, ngẩng lên nhìn anh. Ánh sáng buổi sớm rọi xuống, phản chiếu trên mái tóc bạch kim của anh, làm đôi mắt anh như sâu hơn, dịu dàng hơn. Trúc Nhân không nói thêm lời nào, chỉ đứng đó, chờ đợi.
Em kéo áo khoác lại gần hơn, cảm nhận hơi ấm còn vương trên lớp vải. Dù nhiệt độ sáng nay khá lạnh, nhưng từ khoảnh khắc ấy, em không còn cảm thấy cái lạnh len lỏi vào da thịt nữa.
Em bật cười, trong lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.
"Anh lúc nào cũng vậy."
Trúc Nhân nghiêng đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Vậy là tốt hay không tốt?"
Ngọc Dương nhìn anh, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng của anh. Một cơn gió lại thổi qua, nhưng lần này, em chẳng hề rùng mình nữa.
Em hạ mắt xuống, khẽ siết chặt vạt áo khoác mà anh vừa khoác lên người em. Hơi ấm từ lớp vải, từ bàn tay anh, từ chính con người anh, dường như thấm vào tận đáy lòng.
Em mỉm cười, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn:
"Là rất tốt."
Trúc Nhân im lặng nhìn em vài giây, khóe môi cong lên, ánh mắt anh thoáng qua một tia dịu dàng đến mức khiến tim em khẽ loạn nhịp. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ vươn tay kéo khóa áo lên tận cằm em, động tác tự nhiên như thể anh đã quen làm điều đó từ rất lâu.
"Lạnh như vậy, lần sau nhớ mặc ấm hơn."
Giọng anh không có gì khác ngoài sự quan tâm, nhưng lại khiến tim em đập mạnh hơn bình thường.
Giữa những ngày đông, không phải cái lạnh, mà chính sự dịu dàng này mới là thứ khiến lòng em xao động.
.
.
.
Những ngày sau khi chính thức bên nhau, Ngọc Dương dần nhận ra tình yêu của Trúc Nhân không phải là những lời nói hoa mỹ hay những cử chỉ lãng mạn như trong phim ảnh. Anh yêu em theo cách của riêng mình - bình lặng nhưng sâu sắc, giản dị nhưng vững chắc như một dòng nước ngầm, cứ thế thấm vào tim em mà chẳng cần khoa trương.
Là khi em vô tình ngủ quên trên bàn làm việc, anh không đánh thức em, chỉ nhẹ nhàng lấy áo khoác gấp lại đặt dưới đầu em, rồi tắt bớt đèn, để giấc ngủ của em yên bình hơn.
Là những ngày em vùi đầu vào công việc đến quên cả ăn, đến khi em ngẩng lên, đã thấy một phần cơm hộp đặt ngay trước mặt, kèm theo một tờ giấy nhỏ với chữ viết quen thuộc: "Ăn đi, không là biết tay anh."
Là khi em vô tình than thở về một bài hát yêu thích nhưng chưa tìm được phiên bản acoustic phù hợp, rồi vài ngày sau, khi em mở tin nhắn, đã thấy một bản thu âm mộc mạc giọng anh hát, cùng một câu ngắn gọn: "Cho em nè."
Là những đêm em mất ngủ, trằn trọc trở mình không yên, một tin nhắn từ anh bỗng gửi đến: "Ra ngoài đi, anh đợi."
Và khi em bước ra, giữa con phố vắng, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt và những cơn gió nhẹ lùa qua, Trúc Nhân đứng đó, tựa lưng vào xe, một tay đút túi áo, một tay cầm ly cacao nóng.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đón em." Anh nói như một lẽ hiển nhiên, như thể việc chờ đợi em vào giữa đêm khuya là điều anh sẵn sàng làm bao nhiêu lần cũng được.
Em không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy ly cacao từ tay anh, rồi bước đến, dựa đầu vào vai anh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương quen thuộc.
Anh không cần phải nói "Anh yêu em" quá nhiều lần, bởi vì từng điều nhỏ nhặt anh làm, từng sự quan tâm anh dành cho em, đã nói lên tất cả.
Trúc Nhân không còn giấu giếm ánh mắt của mình nữa.
Nếu trước đây, mỗi lần em bắt gặp ánh mắt anh, anh sẽ vội vàng quay đi, thì bây giờ, mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh không né tránh nữa. Ngược lại, anh nhìn thẳng vào em, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng hình em rõ ràng, dịu dàng như muốn nói:
"Anh đang nhìn em đấy. Và anh sẽ không ngừng nhìn."
Có những khoảnh khắc tưởng như bình thường, nhưng lại khiến trái tim em lỡ một nhịp.
Là khi em cúi đầu khuấy nhẹ ly cà phê, tay vô thức vẽ những đường tròn trên thành cốc, mà không hề hay biết ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên em.
Là khi em bất giác bật cười vì một câu nói vu vơ, mà không nhận ra ánh mắt Trúc Nhân đang chăm chú ngắm nụ cười ấy, như thể đó là thứ đẹp nhất anh từng thấy.
Là khi em quay sang định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì đã thấy ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên gương mặt mình, trong đáy mắt phản chiếu rõ ràng hình bóng em - đến mức em không thể giả vờ không hiểu được nữa.
"Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn em." Anh trả lời thẳng thắn, không chút do dự.
Em chớp mắt, khẽ cúi xuống né tránh, nhưng Trúc Nhân chỉ bật cười, đưa tay nâng cằm em lên, buộc em phải đối diện với anh.
"Đừng trốn anh." Giọng anh trầm thấp, mang theo chút cưng chiều. "Anh muốn nhìn em. Và anh muốn em nhìn anh."
Khoảnh khắc ấy, em nhận ra - em chẳng thể nào rời mắt khỏi anh được nữa.
.
Trước đây, Ngọc Dương từng tự hỏi: Yêu một người là như thế nào?
Giờ thì em đã có câu trả lời.
Là những ngày trời mưa, anh nắm tay em, kéo em chạy thật nhanh qua những con phố vắng, vừa chạy vừa cười, mặc kệ cả hai đều ướt sũng.
Là những cái ôm bất chợt, những nụ hôn vương trên trán vào những ngày chẳng có gì đặc biệt, chỉ vì "Anh nhớ em."
Là những buổi tối cả hai cùng nhau ngồi trên sân thượng, chỉ lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao, nghe tiếng gió thổi qua, và biết rằng đối phương vẫn đang ở đây.
Là khi em không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì em biết - mỗi khi quay đầu lại, Trúc Nhân vẫn luôn ở đó.
Chờ đợi em.
Bảo vệ em.
Yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro