Chương 109:
Tử Dạ cùng Kim Đức Lợi, đang không ngừng tiếp cận lầu một.
"Mảnh vỡ Khế ước là của tôi!" Kim Đức Lợi gầm thét: "Cô đừng mơ mà cầm được!"
Nhưng mà, Tử Dạ đang cầm điện thoại, nạp vào một số liệu, đại biểu cho Kim Đức Lợi.
Kim Đức Lợi nhiều lần dùng thân thể va chạm với Tử Dạ, nhưng cô đều xảo diệu né tránh. Mảnh vỡ khế ước, cô cũng nhất định phải có!
Không thể không cầm!
Rốt cục, chạy tới lầu một, chỉ còn cách cửa lớn tầm 5 mét!
Hai người đều bộc phát tốc độ cực nhanh, phóng tới mảnh vỡ!
Tuy không ngừng chạy bộ, cơ thể Tử Dạ cơ hồ đã bị mất nước, nhưng nhìn thấy mảnh vỡ, vẫn muốn dốc sức liều mạng đoạt lại! Cô rất rõ ràng, Kim Đức Lợi đoạt được mảnh vỡ, căn bản không phải đối thủ của Kha Ngân Dạ! Mảnh vỡ hơn phân nửa sẽ bị Kha Ngân Dạ hoặc là Kha Ngân vũ đoạt được.
Thời điểm chạy tới gần mảnh vỡ, Kim Đức Lợi gào thét, hung hăng đẩy Tử Dạ, muốn nắm lấy mảnh vỡ!
Tử Dạ bị hắn đẩy, bỗng nhiên quét một cước, ngăn trở Kim Đức Lợi, làm hắn trượt chân, nửa cái kéo trên tay văng ra ngoài.
Tử Dạ nhanh tay lẹ mắt, lập tức cầm lấy nửa cái kéo kia, bỗng nhiên hung hăng đâm xuống cánh tay phải của Kim đức lợi!
"Ah —— "
Kim Đức Lợi tru lên như heo, Tử Dạ thừa cơ cầm lấy mảnh vỡ. Sau đó giẫm lên cánh tay còn lại của hắn, thuận tay rút ra nửa cái kéo khác.
"Đừng lo lắng, tôi đã tránh đi động mạch chủ, không rút kéo ra, máu cũng không mất quá nhiều. Trở về nhà trọ, thương thế của anh sẽ tự động khôi phục." Tử Dạ cầm nửa cái kéo, nói: "Kế tiếp tôi không thể cùng anh hành động được nữa rồi. Cái kéo ở trên tay anh, 'Mẫn' cũng không lại gần. Tôi sẽ đi tìm phương pháp, để coi có thể đưa Mẫn về như cũ hay không."
Sau đó Tử Dạ liền xoay người rời đi.
"Doanh... Doanh Tử Dạ!" Kim Đức Lợi giãy dụa đứng lên, bỗng nhiên, hắn rút ra nửa cái kéo đang cắm trên tay!
"Anh điên rồi sao?" Tử Dạ ngạc nhiên vì hành động của hắn: "Rút.., cái kéo ra, anh sẽ chảy máu nhiều hơn đấy!"
"Đưa mảnh vỡ khế ước cho tao!"
Kim Đức Lợi giờ phút này, diện mạo cực kỳ hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ khế ước trên tay Tử Dạ, cầm nửa cái kéo, từng bước ép sát.
Tử Dạ gặp tình hình này, lập tức đào tẩu!
Còn chưa tới 12h, chỉ có thể tiếp tục đào tẩu. Cũng may uy hiếp của Quỷ hồn cơ bản đã giải trừ, hiện tại chỉ cần không bị Kim Đức Lợi bắt được là có thể trốn thoát.
Trên tay gắt gao cầm nửa cái kéo, mảnh vỡ khế ước, cùng với điện thoại!
Thủ đoạn có thể uy hiếp được Kim Đức Lợi chính là gửi tin nhắn! Bất quá muốn đoạt lại mảnh vỡ, hắn không nhất định cần giết cô, chỉ cần làm cô bị thương là được.
Tử Dạ dù sao cũng là nữ nhân, ở phương diện này thua kém hơn Kim đức lợi một bậc. Tuy nửa năm nay cô thường xuyên đi phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, nhưng Kim Đức Lợi đồng dạng cũng không lười biếng!
Chỉ có thể tiếp tục đào tẩu!
Trên thực tế, cái kéo này phải chăng chính là sinh lộ, cũng không thể hoàn toàn xác định.
Cho nên thần kinh của Tử Dạ vẫn như trước, căng thẳng không hề buông lỏng. Trong quá trình chạy trốn vẫn nhìn chung quanh. Đương nhiên, cô nhắm cái kéo kia tới bốn phía, tùy thời ứng đối.
Kim Đức Lợi vẫn như trước không ngừng đuổi theo ở phía sau, bất quá thương thế ở tay làm hắn chậm tốc độ lại. Càng chạy nhanh mà nói... máu sẽ chảy càng nhiều. Tiếp tục như vậy, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ thời gian dài.
Bởi vậy Tử Dạ rất tự tin, cô vẫn có cơ hội rất lớn để đào thoát.
Vừa lúc đó, cô chạy tới trước nhà kho, nơi tìm được kiện giá y kia. Tử Dạ thoáng do dự, sau đó vẫn chạy vào.
Cái chỗ này có khả năng làm Kim Đức Lợi kiêng kị, không dám tiến vào.
Sau khi chạy vào đây, Tử Dạ nhớ lại vài giờ trước. Khi mới tiến vào, Mẫn sợ hãi như vậy, mình còn phải an ủi cô mới có thể làm cô thoáng an tâm.
Thời điểm chuẩn bị lên lầu, chợt thấy gần đó có một cánh cửa nhỏ. Tử Dạ do dự một phen, đi qua mở cửa xem xét, là một cầu thang hướng xuống phía dưới. Xem ra, là tầng hầm.
Cô lập tức đi vào, cài cửa lại, chạy xuống.
Căn phòng dưới đất này rất lớn, còn một ít máy móc cũ kỹ, phủ đầy bụi. Tử Dạ đi tới phía sau một cái máy lớn, ngồi xuống. Sau đó cầm mảnh vỡ khế ước nhét vào túi áo trong, rồi kéo áo khoác ngoài che lại.
Cô nhặt lên nửa cái kéo để dưới đất, tiếp tục chú ý động tĩnh xung quanh.
Thời gian cứ như vậy không ngừng trôi qua.
Đến trưa, khoảng 11 giờ. Chỉ cần qua nửa giờ nữa, là có thể rời khỏi.
Tinh Thần giờ phút này đang tiến vào một buồng điện thoại trên đường cái.
Do dự thật lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
"Doanh Tử Dạ còn sống." Hắn chậm rãi lấy tiền xu ra nhét vào khe.
Cầm lấy ống nghe, hắn hắng giọng vài lần, cố gắng bóp méo âm thanh cho tới khi xác định căn bản nghe không ra giọng của mình mới hơi yên tâm.
"Thiệt là, đã tính như thế, vẫn có khả năng Doanh Tử Dạ nhận ra hắn. Tôi nên làm gì..."
Nhưng những lời anh trai vừa nói..., còn văng vẳng bên tai.
Ai cũng đều muốn sống sót, vì thế mà làm ra một chuyện, cũng không ai có thể đánh giá đúng sai.
Cho tới nay, hắn đều rất căm hận anh trai. Mặc dù hiện tại cũng rất căm hận hắn. Không có hắn, nhân sinh của mình sẽ không bi ai như thế, lại còn mất đi mắt phải.
"Anh cũng không có cách nào đánh giá sao? Nguyên lai, anh cũng không thể giải đáp được vấn đề, anh à."
Tinh Thần rốt cục quyết định. Hắn bấm số điện thoại của Doanh Tử Dạ. Hắn có thể xác định, Doanh Tử Dạ khẳng định đã điều chỉnh điện thoại thành chế độ rung.
Tử Dạ đang trốn trong hầm ngầm, cảm thấy điện thoại trong tay chấn động. Nhưng là số điện thoại lạ.
"Này," Tử Dạ nhận điện thoại: "Là ai?"
"Nghe cho kỹ." Tinh thần lấy một tờ giấy ăn che miệng lại, tận lực cải biến âm thanh: "Tôi có thể làm cho cô sống sót trong lần chỉ thị huyết tự này"
Tay của Tử Dạ thoáng run lên.
"Anh là ai?"
"Không cần hỏi tôi là ai. Tóm lại, tôi cho cô biết, sinh lộ huyết tự là gì. Bây giờ bên cạnh cô có người hay không?"
"Không có."
"Thật sự?"
"Hoàn toàn chính xác không có."
"Tốt." Tinh thần tiếp tục nói: "Nghe cho kỹ, hiện tại, cô cần phải làm là..."
Đúng vào lúc này, thanh âm cánh cửa tầng ngầm bị phá bung ra, rầm rầm rớt xuống. Kế tiếp, truyền đến tiếng bước chân!
"Thanh âm gì vậy?" Tinh Thần cả kinh, hỏi: "Chẳng lẽ..."
Tử Dạ đem thân thể của mình không ngừng phủ phục xuống. Người đến là "Mẫn", hay là Kim Đức Lợi?
Tiếng bước chân không ngừng tới gần.
Sau đó, Tử Dạ nhìn thấy dưới cỗ máy, xuất hiện một đôi chân, mang giầy thể thao, rõ ràng là Kim Đức Lợi!
Hắn đang không ngừng hướng phía cô đi tới!
Tử Dạ không ngừng bò trên mặt đất, dựa vào mấy cỗ máy móc cũ gỉ làm chướng ngại vật, càng tiến sau vào bên trong hầm ngầm.
Điện thoại cô thủy chung nắm trong tay, dù sao cái này cũng là đảm bảo lớn nhất của cô. Mà tay bên kia nắm chặt nửa cái kéo.
"Doanh Tử Dạ? Này, mày có nghe thấy không?"
Tử Dạ căn bản không thể lên tiếng, cho dù hạ giọng như thế nào, nhưng nơi này quá mức tĩnh lặng, mở miệng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Ngay tại thời điểm cô không ngừng bò sát, dần dần, tiếp cận nơi hẻo lánh sâu trong hầm ngầm.
Bỗng nhiên, tay Tử Dạ...
Đè lên một cánh tay phi thường lạnh buốt!
Tử Dạ cơ hồ hét thành tiếng, lập tức nhìn lại, trên mặt đất nằm một người!
"Tóm lại cô nghe đây, " Tinh Thần quyết định nói ngắn gọn: "Cô ngay lập tức..."
Bỗng nhiên tóc của Tử Dạ bị hung hăng nắm chặt, cô vung lên cánh tay đỡ lấy, trợn tròn mắt nhìn Kim Đức Lợi.
"Mày... Chết chắc rồi." Kim Đức Lợi cười dữ tợn, bỗng nhiên hắn chú ý tới người nằm trên mặt đất: "Ấy da da..."
Tử Dạ nhìn hướng người kia, ngay lập tức đôi mắt cô lộ vẻ kinh hãi!
"Nghe kỹ, " Tinh Thần dồn dập nói: "Doanh Tử Dạ, Mẫn cô ấy thật ra..."
"Đã như vầy," Kim Đức Lợi tiếp tục tới gần Tử Dạ nói: "Tao sẽ nói cho mày biết. Kỳ thật, bộ hỷ phục ở nhà tao, thời kỳ dân quốc bà cố tao làm vợ ba, còn có cô vợ bé đột tử, cùng với sự tình không thể để đồ vật bén nhọn quanh bộ hỷ phục."
"Tất cả đều là lừa gạt."
"Biết tại sao không?"
Sau đó, Kim Đức Lợi kéo khóa áo khoác trên ngươi hắn xuống. Thời điểm hắn lấy ra mảnh vỡ, cũng không đem khóa áo kéo mở hoàn toàn.
Sau đó, Kim Đức Lợi vứt bỏ kiện áo khoác kia đi.
Tử Dạ liền chứng kiến, trên người hắn, chính là bộ hỷ phục đỏ thẫm!
Lập tức, diện mục của Kim Đức Lợi bắt đầu vặn vẹo, tóc trở nên phi thường mềm mại, hơn nữa không ngừng kéo dài, tóc mái rủ xuống che khuất nửa gương mặt trái! Vô số những sợi gân màu tím đen nổi ở trên mặt, trên tay!
"Người mặc kiện giá y biến thành quỷ, không phải Mẫn, mà là Kim Đức Lợi!"
Ở một đầu khác điện thoại, tiếng la của Tinh Thần truyền đến.
Người đang nằm trên mặt đất, đúng là Mẫn!
Tinh Thần nhìn bức họa trên điện thoại, cẩn thận nhìn thật lâu mới phát hiện, xem xét nửa gương mặt lộ ra bên phải, khuôn mặt kia không phải là Mẫn, mà là Kim Đức Lợi! Chỉ là, hình tượng Mẫn luôn dùng tóc mái che khuất nửa gương mặt bên trái, làm cho người ta ấn tượng vô cùng, còn một mặt khác, vô số những sợi gân máu tím đen bao phủ trên gương mặt, nhất thời nhìn không ra.
Sau đó, Tinh thần hỏi thăm Hoàng Phủ Hác, người ở cùng một tầng với Kim Đức Lợi.
Lúc ấy hắn hỏi: "Vài ngày sau khi tuyên bố huyết tự, anh có nhìn thấy Kim Đức Lợi hay không?"
Hoàng Phủ Hác hồi đáp: "Tôi nhớ một ngày sau khi tuyên bố huyết tự, tôi nhìn thấy Kim Đức Lợi vội vàng đi ra cửa. Tôi hỏi hắn đi nơi nào, hắn cũng không nói. Sau này tôi cũng không nhớ rõ có nhìn thấy hắn trở về nhà trọ hay không."
Ngày đó, Lý Ẩn đưa bốn người đi Công ty may Giang Phong, thời điểm đưa đến tàu điện ngầm, Kim Đức Lợi liền trực tiếp xuất hiện. Tất cả mọi người cho là hắn đi trước, nhưng căn bản không có người nhìn thấy Kim Đức Lợi theo nhà trọ xuất phát.
Nói cách khác, từ sau hôm công bố huyết tự một ngày, không có ai nhìn thấy Kim Đức Lợi trở về nhà trọ!
Tử Dạ cũng lập tức minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Là vì mảnh vỡ địa ngục khế ước!
Trong Huyết tự cũng không đề cập, bắt đầu thời gian thực hành chỉ thị mảnh vỡ mới ở đó. Kim Đức Lợi, chỉ sợ là suy nghĩ bốc lên, quyết định tới Công ty may Giang Phong trước, cầm được mảnh vỡ địa ngục khế ước, sau đó giấu đi! Như vậy, đến lúc đó không có ai chứng kiến hắn dành được mảnh vỡ!
Nam nhân này thật sự điên cuồng!
Đoán chừng, hắn sau khi nhìn thấy kiện giá y kia, vốn định đoạt đi mảnh vỡ khế ước, nhưng lại bị ma tính của nó mê hoặc, mất đi lý trí, liều lĩnh mặc vào.
Sau đó liền biến thành ác quỷ khủng bố trước mắt!
Cẩn thận ngẫm lại, Tử Dạ chưa từng đồng thời nhìn thấy Kim Đức Lợi và quỷ cùng xuất hiện. Thẩm Tử Lăng nói, lúc ấy hắn dùng kính viễn vọng trông thấy con quỷ kia, Kim Đức Lợi đang ở sau lưng hắn. Kim Đức Lợi hoàn toàn có thể dịch chuyển tới cao ốc đối diện, rồi khi Thẩm Tử Lăng quay người, hắn lại lập tức trở về.
Trong nhà ăn công nhân cũng vậy. Đợi thời gian dài như vậy quỷ cũng không xuất hiện, nhưng trên thực tế lại thời thời khắc khắc ở cùng bọn hắn.
Thẩm Tử Lăng, cũng là sau lưng Tử Dạ, bị "Kim Đức Lợi" giết chết! Cho nên, mới không thấy bất kỳ dấu vết nào của quỷ lẻn vào. Tiếp đó, lúc bị bóng dáng màu đỏ lùa theo dưới gầm bàn, Kim Đức Lợi cũng ở phía sau lưng cô.
Rồi lúc hai người chia nhau hành động. Trong tòa đại lâu, nhìn thấy ác quỷ, Tử Dạ lập tức ném đi mảnh vỡ, Kim Đức Lợi từ bên cạnh đại môn lao ra chụp lấy, lúc ấy cũng không nhìn thấy con quỷ kia nữa. Khi Kim Đức Lợi xuất hiện, đồng thời đều sẽ không nhìn thấy thân ảnh của quỷ.
Đúng rồi!
Tử Dạ đột nhiên nhớ tới, lúc ấy ở trên cây cầu, thời điểm hai cái tay thò qua nách ôm eo cô, lúc quay lại, cô nhìn thấy chính là...
Kim Đức Lợi!
Quỷ ảnh kia vốn dĩ không biến mất, mà vẫn là đứng sau lưng cô!
Lúc ở tầng thứ 7 trong cao ốc, cũng là khi mình cùng Kim Đức Lợi tách ra, mới bị quỷ đánh úp từ sau lưng!
Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, Kim Đức Lợi đã mặc vào kiện giá y kia!
Lúc này, một cổ cảm giác tim đập mãnh liệt, làm Mẫn trong hôn mê tỉnh dậy, lập tức mở to mắt. Cô ngẩng đầu xem xét, liền nhìn thấy hình ảnh ma hóa của Kim Đức Lợi!
"Ah!"
Mẫn tức khắc nhớ lại hết thảy.
Lúc cô thò tay vào ống tay áo muốn mặc vào, bỗng nhiên, một cánh tay tím tái từ trong bộ y phục duỗi ra! Cô sợ tới mức lập tức đem kiện giá y ném ra xa. Rồi cô nhìn thấy gương mặt bao trùm bởi những sợi gân tím tái, một nửa bên mặt trái bị tóc đen che khuất trồi ra khỏi cổ áo!
Sợ tới mức cô liền chạy vội xuống lầu! Kết quả, trốn vào hàm ngầm dưới đất này, vội vàng làm bước chân lảo đảo, không cẩn thận ngã sấp xuống, trán đập vào một cỗ máy, mới hôn mê. Cho tới giờ khắc này mới tỉnh lại!
Tử Dạ cầm nửa cái kéo trong tay lập tức ném qua, cái kéo liền cắm trên trán của ác quỷ! Máu không ngừng tuôn ra, hơn nữa càng tuôn càng nhiều, giờ đây cả gương mặt đã tràn đầy vết máu!
Lại càng làm ác quỷ lộ thêm vẻ hung ác!
Nửa cái kéo này căn bản, đối với ác quỷ nửa điểm tác dụng cũng không có! Toàn bộ lời nói của Kim Đức Lợi đều là nói dối!
Lúc này, Mẫn bỗng nhiên hô to một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân, đẩy một cỗ máy chắn đường ác quỷ! Liền kéo tay Tử Dạ, hai người chạy vội đi!
Tinh Thần trong điện thoại nói tiếp: "Tóm lại, cô nhất định phải rời xa Kim Đức Lợi, đây có lẽ chính là sinh lộ... Này, tại sao lại treo điện thoại hả?"
Vừa cúp điện thoại, Tử Dạ cũng Mẫn lao ra khỏi tầng hầm.
Bỗng lúc này nghe thấy một tiếng hét thê lương thảm thiết, Tử Dạ cùng Mẫn toàn thân phát lạnh, chỉ cảm thấy vô số sợi tóc dài màu đen từ phía sau vọt tới!
Cách thời gian chung kết còn không tới nửa giờ! Lúc này, hạn chế của nhà trọ đối với quỷ hồn đã yếu bớt!
Sinh lộ, sinh lộ là cái gì?
Vừa lúc đó, điện thoại của Tử Dạ lại một lần nữa rung động.
Người gọi điện, là Lý Ẩn!
Tử Dạ nhận cuộc gọi, đã nghe Lý Ẩn kích động hô: "Tử Dạ sao? Hãy nghe anh nói, anh đã biết rồi! Là sinh lộ huyết tự!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro