chàng thơ xứ Huế
Người ta nói, có những cuộc gặp gỡ khắc vào tim cả đời, để rồi khi chia xa, chỉ còn nỗi nhớ vắt ngang qua từng mùa thương nhớ. Ngọc Dương là cơn gió nhẹ, còn Trúc Nhân – dáng hình quen thuộc giữa phố thị, lại là người giữ từng kỷ niệm của gió trong những ngày ngả nghiêng ký ức.
Họ từng yêu nhau, như hoa nở rộ trong những buổi chiều đầy gió. Bầu trời năm ấy nhuốm màu thanh xuân, thơ ngây và dịu dàng đến nao lòng. Nhưng cuộc đời đâu chỉ có những ngày trời xanh. Những hiểu lầm, tổn thương nhỏ bé như hạt bụi dần tích tụ, hóa thành vết rạn không cách nào hàn gắn. Ngày Ngọc Dương rời đi, bầu trời Huế đầy nắng, nhưng lòng Trúc Nhân lại âm u như sắp đổ cơn mưa.
Trời chiều cuối đông, bầu không khí lạnh se sắt cuộn lấy từng cơn gió thổi qua. Trúc Nhân đứng dưới hàng cây trước quán cà phê cũ, nơi từng là chốn quen thuộc của cả hai. Ngón tay anh siết nhẹ lấy vạt áo khoác, ánh mắt hướng vào khung cửa sổ, nơi Ngọc Dương đang ngồi lặng lẽ, đôi mắt khẽ nhắm như chìm vào điệu nhạc du dương của Chàng thơ xứ Huế đang vang lên.
"Ngả nghiêng cho đời ngẩn ngơ
Ngả nghiêng nét đẹp Chàng thơ
Ngả nghiêng thấy hoa cười với ai..."
Năm năm. Thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ, nhưng cũng đủ ngắn để những ký ức cũ chưa kịp nhạt phai. Ngày ấy, Ngọc Dương là cả thế giới của anh, là ánh sáng dẫn lối qua những ngày u tối nhất. Nhưng họ đã rời xa nhau, vì điều gì, có lẽ chính họ cũng không rõ nữa.
Bên trong quán, Ngọc Dương mở mắt, ánh nhìn vô tình chạm vào anh. Thời gian dường như ngưng đọng. Trái tim anh khẽ lỡ một nhịp, còn Ngọc Dương chỉ khẽ cười – nụ cười mà anh đã từng yêu biết mấy, giờ đây lại xa lạ đến nghẹn ngào.
"Anh đến từ bao giờ?" Giọng em vẫn dịu dàng, nhưng pha chút dè chừng.
"Vừa đủ để thấy em vẫn đẹp như ngày đó..." Trúc Nhân khẽ đáp, giọng anh trầm hơn, mang theo chút vị cay của những ngày tháng cũ.
Họ ngồi đối diện nhau, cách nhau chỉ một chiếc bàn nhỏ, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ như cả đại dương mênh mông. Cả hai im lặng hồi lâu, như đang chờ ai đó phá vỡ những lớp kỷ niệm cũ nát, đã đóng bụi suốt năm năm qua.
"Chuyện nơi đây cánh thiên di mỏng manh
Kìa ai hay Chàng thơ ấy lạc giữa đời..."
"Anh đã rời đi vội vàng như cánh thiên di mùa gió, em tưởng anh chẳng bao giờ quay lại."
"Anh không nghĩ mình sẽ quay về... cho đến khi nhận ra mình chẳng thể nào quên được em."
"Nhưng năm năm qua, em đã học cách sống không có anh."
Ngọc Dương nói, giọng em không hề run, nhưng trong ánh mắt ấy là cả một bầu trời giông bão.
Năm năm trước, họ chia tay vì những giấc mơ khác biệt. Ngọc Dương muốn đi xa, chinh phục những chân trời mới, còn Trúc Nhân muốn bám rễ ở Sài Gòn – nơi chứa đầy những hoài niệm. Những cuộc cãi vã nho nhỏ rồi hóa lớn dần, lời yêu thương dần lạc lối giữa áp lực và kỳ vọng. Ngày cuối cùng, Ngọc Dương đã bước đi, không ngoảnh lại, còn Trúc Nhân chỉ biết lặng lẽ nhìn theo.
"Anh cứ nghĩ... chúng ta chỉ cần yêu nhau là đủ."- "Nhưng không đủ."
Ngọc Dương cắt ngang, mắt em ngước nhìn anh, sâu thẳm như biển đêm Phan Thiết. "Chúng ta đều quá bướng bỉnh để thừa nhận rằng tình yêu đôi khi cũng cần sự hy sinh. Em đã không thể ở lại, còn anh không thể theo em đi."
Gió thổi qua khung cửa sổ, cuốn theo mùi hương quen thuộc của biển.
Trúc Nhân khẽ nhắm mắt. Bỗng, một câu thơ xưa cũ vang lên trong đầu anh, như tiếng gọi từ quá khứ:
"Thuyền đi để bến đứng sầu
Bến đi để nước lên màu cô liêu."
"Em có hạnh phúc không?"
Trúc Nhân hỏi, cố che giấu sự run rẩy trong giọng nói.
Ngọc Dương lặng thinh một lúc lâu. "Có những ngày em thấy mình như một cánh thiên di, bay mãi nhưng không biết đâu là bến đỗ. Và cũng có những ngày em nhớ anh đến quay quắt, nhưng không dám ngoảnh lại, vì sợ anh đã quên mất em rồi."
"Này gió kể ai nghe nơi đây lạ thay
Chuyện nơi đây cánh thiên di mỏng manh..."
Ánh mắt họ chạm nhau lần nữa. Giây phút ấy, Trúc Nhân biết rằng, dù năm năm đã trôi qua, trái tim anh vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nhìn em. Và có lẽ, tình yêu đó chưa bao giờ thực sự rời xa.
"Ngọc Dương..." Anh nắm lấy bàn tay em, đôi bàn tay từng ấm áp, giờ đây sao lại lạnh thế này. "Chúng ta bắt đầu lại được không? Không phải để sửa chữa quá khứ, mà để viết tiếp tương lai."
Ngọc Dương không trả lời ngay. Gió thổi qua, mang theo hương sen nhẹ nhàng len vào giữa họ. Một giọt nước mắt khẽ rơi trên má em, rồi nhanh chóng tan biến, như những gì đã qua.
"Em không biết tương lai sẽ ra sao..." Em ngước nhìn anh, giọng nói nhẹ như một lời thì thầm. "Nhưng nếu là anh, em muốn thử thêm một lần nữa."
"Này gió đẩy đưa hương sen tóc chàng buông
Nhẹ nhàng thương ai chốn này
Ngả nghiêng điệu nam ai kể chuyện Chàng thơ..."
Năm năm chia xa, tưởng chừng như đã đi lạc mất nhau mãi mãi. Nhưng hóa ra, trái tim họ vẫn chưa từng lạc nhịp. Và lần này, họ chọn ở lại.
.
Năm năm trước – ngày Ngọc Dương rời đi.
Sài Gòn hôm ấy lặng lẽ, mưa không lớn, nhưng rả rích từ sáng đến chiều.
Ngọc Dương bước ra khỏi căn phòng đầy ắp kỷ niệm, vali trên tay nặng trĩu không phải vì hành lý mà vì những gì em buộc phải để lại: Một người đàn ông từng là cả thế giới của mình.
"Anh không giữ em lại sao?"
"Nếu giữ em lại mà làm em khổ, anh không đành."
Lời cuối cùng ấy như nhát dao khứa sâu vào trái tim của cả hai. Ngọc Dương quay đi thật nhanh, không để anh thấy đôi vai mình run rẩy. Nhưng bước chân mỗi lúc một chậm hơn, bởi mỗi bước là một mảnh vỡ của trái tim rơi xuống, vang lên khe khẽ giữa cơn mưa chiều.
Ba tháng sau khi chia tay, Trúc Nhân rơi vào khoảng trống vô tận.
Anh vẫn đi làm, vẫn gặp gỡ bạn bè, nhưng nụ cười ngày càng ít xuất hiện trên môi. Đêm về, anh ngồi trước bàn, mở bản nhạc Chàng thơ, để tiếng hát lấp đầy căn phòng trống rỗng, như thể nó có thể xoa dịu nỗi cô đơn đang gặm nhấm từ bên trong.
"Ngả nghiêng cho đời ngẩn ngơ
Ngả nghiêng nét đẹp Chàng thơ..."
Cứ thế, những đêm không ngủ kéo dài thành tuần, rồi thành tháng. Trúc Nhân từng nghĩ mình sẽ ổn, rằng thời gian sẽ giúp anh quên. Nhưng anh đã nhầm. Thời gian chỉ làm nỗi nhớ thêm khắc sâu, mỗi góc phố, mỗi quán quen đều trở thành chiếc hộp kỷ niệm, chứa đầy bóng dáng của Ngọc Dương.
Có những đêm anh lặng lẽ lái xe đến Phan Thiết, chỉ để ngồi bên bờ biển vắng, nghe tiếng sóng vỗ và hít thật sâu mùi gió biển quen thuộc. Đó là cách duy nhất anh cảm thấy gần em hơn – qua làn gió mang hương vị của em, của những ngày tháng thanh xuân ngọt ngào.
.
Ngọc Dương thì sao?
Những ngày đầu tiên ở Hà Nội, em lao vào công việc như một cách để quên đi mọi thứ. Em đã có những thành công, trở thành người được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng mỗi tối về, em vẫn cảm thấy trống trải lạ thường.
Đôi lần, em cầm điện thoại lên, gõ từng chữ, rồi lại xóa đi.
"Anh ổn không?"
"Em nhớ anh..."
"Chúng ta có thể bắt đầu lại không?"
Những tin nhắn ấy chưa bao giờ được gửi đi. Em sợ phá vỡ những gì anh đang cố gắng xây dựng sau khi em rời đi. Sợ anh đã quên mất em, và lời nhắn đó chỉ làm tất cả thêm nặng nề.
"Chuyện nơi đây cánh thiên di mỏng manh
Kìa ai hay Chàng thơ ấy lạc giữa đời..."
Có những ngày em đi ngang những con phố, bỗng thấy một dáng người quen thuộc, và tim em thắt lại. Em đuổi theo, nhưng khi đến gần mới nhận ra rằng đó không phải anh.
Nụ cười gượng gạo, em tự nhủ: "Chỉ là anh đã không còn ở đây nữa..."
Năm năm trôi qua như thế, cả hai sống trong sự song hành đầy mâu thuẫn giữa quên và nhớ.
.
Quay trở lại hiện tại – quán cà phê cũ.
Ngọc Dương nhìn vào đôi mắt của Trúc Nhân, đôi mắt chứa đầy những ký ức mà em đã từng cố quên. Một giọt cà phê rơi chậm xuống đáy cốc, như đo thời gian đang trôi giữa họ.
"Anh đã từng muốn quên em..." Trúc Nhân cười nhẹ, giọng anh trầm và khàn. "Nhưng càng cố quên, anh lại càng nhớ. Anh đã cố sống tốt, nhưng rồi nhận ra rằng, sống tốt cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh."
Ngọc Dương lặng người, nước mắt không kìm được nữa mà khẽ rơi.
"Em cũng vậy... Nhưng em sợ mình làm tổn thương anh lần nữa. Sợ mình lại ích kỷ, lại không thể yêu anh một cách trọn vẹn."
"Vậy thì lần này... hãy cùng nhau học cách yêu lại từ đầu. Chậm rãi thôi, không cần hoàn hảo, chỉ cần đừng buông tay nữa."
Trúc Nhân siết chặt lấy tay em, ánh mắt anh như muốn giữ em mãi mãi ở bên cạnh.
"Này gió đẩy đưa hương sen tóc chàng buông
Nhẹ nhàng thương ai chốn này
Ngả nghiêng điệu nam ai kể chuyện Chàng thơ..."
Lần này, không còn những giấc mơ đơn độc. Họ sẽ viết tiếp câu chuyện còn dang dở – không phải để sửa chữa quá khứ, mà để cùng nhau tạo ra một tương lai mới. Một tương lai không hoàn hảo, nhưng là của riêng họ.
Ngọc Dương khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn ngân ngấn nước.
"Vậy... lần này chúng ta sẽ chậm rãi thôi, anh nhé. Em không muốn làm vỡ thêm bất cứ điều gì nữa."
Trúc Nhân mỉm cười. Đó là nụ cười dịu dàng mà em đã từng say đắm, giờ đây lại xuất hiện, như ánh nắng sau những ngày dài bão giông.
"Anh hứa. Chỉ cần em ở lại, chúng ta có thể bắt đầu lại từ những điều nhỏ nhất."
Gió bên ngoài khẽ lay động rèm cửa. Tiếng chuông gió leng keng hòa vào bản nhạc vẫn đang ngân vang những giai điệu cuối cùng của Chàng thơ xứ Huế.
"Nhẹ nhàng thương ai chốn này
Ngả nghiêng điệu nam ai kể chuyện Chàng thơ..."
Ngọc Dương nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi bầu trời xám xịt đã nhường chỗ cho ánh sáng nhạt màu của hoàng hôn. Bầu trời ấy giống như trái tim em—cuối cùng cũng tìm được một khoảng bình yên sau những ngày dài giông bão.
"Anh còn thích biển không?" Ngọc Dương bỗng hỏi, giọng nhẹ như một làn khói mỏng.
"Vẫn thích... Nhưng chẳng có biển nào khiến anh thấy yên lòng như bờ biển Phan Thiết, nơi có em."
Ngọc Dương khẽ cười, đầu hơi nghiêng nghiêng, một nét dịu dàng quen thuộc.
"Vậy thì... cuối tuần này, mình về Phan Thiết nhé? Chỉ hai chúng ta, như ngày trước."
Trúc Nhân gật đầu, nắm lấy tay em, xiết nhẹ. Không cần nói thêm lời nào nữa. Đôi tay ấy đã xa cách suốt năm năm, giờ đây lại đan vào nhau, như chưa từng rời bỏ.
Bên ngoài, hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa cuối đông, ánh sáng nhảy múa trên những mái ngói cũ kỹ của con phố nhỏ.
Một chương mới đã bắt đầu. Lặng lẽ, nhưng đầy hứa hẹn.
"Thương nhớ thương..."
.
Phan Thiết, cuối tuần ấy.
Sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ cát trắng, để lại những dấu chân nhỏ xíu rồi nhanh chóng tan biến. Ngọc Dương đứng bên bờ biển, để gió cuốn qua tóc, mang theo vị mặn của biển quê nhà. Cảnh sắc vẫn yên bình như năm xưa, chỉ có lòng người đã khác.
Trúc Nhân bước đến bên em, tay cầm hai cốc cà phê nóng. Anh chìa một cốc cho em, giọng trầm ấm vang lên giữa tiếng sóng:
"Em vẫn uống không đường, đúng không?"
Ngọc Dương khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy. Những ngón tay khẽ chạm nhau, làn hơi ấm lan tỏa trong không gian se lạnh của buổi chiều cuối đông.
"Anh còn nhớ rõ quá..." Ngọc Dương cười nhẹ, đôi mắt long lanh như phản chiếu cả bầu trời xanh thẳm trước mặt.
"Làm sao mà anh quên được." Trúc Nhân nhìn thẳng vào mắt em, không hề né tránh. "Những điều thuộc về em, dù nhỏ nhất, anh vẫn luôn ghi nhớ."
Gió thổi qua, từng đợt sóng nối tiếp nhau như nhịp thở của biển cả.
Ngọc Dương hít thật sâu, như muốn ôm trọn lấy bầu không khí quen thuộc của quê hương.
"Anh biết không? Năm năm qua, mỗi khi thấy lòng mình chông chênh, em lại nghĩ đến biển. Chỉ cần nhắm mắt lại, em có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ và mùi gió biển, như một lời nhắc nhở rằng em vẫn còn một nơi để trở về."
"Vậy từ giờ, em không cần chỉ nghĩ đến biển nữa." Trúc Nhân tiến lại gần, giọng anh trầm và chắc chắn. "Em đã có anh. Anh sẽ là nơi em có thể quay về, bất cứ lúc nào."
Ngọc Dương ngước nhìn anh, đôi mắt trong veo, lấp lánh niềm tin vừa tìm lại được.
"Anh hứa nhé?"
Trúc Nhân không nói gì, chỉ gật đầu và nắm lấy tay em, xiết nhẹ. Cả hai bước chậm rãi dọc bờ biển, mặc cho sóng vỗ vào chân, để lại dấu chân song song kéo dài đến tận chân trời xa xăm. Trái tim của họ, sau bao năm xa cách, giờ đây đã tìm được nhịp đập chung.
Hoàng hôn đổ xuống, phủ ánh vàng rực rỡ lên mặt biển. Những con sóng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, như ngàn viên pha lê đang nhảy múa. Ngọc Dương ngả đầu lên vai Trúc Nhân, để mặc thời gian trôi chậm lại giữa không gian yên bình ấy.
"Em tin lần này, chúng ta sẽ hạnh phúc."
"Anh cũng vậy... Vì lần này, chúng ta đã học cách trân trọng nhau hơn."
Gió vẫn thổi, biển vẫn vỗ sóng, và hai trái tim từng lạc mất nhau giờ đây đã thực sự tìm về bên nhau.
Trời dần tối, biển khoác lên mình tấm áo màu xanh thẫm, chỉ còn ánh đèn từ những con thuyền ngoài khơi nhấp nháy như vì sao xa. Sóng vẫn vỗ đều, hòa vào tiếng gió tạo nên bản hòa ca không lời của đêm Phan Thiết.
Ngọc Dương và Trúc Nhân ngồi trên bờ cát, lặng lẽ nhìn xa xăm. Giữa khoảng không mênh mông ấy, họ chẳng cần nói thêm gì, vì mọi lời đã được cất giữ trong cái nắm tay ấm áp.
Ngọc Dương bất chợt lấy từ trong túi áo ra một chiếc vỏ sò nhỏ, cũ kỹ nhưng vẫn còn giữ được nét óng ánh của biển.
"Anh còn nhớ cái này không?" Em mỉm cười, đưa chiếc vỏ sò lên trước ánh trăng.
Trúc Nhân đón lấy, ngắm nghía nó dưới ánh sáng mờ ảo. Đó là chiếc vỏ sò anh từng nhặt được trong chuyến đi biển đầu tiên của cả hai, ngày em nói rằng biển là nơi giữ mọi điều ước.
"Em đã giữ nó suốt năm năm qua..." Ngọc Dương khẽ nói, giọng em nhẹ như gió thoảng. "Mỗi khi thấy nhớ anh, em lại cầm nó lên và ước rằng... một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở đây."
Trúc Nhân không trả lời ngay, anh chỉ siết chặt chiếc vỏ sò trong tay, như muốn khắc ghi từng lời của em. Sau một lúc, anh cúi xuống, đặt chiếc vỏ sò vào lòng bàn tay em, rồi nắm lại thật chặt.
"Giờ thì chúng ta không cần ước nữa. Mọi điều ước đã thành sự thật rồi."
Một vì sao bỗng lóe sáng trên bầu trời, phản chiếu xuống mặt biển tĩnh lặng.
Ngọc Dương tựa đầu lên vai anh, khẽ nhắm mắt, nghe tiếng sóng dịu dàng vỗ về. Lần đầu tiên sau nhiều năm, trái tim em nhẹ bẫng, không còn nỗi chông chênh nào níu giữ.
Phía xa, biển vẫn hát khúc ca của mình. Và giữa khung trời đêm dịu dàng ấy, hai bóng người ngồi cạnh nhau, tay nắm tay, như chưa từng rời xa.
Gió thì thầm với biển, biển kể chuyện với sao trời. Và trong bản tình ca ấy, Ngọc Dương và Trúc Nhân đã tìm được hạnh phúc của riêng mình – vững bền như sóng biển, dịu dàng như ánh trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro