Phần 1
1. Đối với tôi văn chương không đem đến cho người đọc sự thoát li hay sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có thể vừa tố cáo, vừa thay đổi một thế giới giả dối đến tàn ác, vừa làm cho người đọc thêm sạch và phong phú hơn
(Thạch Lam)
2. Phải phí tổn ngàn cân quặng chữ
Mới thu về một chữ mà thôi
Những chữ ấy làm ta rung động
Triệu trái tim trong hàng triệu năm dài.
(Maiacopxki)
3. Tác phẩm nghệ thuật không bao giờ kết thúc ở trang cuối, không bao giờ hết khả năng kể chuyện khi câu chuyện kể về các nhân vật đã kết thúc. Tác phẩm nhập vào tâm hồn và ý thức bạn đọc, tiếp tục sống và hành động như một lực lượng nội tâm, như sự dằn vặt và ánh sáng của lương tâm, không bao giờ tàn tạ như thi ca của sự thật.
(Ai-ma-tốp)
4.Tác phẩm nghệ thuật sẽ chết nếu nó miêu tả cuộc sống chỉ để miêu tả, nếu nó không phải là tiếng thét khổ đau hay lời ca tụng hân hoan, nếu nó không đặt ra những câu hỏi hoặc tự trả lời cho những câu hỏi ấy.
(Belinski)
5. Cái quan trọng trong tài năng văn học là tiếng nói của mình, là cái giọng riêng biệt của chính mình, không thể tìm thấy ở trong cổ họng của bất cứ người khác.
6. Các ông muốn tiểu thuyết cứ là tiểu thuyết, tôi và các nhà văn cùng chí hướng muốn tiểu thuyết phải là sự thực ở đời.
(Vũ Trọng Phụng)
7. Văn học phản ánh hiện thực nhưng không phải là chụp ảnh, sao chép hiện thực một cách hời hợt, nông cạn. Nhà văn không bê nguyên xi các sự kiện con người vào trong sách một cách thụ động giản đơn. Tác phẩm nghệ thuật là kết quả của một quá trình nuôi dưỡng cảm hứng, thai nghén. Sáng tạo ra một thế giới hấp dẫn sinh động, thể hiện những vẫn đề có ý nghĩa to lớn sâu sắc bản chất trong đời sống xã hội. Nhân vật trong tác phẩm của một thiên tài thực nhiều khi thật lớn hơn cả con người ngoài đời bởi sức sống lâu bền, bởi ý nghĩa điển hình của nó. Qua nhân vật ta thấy cả tầng lớp, giai cấp, một thời đại thậm chí có nhân vật vượt lên cả thời đại, có ý nghĩa nhân loại, vĩnh cửu sống mãi với thời gian.
(Sách lý luận văn học)
8. Cái tầm thường là cõi chết của văn chương nghệ thuật.
9. Văn chương có quyền miêu tả cái xấu xa đê tiện nhưng nam châm thu hút bạn đọc là cái đẹp cái cao thượng.
10. Cái bóng của độc giả đang cúi xuống sau lưng nhà văn khi nhà văn ngồi dưới tờ giấy trắng. Nó có mặt cả ngay khi nhà văn không thừa nhận sự có mặt đó. Chính đỗ giả đã ghi lên tờ giấy trắng cái dấu hiệu vô hình không thể tẩy xóa được của mình.
(Sách lý luận văn học)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro