Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Điều gì đến sẽ đến

"Tỏa Tỏa, anh đã sống được mấy trăm năm." Thẻ căn cước trong tay Chu Tỏa Tỏa rơi xuống đất, cô nhìn anh với vẻ mặt khó tin: "Anh...anh đang đùa em à, làm sao có thể được?
Mặc dù vẻ ngoài của Diệp Cẩn Ngôn trong nhiều năm qua không thay đổi nhiều, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tin được: "Làm thế nào để chứng minh điều đó?"
Diệp Cẩn Ngôn biết rằng Chu Tỏa Tỏa không thể tin được và anh cũng không thể tìm ra cách chứng minh.

Anh thở dài: "Em có nhớ giấc mơ trước kia của em không? Giấc mơ về Niệm Niệm."
Chu Tỏa Tỏa không nói gì, mà lặng lẽ nhìn Diệp Cẩn Ngôn nói tiếp: "Đó không chỉ là một giấc mơ, những điều trong giấc mơ đó, đã từng xảy. Anh là sư phụ của Niệm Niệm, còn em là chuyển kiếp của cô ấy.

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, cô cảm thấy Diệp Cẩn Ngôn đang kể một câu chuyện thần thoại: "Diệp Cẩn Ngôn, điều này không buồn cười chút nào."

Diệp Cẩn Ngôn không nhìn cô và nói tiếp: "Khi Niệm Niệm tám tuổi, anh đã thu nhận cô ấy làm đồ đệ, anh dạy cho cô ấy võ thuật, y thuật, cho đến khi cô ấy mười tám tuổi, anh trục xuất cô ấy ra khỏi sư môn... Cô ấy cuối cùng lại sa vào ma đạo, anh đã phế đi võ công của cô ấy và nhốt cô ấy trong núi, nhưng kẻ thù của cô ấy lại tập hợp lại chờ khi anh xuống núi thì lẻn vào tấn công cô ấy...khi anh phát hiện và quay lại thì tất cả đã quá muộn rồi."

Chu Tỏa Tỏa cố gắng nhớ lại những mảnh vỡ của giấc mơ đó, cô nhớ rằng Niệm Niệm đã chết trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn, cô ấy dường như đã hỏi anh điều gì đó, nhưng cô không thể nhớ được.
Cô lắc đầu: “Vậy ra anh đã nhận nuôi em là vì cô ấy à?”

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, Chu Tỏa Tỏa lại hỏi: "Anh đã nhận ra tôi là cô ấy từ bao giờ?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Lúc đầu anh không chắc chắn, có lẽ chỉ là hai người giống nhau, nhưng em đã mơ thấy cô ấy. "

"Nếu như không có Niệm Niệm... nếu như tôi không phải cô ấy, thì năm đó anh sẽ không để ý đến tôi đúng chứ?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, anh không muốn nói dối cô : "Có lẽ vậy."

"Anh đối xử tốt với tôi chỉ để bù đắp cho cô ấy thôi à?" Diệp Cẩn Ngôn không trả lời.
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Diệp Cẩn Ngôn, anh đã đưa cô về nhà, sau đó Phạm Kim Cang cũng đến, Phạm Kim Cang gọi cô là "Niệm Niệm".
Lẽ nào Diệp Cẩn Ngôn nói đều là sự thật?
Hóa ra cô chỉ là kẻ thế chỗ, lòng tốt của Diệp Cẩn Ngôn đối với cô cũng chỉ vì cô gái chết trong vòng tay anh mà thôi. "Thì ra ta chỉ là kẻ thế chỗ, là cái bóng của người khác." Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "anh nói thích tôi, anh thích tôi hay là thích cô ấy?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, nghiêm túc nói: "Tôi thích chính là em."

“Nếu tôi không phải là cô ấy, liệu anh có còn thích tôi không?”

"Em không phải cô ấy, em là Chu Tỏa Tỏa." Anh đã phân biệt được Chu Tỏa Tỏa và Niệm Niệm bọn họ là hai người khác nhau.
“Tôi là Chu Tỏa Tỏa, tôi không phải cô ấy, nhưng cũng chính vì cô ấy mà anh đối xử tốt với tôi, thu nhận tôi, yêu tôi có đúng không?”
Chu Tỏa Tỏa đầy kích động "Nếu tôi không phải cô ấy, tại sao anh lại muốn đối tốt với tôi?"

Diệp Cẩn Ngôn không biết trả lời thế nào, chính là vì Niệm Niệm mà họ gặp nhau.

“Nếu tôi không phải cô ấy, nếu tôi không giống cô ấy đến thế, năm đó anh chắc gì đã để ý đến tôi đâu.”

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh trong giây lát, cô thực sự không thể đối mặt với điều này, cô xoay người rời đi.

Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô: "Tỏa Tỏa..."

Tỏa Tỏa hất tay anh ra, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Ye Jinyan đứng đó, anh muốn nói với Tỏa Tỏa rằng anh tốt với cô không chỉ vì cô là chuyển kiếp của Niệm Niệm, anh tốt với cô vì người anh thực sự thích là cô : Chu Tỏa Tỏa, nhưng anh làm sao có thể chứng minh được điều này? Niệm Niệm vĩnh viễn sẽ luôn tồn tại giữa họ.

Sau khi Chu Tỏa Tỏa rời khỏi Tư Nam, cô thất thần và không biết mình sẽ đi về đâu.
Khi cô tỉnh táo lại, cô đã ở bên ngoài nhà của Phạm Kim Cang, cô mỉm cười tự giễu nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì đáng lẽ cô nên nhận căn nhà mà Chu Khôn Hoa tặng cho cô.
Cô gõ cửa nhà Phạm Kim Cang, Phạm Kim Cang thực sự sốc khi nhìn thấy vẻ mặt lạc lõng của Chu Tỏa Tỏa, anh vội vàng để Chu Tỏa Tỏa vào nhà và hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn Phạm Kim Cang: "Chú đã sống được mấy trăm năm rồi à?" Phạm Kim Cang chớp mắt, anh còn chưa nghĩ ra cách trả lời, Chu Tỏa Tỏa lại nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, tôi nhớ chú đã gọi tôi là 'Niệm Niệm'."

Phạm Kim Cang thở dài, rót một ly nước cho Chu Tỏa Tỏa và hỏi: "Nha đầu, đã xảy ra chuyện gì thế?"

“Diệp Cẩn Ngôn đã kể cho tôi nghe mọi chuyện về Niệm Niệm.”

"Ngài ấy nói cho em biết bao nhiêu?" Diệp Cẩn Ngôn vì cái gì không gọi cho anh nói rõ ràng, bây giờ cái gì nên nói cái gì không nên nói đây?

"Anh ...anh ta nói Niệm Niệm là đồ đệ của anh ta, anh ta vì Niệm Niệm mới đối tốt với tôi, bởi vì anh ta muốn bù đắp cho cô ấy." Cô ngẩng đầu nhìn Phạm Kim Cang: "Chú đối tốt với tôi cũng là vì Niệm Niệm sao?"

Phạm Kim Cang lắc đầu: “Kỳ thực, Niệm Niệm và tôi chỉ gặp nhau có mấy lần, em phải biết người thời xưa gặp nhau khó khăn đến nhường nào.” Anh ấy dừng lại suy nghĩ một lúc : "Lão Diệp chắc hẳn chưa nói cho em biết những gì trong lòng ngài ấy nghĩ, ngài ấy vốn là như vậy, thường để trong lòng không nói ra, sẽ rất dễ bị hiểu lầm."

Chu Tỏa Tỏa nhìn về phía Phàm Kim Cang, hi vọng anh sẽ nói tiếp. 

Phạm Kim Cang hỏi: "Em biết bao nhiêu?"

Chu Tỏa Tỏa lại lắc đầu, Phạm Kim Cang lại hỏi: "Vậy em muốn biết điều gì?"

Chu Tỏa Tỏa cắn môi: "Chú, chú có biết rằng chú Diệp và tôi... anh ấy và tôi..."

Rốt cuộc Phạm Kim Cang tâm trí nhanh nhạy cũng hiểu tại sao Chu Tỏa Tỏa lại hỏi điều này. Anh cuối cùng đã hiểu cô ấy nghĩ gì:  "Tôi biết, ngài ấy đã nói với tôi, em có phải đang quan tâm tại sao ngài ấy xử tốt với em, ở bên cạnh em có phải là vì Niệm Niệm không, em lo lắng ngài ấy thích Niệm Niệm chứ không phải em, Chu Tỏa Tỏa đúng không?"

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, Phạm Kim Cang lại nói: " Lúc đầu lão Diệp đối xử tốt với em, có lẽ thật sự là vì Niệm Niệm, nhưng em và Niệm Niệm hoàn toàn khác nhau. Em và cô ấy không phải là cùng một người, lão Diệp đã sớm phân biệt được chuyện này, sau này ngài làm gì với em đều là bởi vì em, Chu Tỏa Tỏa.
Em và Niệm Niệm rất khác nhau, tính cách khác nhau, lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, sao có thể là cùng một người?

“Mối quan hệ của chú ấy với Niệm Niệm là gì…?”

"Chỉ là sư đồ."

"Chỉ là quan hệ sư đồ thôi sao?"

"Em đang nghi ngờ điều gì?"

"Tôi... tôi từng mơ thấy cô ấy... cô ấy chết trong vòng tay chú ấy..."

Phạm Kim Cang nhìn Chu Tỏa Tỏa, anh có nên nói cho cô ấy biết không?

Trước khi anh định mở miệng, Chu Tỏa Tỏa đã hỏi: "Tại sao chú ấy lại trục xuất cô ấy khỏi sư môn?"

Phạm Kim Cang suy nghĩ một lúc, tốt hơn hết là nên kể cho Chu Tỏa Tỏa mọi chuyện, kẻo sau này cô ấy sẽ phát hiện ra điều gì nữa, sẽ gây ra nhiều chuyện hơn, rắc rối hơn: "Bởi Niệm Niệm nói cô ấy yêu Diệp Cẩn Ngôn nên lão Diệp mới trục xuất cô ấy khỏi sư môn"

"Cô ấy thích Diệp Cẩn Ngôn, nhưng còn Diệp Cẩn Ngôn thì sao?"

🍉Theo phóng viên báo lá cải thì đây có thể là ảnh ở thời nhà Minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro