Mười Năm Nhân Gian (Thập Niên Nhân Gian) (Đạo Mộ Bút Ký)
Thập Niên Nhân Gian (Mười Năm Nhân Gian) (Đạo Mộ Bút Ký)
Nguyên xướng: Lão Can Ma
Lời Việt: Lạc Diệp
Ai, là ai châm đuốc soi đường?
Trong thời gian cất giấu mê hoặc
Điên đảo đen trắng không rõ ràng
Cứ tung hoành thôi
Xem, là ai ngưng bước nơi này
Lộ trình kia khắc thêm vết thương
Xem, nào phân đen trắng trần gian
Giả cũng không sao
Thời ngây thơ đem cả trái tim đi đày
Vào pháp trường khoan hồng
Lại từng vỡ tan
Đây tiếng vang sao trống rỗng
Tịch dương hân hoan kết thúc khi soi rọi
Vẫn lưu lại chính mình
Người chẳng kịp để đến mà kể chuyện xưa
Trập trùng nơi núi non nguy hiểm
Chỉ là nhiệt huyết khi thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Trong chén trăng ngân
Dù ngàn đời tuyết sơn kiêu ngạo
Ta ca người lặng yên lắng nghe
Cầu mong ao ước nơi nhân gian
Ra chỉ như vậy
Quang, rọi soi trong chốn nguy hiểm
Nhưng đèn kia soi sáng con đường
Quang, trần ai lấp đi khe hở
Chẳng cần thiện lương
Vô thường đầy toan tính gian trần
Nơi nào đi đến cũng hốt hoảng
Xem, còn cô đơn mang dũng khí
Hoang đường nhân gian
Thời ngây thơ đem cả trái tim đi đày
Vào pháp trường khoan hồng
Lại từng vỡ tan
Đây tiếng vang sao trống rỗng
Tịch dương hân hoan kết thúc khi soi rọi
Vẫn lưu lại chính mình
Người chẳng kịp để đến mà kể chuyện xưa
Trập trùng nơi núi non nguy hiểm
Chỉ là nhiệt huyết khi thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Trong chén trăng ngân
Dù ngàn đời tuyết sơn kiêu ngạo
Ta ca người lặng yên lắng nghe
Cầu mong ao ước nơi nhân gian
Ra chỉ như vậy
Dừng chân nơi núi non nguy hiểm
Coi như nhiệt huyết khi thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Ly ấy trăng ngân
Ngàn đời còn thẻ tre mục tàn
Đem ghi lại thời gian lúc xưa
Là vô tâm ngói kia ai nhặt
Hồi ức âm u
Dù ngàn đời tuyết sơn kiêu ngạo
Ta ca người lặng yên lắng nghe
Cầu mong ao ước nơi trần gian
Sao quá tầm thường
Đường chữ kia viết ra thanh mảnh
Nay lại tạc tận tâm đấy thôi
Còn ta đem viết ra câu đệm
Cho tiếp chương sau
______________
Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc
Đây là câu truyện không ngôn tình không đam mỹ đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng mà tui đọc. Lúc đầu cứ nghĩ không có tình yêu là sẽ không đau khổ, nhưng tui đã sai, đọc phần cuối truyện mà khóc quá trời quá đất. Đau khổ ~ ing.
Nhất là cái anh Muộn Du Bình kia, anh khiến tui buồn suốt cả tháng trời, mà bây giờ vẫn còn buồn. Muộn Du Bình nói mười năm sau nếu Ngô Tà còn nhớ anh thì hãy đến mở cánh cửa thanh đồng ra và... đón anh về. Thế mà, mười năm đợi chờ của Ngô Tà lại chỉ đổi lại một câu của anh Bình Kín Miệng : “Cậu già rồi.” rồi kết truyện. (lại càng đau khổ).
Mười năm đợi chờ của Ngô Tà như vậy có đáng không? Sẽ rất đáng nếu như hai anh bên nhau suốt đời. Không cần anh Bình phải dùng cả đời mình để nhớ về anh Tà (bởi vì anh Bình bất tử) mà chỉ cần anh ấy cạnh bên anh Tà cho đến lúc anh Tà nhắm mắt xuôi tay là được. (Máu hủ đột ngột nổi lên, xin lỗi tác giả /quỳ/). Cái kết của phần ngoại truyện "Mười Năm Sau" như vậy cũng là rất đẹp rồi, dù đọc xong tui rất mất mác, nhưng không sao cả, hai anh sẽ luôn trong tim tui, mà đùa thôi =)))) cuộc đời tui còn dài mà, chẳng biết là giữ hai anh trong tim được mấy ngày nữa, buồn ~ ing
Đọc truyện này xong ám ảnh lắm luôn :( Không quên nổi anh Bình :( Cho nên đã viết lời Việt cho bài này. Cơ mà cũng vì bài này với bài Khúc Cửu Môn Hồi Ức mới đọc Đạo Mộ. Hai bài này đều có đoạn hí nghe hay kinh :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro