Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh thầy

Đà Lạt những ngày đầu đông ngập trong làn sương mỏng, dịu dàng như một tấm voan trắng phủ lên từng con đường, từng nhành hoa đang độ nở. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, in bóng lung linh lên dãy hành lang dài của ngôi trường cấp ba cũ kỹ – nơi mọi câu chuyện bắt đầu.

Trúc Nhân bước chậm rãi qua sân trường, bộ vest sẫm màu càng làm nổi bật dáng người thanh lịch của anh thầy giáo dạy Vật lý. Ánh mắt anh có chút đăm chiêu, đôi khi thoáng nét mơ màng. Anh đã quen với sự tĩnh lặng, đã quen với việc quan sát những cậu học trò tuổi mười bảy, mười tám đầy nhiệt huyết mà lòng mình vẫn yên ắng như mặt hồ không gợn sóng.

Thế rồi, Ngọc Dương xuất hiện.

Cậu học trò lớp mười hai với mái tóc đen mềm rối bời, đôi mắt trong trẻo nhưng chứa đựng cả một bầu trời u buồn khó tả. Dương không ồn ào như bạn bè đồng trang lứa. Em có thói quen ngồi ở góc lớp, lặng lẽ ghi chép và thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn về phía bục giảng với ánh mắt lạ lùng khó đoán.

Lần đầu tiên, Trúc Nhân cảm nhận được điều gì đó khác biệt từ em – như một ngọn sóng nhỏ khẽ lăn tăn trong lòng hồ yên tĩnh.

Người ta nói những chuyện tình bắt đầu vào mùa đông thường lặng lẽ nhưng dai dẳng. Như một vết mực loang trên giấy trắng, càng lau chùi càng in dấu sâu hơn. Chuyện giữa Thầy Nhân và Ngọc Dương cũng giống như vậy – một mối tình khẽ nảy mầm giữa những bài giảng vật lý khô khan, để rồi bung nở trong cơn bão của tuổi trẻ và định kiến.

"Có một làn mây trắng
Bay qua đời dịu êm..."

Buổi học hôm ấy, trời mưa lất phất. Trúc Nhân đứng trên bục giảng, giọng anh vẫn trầm ổn như mọi ngày, giải thích công thức điện động cảm ứng. Nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại hướng về phía bàn cuối, nơi có một học sinh đang nhìn anh chăm chú.

Khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cả lớp lục đục thu dọn sách vở. Chỉ có Ngọc Dương vẫn ngồi yên, tay mân mê bút bi, chờ cho phòng học vơi bớt người mới rời đi. Trúc Nhân bất giác lên tiếng gọi:

"Ngọc Dương, em ở lại một chút nhé."

Ngọc Dương dừng bước, quay lại nhìn anh thầy của mình. Đôi mắt em thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có.

"Dạ? Thầy Nhân gọi em có gì không ạ?"

Anh khẽ cười, giọng mềm đi:
"Thầy thấy dạo này em trầm quá. Có chuyện gì không vui à?"

Ngọc Dương không trả lời ngay. Em đứng đó, im lặng vài giây rồi ngước lên, đôi mắt lấp lánh như giấu cả ngàn câu chữ.

"Không có gì đâu ạ. Em chỉ hơi mệt chút thôi."

Trúc Nhân nhìn em thật lâu, đôi mắt anh dịu dàng nhưng đầy kiên định. Anh thoáng chốc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dặn dò em nghỉ ngơi. Nhưng chính giây phút ấy, giữa hai người, có một thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi.

Đột nhiên, Trúc Nhân hỏi em.

"Em thích Vật lý không?" 

Ngọc Dương ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên chút bất ngờ rồi khẽ cười:

"Không hẳn là thích... nhưng em thích nghe thầy Nhân giảng."

Câu trả lời ấy, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nhưng lại khiến tim anh khẽ chao đảo.

"Em có muốn cùng thầy đi đến đỉnh cao của đời học sinh không?"

"Ý thầy là...?" - Ngọc Dương thoáng ngập ngừng, em không chắc những gì thầy Nhân sắp nói ra với em...

"Thầy muốn đưa em vào đội tuyển học sinh giỏi, thầy sẽ là người giảng dạy cho em."

.

.

.

Mỗi ngày trôi qua, những cuộc trò chuyện giữa họ dài thêm, từ những bài toán khô khan đến những câu chuyện vu vơ về cuộc sống. Có lần, khi trời đổ mưa, Dương đứng trước mặt anh, mỉm cười:

"Có phải những cơn mưa cũng biết buồn không anh thầy?"

Trúc Nhân thoáng ngẩn người trước câu hỏi của em. Anh khẽ cười, giọng trầm ấm:

"Mưa không buồn, chỉ có lòng người buồn nên mới nhìn mưa mà nghĩ thế."

Dương im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm. Em thích những cơn mưa chiều như vậy, có lẽ vì chúng giống như chính em – cô đơn nhưng dịu dàng.

Những ngày sau, tiết học vật lý trở nên khác lạ trong mắt Ngọc Dương. Mỗi lần Trúc Nhân bước vào lớp, em lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Những ánh mắt lướt qua nhau, những câu hỏi nhỏ giữa bài giảng bỗng dưng mang nhiều tầng ý nghĩa.

"Sao hôm nay trời xanh đến vậy?
Sao lòng em lại xôn xao đến thế?"

Em bắt đầu thấy mình mong chờ đến tiết vật lý, chỉ để được nhìn thấy anh thầy của mình lâu hơn một chút.

"Thuyền về có nhớ bến chăng?
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền."

Tiếng thơ khẽ vang lên trong lớp học khi Trúc Nhân ngẫu hững đọc cho cả lớp nghe vào giờ Lý. Ngọc Dương ngồi ở hàng ghế cuối, ánh mắt chăm chú dõi theo từng lời anh thầy đọc. Trong đôi mắt ấy, có gì đó sâu thẳm hơn cả sự ngưỡng mộ. Đó là tình cảm mà em giấu kín trong những trang vở, trong từng lần đối diện ánh mắt anh mà không dám nói thành lời.

Thế nhưng, tình cảm ấy dần lớn lên, từng chút một, như những mầm cây xanh non len lỏi qua kẽ đá, âm thầm nhưng mãnh liệt.

Và Trúc Nhân không thể giả vờ như mình không nhận ra nữa.

"Em..." – Một buổi chiều nọ, Dương ngập ngừng. – "Nếu em nói em thích thầy Nhân, thì sao?"

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Ánh nắng nhạt phủ lên mái tóc mềm của em, làm đôi mắt em long lanh hơn.

Trúc Nhân khẽ thở dài, bàn tay đặt trên bàn hơi siết lại:

"Em vẫn còn trẻ quá, Dương à..."

Dương cười nhạt, ánh mắt hờ hững:

"Vậy phải lớn đến chừng nào thì em mới có thể ở bên thầy?"

Câu hỏi ấy làm thầy Nhân khựng lại. Ánh mắt em sáng lên trong buổi chiều nhạt nắng, nhưng đâu đó sâu thẳm, thầy thấy cả một sự thách thức pha lẫn nỗi buồn khó gọi tên.

"Dương, chuyện này không dễ dàng như em nghĩ." – Giọng thầy nhẹ nhàng nhưng chất chứa nỗi niềm sâu kín.

"Không dễ dàng... vì thầy là thầy giáo, còn em chỉ là học sinh?" – Dương cười khẩy. – "Thầy sợ gì chứ? Sợ ánh mắt người khác hay sợ chính cảm xúc của mình?"

Câu nói của em khiến lòng thầy Nhân trĩu nặng. Anh không trả lời, chỉ đứng đó, lặng nhìn em với ánh mắt vừa dịu dàng, vừa khổ tâm.

"Em về đi, Dương." – Thầy khẽ quay đi. – "Đừng để lòng em lạc lối thêm nữa."

Ngọc Dương nhìn theo bóng thầy, đôi mắt đỏ hoe. Em không khóc, chỉ mím môi thật chặt, như thể đang nuốt xuống cả một cơn sóng dữ.

.

.

.

Tình cảm cấm kỵ luôn mang theo một sức hút khó cưỡng, nhưng cũng đầy nỗi đau và giằng xé. Những ngày sau đó, Trúc Nhân cố gắng giữ khoảng cách với Dương. Anh lẩn tránh ánh mắt em, cố gắng tỏ ra lạnh lùng mỗi khi em đến gần. Nhưng càng lùi bước, anh càng thấy lòng mình trống trải đến lạ.

Và Ngọc Dương thì khác. Em không bỏ cuộc. Em không cam tâm để khoảng cách ấy mãi tồn tại.

"Thầy Nhân! Thầy trốn em đến bao giờ?"

Một tối mùa đông, em đứng trước cửa nhà anh, đôi vai gầy run lên trong cơn gió lạnh. Trúc Nhân mở cửa, ánh mắt đầy sửng sốt:

"Dương, em điên rồi sao? Sao em lại đến đây?"

Dương không đáp, chỉ bước tới, vòng tay ôm chặt lấy anh. Hơi ấm của em lan tỏa, khiến bức tường kiên định mà anh cố dựng lên bỗng chốc sụp đổ.

"Anh thầy, em không sợ gì cả... Chỉ cần anh ở bên em."

Trúc Nhân đứng lặng, đôi mắt nhắm lại. Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu vỡ òa. Anh ôm lấy em, siết chặt như sợ buông tay sẽ đánh mất em mãi mãi.

"Dương... Anh mệt mỏi khi phải xa em rồi."

.

.

.

Một ngày nọ, sau giờ học, Trúc Nhân rủ em cùng đi uống cà phê ở quán nhỏ cuối phố. Quán vắng người, chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và mùi hương cà phê lan tỏa khắp không gian.

"Ngọc Dương, em có biết tại sao thầy lại chọn nghề giáo không?"

Em ngước lên, ánh mắt đầy tò mò.

"Vì thầy thích nhìn thấy những người trẻ khám phá thế giới này. Nhưng đôi khi, thế giới ấy lại chính là một điều gì đó không ngờ tới."

Ngọc Dương lặng im. Em biết, những lời Trúc Nhân nói ẩn chứa nhiều hơn ý nghĩa của nó.

"Và thế giới của thầy là gì?" – Em hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Trúc Nhân nhìn em, ánh mắt không né tránh. "Là em."

Họ bên nhau, lặng lẽ nhưng sâu sắc, như hai mảnh ghép hoàn hảo giữa thế giới bộn bề này. Có những chiều tan học, Dương lại nán lại bên anh, cùng nhau ngắm hoàng hôn buông trên thành phố mờ sương.

"Anh thầy, nếu một ngày em rời xa Đà Lạt, anh có nhớ em không?"

"Anh sẽ tìm em, Dương ạ. Dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm em."

Từ giây phút đó, những buổi gặp gỡ ngoài giờ học ngày càng nhiều. Thành phố vẫn thế, hoa vẫn nở, những cơn mưa vẫn rơi dịu dàng như lời thủ thỉ của thời gian. Từng cái chạm tay vô tình, từng ánh mắt trao nhau giữa sân trường dần trở thành những cơn sóng ngầm trong trái tim cả hai. 

Trúc Nhân biết điều này là sai, biết rằng mối quan hệ này sẽ không được ai chấp nhận. Nhưng chuyện tình của họ là một câu chuyện đẹp, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc – như chính Đà Lạt, vừa buồn, vừa thơ, khiến anh lại càng lún sâu hơn vào vòng xoáy của cảm xúc.

Một đêm đầu đông, gió thổi buốt lạnh. Ngọc Dương đứng trước cửa nhà Trúc Nhân, ánh mắt vừa do dự, vừa khẩn thiết.

"Anh thầy... em có thể ở lại đây đêm nay không?"

Không cần hỏi thêm gì, Trúc Nhân mở cửa, kéo em vào nhà. Căn phòng nhỏ ngập tràn hơi ấm, trái ngược với cái lạnh bên ngoài. Anh pha cho em một tách trà nóng, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ đặt lên vai em.

"Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"

Ngọc Dương cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy mép áo.

"Em sợ... sợ ngày mai sẽ không còn được gặp anh nữa."

Trúc Nhân lặng người. Anh biết cảm giác ấy, nỗi sợ hãi mơ hồ khi đứng trước ngưỡng cửa của điều cấm kỵ. Anh khẽ ôm lấy em, giọng nói dịu dàng như một lời ru:

"Đừng sợ, Ngọc Dương. Anh ở đây mà."

.

.

.

Tình yêu giữa Trúc Nhân và Ngọc Dương cứ thế lớn lên trong âm thầm. Những cái chạm tay nhẹ nhàng, những ánh mắt trao nhau đầy ý nghĩa giữa sân trường. Nhưng thế giới này, vốn không dành cho những mối tình lặng lẽ như họ, bắt đầu trở nên khắc nghiệt.

Lời đồn thổi len lỏi giữa những hành lang dài, những ánh mắt tò mò và những câu hỏi không lời đáp. Trúc Nhân cảm nhận rõ ràng áp lực đè nặng lên đôi vai mình. Anh là một thầy giáo – hình mẫu của sự nghiêm túc và đạo đức. Còn em, một học sinh cuối cấp mơ mộng và bất cần.

"Thầy à, chúng ta cứ như thế này mãi được không?"

Dương hỏi anh một tối nọ, khi họ ngồi cạnh nhau trên triền đồi lộng gió. Dưới chân đồi, thành phố Đà Lạt sáng rực như bầu trời đầy sao, nhưng trong mắt Dương chỉ có hình bóng anh thầy.

"Thầy không biết, Dương à..."

Trúc Nhân nhìn em, trong lòng dâng lên nỗi xót xa không thể nói thành lời. Anh biết rõ, mối quan hệ của họ chẳng khác nào đi trên dây – mong manh và nguy hiểm.

Những ngày sau đó, tin đồn dần lan xa. Ban giám hiệu bắt đầu chú ý đến mối quan hệ đặc biệt giữa thầy trò. Trúc Nhân bị triệu tập, những ánh mắt soi mói, những câu hỏi đầy nghi hoặc như mũi dao sắc lạnh cứa vào lòng tự tôn của anh.

.

"Chúng tôi hy vọng thầy Nguyễn Trúc Nhân giải thích rõ ràng về tin đồn này."

Lời của hiệu trưởng vang lên nặng nề trong không gian im lặng.

Trúc Nhân cúi đầu, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Anh không biết phải làm gì. Bảo vệ em, hay bảo vệ chính mình?

"Thầy Nhân, chúng tôi không muốn những tin đồn ảnh hưởng đến danh dự nhà trường. Nếu thầy còn tiếp tục để chuyện này xảy ra, chúng tôi sẽ buộc phải có biện pháp mạnh."

Buổi tối hôm đó, anh tìm gặp Ngọc Dương. Gió lạnh thổi qua sân trường tối mịt, mang theo hơi sương nặng trĩu.

"Dương... chúng ta phải dừng lại thôi."

Ngọc Dương ngẩn người, đôi mắt mở to không tin nổi.

"Dừng lại? Thầy Nhân, thầy đang đùa em đúng không?"

"Không... anh không đùa." – Giọng anh khàn đặc. – "Anh không muốn em phải chịu thêm áp lực nào nữa. Anh không muốn em vì anh mà đánh đổi cả tương lai của mình."

Ngọc Dương cười nhạt, ánh mắt chất chứa nỗi đau:

"Vậy còn thầy? Thầy định trốn chạy đến bao giờ? Thầy quên rằng chính thầy là người đã bước vào thế giới của em trước sao?"

Anh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt em.

"Anh chỉ muốn em sống hạnh phúc... dù là không có anh."

Ngọc Dương im lặng rất lâu, rồi khẽ nói, giọng em khàn đi vì kìm nén:

"Nếu thầy buông tay em bây giờ, em sẽ không bao giờ tha thứ cho thầy."

Em cố gắng giữ bình tình mà nói với anh thêm một câu.

"Em đã nghĩ rằng thầy là người duy nhất không bỏ rơi em... nhưng hóa ra em đã lầm."

Bóng dáng em khuất dần, để lại anh đứng đó, lòng thắt lại bởi từng lời em vừa nói.

Những ngày sau đó, khoảng cách giữa anh và em trở nên lạnh lẽo đến nghẹt thở. Em không còn tìm cách ở gần anh nữa, ánh mắt em khi lướt qua anh cũng xa lạ, như thể giữa họ chưa từng tồn tại những buổi chiều đầy nắng, những cái ôm dịu dàng giữa hành lang vắng lặng.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh trong từng tiết học, nhưng ánh mắt em là vết cắt, mỗi lần chạm vào là mỗi lần trái tim anh rỉ máu.

.

.

.

Buổi họp phụ huynh cuối năm

Căn phòng chật kín tiếng nói cười, nhưng tất cả trở nên im bặt khi mẹ của Ngọc Dương bước vào. Người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc lạnh.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với thầy."

Anh dẫn bà vào văn phòng, đóng cửa lại. Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

"Tôi đã nghe về chuyện của thầy và Dương." – Giọng bà lạnh như băng. – "Tôi không quan tâm tình cảm của thầy sâu sắc đến mức nào, nhưng thầy không có quyền phá hủy tương lai của con tôi."

Anh siết chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh.

"Cô hiểu lầm rồi. Tôi chưa bao giờ muốn làm hại Dương. Tôi chỉ muốn bảo vệ em ấy."

"Bảo vệ?" – Bà bật cười mỉa mai. – "Nếu thầy thật sự muốn bảo vệ Dương, thì thầy nên biết mình cần phải biến mất khỏi cuộc đời của nó."

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Anh biết bà nói đúng. Nhưng ý nghĩ phải rời xa Dương khiến anh nghẹt thở.

Buổi tối hôm ấy, anh tìm gặp Ngọc Dương lần cuối cùng. Cơn mưa rả rích không dứt, thấm lạnh cả khoảng sân trường vắng lặng. Ngọc Dương đứng đó, tay siết chặt quai ba lô, ánh mắt u buồn khi nhìn thấy anh.

"Em biết thầy sẽ đến."

Anh bước đến gần, giọng anh khản đặc:

"Dương, chúng ta phải dừng lại thật rồi."

Ngọc Dương cười buồn, nước mưa hòa lẫn trên khuôn mặt em, nhưng em không hề lau đi.

"Lại là lời chia tay? Thầy đã nói điều đó quá nhiều lần rồi, nhưng lần nào em cũng tin thầy sẽ quay lại."

Anh lặng đi, từng từ như mắc nghẹn trong cổ họng:

"Anh không muốn rời xa em, nhưng có những điều chúng ta không thể thay đổi."

"Vậy em sẽ thay đổi nó." – Em nhìn thẳng vào anh, đôi mắt rực sáng như ngọn lửa cuối cùng trong cơn bão. – "Em đã yêu thầy. Em không cần tương lai nào khác ngoài thầy."

Anh siết chặt vai em, đau đớn đến mức cả cơ thể run rẩy:

"Dương... em mới chỉ mười tám. Em còn cả một cuộc đời phía trước. Anh không thể là tất cả của em."

Em bật khóc, nước mắt hòa lẫn với nước mưa:

"Em không cần ai khác! Chẳng lẽ thầy không tin vào tình yêu của chúng ta sao?"

Khoảnh khắc ấy, anh muốn ôm em thật chặt và đưa em đi khỏi thế giới này – nơi đầy rẫy những rào cản và định kiến. Nhưng anh biết, tình yêu không đủ để che chở cho em khỏi những sóng gió mà em sắp phải đối mặt.

"Anh tin." – Giọng anh run lên. – "Anh tin vào tình yêu của chúng ta... nhưng em cần phải sống vì chính em trước đã."

Ngọc Dương ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ngập tràn đau đớn:

"Nếu thầy buông tay em hôm nay, thầy sẽ mất em mãi mãi."

Anh buông tay, nhìn em bước đi giữa cơn mưa, mỗi bước chân như giẫm nát cả trái tim anh.

.

.

.

Một tuần sau đó, Ngọc Dương biến mất không để lại dấu vết.

Anh nghe tin từ bạn em rằng Dương đã rời khỏi thành phố, không tham dự kỳ thi tốt nghiệp. Căn phòng trọ của em trống rỗng, những kỷ vật nhỏ bé gắn liền với em giờ đây chỉ còn là những mảnh ký ức rơi rớt trong tâm trí anh.

Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày anh sống trong ân hận và dằn vặt. Anh đi tìm em khắp nơi – những con đường quen thuộc, quán cà phê cũ, cả bãi biển mà em từng nói muốn đến cùng anh. Nhưng tất cả đều im lặng, như thể em chưa từng tồn tại.

"Dương... em ở đâu?" – Anh thì thầm trong đêm tối, đôi mắt anh đỏ ngầu vì mất ngủ, vì nhớ thương, vì nỗi đau không thể gọi thành tên.

Có những lúc, anh đứng giữa lớp học, nhìn chỗ ngồi trống của em mà tim đau nhói. Anh vẫn giảng bài, vẫn mỉm cười trước mặt học trò, nhưng sâu thẳm bên trong, anh đang tan vỡ từng ngày.

"Thầy Nhân, thầy có ổn không?" – Một đồng nghiệp hỏi anh trong phòng giáo viên.

Anh chỉ gật đầu, mỉm cười nhạt nhòa: "Tôi ổn."

.

Nhưng làm sao anh có thể ổn được khi từng phút trôi qua là từng vết cắt, khi hình bóng em vẫn hiện lên trong mỗi giấc mơ?

Ba tháng sau, anh nhận được một tấm bưu thiếp từ một nơi xa lạ, không có địa chỉ người gửi. Dòng chữ ngắn ngủi nhưng khiến tim anh ngừng đập:

"Thầy Nhân, thầy khỏe không? Nếu có thể, thầy hãy đến bãi biển Phan Thiết mà chúng ta từng hứa đi cùng nhau. Em sẽ chờ thầy ở đó."

Anh lập tức bắt chuyến xe đêm đến Phan Thiết. Suốt quãng đường dài, trái tim anh như treo lơ lửng giữa hy vọng và sợ hãi. Liệu đó có thật là em? Hay chỉ là một giấc mơ tàn nhẫn khác?

.

Chiều hôm sau, anh đứng trên bãi biển, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời. Gió biển thổi mạnh, mang theo mùi mặn mòi quen thuộc, nhưng anh không quan tâm. Anh tìm kiếm em giữa những người đi dạo, ánh mắt anh cuồng loạn như người chết đuối chờ một tia hy vọng.

Và rồi, anh thấy em.

Em đứng đó, cách anh không xa, vẫn là đôi mắt sáng và nụ cười nhạt như ánh nắng cuối ngày. Tim anh như vỡ òa. Anh chạy về phía em, nước mắt trào ra không thể kìm nén.

"Dương... là em thật sao?"

Ngọc Dương mỉm cười, nhưng ánh mắt em long lanh:

"Em đã chờ thầy lâu lắm rồi."

Anh không nói thêm lời nào, chỉ kéo em vào vòng tay, siết chặt như sợ em sẽ tan biến một lần nữa. Hơi ấm của em khiến mọi nỗi đau, mọi giằng xé suốt những tháng ngày qua tan biến như cơn sóng xô bờ cát.

"Anh xin lỗi... vì đã rời bỏ em."

Ngọc Dương vùi mặt vào ngực anh, giọng em nghẹn ngào:

"Em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại thầy nữa. Nhưng em không thể sống thiếu thầy được."

Anh nâng cằm em lên, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:

"Lần này, anh sẽ không buông tay nữa."

Hoàng hôn đỏ rực trên biển, chứng kiến hai con người tìm lại nhau giữa bao sóng gió cuộc đời. Trong khoảnh khắc ấy, mọi định kiến, mọi áp lực đều không còn quan trọng. Chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và chân thành mà họ dành cho nhau, như ánh mặt trời chưa bao giờ tắt.

Anh khẽ siết chặt Ngọc Dương trong vòng tay, hơi thở hòa lẫn vào tiếng sóng vỗ rì rào. Cảm giác tìm lại nhau sau những ngày dài xa cách khiến anh không muốn buông tay dù chỉ một giây.

"Dương, anh đã từng sợ... sợ rằng em sẽ quên anh. Sợ rằng em sẽ bước tiếp mà không có anh bên cạnh." – Giọng anh trầm xuống, vỡ vụn trong từng chữ.

Ngọc Dương ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh trong ánh chiều tà:

"Em chưa bao giờ quên. Em chỉ đợi thầy đủ can đảm để quay lại tìm em thôi."

Anh bật cười, nhưng nước mắt vẫn rơi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách giữa hai người như biến mất, chỉ còn lại trái tim đập chung một nhịp, như chưa từng rời xa.

Tiếng sóng biển vẫn rì rào bên tai. Ngọc Dương khẽ tựa đầu lên vai anh, giọng em dịu dàng vang lên:

"Thầy biết không? Biển Phan Thiết không chỉ có sóng... mà còn có giấc mơ của em. Em đã từng mơ thấy thầy nắm tay em, cùng em bước qua mọi khó khăn. Em tin vào giấc mơ ấy. Tin rằng chúng ta sẽ tìm lại nhau."

Anh vuốt nhẹ tóc em, từng sợi mềm mại lướt qua kẽ tay:

"Anh hứa... kể từ giờ phút này, anh sẽ không bao giờ để em phải chờ đợi nữa."

Gió biển thổi mạnh hơn, nhưng cả hai chỉ đứng lặng im, để tình yêu bao phủ như tấm chăn ấm áp giữa cái lạnh của hoàng hôn.

Rồi anh khẽ thì thầm vào tai em, giọng anh như gió biển mơn man, dịu dàng mà thiết tha:

"Dẫu biết tình ta là sóng cả,

Chỉ nguyện bên em đến bạc đầu..."

Sóng vỗ vào chân họ, mát lành như một lời chúc phúc từ biển cả bao la. Và giữa muôn trùng gió biển, Ngọc Dương siết lấy tay anh, mỉm cười rạng rỡ:

"Em cũng nguyện bên thầy... đến bạc đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro