bé cưng
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, tiếng nhạc vang lên hòa cùng những tiếng reo hò cuồng nhiệt từ hàng vạn khán giả. Trúc Nhân đứng giữa tâm điểm của ánh sáng, mái tóc bạch kim phản chiếu rực rỡ như một ngọn lửa đang bùng cháy giữa biển người. Từng câu hát cất lên, xuyên thẳng vào tim người nghe, mang theo cả tâm hồn và những mảnh ký ức của anh.
"Bốn Chữ Lắm", "Không Ra Gì", "Sáng Mắt Chưa?" - những ca khúc đã làm nên tên tuổi anh, từng bài một kéo bầu không khí lên đến cao trào. Từng nốt nhạc như đốt cháy không gian, hòa cùng những cánh tay vẫy cao, những giọt nước mắt rơi xuống từ những người đã đồng hành cùng anh suốt những năm tháng rực rỡ nhất.
Anh nhìn xuống hàng ghế khán giả, những gương mặt rạng ngời hạnh phúc, những ánh mắt dõi theo anh với sự cuồng nhiệt và yêu thương không chút giấu giếm.
Khoảnh khắc ấy, trái tim anh cũng rung lên mãnh liệt.
Anh cúi chào khán giả, nụ cười nở rộ như ánh sáng len lỏi vào trái tim của hàng ngàn con người bên dưới. Mỗi lần anh cúi đầu, tiếng hò hét lại vang lên như sóng dâng trào, nhấn chìm anh trong cơn mưa của tình yêu và sự công nhận.
Hít một hơi thật sâu, anh mím môi để giữ lại những cảm xúc đang dâng trào. Đây là khoảnh khắc mà anh đã mơ ước từ những ngày đầu tiên bước lên sân khấu. Và giờ đây, nó trở thành hiện thực, rực rỡ hơn bất cứ giấc mơ nào anh từng có.
Nhưng đó chỉ mới là nửa đầu concert.
Anh lui vào cánh gà, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Các nhân viên vội vã giúp anh lau mồ hôi, chỉnh lại mái tóc đã hơi rối, nhưng đôi mắt anh không hề dao động. Anh biết rằng khoảnh khắc quan trọng nhất vẫn đang đợi phía trước.
Chiếc sơ mi trắng với họa tiết khói đen được khoác lên người anh, ôm vừa vặn lấy thân hình săn chắc. Ba cúc áo mở rộng, để lộ phần xương quai xanh sắc nét, lồng ngực phập phồng dưới ánh sáng mờ ảo phía cánh gà. Nhưng điều khiến tim anh đập nhanh hơn không phải là ánh đèn sân khấu hay hàng vạn ánh mắt chờ đợi - mà là người đang đứng đợi anh ngay trước lối ra.
Ngọc Dương.
Em cũng khoác lên mình một chiếc sơ mi trắng, nhưng dáng người mảnh mai và cách chiếc áo ôm nhẹ lấy cơ thể lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác - mềm mại hơn, dịu dàng hơn, như thể ánh trăng rơi xuống phủ lên mặt hồ tĩnh lặng. Ánh đèn hắt xuống đôi mắt em, làm chúng trở nên lấp lánh, tựa như chứa cả bầu trời sao trong đêm vắng.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, mọi âm thanh xung quanh dường như đều biến mất. Không còn tiếng nhạc dồn dập, không còn tiếng khán giả reo hò. Chỉ còn hơi thở anh khựng lại trong lồng ngực, nhịp tim đập vội như thể muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Thời gian như chậm lại, kéo dài vô tận giữa hai người. Một khoảng lặng tinh tế và đầy ý nghĩa, như thể vũ trụ cũng đang nín thở chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo.
Em khẽ nghiêng đầu, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười. Một nụ cười nhẹ bẫng, nhưng lại đủ sức làm tâm trí anh chao đảo. Trong đôi mắt ấy, không có sự hối thúc, không có sự xa cách - chỉ có một sự dịu dàng kiên nhẫn, như thể em luôn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi anh.
Trúc Nhân hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Anh quay mặt đi, nhưng bàn tay vô thức siết lại, như thể đang cố nắm giữ một thứ gì đó mong manh nhưng vô cùng quý giá.
Và rồi, những nốt nhạc đầu tiên của "Bé Ơi Từ Từ" vang lên. Anh bước ra sân khấu, ánh sáng chói lòa vây quanh. Nhưng ngay khi anh cất giọng hát, anh biết - bên cạnh ánh đèn rực rỡ ấy, có một ánh nhìn vẫn luôn dõi theo anh.
Và em cũng tiến về phía anh - như một định mệnh không thể tránh khỏi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, em bước ra từ bóng tối, như một giấc mơ đột nhiên hiện hữu giữa chốn huyên náo. Tiếng reo hò của khán giả vang lên như sóng vỗ, nhưng tất cả âm thanh đó dường như bị xóa nhòa khi ánh mắt Trúc Nhân chạm vào em.
Ngọc Dương mặc một chiếc sơ mi trắng, cổ áo mở hờ hững, tà áo khẽ lay động theo từng bước chân. Dáng người em mảnh khảnh nhưng lại có một sức hút mãnh liệt, khiến ánh mắt anh vô thức dõi theo từng cử động của em.
Đôi mắt em ánh lên tia tinh nghịch, nhưng sâu bên trong là một điều gì đó dịu dàng, ẩn chứa sự khát khao khó gọi tên. Mái tóc mềm rũ xuống, vài sợi lòa xòa trước trán, tạo nên một vẻ đẹp vừa gợi cảm, vừa mong manh.
Trúc Nhân cất giọng hát, và ngay giây phút ấy, em tiến đến gần anh. Từng bước chân chậm rãi, thong thả như muốn kéo dài khoảnh khắc này vô tận. Em đưa tay chạm nhẹ lên lồng ngực anh, nơi nhịp tim bất giác hỗn loạn. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng đến mức có thể lướt qua như một thoáng gió, nhưng với anh, nó lại là cơn bão cuốn phăng tất cả lý trí.
"Làm gì thì làm, đừng nhìn anh như thế
Làm anh u mê..."
Hàng cúc áo trên sơ mi của Trúc Nhân đã mở sẵn, để lộ một phần da thịt nóng rẫy bên dưới. Ngón tay em chậm rãi trượt dọc theo đường viền áo, vô tình hay hữu ý lướt qua làn da ấy, để lại những dư chấn âm ỉ. Cảm giác vừa nhột, vừa bỏng rát. Anh hít sâu, đôi mắt tối lại, một tay đặt lên eo em, kéo em sát vào mình.
Nhưng em không lùi lại. Ngược lại, em nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như chứa đựng một câu hỏi không lời. Rồi em lướt ánh mắt qua môi anh, qua từng góc cạnh gương mặt anh, như đang khắc ghi từng đường nét. Giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, giữa hàng ngàn người dõi theo, thế giới của anh và em chỉ còn là hơi thở của nhau.
Em đột nhiên lùi một bước, tạo ra khoảng cách vừa đủ để trêu chọc, để thử thách.
"Anh biết em cần gì..."
Giọng Trúc Nhân trầm xuống, như một lời dụ hoặc. Bàn tay anh trượt xuống phần lưng em, áp nhẹ một lực đủ để giữ em lại, nhưng không ép buộc. Em khẽ cười, rồi chậm rãi vén áo sơ mi lên, để lộ một khoảng da trơn mịn dưới ánh sáng nhạt nhòa.
Đôi mắt em ánh lên nét khiêu khích tinh nghịch. Và trước khi anh kịp phản ứng, em cũng đưa tay làm điều tương tự với anh - ngón tay mơn trớn trên vùng cơ bụng rắn chắc, để lại một dấu vết vô hình nhưng dai dẳng.
Dưới ánh sáng sân khấu nhấp nháy, trong không khí cuồng nhiệt của đám đông, khoảnh khắc này dường như kéo dài vô tận.
Mắt Trúc Nhân tối lại, như một cơn sóng ngầm cuộn trào, nuốt chửng tất cả những lý trí còn sót lại. Anh không còn đứng trên một sân khấu trước hàng ngàn người, không còn là một nghệ sĩ đang trình diễn. Anh chỉ là một người đàn ông đang đắm chìm trong sự hấp dẫn chết người trước mặt mình.
Ngọc Dương cũng không còn là một khách mời đơn thuần. Em không phải một phần của kịch bản, không phải một vũ công diễn theo nhịp điệu của bài hát. Em là một bản thể rực cháy, là từng nhịp đập trái tim của anh.
Chỉ có họ.
Chỉ có những nhịp tim vội vã, những hơi thở pha lẫn giữa khao khát và sự kìm nén mong manh. Là ánh mắt sâu hun hút kéo nhau vào một thế giới chỉ thuộc về hai người. Là đôi bàn tay run rẩy không thể quyết định nên nắm chặt hay buông lơi.
"Bé ơi, từ từ, bé ơi, từ từ..."
Lời hát vang lên, nhưng không rõ là ai đang hát cho ai nghe nữa. Giọng Trúc Nhân trầm thấp, mơn trớn từng sợi dây thần kinh, như một cái vuốt ve vô hình trên làn da đang nóng dần lên của Ngọc Dương.
Hơi thở em phả vào tai anh, mềm mại như một cánh hoa chạm khẽ, nhưng lại khiến cơ thể anh căng cứng. Tay em siết lấy cổ áo anh, vô thức kéo anh lại gần hơn, như thể khoảng cách giữa họ vẫn chưa đủ gần.
Điệu nhảy tiếp tục, không cần biên đạo, không cần hướng dẫn - chỉ có cảm giác dẫn lối.
Một cú xoay người, một cái chạm thoáng qua, một ánh nhìn khóa chặt nhau - tất cả hòa quyện thành một bản tình ca không lời.
Và rồi khoảnh khắc ấy đến.
Bài hát chạm đến cao trào, không gian như vỡ òa theo từng nhịp trống dồn dập. Trong một động tác bất ngờ, Trúc Nhân mạnh mẽ siết chặt eo em, kéo em lại gần hơn bao giờ hết. Hơi ấm của anh bao trùm lấy em, cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn lại hơi thở của hai người.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt trọn lấy em.
Và rồi...
Môi anh chạm vào môi em.
Không gian như nổ tung.
Không còn tiếng nhạc, không còn ánh đèn rực rỡ. Chỉ có tiếng tim đập rộn ràng vang vọng trong lồng ngực. Chỉ có cảm giác mềm mại đến tê dại của bờ môi em, hương vị ngọt ngào mà anh đã mơ tưởng bao lâu nay.
Tiếng hét của khán giả dâng trào như sóng thần, nhấn chìm tất cả. Hàng ngàn chiếc điện thoại giơ lên, ghi lại khoảnh khắc chấn động này. Mạng xã hội sắp sửa bùng nổ với những đoạn video được lan truyền điên cuồng.
Nhưng cả hai không quan tâm.
Bởi vì ngay giây phút này, giữa vô vàn tiếng hò reo, giữa chớp đèn flash không ngừng lóe sáng, họ chỉ thấy nhau.
Chỉ có nhau.
.
.
.
Bên trong cánh gà, cả hai thở dốc. Không khí xung quanh vẫn còn vương chút âm vang của sân khấu, của tiếng reo hò, của ánh đèn rực rỡ. Nhưng ở đây, trong góc nhỏ tách biệt khỏi hàng ngàn con mắt ngoài kia, chỉ còn hai người, chỉ còn hơi thở nặng nề quấn lấy nhau.
Ngọc Dương cười khẽ, tựa lưng vào bức tường, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh vẫn còn sót lại dư âm từ những gì vừa xảy ra. Gò má em đỏ bừng, không rõ vì ánh sáng trong cánh gà hay vì điều gì khác.
"Anh có cần phải mạnh bạo vậy không?" – Em châm chọc, giọng nói vừa mềm mại vừa trêu ghẹo, bàn tay vẫn vô thức đặt trên ngực anh. Những đầu ngón tay khẽ nhấn xuống, cảm nhận từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ dưới lớp vải áo.
Trúc Nhân không đáp ngay. Anh nhìn em, cái nhìn sâu hun hút như muốn kéo em chìm vào trong đó. Trong không gian yên tĩnh, giọng anh trầm khàn vang lên, có chút hơi thở nóng ấm phả vào làn da em:
"Là em châm ngòi trước."
Ngọc Dương bật cười, lắc nhẹ đầu, nhưng nụ cười của em chỉ kéo dài trong chốc lát trước khi bị anh cắt ngang.
Bàn tay anh, vững chắc và mạnh mẽ, luồn ra sau, vòng lấy eo em, kéo em lại gần. Khoảng cách vốn đã mong manh giữa cả hai giờ đây hoàn toàn biến mất. Ngực em áp sát vào anh, hơi thở hòa vào nhau, tim đập theo cùng một nhịp điệu.
"Bé cưng..." – Giọng anh thấp hơn, như một lời thì thầm đầy mê hoặc. – "Em nghĩ em có thể trêu chọc anh trên sân khấu mà không phải chịu hậu quả sao?"
Ngọc Dương hít vào một hơi thật khẽ. Lồng ngực anh ấm áp, rắn chắc, tỏa ra hơi nóng khiến em hơi ngẩn ngơ. Mùi hương quen thuộc trên người anh quấn lấy em, như một tấm lưới vô hình không thể thoát ra được.
Nhưng em không yếu thế. Ngọc Dương nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia thách thức.
"Vậy anh định làm gì?"
Trúc Nhân không trả lời ngay. Anh cúi xuống, chậm rãi, đủ để thấy mí mắt em khẽ rung động khi cảm nhận được hơi thở anh lướt qua. Đầu ngón tay anh siết nhẹ hơn nơi eo em, giữ em lại khi em có ý định lùi ra sau.
Môi anh lướt nhẹ qua vành tai em.
Từng đợt rùng mình chạy dọc sống lưng em.
"Em sẽ biết sớm thôi."
Lời nói trầm thấp hòa lẫn trong hơi thở nóng bỏng. Ngọc Dương bám chặt lấy áo anh, vô thức nắm chặt hơn khi một dòng điện nhỏ lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc em thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Cánh gà im lặng.
Chỉ có tiếng tim đập, tiếng hơi thở hòa vào nhau.
Và một khoảng không mơ hồ, nơi ranh giới giữa trêu chọc và cám dỗ trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
.
"Anh tiếp tục đây, xong sẽ đến bên em..."
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, Trúc Nhân lại một lần nữa hóa thân thành ngọn lửa cháy rực. Anh đứng đó, giữa hàng nghìn ánh mắt dõi theo, giữa tiếng reo hò cuồng nhiệt của khán giả, mang đến một màn trình diễn không thể nào quên.
Chất giọng nội lực của anh vang lên, len lỏi vào từng ngóc ngách của không gian rộng lớn, hòa quyện cùng ánh sáng và những nhịp điệu dồn dập, tạo nên một sức hút khó cưỡng.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, trên cổ, thấm đẫm vào lớp áo biểu diễn lấp lánh. Nhưng anh không để ý đến sự mệt mỏi, bởi vì giữa những ánh mắt ấy, có một đôi mắt duy nhất mà anh luôn hướng về – đôi mắt của người đang đứng lặng lẽ trong cánh gà, dõi theo anh với một nụ cười dịu dàng.
Ngọc Dương.
Em đứng đó, lặng lẽ nhưng không hề mờ nhạt. Đôi mắt em phản chiếu ánh sáng sân khấu, trong veo và sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng. Em nhìn anh không rời, chăm chú đến mức mỗi động tác, mỗi nốt nhạc anh ngân lên, em đều khắc ghi trong tim.
Mỗi khi ánh mắt anh tìm đến em, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, tim em lại khẽ run lên. Vì em hiểu, đằng sau ánh nhìn ấy là biết bao điều không thể nói thành lời.
Từ sân khấu nhìn xuống, có thể thấy khán giả đang cuồng nhiệt hò hét, reo vang tên anh, vẫy những lightstick rực rỡ. Nhưng chỉ có một người im lặng chứng kiến, chỉ có một người đặt cả trái tim mình vào từng giai điệu anh hát.
Và Trúc Nhân biết, từng bước chân anh đang sải trên sân khấu này, từng câu hát anh cất lên, không chỉ dành cho hàng ngàn khán giả ngoài kia – mà còn dành cho em.
"Khi đôi môi em còn đỏ mọng..."
Ánh mắt anh lướt qua hàng ghế khán giả, rồi dừng lại ở một góc quen thuộc.
"Khi đôi mi em còn xanh..."
Ngọc Dương khẽ mím môi, trong lòng như có một ngọn sóng nhỏ dâng trào.
"Anh muốn nói anh thương em..."
Lời hát vang lên, cũng chính là những lời chưa từng nói thành lời.
Concert khép lại trong tiếng vỗ tay vang dội. Trúc Nhân đứng giữa sân khấu, cúi đầu cảm ơn khán giả, ánh mắt anh vẫn còn rực sáng vì adrenaline, vì những cảm xúc cuồng nhiệt vẫn chưa nguôi ngoai. Sân vận động rộng lớn tràn ngập những ánh đèn flash nhấp nháy, tiếng người gọi tên anh vẫn còn vang vọng.
Nhưng giữa không gian huyên náo ấy, anh chỉ muốn tìm kiếm một người.
Trúc Nhân nhanh chóng lui vào hậu trường, bỏ lại những lời chúc mừng, những bàn tay vỗ vai từ ekip và đồng nghiệp. Người ta vẫn đang hân hoan vì thành công của concert, nhưng trong lòng anh, có một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào, khiến anh không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài em. Anh bước vội, không cần ai dẫn đường, bởi vì anh biết rõ em đang đứng ở đâu.
Và khi cánh gà khép lại, khi những ánh đèn sân khấu phía sau lưng bắt đầu dịu xuống, anh tìm thấy em.
Ngọc Dương vẫn đứng đó, dựa nhẹ vào tường, dáng vẻ có chút lười biếng nhưng ánh mắt lại ánh lên tia cười dịu dàng. Em không lao vào ôm anh như cách những người khác vẫn làm khi chúc mừng một nghệ sĩ vừa kết thúc show diễn. Em chỉ đứng đó, đợi anh chủ động bước đến.
Trúc Nhân dừng lại, nhìn em thật lâu, không nói gì. Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng một từ ngữ nào đủ để diễn tả những gì anh đang cảm thấy.
Ngọc Dương mỉm cười, ánh mắt sáng lên giữa khoảng không mờ tối của hậu trường.
"Làm tốt lắm, ngôi sao lớn."
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại như một cú đánh mạnh vào lồng ngực anh. Bao nhiêu mệt mỏi, căng thẳng, lo lắng trong suốt những ngày qua bỗng chốc tan biến.
Trúc Nhân hít một hơi sâu, rồi không chần chừ nữa, anh sải bước về phía em, vòng tay ôm chặt lấy em vào lòng.
Ngọc Dương hơi sững lại, nhưng rất nhanh sau đó, em vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh như muốn trấn an.
Hơi thở anh còn gấp, nhịp tim vẫn đập mạnh vì dư âm của buổi biểu diễn, nhưng trong vòng tay em, mọi thứ dần chậm lại. Hơi ấm từ cơ thể em truyền sang anh, dịu dàng mà vững chãi, như một mỏ neo giữ anh lại giữa thế giới đầy cuồng nhiệt này.
"Anh đã bảo em đừng trêu chọc anh trên sân khấu rồi cơ mà?" – Giọng anh khàn khàn, có chút trách móc nhưng lại tràn đầy cưng chiều.
Ngọc Dương cười khẽ, không buông anh ra mà còn rúc sâu vào lòng anh hơn.
"Ai bảo anh nhìn em chăm chú như thế? Em chỉ thử xem anh có giữ được bình tĩnh không thôi."
Trúc Nhân bật cười, bàn tay lướt nhẹ trên lưng em, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên cơ thể này.
"Lên xe rồi biết tay."
Ngọc Dương bật cười thành tiếng, một tràng cười ngắn nhưng trong trẻo, vang lên trong không gian yên tĩnh của hậu trường. Nhưng em không phản kháng. Vì em biết, tối nay, em sẽ không thoát được đâu.
Chiếc xe riêng lăn bánh rời khỏi sân vận động, bỏ lại phía sau những ánh đèn rực rỡ, những tiếng reo hò và cả một đêm cuồng nhiệt còn vương lại dư âm. Không gian bên trong xe tĩnh lặng hơn rất nhiều, chỉ có tiếng điều hòa phả ra hơi lạnh dịu nhẹ, tiếng nhịp thở của hai người hòa vào nhau trong sự gần gũi.
Trúc Nhân tựa người vào ghế, hơi nghiêng đầu về phía em. Anh nhắm mắt một lát, như thể đang cố lắng nghe nhịp tim mình, như thể vẫn chưa tin rằng đêm nay đã thực sự khép lại. Nhưng giữa tất cả những ánh đèn sân khấu lóa mắt, những tràng pháo tay dồn dập và những cảm xúc vỡ òa trên sân khấu, chỉ có một điều anh vẫn chưa có cơ hội chạm vào – là em.
Bàn tay anh vô thức lần tìm lấy tay em. Vừa chạm vào, Ngọc Dương đã siết chặt, như thể em cũng đang chờ giây phút này từ lâu.
Hơi ấm nơi đầu ngón tay chạm vào da thịt, lan tỏa qua từng mạch máu, kéo Trúc Nhân trở về thực tại.
Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn em. Dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, gương mặt em lộ ra từng đường nét mềm mại, dịu dàng đến mức khiến tim anh thắt lại. Đôi mắt em sâu thẳm, nhưng thay vì tràn ngập ánh đèn sân khấu, chúng phản chiếu chính hình ảnh của anh.
Bàn tay còn lại của Trúc Nhân nâng lên, đầu ngón tay cái chạm nhẹ vào gò má em, vuốt ve bằng một sự dịu dàng không chút che giấu.
Ngọc Dương khẽ nhắm mắt, hơi nghiêng mặt vào lòng bàn tay anh, như một con mèo nhỏ tìm kiếm hơi ấm. Động tác ấy khiến lòng Trúc Nhân mềm nhũn, tất cả những căng thẳng, mệt mỏi của một đêm dài như tan biến chỉ trong khoảnh khắc này.
"Mệt không?" – Anh hỏi, giọng trầm thấp, có chút khàn khàn.
Ngọc Dương không mở mắt, chỉ lắc đầu nhẹ. "Không. Còn anh?"
Trúc Nhân bật cười khẽ, ngón tay trượt dần xuống cằm em, rồi lướt qua bờ môi mềm. Động tác nhẹ nhàng nhưng mang theo chút chiếm hữu, khiến hơi thở Ngọc Dương khựng lại trong chốc lát.
"Còn em bên cạnh thì không."
Lời nói ấy như một sợi tơ mềm mại quấn quanh trái tim Ngọc Dương. Em mở mắt, nhìn thẳng vào anh.
Khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp.
Trúc Nhân nghiêng người về phía trước, bàn tay siết chặt lấy tay em hơn, như muốn chắc chắn rằng em vẫn đang ở đây, ngay cạnh anh, trong quãng thời gian yên bình hiếm hoi này.
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt em thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét – đôi mắt sâu thẳm như đang giữ lại cả bầu trời, bờ môi mềm mại luôn khiến anh không thể cưỡng lại được, sống mũi cao thanh tú, và cả hơi thở khẽ phả ra mỗi khi em bất giác hồi hộp.
Đôi môi anh chạm khẽ vào môi em, nhẹ nhàng và chậm rãi. Ban đầu, đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, như một cánh bướm e ấp đáp xuống cánh hoa buổi sớm, nhưng hơi thở đan xen giữa hai người nhanh chóng làm tất cả trở nên cuồng nhiệt hơn.
Ngọc Dương khẽ run lên trong vòng tay anh, hơi thở dần trở nên gấp gáp khi anh nghiêng đầu, gia tăng sức ép, trêu đùa nơi khóe môi em, rồi hôn sâu hơn, như thể muốn nhấn chìm cả hai vào cơn sóng tình cảm không cách nào kiểm soát.
Bàn tay Trúc Nhân không còn đơn thuần nắm lấy tay em nữa. Anh trượt nhẹ từng ngón tay qua làn da sau gáy, một tay ôm lấy vòng eo em, kéo em sát vào mình hơn. Tấm lưng em khẽ áp vào ghế, ngón tay vô thức bấu chặt lấy áo anh như để tìm kiếm một điểm tựa.
"Ưm..." Ngọc Dương khẽ thở ra một tiếng, hai cánh môi hé mở trong phút chốc, để mặc cho anh chiếm lấy hơi thở của mình.
Không gian trong xe trở nên đặc quánh bởi hơi thở của cả hai. Chiếc xe vẫn lăn bánh chầm chậm trên con đường dài, ánh đèn đường quét qua cửa kính tạo thành những vệt sáng hắt lên gương mặt họ – lúc sáng lúc tối, lúc rõ nét lúc mơ hồ. Nhưng trong thế giới nhỏ bé chỉ có hai người lúc này, ánh sáng rực rỡ nhất không đến từ bên ngoài, mà đến từ hơi ấm họ đang trao nhau.
Trúc Nhân lướt những đầu ngón tay qua mái tóc mềm của em, rồi lại lần xuống bờ vai gầy, cảm nhận từng nhịp run rẩy nhẹ nhàng của em. Anh tách khỏi nụ hôn, nhưng không rời đi quá xa. Chóp mũi anh cọ nhẹ lên chóp mũi em, hơi thở nóng rực quẩn quanh nơi khóe môi, như một sự vương vấn không nỡ dứt.
"Anh..." Giọng Ngọc Dương khẽ vang lên, hơi khàn đi vì hơi thở vẫn còn chưa ổn định.
"Anh đây..." Trúc Nhân thì thầm, môi lướt nhẹ trên gò má em, xuống đến xương quai xanh, để lại một nụ hôn phớt nhẹ như dấu ấn đánh dấu rằng em thuộc về anh, và chỉ riêng anh mà thôi.
Ngọc Dương khẽ tựa vào anh, cảm nhận vòng tay rắn chắc và sự bảo bọc quen thuộc. Em biết rõ, dù cho có đứng trên sân khấu hay quay về đời thường, dù là ngôi sao sáng chói hay chỉ là một người đàn ông bình thường, Trúc Nhân vẫn luôn là anh – một người luôn dành trọn trái tim cho em.
Bàn tay họ vẫn đan vào nhau không rời, như thể ngay cả khi bóng đêm có bao phủ lấy cả thế gian này, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro