Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chia tay

Bầu trời chiều hôm ấy, khi những tia nắng cuối cùng vẫn còn đọng lại trên mặt đất, Ngọc Dương đứng lặng yên, đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Nơi chân trời, là nơi anh từng hứa sẽ đến, sẽ đợi, nhưng giờ đây, chỉ còn một mình em đứng lại, giữa những ký ức mờ nhạt mà em không biết phải làm gì để níu giữ lại. Trúc Nhân, anh đâu rồi?

Khi lần cuối cùng em nghe giọng nói của anh, đó là những từ ngữ hờ hững, xa lạ, như thể anh đang nói với một người lạ: "Em có thể sống mà không cần anh, Dương à. Anh không thể ở lại..." Những lời này làm trái tim em tan vỡ thành nghìn mảnh nhỏ.

Trúc Nhân, anh là người mà em đã yêu suốt bao năm qua, người mà em tưởng rằng sẽ bên cạnh em mãi mãi. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như chúng ta tưởng. Anh có công việc của mình, những ước mơ chưa đạt được, và cả những nỗi lo lắng giằng xé trong tâm hồn anh. Em không phải là một phần trong đó, em không đủ quan trọng để kéo anh ra khỏi vòng xoáy của những áp lực ấy. Và em đã hiểu, dù không muốn, rằng mình chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời anh, một giấc mơ mà anh đã không còn nhớ rõ khi tỉnh dậy.

Mùa thu năm ấy, khi mưa rơi nhẹ trên những con đường vắng, Trúc Nhân và Ngọc Dương đã lần cuối cùng nhìn nhau, lặng im trong sự im ắng của cuộc chia tay. Trong ánh đèn mờ ảo, anh quay lưng đi, mà em biết sẽ không còn cơ hội nào để giữ anh lại nữa.

.

Ngày hôm sau, trong một không gian vắng lặng, chỉ có âm thanh của những tờ báo cũ bị gió cuốn bay quanh. Ngọc Dương lặng lẽ mở ra những tấm ảnh, những kỷ niệm xưa cũ, trong đó có Trúc Nhân, có nụ cười tươi rói của anh, có cái nắm tay siết chặt không rời.

"Anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại không?" Em tự hỏi, ngập trong sự cô đơn của chính mình.

Trúc Nhân nhìn em lần cuối, rồi nhẹ nhàng, như thể lời nói của anh không còn trọng lượng: "Em xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn, Dương à. Anh không thể cho em những gì em cần."

Những lời đó vẫn vang vọng trong tâm trí em mỗi khi em tìm thấy mình đứng trước gương, tự hỏi rằng liệu mình có đủ sức mạnh để tiếp tục sống mà không có anh bên cạnh. Còn anh, liệu có bao giờ hối tiếc về những gì đã xảy ra?

.

Thời gian trôi qua, Ngọc Dương bây giờ chỉ còn biết sống trong ký ức của ngày tháng tươi đẹp đó. Chúng ta không thể tránh khỏi những thay đổi trong cuộc sống, nhưng có một điều em biết chắc rằng, dù có xa cách đến đâu, em vẫn sẽ yêu anh mãi mãi. Yêu anh trong những ngày không còn gặp lại, trong những hồi ức ngọt ngào.

Và rồi, một buổi sáng sớm, khi bầu trời vẫn còn mờ sương, Ngọc Dương đứng trong khu vườn nhỏ, nơi mà anh và em đã từng cùng nhau ngồi, chia sẻ những ước mơ, những lời hứa. Đột nhiên, một dòng thơ của Xuân Diệu vang lên trong đầu:

"Màu tím chiều nay như một giấc mơ dài

Chỉ có gió là bạn cùng tôi."

Em thở dài, tựa lưng vào bức tường cũ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng không còn là những giọt nước mắt đau khổ, mà là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu. Sự yêu thương ấy sẽ không bao giờ phai nhạt, dù chúng ta có không còn bên nhau nữa. Em vẫn yêu anh, Trúc Nhân à. Và em sẽ yêu anh mãi mãi, dù anh có ở đâu, dù thời gian có trôi qua bao lâu.

Những ngày sau chia tay, Trúc Nhân vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, lặng lẽ như chiếc lá khô rơi trong cơn gió mùa. Công việc của anh dường như trở thành thứ duy nhất kéo anh ra khỏi những cảm xúc đau đớn mà không thể chạm vào, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, tâm trí anh vẫn không thể thoát khỏi bóng hình của Ngọc Dương.

Anh nhớ những buổi sáng, khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, chỉ có tiếng em thì thầm bên tai anh, "Anh à, hôm nay anh sẽ làm gì?" Giọng nói ấy nhẹ nhàng, ấm áp, như một bản tình ca khiến anh cảm thấy mình có thể chạm vào cả thế giới.

Còn bây giờ, tất cả chỉ còn là sự im lặng.

.

"Anh có biết không? Mỗi sáng thức dậy, em vẫn mong một ngày mình có thể quay về nơi đó, về những khoảnh khắc anh và em đã cùng nhau tạo ra. Nhưng thực tế là, chúng ta chẳng thể nào quay lại được nữa..." Ngọc Dương tự hỏi mình trong cơn mơ màng. Những câu hỏi không lời đáp, những cảm xúc bị kìm nén trong sâu thẳm lòng.

Ngày xưa, trong những buổi tối mưa rơi, anh hay ôm em vào lòng, những giọt mưa tí tách bên ngoài như muốn chia sẻ cùng nỗi buồn của anh. Em nhớ từng chút một những ngày đó, khi mà cuộc sống chỉ là những khoảng lặng ngắn ngủi, nhưng chứa đựng bao nhiêu niềm vui và sự bình yên.

Giờ đây, ngồi một mình trong căn phòng cũ kỹ, Ngọc Dương nhận ra rằng những điều giản dị ấy đã trở thành ký ức. Và dù có muốn giữ mãi, cũng không thể. Cảm giác trống vắng, lạnh lẽo bao trùm lấy em, mỗi khi đêm về, những con phố vắng, mọi thứ như lặng im chỉ còn lại nỗi nhớ.

Một lần, trong một buổi chiều không hẹn mà gặp, Ngọc Dương vô tình bắt gặp Trúc Nhân trên con đường quen thuộc. Anh đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma, mắt nhìn xa xăm, không thấy em. Ngọc Dương đứng yên, lắng nghe tiếng gió thổi qua, như thể gió đang mang theo những lời nói không thành.

Cuối cùng, khi đôi mắt của họ gặp nhau, một sự im lặng dài trôi qua. Trúc Nhân khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không trọn vẹn, như thể anh đang cố gắng dằn lòng không muốn nói ra những điều đau đớn.

"Dương à... em vẫn ổn chứ?" Giọng anh, dịu dàng như một cơn gió mát, nhưng cũng đầy bất lực.

Em chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi quặn thắt. "Em ổn. Chỉ là em nhớ anh quá..."

Thời gian trôi qua, những hồi ức về nhau dần mờ nhạt đi, nhưng không phải vì tình yêu đã tàn phai, mà vì những áp lực cuộc sống, những lo toan không ngừng đẩy cả hai ra xa nhau. Dù tình yêu vẫn còn đó, nhưng mỗi người đã có một con đường riêng, một hành trình mà không thể bước chung cùng nhau.

Một đêm, khi ánh trăng tròn chiếu sáng qua khung cửa sổ, Ngọc Dương ngồi ngắm nhìn bóng trăng, tựa như nhìn lại quãng thời gian đã qua. Đột nhiên, trong đầu em vang lên một câu thơ từ bài thơ "Đoạn Cuối" của Xuân Diệu:

"Sao em đành để anh đi vội vã?

Để lại trong tim bao nỗi nhớ nhung."

Em mỉm cười trong nước mắt, nước mắt của sự thấu hiểu rằng dù yêu đến đâu, tình yêu ấy cũng phải chịu sự chia lìa bởi những áp lực không thể vượt qua.

Trúc Nhân cũng vậy, trong một đêm khuya, khi những ngôi sao mờ nhạt không thể sáng lên giữa bầu trời tối tăm, anh lại nhớ về em. Cảm giác ấy giống như một phần cơ thể bị thiếu vắng. Nhưng anh biết, mình không thể quay lại. Cuộc sống của anh đã kéo anh đi quá xa.

"Em à, anh không biết phải làm gì để khiến em hạnh phúc. Anh có thể yêu em bằng tất cả những gì anh có, nhưng anh không thể cho em cái mà em xứng đáng có..."

Những lời nói này không chỉ là sự từ bỏ, mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc, là tình yêu không thể cầm nắm, là sự chấp nhận sự chia xa.

Cuối cùng, họ không gặp lại nhau. Mỗi người trong lòng mang theo những kỷ niệm đẹp đẽ, nhưng cũng đầy nỗi buồn. Họ yêu nhau, nhưng không thể bên nhau, vì cuộc sống và thời gian đã đưa họ đi những con đường khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là tình yêu đã hết. Mối tình ấy vẫn sống mãi trong họ, dù xa cách, dù không thể gặp lại.

"Anh và em, sẽ mãi mãi là một phần của nhau, dù thời gian có trôi qua, dù chúng ta có đi đâu đi nữa..." Ngọc Dương thì thầm trong đêm tối, như thể nói với chính mình, như thể nói với Trúc Nhân.

Tình yêu giữa họ không có kết thúc, chỉ có sự chia xa. Và trong những đêm không trăng, mỗi người sẽ nhớ về những ngày tươi đẹp ấy, khi mà họ còn có thể gọi tên nhau, khi mà trái tim họ còn cùng chung nhịp đập.

Câu chuyện về Trúc Nhân và Ngọc Dương không phải là một kết thúc, mà là một khúc nhạc buồn mà cả hai đều không thể quên. Dù chia tay, nhưng tình yêu ấy vẫn sống mãi trong những hồi ức ngọt ngào của quá khứ, cho đến khi...

Một buổi chiều muộn, khi những cơn mưa dường như không ngừng trút xuống, Ngọc Dương đang trên đường trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Đêm xuống, thành phố vắng vẻ, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, như thể đánh thức những ký ức trong em. Chẳng ai ngờ được rằng, ngay lúc đó, tai họa lại bất ngờ ập đến.

Khi em băng qua một con đường vắng, bỗng dưng có một chiếc xe lao đến với tốc độ nhanh, không kịp dừng lại. Em không thể tránh kịp, và mọi thứ đột ngột tối sầm. Chân tay em đau đớn, cơ thể không còn sức lực, và mắt em từ từ khép lại trong nỗi sợ hãi mơ hồ. Em không kịp nghĩ đến điều gì, chỉ biết một điều rằng: em sẽ không thể sống sót nếu không có ai giúp đỡ.

Trong phút giây tuyệt vọng ấy, ký ức về Trúc Nhân bỗng ùa về. Chính anh, người mà em đã yêu suốt bao năm, người mà em luôn nghĩ sẽ không bao giờ quay lại, lại là người duy nhất em có thể gọi. Em nắm lấy chiếc điện thoại trong tay, những ngón tay run rẩy. Một tin nhắn được gửi đi trong cơn hoảng loạn:

"Anh... em cần anh... em sợ lắm... em không biết phải làm sao... anh ở đâu?"

Vài giây sau, tin nhắn chưa đọc vẫn treo lơ lửng, nhưng chẳng có ai trả lời. Ngọc Dương cảm thấy nghẹt thở, bóng tối xung quanh dường như nuốt chửng em, từng nhịp tim đập dần yếu ớt, em dường như muốn buông xuôi mọi thứ ...

Ở một nơi khác, trong căn phòng quen thuộc của mình, Trúc Nhân đang làm việc, nhưng đột nhiên, một tiếng tin nhắn vang lên. Anh mở điện thoại ra và thấy dòng tin nhắn của Ngọc Dương. Tim anh thắt lại, nỗi lo sợ trào dâng trong lòng.

"Anh... em cần anh... em sợ lắm..."

Chỉ có một câu, nhưng đủ để khiến anh cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng từ em. Trúc Nhân không nghĩ ngợi, vội vã đứng lên, lao ra ngoài, không một lời giải thích. Chỉ có trái tim của anh dẫn đường, nơi có Ngọc Dương, nơi có tình yêu chưa bao giờ phai mờ.

Anh chạy như một cơn gió, không quan tâm đến những con phố mưa ướt hay những khó khăn phía trước. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải đến với em, dù là bất cứ giá nào.

Cuối cùng, Trúc Nhân đến được nơi Ngọc Dương gặp nạn. Trái tim anh dường như nghẹn lại khi nhìn thấy em nằm bất động, máu nhuộm đỏ cả mặt đường. Anh quỳ xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy người em, không nói nên lời. Trong lòng anh là một cảm giác sợ hãi tột cùng, chưa bao giờ anh cảm thấy yếu đuối và bất lực như lúc này.

"Dương à... Dương à... em đừng bỏ anh... em đừng rời bỏ anh..." Trúc Nhân khóc, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không khí ẩm ướt. Anh ôm chặt em, sợ rằng nếu anh buông tay, em sẽ biến mất mãi mãi.

Ngọc Dương vẫn còn hơi thở yếu ớt, đôi mắt em mở ra, nhưng mờ dần, như thể em đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Cảm giác lạnh lẽo bao quanh, nhưng khi nhìn thấy anh, một phần trong em vẫn cảm thấy bình yên, như thể anh đã đến để cứu em.

"Anh... em... em sai rồi... em không thể sống thiếu anh..." Ngọc Dương cố gắng nói, giọng em yếu ớt như một làn gió thoảng qua.

Trúc Nhân nhìn em, đôi mắt anh đỏ hoe, lòng anh quặn thắt. Anh cúi xuống, chạm vào trán em, từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào mưa.

"Dương à... em không sai... là anh mới sai... anh đã bỏ rơi em..." Anh nói trong sự sợ hãi và đau đớn, mỗi từ như một vết cắt vào lòng. "Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa... Dương à, em có nghe anh không?"

Ngọc Dương khẽ mỉm cười dù là nỗi đau vẫn làm em không thể cử động. Nhưng nụ cười ấy, dù yếu ớt, đã là tất cả đối với Trúc Nhân. Anh ôm em thật chặt, như muốn ghìm chặt em lại, giữ em lại bên anh.

Khi xe cứu thương đến và Ngọc Dương được đưa vào bệnh viện, Trúc Nhân không rời xa em. Anh đứng bên giường bệnh, tay nắm chặt tay em, không cho phép bản thân quay đi, không cho phép sự sợ hãi và hoảng loạn xâm chiếm nữa. Anh biết rằng dù cuộc sống có khó khăn thế nào, dù tình yêu của họ đã trải qua bao nhiêu thử thách, anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình.

Ánh đèn cấp cứu vẫn còn sáng dù đã hơn sáu tiếng trôi qua, Trúc Nhân ngồi phía bên ngoài như đang dần rơi vào hố sâu của tuyệt vọng vì nỗi sợ mất đi người mình yêu nồng nàn. Từng giờ từng phút trôi qua càng khiến anh trở nên suy sụp hơn, nhớ lại hình ảnh đầy máu của em nằm trên đường khiến nỗi sợ trong người anh càng dữ dội hơn. Anh ôm đầu gục mặt xuống băng ghế mà cầu nguyện:

"Nếu có phép màu, xin ông trời hãy cứu lấy em..."

Cạch

Bác sĩ cùng y tá bước ra bên cạnh là Ngọc Dương với ống truyền dịch và băng bó khắp người khiến Trúc Nhân không thể giữ bình tĩnh mà vội đến chỗ em nhưng bị bác sĩ cản lại. Ông ta nhẹ nhàng nói cho anh nghe về tình hình của em:

"Cậu Nhân này là ca sĩ nổi tiếng phải không? Người kia là người yêu của cậu à?"

"Vâng bác sĩ, em ấy sao rồi?"

"Cậu trai này tốt số, may mắn là bệnh nhân không bị chấn thương sọ não, chỉ bị gãy tay và nứt xương chân, xây xát ngoài da. Cậu chú ý chăm sóc cho bệnh nhân thật tốt, khi nào cậu ấy tỉnh lại hãy gọi tôi đến để kiểm tra nhé."

"Cảm ơn bác sĩ, tôi thực sự cảm ơn bác sĩ. Tạ ơn trời, em vẫn ở đây với anh..." - Trúc Nhân như trút được gánh nặng trên vai mà nhẹ nhõm vì Ngọc Dương vẫn còn bên anh.

"Hãy chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, khi hôn mê cậu ấy liên tục gọi tên cậu..."

.

"Anh Nhân..."

Ngọc Dương khẽ mở mắt, em chẳng tiếp nhận được thứ ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp vào mắt mình. Mãi mười lăm phút Dương mới mở được mắt mà nhìn xung quanh, cái mùi thuốc sát trùng sựt thẳng vào buồng phổi khiến Dương ngộp đi vì khó chịu. Em quay sang và thấy Trúc Nhân đang nằm gối đầu kế bên em, trên thân vẫn là áo sơ mi như lúc em gặp anh trên đường.

Anh đã ở bên em suốt thời gian em ngất đi sao...Trúc Nhân...

Dương đưa tay vuốt lấy mái tóc bồng bềnh của anh, Trúc Nhân cảm nhận được tóc mình có ai chạm vào liền tỉnh dậy và nhìn thấy em đang nhìn mình mà nở nụ cười. Nhân run rẩy mà nắm lấy tay em hôn vào môi mình mà bật khóc, khóc cho hết đi nỗi sợ phải xa em trước cánh cửa phòng cấp cứu, khóc cho hết sự sợ hãi khi nhìn thấy em nằm trên vũng máu trên đường....

Khi Ngọc Dương dần hồi phục, mắt em mở ra, nhìn thấy Trúc Nhân vẫn đứng đó, không rời, vẫn là người duy nhất em cần. Và ngay lúc ấy, không cần phải nói gì, tình yêu của họ lại bắt đầu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Anh sẽ không bao giờ bỏ em nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em."

Ngọc Dương chỉ có thể mỉm cười, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. "Em biết mà... em biết là anh sẽ quay lại..."

Trúc Nhân nắm tay em, mang theo cả lời hứa về một tương lai không có sự chia ly.

Và từ giây phút đó, không còn khoảng cách, không còn nỗi buồn không thể vượt qua, họ lại một lần nữa bên nhau. Tình yêu ấy, dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vẫn sẽ luôn là mãi mãi.

Trúc Nhân vẫn đứng bên cạnh giường bệnh, trong căn phòng sáng lòa ánh đèn trắng lạnh lẽo của bệnh viện. Mặc dù bên ngoài trời mưa rả rích, không khí vẫn nặng trĩu sự yên tĩnh như thể mọi thứ đều ngừng lại, chỉ còn lại những nhịp đập của trái tim anh và hơi thở yếu ớt của Ngọc Dương.

Anh không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc đó - khoảnh khắc khi anh nhận được tin nhắn từ em, và khi anh thấy em nằm bất động trên mặt đường. Trái tim anh như vỡ vụn ra, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Làm sao anh có thể bỏ qua em thêm một lần nữa?

Ngọc Dương khẽ cựa mình trong giấc ngủ, và đôi mắt em mở ra, chậm rãi. Đầu óc em mơ màng, rồi khi nhận ra Trúc Nhân đang đứng đó, vẫn không rời, cảm giác bình yên như một làn sóng ấm áp vỗ về em. Cảm giác ấy giống như một cái ôm vô hình, bao trùm lấy em.

"Anh... anh vẫn ở đây sao?" Ngọc Dương khẽ thì thầm, giọng nói yếu ớt nhưng đầy niềm tin.

Trúc Nhân gật đầu, không nói lời nào. Anh không khóc nấc như lúc nhìn thấy em tỉnh lại sau khi cấp cứu mà chỉ im lặng nắm lấy tay em, cảm nhận từng nhịp thở của em. Những ngày qua, anh không dám rời mắt khỏi em, sợ rằng nếu anh để em một mình, em sẽ không thể đứng dậy được nữa. Anh đã không thể bảo vệ em khi em cần anh nhất, nhưng giờ đây, anh sẽ không để em đi thêm một bước nào mà không có anh bên cạnh.

"Anh sẽ không đi đâu nữa, Dương à." Anh nói, giọng nghẹn lại. "Anh sẽ ở đây bên em, mãi mãi."

Ngọc Dương cố gắng mỉm cười, mắt em đẫm lệ. "Em biết mà... em biết anh sẽ không bỏ em..."

Anh vuốt nhẹ tóc em, cảm nhận sự yếu đuối trong từng cử động của em, nhưng cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ, kiên cường đã trở lại trong em. "Anh xin lỗi, Dương à. Anh xin lỗi vì đã để em một mình. Anh đã sai... Anh không thể để em phải chịu đựng nỗi đau này nữa."

Ngọc Dương lặng lẽ nhìn anh, và đôi môi em khẽ nhếch lên một nụ cười. "Em không trách anh, Trúc Nhân. Chúng ta đã đi qua nhiều điều, và em biết rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh luôn ở trong trái tim em."

Những lời nói của Ngọc Dương như làn gió vỗ về trái tim Trúc Nhân. Anh cảm nhận được sự tha thứ trong từng câu chữ của em, sự chấp nhận và tình yêu chưa bao giờ phai nhạt. Anh biết, họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần biết rằng, cuối cùng, họ đã tìm lại được nhau.

.

Sau khi Ngọc Dương hồi phục, những ngày tháng trôi qua như một dòng suối dịu dàng, êm ái. Cái cảm giác lo lắng, đau đớn trong đôi mắt Trúc Nhân dường như đã vơi đi phần nào, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn mất đi. Anh chăm sóc em từng chút một, không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì tình yêu mà anh luôn giấu kín trong lòng.

Ngọc Dương, sau khi trải qua cái chết hụt và những giờ phút tuyệt vọng, cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự quý giá của từng khoảnh khắc bên Trúc Nhân. Nhưng không chỉ có sự dịu dàng, sự quan tâm của anh làm em ấm lòng, mà còn vì những lời hứa thầm lặng mà anh trao cho em. Anh sẽ không bao giờ để em rời xa nữa, không bao giờ bỏ em lại phía sau trong cuộc đời đầy sóng gió này.

Một buổi chiều, khi những tia nắng chiều còn sót lại vương vấn trên mặt đất, Ngọc Dương ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, theo dõi những đám mây trôi nhẹ nhàng qua bầu trời. Cảm giác bình yên chưa bao giờ đến với em nhiều như vậy. Trúc Nhân đang ở bên cạnh, anh không rời đi nữa. Và em biết rằng, dù có thế nào, họ sẽ luôn bên nhau.

"Anh Nhân..." Ngọc Dương thì thầm, giọng yếu ớt, như một câu hỏi nhưng cũng như một lời khẳng định. "Em vẫn còn sợ... sợ rằng mọi thứ sẽ lại rạn nứt như lần trước. Em sợ mình sẽ lại mất anh."

Trúc Nhân ngồi xuống bên cạnh em, đôi mắt anh dịu dàng nhìn vào mắt em, không chút do dự. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Ngọc Dương, như thể muốn xoa dịu những nỗi lo trong em. Anh cười, một nụ cười tràn đầy sự an ủi.

"Dương à..." anh bắt đầu, giọng anh trầm ấm và đầy chắc chắn. "Lần này anh không bao giờ buông tay em nữa. Anh đã học được rằng tình yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự tôn trọng, là sự chăm sóc và không bao giờ rời xa khi em cần anh nhất. Em phải tin vào điều đó."

Ngọc Dương nhìn anh, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không phải vì nỗi đau mà vì sự cảm động. Tình yêu của anh dành cho em, sự kiên định của anh, làm em cảm thấy như mình đã tìm lại được chính mình. Những lời nói ấy, không phải chỉ là những câu hứa hẹn, mà là lời thề chắc chắn nhất mà anh có thể đưa ra.

"Em tin anh" Ngọc Dương mỉm cười, nụ cười này thật nhẹ nhàng, ấm áp. "Em chỉ cần anh ở đây, bên em."

Và từ đó, mỗi ngày trôi qua, Trúc Nhân và Ngọc Dương lại một lần nữa chứng minh tình yêu của họ là vĩnh cửu. Họ đã cùng nhau vượt qua những thử thách trong cuộc sống, từ những cuộc chia ly đến những nỗi sợ hãi không tên, từ những lời hờ hững đến những giây phút đắm say trong vòng tay nhau.

Thậm chí, khi công việc và những trách nhiệm khác bắt đầu chiếm lấy phần lớn thời gian của Trúc Nhân, Ngọc Dương vẫn không bao giờ cảm thấy cô đơn. Mỗi khi anh phải đi công tác dài ngày, chỉ cần một cuộc gọi hay một tin nhắn, anh sẽ luôn làm cho em cảm thấy như anh đang ở ngay bên cạnh, dù xa cách về mặt thể xác.

Những buổi tối trăng sáng, khi cả hai ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện đời thường, những dự định cho tương lai, tình yêu của họ càng trở nên vững chãi hơn. Những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, những cử chỉ âu yếm làm tăng thêm sức mạnh cho mối quan hệ này. Trúc Nhân không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn đồng hành, người anh em mà Ngọc Dương có thể tin tưởng vào mọi lúc mọi nơi.

Một buổi chiều mùa thu, khi những cơn gió se lạnh bắt đầu thổi qua cửa sổ, Ngọc Dương lại ngồi bên cạnh Trúc Nhân, tay trong tay, và nhìn về phía chân trời nơi ánh hoàng hôn dần tắt. Trái tim em tràn ngập sự thanh thản.

"Anh à..." Ngọc Dương bắt đầu, giọng anh thỏ thẻ, "Mình đã qua những ngày tháng khó khăn, giờ đây, em chỉ mong rằng mình có thể sống những ngày yên bình bên nhau, như thế này mãi mãi."

Trúc Nhân nhìn em, đôi mắt anh lấp lánh sự yêu thương, không một chút do dự. Anh nhẹ nhàng nâng cằm Ngọc Dương lên, nhìn sâu vào mắt em.

"Chúng ta sẽ có những ngày bình yên, Dương à. Anh hứa với em, dù có bất kỳ thử thách nào đến, anh vẫn sẽ ở bên em. Mỗi ngày bên em là một ngày anh muốn trân trọng."

Và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như tĩnh lặng. Chỉ có họ, chỉ có tình yêu trong không gian ấm áp, nơi không có khoảng cách, không có sự chia ly. Đó là khoảnh khắc hai trái tim thực sự hòa làm một.

Ngày qua ngày, họ tiếp tục bước đi bên nhau, mỗi ngày là một chương mới trong câu chuyện tình yêu của Trúc Nhân và Ngọc Dương. Một tình yêu không chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn trong những thử thách, những giây phút phải đối mặt với khó khăn, những lần hai người cần nhau nhất. Và mặc dù cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, tình yêu của họ, như một ánh sáng dịu dàng trong đêm tối, sẽ mãi mãi là nguồn động lực để họ vượt qua mọi thử thách, để họ luôn bên nhau, không bao giờ rời xa.

Dù có những lúc, khi trái tim họ đầy những nỗi sợ hãi và những bất an, họ luôn tìm thấy nhau, và trong những lần ấy, tình yêu không còn là sự tự hỏi liệu nó có đủ mạnh mẽ, mà là một lời thầm thì vào đêm tối: "Anh sẽ luôn ở đây. Mãi mãi."

Tình yêu ấy, vững chãi và ấm áp như mùa xuân, sẽ tiếp tục nở rộ trong từng khoảnh khắc của đời sống, cho đến khi nào họ không còn có thể yêu thêm ai nữa ngoài nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro