biển và em
Chiều buông lơi những dải nắng cuối cùng lên thành phố. Bầu trời phía Tây ánh lên sắc cam nhạt, thứ ánh sáng dìu dịu của hoàng hôn như chiếc chăn mềm mại phủ lên những ngọn cây, con đường, và cả đôi mắt trầm tư của Trúc Nhân. Anh ngồi bên ô cửa sổ, ly cà phê nóng trong tay đã nguội lạnh từ lúc nào. Chỉ có những âm thanh lặng lẽ của phố phường len lỏi vào căn phòng, chạm khẽ vào sự tĩnh mịch của không gian, như nhắc anh nhớ rằng mình đang ở đây – trong căn nhà nhỏ, nơi có người anh thương nhất vẫn còn đang say ngủ trên sofa.
Ngọc Dương nằm co người như một chú mèo nhỏ, đôi chân em thon gọn mà gác lên tay vịn ghế. Khuôn mặt em thư thái, làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh chiều tà, còn mái tóc đen lòa xòa trên trán khiến anh không kìm được mà vươn tay vuốt nhẹ.
Ngủ hoài vậy, có định dậy ăn tối không Dương?" Anh cất giọng khẽ khàng, đôi mắt ánh lên tia cười dịu dàng với người anh yêu.
Ngọc Dương hé mắt nhìn anh, giọng ngái ngủ pha chút mè nheo:
"Em mệt... để em ngủ thêm một chút thôi mà..."
Anh bật cười, cúi xuống hôn khẽ vào tai em rồi thì thầm:
"Mệt gì chứ? Trưa nay ai vừa lôi anh đi mua đồ hết ba tiếng đồng hồ, rồi còn bắt anh xách bao nhiêu túi? Giờ còn dám kêu mệt hả?"
Ngọc Dương xoay người, dụi đầu vào cánh tay anh, giọng nũng nịu mà đáp:
"Vì có anh đi chung, nên em mới dám đi nhiều vậy... Nếu không có anh, chắc em ở nhà cả ngày luôn."
Trúc Nhân trút hơi thở dài bất lực. Những lúc như thế này, anh biết mình chẳng còn cách nào để từ chối em nữa. Ngọc Dương luôn có cách khiến anh phải thua cuộc – đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một câu nói mềm mại cũng đủ làm tan chảy trái tim anh, còn anh thì quá yêu em mà thôi.
"Rồi, được rồi... Muốn ngủ thêm thì ngủ đi. Nhưng nửa tiếng nữa phải dậy ăn tối đó, không là anh phạt."
"Phạt thế nào?" Em cười tinh nghịch, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như đang thách thức anh.
Anh giả vờ nghiêm nghị:
"Lăn giường với anh một tuần liền!"
Ngọc Dương tròn mắt, nhanh chóng ngồi dậy, bấu lấy tay anh:
"Không được! Lăn giường với anh là em mất ngủ cả tuần luôn đó! Anh nhẫn tâm vậy sao?"
Anh phá lên cười, kéo em vào lòng. "Đùa thôi mà... Làm gì nghiêm trọng vậy? Thôi, dậy đi, anh nấu cơm rồi."
Ngọc Dương dụi đầu vào ngực anh, giọng lí nhí:
"Cho em ôm anh thêm chút nữa... Em thích cảm giác này lắm."
Khoảnh khắc ấy, Trúc Nhân bỗng thấy tim mình đập chậm lại, như thể thế giới bên ngoài đã tan biến, chỉ còn lại vòng tay ấm áp này, hơi thở nhẹ nhàng của em, và nhịp tim đập đều đặn của cả hai hòa làm một. Anh nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau. Đó là một buổi tối đầy gió ở Vũng Tàu – nơi mùi biển nồng nàn len lỏi trong không khí, mang theo hơi thở mặn mòi của sóng. Ngọc Dương khi ấy còn ngại ngùng, ánh mắt e dè nhưng lại chứa đầy sự tò mò và hứng khởi của tuổi trẻ.
"Em thích biển không?" Trúc Nhân đã hỏi em như thế, ánh mắt dịu dàng như cơn sóng lặng.
"Thích chứ! Em sinh ra ở Phan Thiết mà, biển là nhà của em."
Từ những câu chuyện vụn vặt ấy, họ bước vào thế giới của nhau lúc nào chẳng hay. Những cuộc gọi đêm muộn, những chuyến đi bất chợt, và cả những lần cãi vã nhỏ nhặt đã dệt nên tình yêu dịu ngọt nhưng cũng đầy thử thách của họ.
Ngọc Dương không phải là người dễ dàng để yêu – em bướng bỉnh, đôi khi trẻ con, và thường mè nheo mỗi khi không vừa ý. Nhưng chính những điều ấy lại khiến anh thấy yêu em nhiều hơn. Cái cách em giận dỗi chỉ để đổi lại là được anh dỗ dành, cái cách em nhõng nhẽo mỗi khi muốn anh làm điều gì đó cho mình – tất cả đều là những nét chấm phá đầy màu sắc trong bức tranh tình yêu của họ.
Tối đó, sau khi dùng bữa, Ngọc Dương lại bắt đầu màn mè nheo quen thuộc.
"Anh ơi, ngày mai mình đi chơi biển nha! Lâu rồi em không ra biển..."
Anh nhíu mày:
"Ngày mai anh có lịch thu âm rồi, để cuối tuần được không?"
Em chu môi, giọng nũng nịu: "Nhưng em muốn đi ngày mai... Đi mà anh..."
Nhìn ánh mắt long lanh của em, Trúc Nhân biết rằng mình lại thua thêm một lần nữa. Anh thở dài, đưa tay xoa đầu em:
"Được rồi, sáng mai anh sắp xếp xong việc rồi mình đi."
Ngọc Dương cười tít mắt, ôm lấy cổ anh: "Yêu anh nhất trên đời! Anh là tuyệt nhất!"
Anh bật cười, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lùng – vừa ngọt ngào vừa có chút lo âu. Tình yêu này giống như những con sóng ngoài khơi xa – lúc dịu êm, lúc dữ dội. Nhưng dù có thế nào, anh vẫn muốn giữ lấy em, bảo vệ em khỏi những giông bão của cuộc đời.
Sáng hôm sau, họ nắm tay nhau đi dọc bờ biển, gió thổi tung những lọn tóc mềm của Ngọc Dương, còn sóng vỗ nhẹ vào đôi chân trần. Em cười tươi như một đứa trẻ, chạy nhảy tung tăng trên cát, để lại những dấu chân nhỏ bé phía sau.
"Anh ơi, em thích biển lắm..." Em quay lại, nắm lấy tay anh, giọng đầy xúc cảm. "Chúng ta sẽ mãi như thế này, đúng không anh?"
Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh kéo em vào lòng, để gió biển cuốn lấy hai người trong vòng tay dịu dàng của nó.
"Ừ, mãi mãi như thế này." Anh khẽ thì thầm, nhưng trong lòng thầm tự nhủ: Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không buông tay em.
Buổi tối ấy, cơn mưa rào bất ngờ trút xuống, những hạt nước nặng trĩu gõ lên mái hiên như khúc nhạc hoang dại. Căn phòng chỉ có ánh đèn vàng hắt lên tường, đổ bóng những hình dáng mơ hồ. Tiếng mưa rơi ngoài kia dường như làm mọi âm thanh khác dịu lại, để chỉ còn nhịp thở khe khẽ vang lên giữa hai người.
Ngọc Dương ngồi trên sofa, quấn trong chiếc chăn mỏng, đôi mắt long lanh nhìn Trúc Nhân đang bận rộn trong bếp. Anh vừa pha một tách trà, vừa liếc về phía em, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa một ngọn lửa ngấm ngầm.
"Anh... lại đây với em đi..." Giọng em nhỏ nhưng như một lời gọi đầy mê hoặc.
Anh chậm rãi bước tới, để tách trà lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh em. Ngọc Dương kéo tay anh, bàn tay nhỏ bé ấm áp chạm vào da anh khiến trái tim anh chợt run lên.
"Anh lạnh không?" Em thì thầm, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý.
"Không... Nhưng em đang muốn làm gì đây?" Anh nheo mắt nhìn em, khóe môi cong lên đầy khiêu khích.
Ngọc Dương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng quàng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn. Hơi thở của em phả lên làn da anh, ấm nóng và ngọt ngào như vị mật ong cuối mùa. Trúc Nhân thoáng sững người, nhưng rồi bản năng dường như dẫn lối.
Anh cúi xuống, khẽ đặt lên môi em một nụ hôn. Ban đầu là dịu dàng, ngập ngừng như thử thách dòng cảm xúc đang dâng lên trong cả hai. Nhưng rồi, nụ hôn ấy nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt hơn, như những con sóng xô bờ không cách nào kiềm chế. Bàn tay anh trượt dọc theo tấm lưng mềm mại của em, kéo em sát vào lòng mình.
Ngọc Dương đáp lại anh bằng tất cả sự khát khao, đôi tay em run rẩy nhưng kiên quyết lần tìm từng góc nhỏ của thế giới chỉ thuộc về anh. Hơi thở cả hai hòa vào nhau, mưa bên ngoài như tan vào không khí, để lại duy nhất âm vang của nhịp đập trái tim.
Chiếc chăn mỏng rơi xuống đất tự lúc nào. Làn da chạm vào làn da, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng, xua đi cái lạnh của cơn mưa. Từng cái chạm của anh như ngọn lửa thiêu đốt mọi khoảng cách, khiến Ngọc Dương hoàn toàn tan ra trong vòng tay ấy.
"Anh... đừng rời xa em..." Em thì thầm giữa những khoảng khắc đứt quãng, đôi mắt như biển sâu, đầy tin cậy và khẩn thiết.
Anh nhìn em, ánh mắt rực cháy nhưng cũng dịu dàng đến lạ. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán em, lên gò má em, như muốn khắc sâu hình bóng em vào trái tim mình.
"Anh sẽ không đi đâu cả... Anh ở đây, với em."
Những lời thì thầm lẫn vào tiếng mưa, tan biến trong khoảng không gian chật hẹp nhưng tràn ngập tình yêu. Họ cuốn lấy nhau, không còn biết đến thời gian, chỉ còn lại cảm giác chân thật và mãnh liệt giữa hai người.
Cơn mưa kéo dài cả đêm, nhưng bên trong căn phòng ấy, bầu không khí ấm áp bao trùm lấy tất cả, như thể thời gian đã dừng lại chỉ để dành riêng cho họ.
Trúc Nhân đan tay mình vào tay Ngọc Dương mà nắm lấy thật chặt, từng tiếng kêu khe khẽ của em như liều thuốc đánh thẳng vào đại não của anh, khiến anh càng cuồng nhiệt hơn. Quần áo của họ từ lâu đã chẳng còn trên thân mà đang nằm tứ tung khắp nhà. Trúc Nhân thì thầm vào tai em mà kết thúc cơn lửa tình đang bùng cháy dữ dội trong người anh:
"Ngọc Dương của anh, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh, Trúc Nhân của em."
Khi mọi thứ dần lắng xuống, Trúc Nhân với thân trên để trần lộ ra phần ngực đầy vết lốm đốm đỏ tím có đủ, anh nằm nghiêng ngắm nhìn Ngọc Dương đang cuộn mình trong chăn, đôi má ửng hồng vì hơi ấm còn sót lại. Em khẽ thở, đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy tay anh, như sợ rằng nếu buông ra, mọi thứ sẽ biến mất.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em, tay kia vỗ vỗ lấy bàn tay em mà thì thầm: "Ngủ ngon, tình yêu của anh..."
Không biết em có nghe được hay không nhưng Ngọc Dương mỉm cười, có lẽ vì những gì có trong giấc mơ, đôi môi khẽ cong lên, như thể vẫn còn cảm nhận được sự ngọt ngào của những gì vừa qua.
Trúc Nhân biết, từ giây phút này, em đã hoàn toàn thuộc về anh. Và anh cũng vậy – không thể thoát khỏi vòng tay của em, không muốn thoát. Vì yêu em chính là điều đẹp đẽ nhất mà anh từng có.
.
.
.
Cơn mưa vẫn rơi rả rích suốt đêm, phủ một lớp sương mỏng lên những ô cửa kính. Trong căn phòng ấm áp, Trúc Nhân nằm trên giường, đầu ngả lên gối, còn Ngọc Dương nép mình vào ngực anh, tay vẫn nắm chặt lấy anh như thể sợ anh biến mất bất cứ lúc nào.
Ánh đèn ngủ dịu nhẹ soi lên những đường nét thanh tú của em – đôi mắt khép hờ hơi ửng đỏ nơi khóe mắt, hàng mi dài cong vút, và bờ môi còn vương chút đỏ hồng. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm, cảm nhận từng hơi thở đều đều của em, lòng ngập tràn một thứ cảm xúc khó gọi tên.
Em chợt cựa mình, đôi mắt lim dim mở ra, giọng khàn khàn đầy mơ màng: "Anh chưa ngủ sao?"
"Anh không ngủ được. Anh làm em thức giấc sao? Xin lỗi em nhé..." Anh cười, cúi xuống hôn nhẹ lên trán em. "Nhìn em ngủ còn thú vị hơn."
Ngọc Dương dụi đầu vào ngực anh, giọng lí nhí: "Anh kỳ quá... Nhưng mà, em thích nghe anh nói vậy."
Hai người im lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa đều đều ngoài cửa sổ. Bất chợt, Ngọc Dương lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tâm sự:
"Anh Nhân... có bao giờ anh thấy mệt vì em không?"
Câu hỏi của em làm anh khựng lại. Anh nhìn sâu vào đôi mắt em – đôi mắt luôn ánh lên sự nghịch ngợm nhưng giờ đây lại trầm buồn lạ thường.
"Sao tự nhiên hỏi vậy?"
Ngọc Dương cúi mặt, né tránh ánh mắt anh.
"Tại em mè nheo nhiều quá, lại còn hay trẻ con... lúc nào cũng làm phiền anh... Em sợ có lúc anh sẽ thấy mệt và không còn muốn bên em nữa."
Trúc Nhân thoáng im lặng, anh đau lòng vì mình chẳng đủ tin cậy để em có thể yên tâm mà dựa dẫm vào. Trúc Nhân giữ bình tĩnh rồi kéo em sát vào lòng mình hơn, giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng:
Ngốc ạ. Mệt thì có, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy phiền vì em. Em biết không, mọi sự mè nheo của em chỉ khiến anh thấy em đáng yêu hơn thôi. Còn mệt ư? Đó là cái mệt anh muốn có cả đời."
Ngọc Dương ngẩng lên, ánh mắt rưng rưng:
"Anh hứa với em nhé... Đừng bao giờ rời xa em, được không?"
Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống hôn lên môi em một lần nữa – nụ hôn dài và đầy sự chân thành. Bởi anh biết, những lời hứa đôi khi không cần nói thành lời, mà phải khắc sâu trong từng hành động, từng ánh nhìn và từng cái chạm khẽ vào tim nhau.
Cơn mưa vẫn chưa dứt, nhưng giờ đây, cả hai đã chìm vào giấc ngủ sâu, ôm lấy nhau như những mảnh ghép tìm thấy nơi thuộc về mình.
Sáng hôm sau, trời trong veo, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống con đường còn vương nước mưa. Trúc Nhân thức dậy trước, khẽ rời giường để không làm em tỉnh giấc. Anh vào bếp, chuẩn bị bữa sáng – món trứng chiên và bánh mì nướng đơn giản nhưng thơm phức.
Lúc em thức dậy, mùi thức ăn đã lan tỏa khắp căn phòng. Ngọc Dương dụi mắt, bước vào bếp với mái tóc rối bời nhưng lại trông đáng yêu đến lạ.
"Anh làm bữa sáng cho em à?"
"Không phải em hay mè nheo đòi anh nấu cho ăn sao? Nên giờ anh chiều theo em luôn." Anh mỉm cười, đưa cho em đĩa bánh mì nóng hổi. "Ăn đi, rồi anh đưa em đi dạo."
Sau bữa sáng, họ cùng nhau đi dạo quanh công viên nhỏ gần nhà. Nắng nhẹ trải dài trên những thảm cỏ xanh mướt, còn gió mang theo hương thơm của những đóa hoa vừa nở. Ngọc Dương nắm tay anh thật chặt, như sợ rằng chỉ cần buông ra, anh sẽ tan biến.
"Anh này..." Em ngập ngừng, rồi khẽ siết tay anh. "Nếu một ngày em làm điều gì khiến anh buồn... thì anh có tha thứ cho em không?"
Trúc Nhân dừng lại, xoay người đối diện em, ánh mắt anh nghiêm túc nhưng đầy dịu dàng.
"Anh không biết mình có thể tha thứ cho mọi thứ không, nhưng anh biết một điều: anh sẽ không bao giờ từ bỏ em, dù có chuyện gì xảy ra."
Ngọc Dương nhìn anh, nước mắt khẽ rơi. Nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt buồn bã, mà là giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự vỡ òa trong yêu thương.
"Em yêu anh."
Trúc Nhân khẽ lau đi giọt nước mắt trên má em, rồi ôm em vào lòng. Giữa không gian đầy nắng và gió, anh biết rằng, dù có giông bão nào chờ đợi phía trước, anh cũng sẽ nắm chặt tay em và bước tiếp, bởi tình yêu này là điều duy nhất anh muốn giữ mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro