Chương 2
Chương 2
CÂU HỎI: Bộ phim nào của Powell và Pressburger được chuyển thể từ một câu chuyện của Hans Christian Andersen, công chiếu năm 1948, trong đó Moira Shearer nhảy múa đến chết trước một đầu máy xe lửa chạy bằng hơi nước?
TRẢ LỜI: Giày đỏ.
***
Số 16 đường Archer, giống như tất cả những ngôi nhà khác trên đường này, cũng là một maisonette, một dạng giảm nhẹ của danh từ tiếng Pháp (giống cái) maison, nghĩa đen là “ngôi nhà nhỏ”. Tôi sống ở đây cùng mẹ tôi, và nếu bạn muốn nhìn thấy một cách bày biện thật sự bất tiện thì bạn sẽ không phải thất vọng trước cảnh một thằng con trai mười tám tuổi và một phụ nữ góa chồng bốn mươi mốt tuổi cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ đâu. Vụ sáng nay là một ví dụ. 8 giờ rưỡi sáng, tôi vẫn đang nằm trong chiếc chăn lông vịt, nghe chương trình “Chào buổi sáng” và ngắm nhìn cái máy bay mô hình treo toòng teng trên trần nhà. Tôi nên tháo chúng xuống, tôi biết chứ, nhưng ở một thời điểm nào đó, cách đây hai năm, chúng từ một thứ đồ trẻ con đáng yêu đã biến thành một thứ vô dụng buồn cười, nên tôi cứ để kệ chúng trên đấy.
Mẹ bước vào, sau đó gõ cửa.
“Chào buổi sáng, ngái ngủ à. Hôm nay là một ngày trọng đại đấy!”
“Mẹ chưa bao giờ gõ cửa thì phải, mẹ nhỉ?”
“Mẹ có gõ mà con!”
“Không, mẹ bước vào, sau đó mới gõ cửa. Đấy có phải là gõ cửa đâu…”
“Thế thì sao nào? Không phải con đang làm gì đó chứ?” Bà liếc nhìn ranh mãnh.
“Không phải, nhưng mà…”
“Đừng nói là con giấu cô gái nào trong đây nhé,” và bà giật một góc chăn. “Coi nào, cháu yêu, đừng có ngượng, chúng ta hãy nói về điều đó đi. Ra đây nào, ra đây, cháu là ai cũng được mà…”
Tôi kéo mạnh cái chăn qua đầu. “Một phút nữa con xuống…”
“Ở đây bốc mùi, thật sự bốc mùi, con có thấy vậy không?”
“Mẹ chẳng nghe gì hết…”
“Mùi giống con trai. Thật ra thì các cậu nhóc làm gì để tạo ra cái mùi giống như vậy nhỉ?”
“Thật tốt vì con sắp đi, đúng không?”
“Chuyến tàu của con lúc mấy giờ vậy?”
“12 giờ 15.”
“Vậy sao con vẫn còn ở trên giường hả? Nè, quà chia tay cho con…” và bà ném một cái túi đựng hàng xuống chăn. Tôi mở ra; bên trong là một ống nhựa trong suốt, kiểu thường dùng để đựng bóng tennis, nhưng nó chứa ba cái quần lót nam vải cotton được cuộn tròn lại, màu đỏ, trắng và đen, các màu trên quốc kỳ Đức Quốc xã.
“Mẹ, mẹ không nên…”
“Ôi dào, đáng bao nhiêu đâu mà.”
“Không, ý con là con mong mẹ không nên tốn ít như vậy.”
“Đừng có láu cá, chàng trai trẻ. Dậy mau. Con còn phải gói ghém đồ đạc đấy. Và cảm phiền mở cửa sổ ra cho thoáng đi.”
Sau khi bà đi khỏi, tôi giũ mấy cái quần ra khỏi ống nhựa để chúng rơi xuống tấm chăn, tận hưởng cảm giác trọng đại của sự kiện này. Vì, thật lòng, đây là Những Chiếc Quần Cuối Cùng Mẹ Mua Cho Tôi. Cái màu trắng cũng được, cái màu đen thì theo như tôi thấy là sẽ bền đây, nhưng còn cái màu đỏ? Chúng không phải hơi chói sao? Với tôi, quần đỏ là những thứ nói “Dừng lại” và “Nguy hiểm”.
Nhưng với tinh thần phiêu lưu mạo hiểm, tôi bước ra khỏi giường và mặc cái quần đỏ vào. Điều gì xảy ra nếu chúng lại giống như Giày đỏ, và tôi không tài nào cởi ra được? Tôi hy vọng không phải, vì khi đó xét hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương tủ quần áo thì tôi trông chẳng khác gì vừa bị bắn vào háng. Dù sao thì tôi cũng mặc cái quần dài từ hôm qua, mang hơi thở bốc mùi chua ngọt cùng hàm răng xỉn màu và cảm giác váng vất do Skol đêm qua đi xuống nhà ăn sáng. Sau đó tôi sẽ đi tắm, rồi gói ghém quần áo, và đi. Tôi không thể tin rằng mình thực sự rời đi. Tôi không thể tin là mình được phép đi.
Nhưng dĩ nhiên khó khăn lớn nhất của ngày hôm nay là gói ghém quần áo, rời khỏi nhà và lên xe lửa mà không nghe mẹ nói những từ như, “Bố tự hào về con.”
***
Một tối thứ Ba vào tháng Bảy, trời bên ngoài hãy còn sáng, màn được kéo lại một nửa để chúng tôi xem ti vi cho rõ. Tôi mặc pyjama và áo choàng tắm, bốc mùi xà bông Dettol, đang tập trung cao độ vào chiếc Airfix Lancaster Bomber bằng 1/72 kích thước thật trên khay trà trước mặt. Bố tôi vừa tan sở về, ông đang uống một lon bia đắng, khói từ điếu thuốc ông hút lơ lửng trong ráng chiều
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro