Quảng Hàn Cung (Hoàng Tử U)
Lời: Nghịch Tuyết
Nửa đêm kia nhìn trên nhánh cây trăng treo nào ai lo lắng
Rượu cay mang bao nhiêu nhớ nhung tan theo lòng ai biến lạnh
Người mê man ngây ngô, sống trong sạch run sợ con sóng gió
Trần gian thiên cung nay đão điên người xưng hùng trong thế loạn
Quảng Hàn Cung chốn giác son
Nàng cô đơn mang khóa chôn
Cội hoa quế khắc Nghê Hồng
Mình cung điện ta giữ trông
Chỉ nguyện trống chiều sớm chuông
Thành đoạn dây tơ dịu dàng
Cuồn cuộn mây trên khoảng không
Là sâu hận tương tư mình nàng
Vân Mẫu, bình phong kia hoa đèn chiếu rọi
Mờ mịt thành kén phủ nhốt giam thiếp câm lặng trong bối rối
Vầng sau quạnh quẽ sông ngân hà rơi rồi
Thỏ Ngọc Kim Thiền luyện thuốc tiên để ta cùng nhau tái ngộ
Nửa đêm kia nhìn trên nhánh cây trăng treo nào ai lo lắng
Rượu cay mang bao nhiêu nhớ nhung tan theo lòng ai biến lạnh
Người mê man ngây ngô, sống trong sạch run sợ con sóng gió
Trần gian thiên cung nay đão điên người xưng hùng trong thế loạn
Quảng Hàn Cung chốn giác son
Nàng cô đơn mang khóa chôn
Cội hoa quế khắc Nghê Hồng
Mình cung điện ta giữ trông
Chỉ nguyện trống chiều sớm chuông
Thành đoạn dây tơ dịu dàng
Cuồn cuộn mây trên khoảng không
Là sâu hận tương tư mình nàng
Vân Mẫu, bình phong kia hoa đèn chiếu rọi
Mờ mịt thành kén phủ nhốt giam thiếp câm lặng trong bối rối
Vầng sau quạnh quẽ sông ngân hà rơi rồi
Thỏ Ngọc Kim Thiền luyện thuốc tiên để ta cùng nhau tái ngộ
Vân Mẫu, bình phong kia hoa đèn chiếu rọi
Mờ mịt thành kén phủ nhốt giam thiếp câm lặng trong bối rối
Vầng sau quạnh quẽ sông ngân hà rơi rồi
Thỏ Ngọc Kim Thiền luyện thuốc tiên để ta cùng nhau tái ngộ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro