Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 80 (Ngoại truyện 9): Nhân Danh Tình Yêu


Trước khi Nhu Nhu khám bệnh, cậu đã ép sẵn nước trái cây rồi còn cho cô bé ăn mấy chiếc bánh quy caramel vừa nướng hôm nay.

"Con ăn một chút đã rồi hãy đi khám, nếu không thì sẽ không có sức đâu, đúng không?" Thời Ôn Lễ lại đưa thêm một miếng bánh quy vào miệng cháu gái mình.

Nhu Nhu mỉm cười: "Đúng ạ."

Phía phòng khách ồn ào không ngừng, thỉnh thoảng lại vang lên những trận cười lớn.

"Bác Mẫn, bác phải đứng ra phân xử cho con ạ. Chuyện nợ cũ từ lúc Mẫn Đình làm đám cưới đến giờ họ vẫn lôi ra tính, lần nào tụ họp cũng bắt con mang cái đệm theo!" Thương Uẩn nói gì cũng không chịu thử thách, nhờ Mẫn Cương Nguyên lên tiếng giúp mình.

Mẫn Cương Nguyên cười nói: "Được, bác phân xử giúp con. Không cần hít đất nữa, đổi thành 150 cái gập bụng, lần này được rồi chứ?"

"Ha ha ha!" Khương Dương cười đến mức suýt ngã ra.

Thương Uẩn cũng cười nghiêng ngả một lúc lâu mới bình tĩnh lại: "Bác Mẫn, hay là bác kiếm người làm cùng con đi."

Mẫn Cương Nguyên: "Con muốn chọn ai?"

Thương Uẩn chỉ vào người đứng gần mình nhất, đang chăm chú xem trò vui, anh ta nói với giọng điệu miễn cưỡng: "Chọn Phó Ngôn Châu đi."

Phó Ngôn Châu: "...."

Nháo Nháo hào hứng kêu lên: "Ba ơi, con đếm giúp ba nhé!"

Mọi người cười ầm lên, chỉ có Phó Ngôn Châu dở khóc dở cười.

Phía phòng ăn lại như thuộc về một thế giới khác.

Mẫn Đình và Thời Miểu đang ăn sáng, hai người trò chuyện với tiết tấu của mình, không để ý đến những gì đang xảy ra ở phòng khách.

Trong chiếc bình hoa trên bàn ăn, những bông cát cánh trắng yên tĩnh thanh lịch.


"Chiếc bánh mì này em ăn một nửa đi, lát nữa anh nướng mực cho em ăn."

"Dạ." Thời Miểu bẻ đôi chiếc bánh trong tay, đưa cho Mẫn Đình một nửa.

Mẫn Đình vừa ăn hai miếng đã đặt bánh mì xuống: "Nhu Nhu sắp bắt đầu khám rồi, anh mang máy tính cho con."

Thời Miểu: "Anh đi đi, em đợi anh."

Cô cắn bánh mì một miếng nhỏ.

Mẫn Đình đi vào thư phòng, lấy laptop của mình rồi đặt trên bàn ở khu vực giải trí đa năng, nơi này là phòng khám của con gái.

Anh sắp xếp xong, tiện tay bật máy lên.

Nhu Nhu nuốt xong miếng bánh quy, cậu lại đưa nước trái cây cho cô bé uống.

Cô bé cười với Mẫn Đình: "Cảm ơn ba ạ."

Mẫn Đình thuận miệng hỏi: "Mấy giờ bắt đầu khám?"

Nhu Nhu đáp: "Còn hai phút nữa nè." Cô bé giơ hai ngón tay, "Chờ con ăn xong đã ạ."

Mẫn Đình đang định nhập mật khẩu để mở máy thì Nhu Nhu liền nói: "Ba ơi, để con nhập!"

Mẫn Đình mỉm cười dịu dàng: "Con biết mật khẩu sao?"

"Biết ạ, là mã số nhân viên của mẹ. Mẹ đã nói cho con rồi."

Nhu Nhu giơ một ngón tay lên, vừa lẩm bẩm vừa gõ các con số trên bàn phím số.

"Ba ơi, sao vẫn không mở được thế?"

"Còn phải nhấn nút này nữa." Mẫn Đình cầm tay con gái nhấn vào phím "enter."

Thời Ôn Lễ tưởng cháu gái mình bấm bừa, không ngờ máy tính thực sự mở được, màn hình hiển thị ảnh cưới trong khung cảnh đêm rực rỡ.

Phản ứng đầu tiên của anh ấy là: đây là máy tính của em gái.

Mẫn Đình mở một trang tài liệu trắng ra, nói với con gái: "Viết bệnh án ở đây nhé."

"Dạ, cảm ơn ba ạ."

Nhu Nhu quay sang gọi "anh trai ơi", vẫy tay về phía Thời Thời: "Anh ơi, em xong rồi, bây giờ có thể khám bệnh được rồi."

Thời Ôn Lễ lấy khăn giấy lau miệng cho cháu gái, sau đó bế cô bé ngồi lên chiếc ghế trước bàn. Anh đặt cốc nước ép xuống, dọn dẹp đơn giản trên bàn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mỗi lần cháu gái mở phòng khám, anh đều ngồi bên cạnh hỗ trợ việc lặt vặt hoặc ghi chép.

Lúc nhỏ mỗi lần Miểu Miểu chơi trò khám bệnh với người nhà, ông nội luôn chuẩn bị mọi thứ cho em gái, kể cả cây bút Miểu Miểu dùng để "kê đơn" cũng là bút mực xanh đen. Vì thế khi em gái đi làm, ngày nào cô cũng phải mang theo một túi đầy bút thì mới thấy an tâm.

"Phòng khám bắt đầu khám bệnh rồi ạ." Thời Thời chạy ra phòng khách gọi mọi người.

"Đinh đoong, mời số 1, Giang Nhuế đến phòng khám số 9."

"Đinh đoong, mời số 1, Giang Nhuế đến phòng khám số 9."

Thời Thời tự động đóng vai máy gọi số, lặp lại hai lần.

Ngoài người trong nhà, đây là lần đầu tiên nhóm Khương Dương thấy Nhu Nhu mở phòng khám, không ngờ lại bài bản như vậy. Bị Thời Thời và Nhu Nhu chọc cười, mọi người đều hào hứng lấy điện thoại ra quay video.

Nhu Nhu đeo ống nghe quanh cổ, hôm nay đông người nên cô bé hơi hồi hộp một chút.

Thời Ôn Lễ thì thầm bên tai cháu gái: "Đừng căng thẳng, lúc mẹ con khám bệnh, bệnh nhân còn đông hơn thế này nhiều."

Nhu Nhu trấn an cậu: "Cậu ơi, con không căng thẳng đâu ạ."

Giang Nhuế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn: "Bác sĩ Nhu Nhu, bà cảm thấy hơi lạnh, mặc nhiều đồ như vậy mà vẫn thấy lạnh."

"Có thể là bị cảm lạnh rồi, bà đo nhiệt độ thử xem ạ." Nhu Nhu lấy một chiếc nhiệt kế từ trong hộp thuốc đưa cho bà: "Đo trong mười phút nhé."

Cô bé gọi anh trai: "Bà nội đang đo nhiệt độ, anh gọi người tiếp theo đi."

Lâu Duy Tích cười: "Con bé này còn biết sắp xếp thời gian."

"Đinh đoong, xin mời số 2, Mẫn Cương Nguyên, đến phòng khám số 9."

Mẫn Cương Nguyên cầm một túi nhựa trong suốt đi tới: "Ông đến tái khám, bác sĩ xem giúp ông hồi phục thế nào rồi."

"Con sẽ nghe tim ông trước nhé." Nhu Nhu đeo ống nghe vào tai, bàn tay nhỏ đặt màng nghe lên, hỏi: "Dạo này ông không hút thuốc chứ ạ?"

"Không hút."

"Vậy ông có uống rượu không?"

"Không uống."

"Vậy ông có ăn uống đàng hoàng không?"

"Có."

"Tim rất tốt, rất khỏe mạnh." Nhu Nhu tháo tai nghe ra: "Ông nội nhất định phải ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ cẩn thận nhé."

Trong lòng Mẫn Cương Nguyên bỗng thấy mềm tan: "Được."


"Đinh đoong, xin mời số 3, Phó Ngôn Châu, đến phòng khám số 9."

Nghe thấy tên Phó Ngôn Châu, những người khác bật cười.

"Bác sĩ, bệnh nào cô cũng khám được sao?"

"Đúng ạ, con là bác sĩ đa khoa."

Nhu Nhu lấy tập đơn thuốc và cây bút mực xanh đen ra: "Năm nay dượng bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"....." Phó Ngôn Châu bị hỏi bất ngờ nên đáp: "Ba mươi."

"Ba, ba không được nói dối bác sĩ! Ba 35 tuổi rồi!"

Thương Uẩn: "Sao cậu không nói cậu mười tám luôn đi."

Nhiều máy quay của điện thoại đang chĩa vào mình, Phó Ngôn Châu chống trán cười bất lực.

Nhu Nhu ghi số tuổi vào đơn thuốc rồi tiếp tục hỏi: "Có tiền sử dị ứng không ạ?"

Phó Ngôn Châu: "Không có."

"Để con kê thuốc cho dượng mang về nhà uống, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, uống sau bữa ăn nửa tiếng ạ."

"Bác sĩ, cô còn chưa hỏi tôi bị bệnh gì mà đã kê thuốc luôn rồi?"

A đúng nhỉ.

Nhu Nhu bật cười haha.

Thương Uẩn xen vào: "Có thuốc uống là tốt rồi, cậu còn kén chọn nữa."

Phó Ngôn Châu: "....."

Nhu Nhu nói: "Hôm nay có nhiều bệnh nhân, con hồi hộp quá. Dượng muốn khám bệnh gì? Chỗ nào không khỏe ạ?"

Phó Ngôn Châu kéo con trai qua: "Tôi không thấy khó chịu gì cả, tôi đưa con trai đến khám. Nó bảo tim nó không được khỏe."

Nhu Nhu hỏi anh trai Nháo Nháo: "Anh bị ba anh chọc tức đúng không?"

Nháo Nháo gật đầu: "Đúng vậy, giờ anh còn bị đau đầu, đau dạ dày nữa."

Thương Uẩn cười lớn, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Nhu Nhu: "Anh bị đau nửa đầu điển hình, để em kê thuốc cho anh uống."

Lúc này Thời Ôn Lễ lấy nhiệt kế từ tay Giang Nhuế. Đây là loại nhiệt kế dùng chơi trò bác sĩ, có thể tùy ý chỉnh nhiệt độ. Anh chỉnh nhiệt độ lên 37,9 độ.

"Bác sĩ Nhu Nhu, đo nhiệt độ xong rồi."

"Vâng, để con xem ạ." Nhu Nhu xem xong, nói với bà nội: "Chưa đến 38 độ, không sao đâu. Đây là virus cảm cúm thông thường, không cần lo lắng. Bà về nhà nhớ rửa tay, mở cửa sổ thông gió nhé."

"Uống nhiều nước, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Không cần uống thuốc đâu ạ."

"Cảm ơn bác sĩ Nhu Nhu."

Thời Miểu dựa vào vai Mẫn Đình, khi nhìn con gái khám bệnh cô vẫn luôn cười tươi. Cô quên mất lúc nhỏ mình đã khám bệnh cho người nhà như thế nào, nhưng nhìn Nhu Nhu bây giờ dường như thấy được bản thân hồi ba bốn tuổi.

Thời gian trôi nhanh quá, đã ba mươi năm trôi qua rồi.

Nếu ông bà nội còn sống, nhìn thấy cảnh này chắc chắn họ sẽ rất hạnh phúc.

Sau này cô muốn trở thành bác sĩ phần lớn không phải vì ba mà là vì ảnh hưởng bởi ông nội.

Đến mười một giờ, buổi khám bệnh của bác sĩ chuyên khoa đã kết thúc.

Thời Ôn Lễ bế cháu gái lên: "Bác sĩ Nhu Nhu của chúng ta vất vả quá, để cậu nướng cho con mấy lát khoai tây rắc muối tiêu ăn nhé."

Nhu Nhu cười hỏi: "Cậu ơi, con khám bệnh thế nào ạ?"

"Rất giỏi. Lần sau cậu sẽ quay thêm một video ngắn nữa, như vậy chúng ta sẽ khám được nhiều bệnh hơn." Thời Ôn Lễ bế cháu gái ra sân thượng.

Thời Thời và Nháo Nháo quấn lấy Khương Dương chơi đua xe, mỗi người ôm một chân của anh ta, khiến anh ta không thể động đậy.

"Ông xã." Nghiêm Hạ Ngôn lấy vài chiếc bánh quy caramel đưa cho Thương Uẩn một miếng: "Anh Thời làm đấy, anh nếm thử xem."

Thương Uẩn xoa đầu cô: "Tối về anh sẽ tính sổ với em. Không giúp anh thì thôi, mỗi lần gây rối đều có mặt em."

Nghiêm Hạ Ngôn nhìn quanh, không thấy ai qua lại, cô ấy nhẹ nhàng hôn lên mặt anh ta một cái, đổi trắng thay đen: "Em đang giúp anh đấy, 150 cái gập bụng chẳng phải dễ hơn 150 cái hít đất à?"

Cô ấy dựa gần anh ta: "Anh thật sự muốn tính sổ với em hả? Là ai bảo với em là sẽ không so đo với em nữa nhỉ?"

Thương Uẩn: "... Anh sẽ tìm anh trai em tính sổ sau."

Nghiêm Hạ Ngôn cười, "Coi chừng sau này anh sẽ không vào được cửa nhà em đâu."

Cô đưa cho anh hai miếng bánh còn lại, "Em đi phụ Hi Hi pha cà phê."

Trong bếp, Mẫn Hi vừa rót xong một cốc cà phê espresso đưa cho Phó Ngôn Châu, "Cốc đầu tiên cho anh Thời." Cô nhắc đến lúc nãy khám bệnh Nhu Nhu hỏi anh có dị ứng gì không, "Thực ra anh có tiền sử dị ứng đấy."

Phó Ngôn Châu không nhớ rõ, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Không có mà, anh không dị ứng với thuốc. Ăn uống cũng không dị ứng."

Mẫn Hi: "Anh cực kỳ, vô cùng, đặc biệt dị ứng với lãng mạn đấy! Tóm lại một câu, anh chính là ông hoàng làm mất hứng."

Phó Ngôn Châu cười, dỗ cô: "Không phải anh đang thay đổi đấy sao."

Anh cúi xuống, hôn lên má cô, "Từ giờ anh sẽ chú ý, không làm em và Nháo Nháo tức giận nữa."

Nghiêm Hạ Ngôn đến cửa rồi lập tức quay lại, không có vẻ gì khác thường, đi ra sân thượng chơi với Nhu Nhu.

"Cậu ơi, chúng ta nướng bánh gạo trước nhé, bác Hà thích ăn ạ."

"Được."

Thời Ôn Lễ lấy vài xiên bánh gạo từ trong khay, rắc gia vị lên. Hà Văn Khiêm thích ăn bánh gạo, giờ ngay cả Nhu Nhu cũng nhớ rõ.

"Vậy Nhu Nhu biết chú thích ăn gì không?" Lương Viên trêu cô bé.

Nhu Nhu: "Biết ạ, là bánh bao thịt cỡ to."

Lương Viên cười ha ha, chắc chắn lại là Khương Dương phá hỏng hình tượng của anh ta, rõ ràng anh ta thích thang bao cơ mà.

(*)

"Cậu ơi, nướng thêm vài con tôm nữa đi ạ, cô (Mẫn Hi) thích ăn tôm."

"Được thôi."

Nhu Nhu quay đầu nói với ông bà ngồi ở bàn trà: "Ông bà nội ơi, một phút nữa khoai tây sẽ chín, ông bà đừng sốt ruột nhé."

Giang Nhuế mỉm cười: "Không sốt ruột."

Mẫn Cương Nguyên nói với bà ấy: "Tôi vừa thấy mấy sợi tóc bạc, tối về tôi sẽ nhổ cho bà."

Giang Nhuế: "Không cần nhổ, cứ để vậy đi."

Bà nhận lấy tách hồng trà mà chồng vừa pha, hương trà thoang thoảng, lâu rồi không có cảm giác thư giãn như vậy, ở bên cạnh những đứa trẻ này cảm thấy mình trẻ lại mười mấy tuổi.

Trên sân thượng có ba bốn cái bàn gỗ, Thời Miểu đang làm trái cây thập cẩm ở một bàn khác. Cô học cách cắt quả sung theo kiểu trong video, rồi xếp thành hình cùng với quả kiwi, xung quanh đặt một ít quả việt quất, trang trí thêm thanh hương mộc và hoa tím tam sắc.

Năm đăng ký kết hôn với Mẫn Đình, vào đêm sinh nhật của cô, đĩa trái cây mà cô ăn ở nhà Mẫn Đình gần giống như vậy.

"Thế nào?" Sau khi bày xong, cô hỏi Mẫn Đình.

Mẫn Đình liếc nhìn rồi nói: "Đẹp, dì nhà mình thích làm những đĩa trái cây thập cẩm như thế này."

Thời Miểu mỉm cười, không nói gì thêm.

Mẫn Đình tiếp tục gọt táo cho cô.

Thời Miểu mở máy ảnh, chụp một tấm ảnh trái cây thập cẩm trên bàn, trong khung hình còn có người đàn ông đang chăm chú gọt vỏ trái cây.

Cất điện thoại, cô ngồi xuống bên cạnh Mẫn Đình, ăn vài quả việt quất còn dư lại.

Ánh nắng mùa thu dìu dịu, có một làn gió nhẹ thổi qua.

Ngày tân gia năm năm trước thời tiết cũng giống như này. Lúc đó cô đứng trên sân thượng ngắm hoa cỏ, nhưng vì hôm đó đã làm việc liên tục hơn hai mươi giờ nên rất mệt, cô chống trán suýt nữa ngủ quên, Mẫn Đình bảo cô uống xong nước trái cây rồi đi ngủ một lát.

Anh nói với cô: "Căn phòng đầu tiên bên phải phòng khách là phòng ngủ chính."

Năm ấy, vào thời điểm đó, hai người bọn họ còn chưa thân thiết với nhau.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro