bình yên [1]
Trời Sài Gòn vào thu, ánh nắng trải dài trên những con đường rợp bóng cây, dịu dàng nhưng vẫn còn chút oi bức cuối hè. Trên giảng đường khoa Mỹ thuật, không khí vẫn luôn đặc quánh mùi màu vẽ, giấy phác thảo và gỗ bút chì.
Lớp học rộng lớn chìm trong sự tập trung. Tiếng bút lướt nhẹ trên giấy, tiếng cọ chạm vào bảng vẽ tạo thành một bản giao hưởng dịu dàng. Từng nét chì, từng đường cọ vẽ nên những mảnh ghép nhỏ của thế giới nghệ thuật.
Giảng viên Nguyễn Trúc Nhân đứng trước lớp, đôi mắt nâu thẫm trầm mặc quan sát.
Hôm nay, anh vẫn như mọi khi—chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên đến khuỷu để lộ làn da săn chắc với vài vệt mực lấm tấm. Chiếc đồng hồ kim loại trên cổ tay anh ánh lên tia sáng mờ mỗi khi anh cử động. Trong ánh mắt sinh viên, Trúc Nhân là một giảng viên trẻ tuổi nhưng khó gần. Anh không nói nhiều, không cười xã giao, cũng chẳng mấy khi dành sự kiên nhẫn cho những ai thiếu nghiêm túc với bộ môn anh giảng dạy.
Nhưng hôm nay, trong một giây phút ngắn ngủi, ánh mắt anh khựng lại.
Ở một góc gần cửa sổ, một gương mặt lạ lẫm hiện ra giữa những sinh viên quen thuộc.
Nguyễn Ngọc Dương, năm hai khoa Mỹ Thuật.
Cái tên xa lạ nhưng ngay lập tức khắc sâu vào tâm trí anh.
Ngọc Dương ngồi đó, dáng vẻ lặng lẽ nhưng không hề né tránh. Đôi mắt em chạm vào ánh nhìn của anh—một đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm, mang theo một chút gì đó tĩnh lặng hơn tuổi hai mươi của mình.
Em không có sự vội vã hay căng thẳng như những sinh viên khác khi lần đầu học lớp của Trúc Nhân. Không bồn chồn, không nôn nóng thể hiện bản thân. Chỉ lặng lẽ, kiên nhẫn như thể đang đợi một điều gì đó.
Trúc Nhân bước đến gần, đôi giày da phát ra tiếng vang nhỏ trên sàn gỗ.
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút lạnh lùng đặc trưng:
"Bài tập đầu tiên của lớp tôi là vẽ lại một điều gì đó khiến em cảm thấy an toàn nhất."
Ngọc Dương ngẩng lên, chậm rãi tiếp nhận câu nói ấy.
Khoảnh khắc đó kéo dài hơn mức cần thiết.
Em không lên tiếng ngay. Thay vào đó, đôi mắt em lặng lẽ quan sát người giảng viên trẻ đứng trước mặt mình—chiếc nhẫn bạc đơn giản trên ngón tay thon dài, cách anh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình thản nhưng ẩn chứa sự khó gần.
Ánh mắt em trượt từ gương mặt sắc nét của anh đến đôi mắt sâu thẳm ấy.
Lạnh lùng. Xa cách.
Nhưng lại mang theo một cảm giác rất quen thuộc.
Giống như một bức tranh đã từng được vẽ trong tiềm thức, chỉ là chưa bao giờ được hoàn thiện.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ngọc Dương cảm thấy nhịp tim mình lệch một nhịp.
Trúc Nhân cũng không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ nhìn em, rồi quay đi, để lại em với bài tập và một câu hỏi bỏ ngỏ.
Nhưng lúc anh bước đi, nơi khóe môi anh khẽ cong lên một đường cong mờ nhạt—một nụ cười rất nhẹ, đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra.
Lần đầu tiên sau nhiều năm đứng lớp, anh cảm thấy mình vừa tìm thấy một màu sắc rất khác biệt giữa thế giới hội họa này.
Màu sắc mang tên em.
.
.
.
Từ sau ngày hôm đó, ánh mắt Trúc Nhân thỉnh thoảng dừng lại nơi góc lớp nơi em ngồi.
Không quá lộ liễu, không quá rõ ràng, nhưng là một sự quan tâm tinh tế.
Là những lần anh bước chậm lại khi đi ngang bàn em, liếc nhìn nét vẽ trên giấy. Là những lần anh đưa cho em một cây cọ tốt hơn khi thấy em dùng cọ cũ mòn, không nói gì, chỉ đơn giản đặt cây cọ mới xuống rồi rời đi.
Là những lần anh đứng lặng lẽ sau lưng em, mắt dừng lại trên những nét phác họa mà em đang tỉ mỉ hoàn thành, rồi khẽ nghiêng người, giọng trầm lắng nhưng không kém phần nghiêm túc:
"Em có thể đẩy độ chuyển sáng tối lên một chút."
Cũng là những lần em ngập ngừng nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cảm giác có một thứ gì đó khác biệt đang nhen nhóm trong lòng mình.
Trúc Nhân không phải kiểu giảng viên dễ gần. Anh không mấy khi nói chuyện với sinh viên ngoài những vấn đề liên quan đến bài giảng. Dưới mắt nhiều người, anh nghiêm túc, lạnh lùng, khó tiếp cận.
Nhưng với Ngọc Dương, mọi thứ dường như không hẳn là như vậy.
Anh không phải kiểu người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng từng cử chỉ nhỏ lại tinh tế đến mức em không thể nào không nhận ra.
Những lúc em lúng túng tìm màu vẽ trong túi mà không biết rằng đã vô tình đánh rơi ở đâu đó, chỉ để lát sau, nó xuất hiện ngay trên bàn em một cách kỳ lạ - với một ánh nhìn thoáng qua từ phía bục giảng.
Tất cả những điều đó, dù không ai khác trong lớp nhận ra, nhưng với em, nó là những dấu hiệu rõ ràng nhất.
Trúc Nhân không đối xử với em như với những sinh viên khác.
Một buổi chiều, khi sinh viên trong lớp đã gần rời hết, Ngọc Dương vẫn còn loay hoay với bài vẽ của mình. Ánh hoàng hôn len qua cửa kính, phủ lên người em một thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng bút chì sột soạt trên giấy và hơi thở khe khẽ của em.
Trúc Nhân đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, bất giác dừng lại.
Anh không định nán lại lâu, nhưng rồi chân lại tự động bước về phía em.
Em không để ý đến sự có mặt của anh, hoặc có lẽ em không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này. Mãi đến khi bóng anh đổ xuống trang giấy của em, em mới ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên.
Trúc Nhân không nói gì ngay. Anh chỉ đứng đó, nhìn vào bức vẽ của em - một góc phố nhỏ dưới ánh đèn vàng, có một người đàn ông đứng một mình bên lề đường, bóng dáng chìm trong màn đêm.
Anh lặng lẽ quan sát, rồi đột nhiên cất giọng, thấp và trầm như một lời tự vấn:
"Lần đầu tiên em cảm thấy an toàn là khi nào?"
Câu hỏi bất ngờ khiến em sững lại. Ngọc Dương đặt bút xuống, chậm rãi ngước lên nhìn anh. Ánh mắt em trong veo, như phản chiếu ánh chiều tà ngoài cửa sổ.
Anh đứng đó, bóng dáng cao lớn như hòa cùng sắc hoàng hôn nhạt dần.
Câu hỏi ấy... không giống với những gì một giảng viên bình thường sẽ hỏi sinh viên của mình. Một lát sau, em mới khẽ mỉm cười, giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là một lời thì thầm:
"Là khi em ở cạnh người khiến em muốn dựa vào."
Tim Trúc Nhân khẽ rung lên.
Anh không đáp, nhưng bàn tay đang đút trong túi áo siết nhẹ lại.
Có những khoảnh khắc không cần nói ra, nhưng bản thân nó đã đủ để khiến hai người nhận ra điều gì đang xảy ra. Từ rất lâu rồi, anh chưa từng để ai chạm vào khoảng không riêng tư của mình.
Vậy mà một câu nói của em, lại có thể khiến anh dao động. Tối hôm đó, khi bước ra khỏi phòng vẽ, anh vẫn không thôi nghĩ về câu nói ấy. Và từ giây phút đó trở đi, anh biết mình đã không thể nào đối xử với em như một sinh viên bình thường nữa.
Em đã bước vào thế giới của anh, dù cả hai vẫn chưa ai dám gọi tên thứ cảm xúc này.
.
.
.
Tối hôm đó, trời đổ cơn mưa lớn.
Cơn mưa xối xả dội xuống những mái hiên, phủ một màu xám trầm mặc lên cả khuôn viên trường đại học. Ngọc Dương che vội túi xách trước ngực, chạy nhanh ra khỏi khu giảng đường. Nhưng khi vừa đến cổng, em chợt khựng lại - một cảm giác lạ len lỏi trong lòng.
Sổ phác thảo, em đã để quên quyển sổ ấy trên bàn vẽ.
Trong giây lát, em do dự. Ngoài trời mưa đang rất lớn, mà khu giảng đường chắc cũng đã đóng cửa. Nhưng rồi, nỗi lo lắng về những bản vẽ chưa hoàn thành chiến thắng tất cả. Em quay đầu, chạy ngược lại, để mặc nước mưa thấm dần vào áo.
Cánh cửa phòng học vẫn mở.
Bên trong, ánh đèn vàng vọt hắt ra một khoảng sáng ấm áp giữa màn đêm lạnh lẽo. Em ngỡ rằng nơi đó đã trống không. Nhưng không - vẫn có một người ở lại.
Giảng viên Nhân.
Anh ngồi trên bàn giáo viên, áo sơ mi xắn tay đến khuỷu tay, một tay cầm cọ vẽ lên khung tranh lớn đặt trước mặt. Mái tóc hơi rũ xuống, ánh sáng dịu nhẹ phủ lên đường nét gương mặt, khiến cả người anh chìm trong một vẻ tĩnh lặng khó diễn tả.
Anh tập trung đến mức không nhận ra có người đứng nhìn.
Ngọc Dương bất giác dừng lại trước cửa, không nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấy. Ánh mắt em lướt qua khung tranh trước mặt anh - một bức vẽ dang dở, đường nét dứt khoát nhưng lại nhuốm một chút trầm buồn.
Trúc Nhân không vẽ phong cảnh.
Anh vẽ một người.
Một dáng người nhỏ nhắn đứng dưới cơn mưa, ôm chặt lấy chính mình. Gương mặt ấy chưa hoàn thiện, nhưng Ngọc Dương có thể cảm nhận được sự cô độc toát ra từ từng nét cọ.
Mãi đến khi em vô thức bước gần hơn, Trúc Nhân mới chợt nhận ra sự có mặt của em.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm.
"Em quay lại làm gì?" Giọng anh trầm nhưng không hẳn là lạnh lùng như thường ngày.
Ngọc Dương khẽ giơ quyển sổ lên, mái tóc còn đọng nước mưa, đôi mắt trong veo như phản chiếu ánh sáng nơi phòng vẽ. "Lấy cái này."
Trúc Nhân gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn chưa dời khỏi em.
Dưới ánh đèn phòng vẽ, từng đường nét của em đều trở nên rõ ràng hơn. Mái tóc ẩm ướt khiến những sợi nhỏ dính vào trán, hàng mi dài còn đọng vài giọt nước mưa. Chiếc áo sơ mi mỏng hơi dính vào da, lộ ra bờ vai gầy và xương quai xanh mờ nhạt.
Giây phút ấy, anh biết mình đã lỡ nhìn lâu hơn cần thiết.
Ngọc Dương chớp mắt, khẽ nghiêng đầu. "Thầy vẽ gì vậy?"
Trúc Nhân không đáp ngay. Anh chỉ im lặng trong thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng đặt cọ xuống bàn. Một tay anh chống lên cằm, nhìn em với ánh mắt khó đoán.
"Một người mà tôi vô thức muốn vẽ."
Giọng anh nhẹ như một lời tự vấn, nhưng lại đủ sức khiến tim Ngọc Dương khẽ loạn nhịp. Em không hỏi thêm. Chỉ đơn giản đứng đó, để mặc cho bầu không khí yên lặng bao trùm giữa hai người.
Cơn mưa bên ngoài vẫn rơi đều, nhưng trong căn phòng nhỏ này, có một thứ cảm xúc khác đang dần hình thành.
Một thứ cảm xúc mà cả hai đều chưa dám gọi tên.
Những ngày sau đó, Ngọc Dương bắt đầu nhận ra có điều gì đó thay đổi. Không rõ ràng, không đột ngột, nhưng là từng chút một len lỏi vào cuộc sống của em.
Là những lần vô thức chạm mặt nhau ở hành lang.
Là những lần em ngủ quên trong lớp sau những ca làm thêm mệt mỏi, tỉnh dậy thấy một ly trà mật ong đặt ngay ngắn trên bàn, hơi ấm vẫn còn vương lại.
Là những lần em bị điểm danh thiếu mà Trúc Nhân lại nhẹ giọng bảo "Tôi thấy em có mặt", dù em biết rõ anh không hề nhìn vào danh sách.
Là những lần anh đứng sau lưng em, bàn tay lớn đặt nhẹ lên mu bàn tay em, giúp em chỉnh lại từng nét cọ. Lòng bàn tay anh ấm áp, cẩn thận nắn chỉnh từng đường vẽ mềm mại hơn.
Những lần chạm nhẹ như vô tình ấy, khiến tim Ngọc Dương dần trở nên hỗn loạn. Em không dám chắc đó có phải là quan tâm hay không.
Nhưng có một khoảnh khắc khiến em nhận ra rằng giữa cả hai, đã không còn là một mối quan hệ đơn thuần nữa.
Đó là một buổi tối muộn, khi em tan làm từ quán cà phê.
Gió đêm se lạnh, đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường loang loáng nước. Em kéo áo lại gần hơn, bước chậm ra bến xe buýt, mệt đến mức không để ý có người đang đợi.
Chỉ khi một chiếc ô đột ngột che lên đầu em, em mới giật mình quay lại.
Trúc Nhân đứng đó.
Áo khoác dạ đen dài, một tay đút túi quần, một tay cầm ô che cho em. Đôi mắt sâu lặng, nhìn em không chút gợn sóng.
"Thầy..." Giọng em nghèn nghẹn, không biết phải nói gì.
"Tôi đi ngang qua."
Một lời giải thích quá mức đơn giản.
Nhưng em biết rõ - chẳng hề có sự việc 'đi ngang qua' ở đây. Trúc Nhân chưa từng có thói quen đi ngang những nơi không cần thiết.
Em nhìn anh, rồi nhìn chiếc ô đang che chắn cho mình. Mưa vẫn rơi, hạt mưa rơi xuống tay áo anh, đọng thành từng vệt nước nhỏ.
Ngọc Dương siết chặt quai túi, chậm rãi bước lại gần anh hơn.
Khi thấy anh nghiêng ô che thêm một khoảng nữa, em biết rằng, giữa cả hai đã không còn đơn thuần là giảng viên và sinh viên nữa. Bởi vì trong những khoảnh khắc lặng im này, có một thứ gì đó đã vượt qua mọi danh phận, len lỏi vào từng hơi thở.
Một thứ gì đó không cần nói thành lời, nhưng cả hai đều hiểu.
Mưa vẫn rơi đều trên mái hiên trạm xe buýt.
Từng giọt nước lăn dài trên mặt đường loang loáng, vẽ nên những quầng sáng nhòe nhoẹt dưới ánh đèn đường vàng vọt. Không gian im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng mưa tí tách và tiếng bánh xe lăn chậm trên mặt nhựa ướt.
Ngọc Dương đứng đó, khẽ siết chặt quai ba lô, cảm nhận lòng bàn tay mình đang run lên một chút.
Không phải vì lạnh.
Mà vì người đàn ông đang đứng sát bên em.
Trúc Nhân không nói gì, chỉ lặng lẽ che ô cho cả hai. Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như mọi khi, nhưng cách anh cầm ô hơi nghiêng về phía em nhiều hơn, để mặc cho những hạt mưa lấm tấm rơi xuống bờ vai mình.
Hơi thở anh hòa vào màn đêm ẩm ướt, tạo thành những làn khói mỏng lơ lửng trong không khí.
Ngọc Dương khẽ liếc mắt sang bên cạnh.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gương mặt Trúc Nhân hiện lên sắc nét nhưng lại ẩn chứa một sự xa cách vô hình. Chiếc áo sơ mi đen khoác ngoài của anh đã hơi ướt, dính nhẹ vào phần cổ tay, nhưng anh chẳng hề bận tâm. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về khoảng không trước mặt, như thể đang suy tư về điều gì rất xa xôi.
Một cơn gió đêm bất chợt lùa qua, mang theo cái lạnh se sắt.
Ngọc Dương hơi rùng mình, vô thức kéo áo lại gần hơn. Hành động nhỏ ấy không thoát khỏi mắt Trúc Nhân. Anh khẽ nghiêng đầu, rồi không nói một lời, lặng lẽ đưa tay kéo khóa áo khoác của em lên đến tận cổ.
Bàn tay anh lạnh, nhưng động tác lại vô cùng chậm rãi.
Ngọc Dương ngước lên, tròn mắt nhìn anh. Cảm giác như mọi âm thanh xung quanh đều tắt lịm trong khoảnh khắc này.
"Thầy..." Giọng em nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng mưa.
Trúc Nhân không đáp. Chỉ có hàng mi dài của anh khẽ động, ánh mắt vẫn không rời khỏi em. Một cái nhìn sâu và chậm rãi, như thể đang khắc ghi điều gì đó.
Nhịp tim Ngọc Dương lỡ mất một nhịp.
Anh chưa từng chạm vào em nhiều đến vậy.
Những lần trước, chỉ là những cái chạm nhẹ vô tình - một cái đặt tay lên bàn tay em khi chỉnh cọ, một cái đẩy nhẹ ly trà về phía em khi em mệt mỏi. Nhưng lần này, bàn tay anh đặt lên cổ áo em, gần đến mức em có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Xe buýt lăn bánh đến.
Tiếng phanh xe vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Trúc Nhân khẽ nghiêng ô, để những giọt mưa rơi xuống tóc và vai áo mình. Em nhìn thấy rõ những giọt nước đọng lại trên lọn tóc anh, ánh lên dưới ánh đèn.
Giọng anh trầm thấp, vang lên giữa cơn mưa.
"Về đi."
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại có sức nặng lạ thường. Ngọc Dương đứng yên vài giây, môi khẽ mím lại. Em không muốn đi. Không muốn rời khỏi khoảng không gian này.
Nhưng rồi, em vẫn chậm rãi bước lên xe.
Cửa kính khép lại.
Ngọc Dương ngồi vào ghế, nhưng không thể rời mắt khỏi người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Trúc Nhân vẫn đứng đó, ô trong tay hạ xuống, mặc cho những hạt mưa bắt đầu rơi xuống vai anh, mái tóc anh.
Mưa lạnh.
Nhưng cái cách anh đứng lặng lẽ nhìn theo em lại khiến tim em ấm áp đến lạ. Em siết chặt quai ba lô, rồi nhẹ nhàng dựa đầu vào cửa kính.
Anh đã không còn là 'thầy giáo khó gần' trong mắt em nữa, mà anh là Trúc Nhân, cũng là người khiến em muốn dựa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro