Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bạn đời

"Âm nhạc là nơi ta cất giấu những bí mật của trái tim."

Showbiz Việt – một thế giới của ánh sáng và những tràng pháo tay. Ở đó, những nghệ sĩ luôn rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, nhưng khi màn nhung khép lại, họ cũng chỉ là những kẻ cô đơn đi tìm hơi ấm giữa lòng đời rộng lớn. 

Và giữa thế giới ấy, có một mối tình dịu dàng mà sâu sắc, một bản hòa ca được dệt nên từ những giai điệu của yêu thương – câu chuyện của Trúc Nhân và Ngọc Dương.

Lần đầu tiên Trúc Nhân gặp Ngọc Dương là trong một buổi ghi hình cho một chương trình truyền hình. Ngày ấy, Dương chỉ là một chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Em cười với mọi người, nói những câu bông đùa hồn nhiên, nhưng đôi mắt lại ánh lên chút gì đó chênh vênh.

Trúc Nhân đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Anh không phải người dễ bị ấn tượng bởi ai đó, nhưng ở chàng trai ấy có một điều gì đó rất khác. Có lẽ là nụ cười tươi tắn che giấu sự mong manh, hoặc có lẽ là giọng nói ấm áp khiến lòng người dịu lại.

Ngày hôm đó, khi buổi ghi hình kết thúc, trời bất ngờ đổ mưa. Đám đông hối hả chạy tìm chỗ trú. Ngọc Dương đứng dưới mái hiên, nhìn những hạt mưa rơi với ánh mắt xa xăm.

Trúc Nhân cầm một chiếc ô, tiến đến.

"Đi thôi, để anh đưa em về."

Ngọc Dương bất ngờ ngước lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng rồi, không hiểu sao, em lại bước tới, nép dưới chiếc ô nhỏ bé ấy.

Suốt quãng đường về, mưa rơi rả rích, chiếc ô nhỏ chẳng đủ che kín hai người. Vai Dương ướt, và cả vai anh cũng ướt. Nhưng họ không ai lên tiếng, chỉ im lặng nghe tiếng mưa rơi xen kẽ với nhịp tim khẽ khàng.

Sau hôm ấy, Trúc Nhân và Ngọc Dương bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Là những buổi tập luyện chung, những lần đi diễn xa, và những đêm muộn ngồi bên nhau trên ban công, nhìn thành phố tấp nập dưới chân mình.

Trúc Nhân vẫn là người ít nói. Anh thích lặng lẽ làm mọi thứ cho em, thay vì dùng những lời hoa mỹ.

Dương hay trách:

"Anh lúc nào cũng im lặng, không nói gì hết."

Nhân chỉ cười nhẹ:

"Không nói không có nghĩa là không cảm nhận. Anh chỉ muốn yêu em bằng hành động."

Dương cười, dựa đầu vào vai anh. Và em hiểu.

Với thế giới ngoài kia, Ngọc Dương là một ca sĩ trẻ luôn tươi cười, luôn là "người mang lại năng lượng tích cực". Nhưng chỉ khi ở cạnh Trúc Nhân, em mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ ấy.

Có lần, sau một đêm diễn, Dương ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm đầu. Trên mạng xã hội, những bình luận ác ý nhắm vào em ngày càng nhiều: "Giọng hát tầm thường", "Chỉ là một kẻ ăn may".

Trúc Nhân không nói gì. Anh chỉ ngồi xuống bên cạnh, kéo em vào lòng.

"Khóc đi. Ở bên anh, em không cần phải mạnh mẽ."

Và em òa khóc như một đứa trẻ.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Nhưng trong vòng tay anh, em cảm thấy bình yên.

.

Yêu trong showbiz giống như đi trên một sợi dây mỏng manh giữa hư và thực. Những tin đồn luôn vây quanh, những ánh mắt soi mói luôn chực chờ bủa vây.

Tin đồn về mối quan hệ của họ bắt đầu lan ra khi một bức ảnh chụp khoảnh khắc Trúc Nhân đưa tay chỉnh lại micro cho Ngọc Dương trong một đêm nhạc được lan truyền.

"Họ là gì của nhau?"
"Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, rõ ràng là tình yêu."

Trúc Nhân im lặng trước những câu hỏi của truyền thông. Anh không phủ nhận, cũng không khẳng định.

Dương thì lo lắng:

"Hay là mình cứ giữ khoảng cách đi anh? Em không muốn anh gặp rắc rối."

Nhân nắm lấy tay em, ánh mắt kiên định:

"Anh không sợ. Chỉ cần em vẫn ở đây, những điều khác không quan trọng."

Và họ cứ thế nắm tay nhau bước qua những cơn sóng gió ấy.

Nhưng rồi, khoảng cách không chỉ đến từ thế giới bên ngoài. Nó xuất hiện từ những vết nứt vô hình trong lòng họ.

Những dự án âm nhạc liên tục kéo họ đi theo những hướng khác nhau. Có những tuần, họ chỉ gặp nhau qua những tin nhắn vội vã.

Dương bắt đầu thấy trống rỗng. Những buổi tối không có anh, em thấy mình lạc lõng.

"Anh ơi, nếu một ngày chúng ta không còn giữ được nhau thì sao?"

"Vậy thì mình cứ yêu cho trọn vẹn hôm nay. Đừng lo về ngày mai."

Nhưng trái tim của một người trẻ như Dương vẫn bất an. Em sợ mất anh. Sợ một ngày, khi em quay đầu lại, anh đã không còn đứng đó chờ em nữa.

Rồi ngày ấy cũng đến. Một buổi tối, khi ngồi trong phòng thu, Dương lặng lẽ nhắn cho anh:

"Mình tạm xa nhau một thời gian nhé."

Trúc Nhân đọc tin nhắn ấy, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ gõ vài chữ:

"Nếu đó là điều em muốn, anh tôn trọng."

Những ngày tháng sau khi quyết định tạm xa nhau, cuộc sống của họ như hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.

Dương lao vào công việc, nhận hết show này đến show khác, cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng những chuyến bay dài, những đêm diễn sáng rực ánh đèn. Nhưng mỗi khi ánh đèn tắt, em lại một mình trong căn phòng khách sạn xa lạ, nghe những bài hát cũ của anh.

"Chớp mắt 20, 30 chiều nào rồi tụi mình cùng về già... Ai rồi sẽ phải trước sau theo một người cùng về nhà..."

Giọng hát của Nhân vẫn ấm áp như ngày nào, nhưng giờ đây chỉ còn lại những hồi ức chông chênh. Em tự hỏi, nếu như em không buông tay trước, liệu chúng ta có thể cùng nhau đi đến cuối con đường?

Và em khóc.

Còn Trúc Nhân, dù có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không giấu được nỗi trống trải. Mỗi khi cất giọng hát, anh đều cảm thấy như thiếu đi một điều gì đó. Một người từng cùng anh hòa giọng, từng ngồi bên anh những đêm muộn, từng gọi anh bằng giọng nói dịu dàng:

"Anh à, nếu một ngày chúng ta không còn bên nhau, anh có nhớ em không?"

Anh không trả lời được. Vì làm sao có thể quên được?

Có những lần anh đi ngang qua phòng thu cũ – nơi họ từng cùng nhau sáng tác, từng chia sẻ những ước mơ. Những ký ức tràn về như những cơn sóng.

"Người ta nói rằng tình yêu trong showbiz không bền lâu. Phải chăng họ đã đúng?"

.

Đêm ấy, trời lại mưa. Cơn mưa mùa hạ dai dẳng như một khúc nhạc buồn ngân mãi.

Trúc Nhân ngồi trong quán cà phê quen thuộc – nơi họ từng có những buổi tối cùng nhau lặng lẽ nghe nhạc. Anh không hẹn, nhưng vẫn cứ ngồi đó, như một thói quen không thể thay đổi.

Và rồi, cánh cửa mở ra.

Ngọc Dương đứng đó, nhìn anh qua màn mưa. Đôi mắt em vẫn ánh lên những xúc cảm xưa cũ, như chưa từng đổi thay.

Trái tim anh run lên, như thể chỉ cần chạm vào, mọi kỷ niệm sẽ vỡ òa. Anh chậm rãi đứng lên, bước về phía em, giang tay ra:

"Lại đây nào."

Không một chút chần chừ, Dương lao vào vòng tay anh. Cả hai cứ thế ôm chặt lấy nhau, mặc kệ những giọt mưa thấm ướt bờ vai.

"Em xin lỗi... Em chỉ sợ... sợ một ngày anh sẽ bỏ em lại."

"Ngốc à... Anh đã nói rồi, anh sẽ ở đây, mãi mãi."

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng họ, trời đã hửng nắng.

Sau đêm ấy, họ không còn hoài nghi về tình yêu của mình nữa. Họ không cần một danh xưng rõ ràng, không cần khẳng định với ai điều gì. Chỉ cần mỗi ngày, họ vẫn ở bên nhau, vẫn có thể cùng nhau cười, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, như thế đã là đủ.

"Bước tiếp hay quên đi? Nghĩ lắm chi thêm suy?
Ta cứ như bây giờ, lo âu xa xôi để làm gì?"

Cuộc đời là những chuyến đi dài, và ai rồi cũng sẽ tìm về một nơi để thuộc về. Với Trúc Nhân và Ngọc Dương, nơi ấy chính là nhau.

Dù ngày mai ra sao, dù tương lai có thay đổi thế nào, chỉ cần còn thương, họ vẫn sẽ ở lại.

Bởi vì, tình yêu thật sự không cần quá nhiều lý do. Nó chỉ đơn giản là:

  "Chúng ta yêu nhau, vậy thôi."

.

Căn phòng nhỏ dưới ánh đèn vàng mờ ảo, bầu không khí ấm áp nhưng cũng mang chút yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài cửa sổ. Trúc Nhân ngồi trên chiếc sofa, tựa vào tay ghế, mắt hướng ra ngoài, dường như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại thở dài như để giải tỏa một phần nỗi niềm. 

Còn Ngọc Dương, đôi mắt buồn bã, ngồi bên cạnh, chẳng cần phải nói, cũng đủ hiểu là anh đang trải qua những đêm dài như thế này, những đêm không thể ngủ vì bao nhiêu lo toan, vì cái cảm giác không thể chia sẻ cùng ai.

"Anh có mệt không?" – Ngọc Dương khẽ hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng nhưng sao lại mang vẻ gì đó như thấu hiểu, chẳng cần phải hỏi thêm nữa, chỉ cần một câu hỏi đơn giản này thôi cũng đủ để thấy được tâm trạng của anh.

"Có, nhưng mà... cũng chỉ biết im lặng." Trúc Nhân đáp lại, mắt vẫn nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ như để tìm một chút bình yên từ những hạt mưa lất phất, mặc dù trời ngoài kia chẳng mấy khi để cho ai yên bình.

Ngọc Dương không nói gì thêm, anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trúc Nhân. Cử chỉ ấy dường như có sức mạnh kỳ lạ, như thể chỉ cần chạm vào nhau thế này thôi, mọi nỗi lo, mọi sự mệt mỏi trong lòng sẽ dần tan biến. Trúc Nhân khẽ ngước lên, ánh mắt anh long lanh dưới ánh sáng, nụ cười mệt mỏi hiện ra trong khi anh vỗ về tay Ngọc Dương.

"Anh biết không, có những lúc em chỉ muốn buông hết tất cả..." Ngọc Dương thở dài, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ giọt xuống thành từng vệt dài, như những nỗi buồn không nói thành lời. "Chỉ muốn ở bên anh, không lo gì nữa. Nhưng..." Anh ngừng lại, không nói thêm nữa, ánh mắt xa xăm như lạc vào một không gian khác.

Trúc Nhân ngồi thẳng dậy, quay mặt lại nhìn Ngọc Dương. Cái nhìn của anh lúc này không còn là sự lạnh lùng quen thuộc, mà là một ánh nhìn ấm áp, như một lời trấn an mà anh muốn gửi tới em. 

"Em đừng nói vậy, anh cũng vậy mà... Cả hai chúng ta đều có quá nhiều thứ phải gánh vác, nhưng ít nhất khi có nhau, chúng ta có thể tìm thấy sự bình yên."

Ngọc Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn anh, đôi tay siết chặt lấy tay Trúc Nhân như thể muốn nói rằng dù có bất kỳ khó khăn nào đi nữa, anh cũng sẽ không buông tay.

Lúc ấy, tiếng mưa vẫn đều đặn rơi bên ngoài, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, chỉ có sự tĩnh lặng bao phủ. Trúc Nhân nhẹ nhàng kéo Ngọc Dương vào lòng, ôm chặt lấy anh như một lời hứa – rằng dù cuộc đời có vất vả đến đâu, dù ngoài kia có bão giông thế nào, thì trong vòng tay này, họ sẽ không bao giờ cô đơn.

"Anh sẽ luôn ở đây. Mọi thứ ngoài kia, em không phải lo đâu." Trúc Nhân thì thầm, giọng anh đầy ấm áp nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó buồn bã, như thể anh đang ôm cả nỗi đau của chính mình vào trong lòng, chỉ để bảo vệ em, để em không phải chịu đựng thêm gì nữa.

Ngọc Dương chôn đầu vào ngực anh, để cho hơi ấm từ anh lan tỏa khắp cơ thể, một sự an ủi, một sự yêu thương mà anh chưa bao giờ có thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Hơi thở của Trúc Nhân hòa vào với hơi thở của anh, như một điệu nhạc du dương giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có họ, chỉ có sự bình yên trong nhau.

"Anh..." Ngọc Dương ngước mặt lên, nhìn vào mắt Trúc Nhân, rồi khẽ cười, đôi môi anh run rẩy như thể cất lên lời nói mà chỉ một mình anh hiểu. "Em yêu anh."

"Anh cũng vậy." Trúc Nhân đáp lại, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Ngọc Dương, như một lời khẳng định tình yêu ấy. Dù ngoài kia có mưa, có giông bão, thì trong căn phòng này, trong vòng tay này, họ sẽ luôn là của nhau.

Cả hai im lặng trong phút giây ấy, chỉ còn tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, hòa cùng hơi thở của nhau. Họ không cần phải nói gì thêm, vì chỉ một cái ôm, một cái nắm tay là đủ để cảm nhận được tình yêu chân thành và sự an ủi mà họ dành cho nhau.

Và dù ngày mai có là gì, dù con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, thì tối nay, trong căn phòng nhỏ này, dưới những cơn mưa lất phất, họ vẫn sẽ là của nhau, và không có gì có thể thay đổi điều đó.

Trúc Nhân và Ngọc Dương vẫn ngồi đó, trong cái không gian tĩnh lặng nhưng đầy ấm áp của căn phòng. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa sổ, âm thanh ấy giờ đây chẳng còn là sự đơn điệu nữa, mà như một bản nhạc nền, như sự đồng điệu với những tâm tư, cảm xúc mà cả hai đang chia sẻ trong khoảnh khắc này.

Ngọc Dương nhắm mắt lại, cảm nhận từng hơi thở của Trúc Nhân. Cái ôm của anh như thể là một cái lồng ấm áp bao quanh anh, giữ cho Ngọc Dương không bị cuốn theo những cơn sóng trong cuộc đời. Anh muốn nói gì đó, nhưng không thể, không cần phải nói gì nhiều. Cái cảm giác được ở bên anh, được ôm lấy anh, đã là đủ để mọi lo âu ngoài kia tan biến.

"Em không biết... làm sao để vượt qua được những ngày khó khăn nữa, anh à." Giọng Ngọc Dương vang lên, nhưng nó không còn như những lần trước, đầy lo sợ hay hoang mang, mà giờ đây như một lời trút bầu tâm sự mà anh đã kìm nén quá lâu. "Chúng ta luôn cố gắng, nhưng có đôi lúc, em cảm thấy mệt mỏi quá..."

Trúc Nhân siết chặt hơn nữa vòng tay của mình, như muốn bảo vệ Ngọc Dương khỏi tất cả những nỗi đau mà em đang cảm nhận. Anh không thể thay đổi quá khứ của họ, không thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn, nhưng ít nhất anh có thể ở đây, với em, ngay lúc này.

"Anh hiểu mà. Đôi khi, chỉ là những khoảnh khắc như thế này, em mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chúng ta cứ luôn cố gắng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể chống chọi với tất cả được đâu..." Trúc Nhân nhắm mắt, lặng lẽ thở dài, như thể những lời anh vừa nói cũng là sự thật mà anh không thể thoát khỏi. Những đêm dài anh từng tự hỏi liệu có phải mình đã đánh mất chính mình, liệu cái giá của sự nổi tiếng, của danh vọng có thực sự đáng giá.

"Anh à..." Ngọc Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đầy những cảm xúc chưa từng được nói ra. "Em luôn muốn anh biết rằng, dù anh ở đâu, dù anh làm gì, em vẫn luôn ở bên cạnh. Mình có thể không có tất cả, nhưng ít nhất chúng ta có nhau, đúng không?"

Trúc Nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Ngọc Dương. "Đúng. Em luôn là điều duy nhất khiến anh cảm thấy có lý do để tiếp tục." Anh nhẹ nhàng xoa tóc Ngọc Dương, như thể đang vỗ về một phần hồn mình, như thể anh đã tìm ra nơi mình thuộc về.

Cái lạnh từ bên ngoài dường như không thể xuyên qua cái ôm của họ, cũng như những bão tố trong lòng họ chẳng thể làm loãng đi tình cảm này. Ngọc Dương khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào ngực Trúc Nhân, tận hưởng cái ấm áp mà anh mang lại. Cả hai không cần phải nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó trong sự bình yên tuyệt đối.

Trúc Nhân nhẹ nhàng nói, như một lời thì thầm mà anh chỉ muốn nói với Ngọc Dương trong khoảnh khắc này: "Nếu có thể, anh sẽ không để em phải chịu đựng mọi thứ một mình. Em xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng được yêu thương mà không phải chịu áp lực từ bất kỳ ai hay điều gì."

Ngọc Dương hơi khựng lại, mắt anh mở to, như thể không thể tin được vào những lời mà Trúc Nhân vừa nói. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình xứng đáng được yêu thương đến thế. Cả hai đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu thăng trầm, nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy như được giải thoát khỏi tất cả.

"Anh luôn làm em cảm thấy mình xứng đáng..." Ngọc Dương thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

Trúc Nhân khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc Ngọc Dương một lần nữa, rồi kéo anh lại gần hơn. Hai người ngồi trong bóng tối, dưới ánh đèn mờ và tiếng mưa lất phất ngoài kia, như thể thời gian đã ngừng trôi, để lại chỉ những giây phút tĩnh lặng này, mà trong đó, họ không còn phải bận tâm đến bất kỳ điều gì ngoài sự hiện diện của nhau.

"Vậy em có biết không..." Trúc Nhân tiếp tục, lời nói của anh nhẹ nhàng mà chắc chắn, "Anh không thể sống thiếu em."

Ngọc Dương im lặng, đôi mắt anh sáng lên với những cảm xúc không thể diễn tả hết bằng lời. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm Trúc Nhân thật chặt, như thể anh muốn nói rằng, em cũng không thể sống thiếu anh. Mọi cảm xúc, mọi sự đồng điệu, đều thể hiện trong cái ôm này, trong sự gắn bó mà cả hai không cần phải thốt ra thành lời.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong căn phòng này, giữa vòng tay ấm áp của Trúc Nhân, Ngọc Dương cảm thấy như mọi thứ đã trở nên thật sự yên bình. Cả hai cùng thở đều, từng nhịp thở của họ hòa vào nhau, như thể cuộc sống, dù có khó khăn đến đâu, cũng sẽ luôn có một bến bờ bình yên để trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro