Chương 100:Dự cảm bất thường
Đi đến cuối cầu Giang Vệ, Tử Dạ tuy không biểu lộ rõ ràng nhưng tay của cô đã bắt đầu không ngừng run. Bắt đầu nhớ tới Lý Ẩn, người luôn hiện hữu ở trong đầu mình.
"Doanh tiểu thư, " Kim Đức Lợi đầu bóng keo bỗng nhiên nói, "Cô có đối sách gì sao? Cô đã sống quá ba lượt huyết tự, hơn nữa, lần huyết tự thứ nhất độ khó tương đương như lần huyết tự thứ sáu mà."
Sự tình khi đó, Tử Dạ vẫn cảm thấy như vừa hôm qua. Rõ ràng bởi vì năm 2011 là Ma Vương huyết tự mà chỉ năm mươi năm mới xảy ra một lần, nhà trọ không hề nói trước độ khó, tựa hồ muốn tuyển chọn ra những hộ gia đình ưu tú. Không chỉ có như thế, lượng người tiến nhập nhà trọ cũng gia tăng, tựa hồ cũng là vì mục đích này.
Sau này, người chấp hành huyết tự, thường không để ý đến trình tự khó dễ, nhưng là, căn cứ vào quan sát, thì độ khó tùy thuộc vào lượng người tham gia chấp hành huyết tự. Nói cách khác, huyết tự lần này, trên thực tế hẳn là độ khó như lần huyết tự thứ tư.
Tại nhà trọ, sống qua bốn lần huyết tự số lượng phi thường ít ỏi, mà sống qua năm lần, tỷ như Hạ Uyên thường được các hộ gia đình nể phục, kính trọng. Có thể sống quá ba lượt, đã không dễ dàng. Đây cũng bởi vì càng về sau, sinh lộ càng không dễ bị phát giác, hoặc nguyên nhân là điều kiện tìm ra sinh lộ cũng khó khăn hơn nhiều. Lý Ẩn cùng Ngân Dạ, lúc trước có thể sống qua lần huyết tự thứ tư, chủ yếu cũng do vận khí may mắn.
Mà Thẩm Tử Lăng, Kim Đức Lợi cùng Mẫn, muốn sống sót tại lần huyết tự thứ tư, chỉ sợ rất khó khăn. Kim Đức Lợi thoạt nhìn cũng là khẩn trương không thôi, chân cũng bắt đầu run rẩy. Mà Thẩm Tử Lăng biểu hiện lạnh lùng nhưng trán cũng không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Khoa trương nhất chính là Mẫn, cô bước đi căn bản như là thong thả khoan thai, nhưng bất luận thế nào cũng không dám tiếp đi lên cây cầu lớn đối diện.
"Mọi người nhớ kỹ một việc. Quỷ sẽ không để lộ sơ hở của sinh lộ trừ khi việc giết người bắt đầu, " Tử Dạ nói : "Nói cách khác tạm thời chúng ta vẫn là 'An toàn' đấy. Nếu như quỷ ngay lập tức giết người, chỉ có một khả năng. Chính là nhắc nhở sinh lộ được giấu ở huyết tự. Bất quá trước mắt tôi cảm giác sơ hở của sinh lộ chưa được rõ ràng."
Mẫn lấy điện thoại di động ra, tìm số di động của Thâm Vũ. Thâm Vũ đã đem số của cô xóa đi nên căn bản liên lạc không được. Mẫn thật sự rất hy vọng có thể gọi được cho Thâm Vũ, chỉ cần có thể làm cho con bé vẽ ra nguy cơ của huyết tự, cho dù cô có hướng Thâm Vũ quỳ gối dập đầu cũng được.
Mẫn phát hiện một việc.
Thời điểm khi cô nhận được bức tranh, đó là cảm giác từ khi chào đời đến giờ nàng mới có, hạ sinh Thâm Vũ, là một quyết định chính xác. Trước kia, cô chưa từng cho rằng sinh hạ Thâm Vũ đúng.
Van cầu con... Thâm Vũ, hãy gọi cho mẹ...
Mẫn thật sự rất muốn sống sót!
Chỉ cần có thể sống sót, cô sẽ yêu thương Thâm Vũ, cô sẽ quên đi tất cả sự sỉ nhục, quên dòng máu ác ma đang chảy trong người, vì Thâm Vũ cô có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng mà Thâm Vũ một lần cũng không có gọi cho Mẫn.
Tới phía đối diện cầu lớn. Công ty may Giang Phong đã càng ngày càng gần rồi.
Mở bản đồ, Tử Dạ ngậm chuôi cây đèn pin trong miệng, chiếu chiếu, quay đầu lại nói: "Cửa số 6 đi hướng bên trái. Chỗ kia rất thích hợp để tiến vào nhà xưởng, bởi vì khoảng cách với nhà kho rất gần."
Bàn bạc kỹ. Đến lúc đó, Tử Dạ cùng Mẫn một tổ, Thẩm Tử Lăng cùng Kim Đức Lợi một tổ. Một tổ đi phía nhà kho, một tổ hướng xưởng sản xuất.
Đi thêm một đoạn đường, rốt cục, kiến trúc của công ty may đã hiện ra trước mắt. Dọc theo một đoạn đường mòn, xuất hiện một cái cửa sắt siêu vẹo. Treo trên vách là biển hiệu: " Công ty may Giang Phong."
"Đã đến." Tử Dạ cất bản đồ trong ba lô, nhìn đồng hồ,khoảng chừng mười phút đồng hồ nữa là 0h.
"Có hai phút để tiến vào." Tử Dạ quay đầu nói: "Hai người các anh, nhớ giữ liên lạc."
Chỉ có bốn người, nhưng bị chia làm hai đội. Nhưng cũng chẳng thể khác được, dù sao mảnh vỡ khế ước địa ngục, giá trị thật làm ai cũng phát thèm. Nhưng thực tế hoàn toàn không cướp được.
Cuối cùng tất cả tiến vào Công ty may Giang Phong!
Nhà máy có vài toà cao ốc, đã gần ngay trước mắt. Bởi vì sợ hãi quỷ tới, không ai dám mở đèn pin ra, mà tìm đường trong bóng tối.
Thẩm Tử Lăng không ngừng quan sát động tĩnh bốn phía, dựng đứng lỗ tai, mà kim Đức Lợi đi theo sau Thẩm Tử Lăng.
Tòa nhà kho sắp hiện ra trước mắt.
Nhưng Tử Dạ có một cảm giác mãnh liệt, tim đập nhanh, đó là một loại cảm giác cô chưa từng cảm nhận. Cảm giác này, so sánh với khi thấy kính Quỷ hồn ở cư xá Ninh Phong, còn mãnh liệt hơn mấy lần!
Trong không khí, phảng phất tản ra một loại âm khí tà ác, trải rộng lấy từng hẻm nhỏ trong công xưởng! Tử Dạ thậm chí cảm giác hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Huyết tự lần này, cô có dự cảm rất bất thường!
"Vậy là chúng ta đi tới cái xưởng kia rồi."
Thẩm Tử Lăng cùng kim Đức Lợi đi về phía sau, Tử Dạ nhìn theo thân ảnh hai người biến mất trong đêm tối, lại nhìn về hướng nhà kho cách đó không xa. Trong đêm tối, đâu đâu cũng phảng phất hình ảnh một con ác quỷ!
"Mẫn" Tử Dạ nói với Mẫn bên cạnh: "Theo sát lấy tôi."
Đi đến phía nhà kho, càng tới gần càng cảm nhận được trái tim đập thình thịch rõ ràng. Kỳ thật cảm giác này, không chỉ Tử Dạ mà Mẫn cũng vậy.
Cửa lớn của nhà kho đã gần trong gang tấc rồi. Nhưng nhìn như miệng của một con quái thú, có thể một miếng cắn nuốt hai người. Mẫn giờ phút này dính sát lấy Tử Dạ, nàng thậm chí có cảm giác gần như tuyệt vọng.
Rõ ràng, quỷ còn chưa xuất hiện mà đã như vậy rồi!
"Chúng ta... Chúng ta nhất định phải đi vào sao? Không muốn, hay là rời đi." Mẫn như cầu khẩn Tử Dạ mà nói: "Dù có vào được, chúng ta..."
" Trong phạm vi cái công xưởng này, không có nơi nào an toàn." Tử Dạ cố nén nội tâm bất an nói: "Đi nhiều một chút, thì có khả năng phát hiện gợi ý của sinh lộ. Nếu không, muốn sống cũng không nổi."
"Sinh lộ, nhất định có thể tìm được sinh lộ sao? Doanh tiểu thư, cô nhất định có thể tìm được sinh lộ sao?"
Trong khi nói chuyện, hai người đã tới cửa lớn. Phía bên trong rất tối, cơ hồ đưa tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể trông thấy hình dạng chung chung.
Bất quá, chỗ cầu thang rất gần, có thể thấy được.
Hai người dần dần hướng đi tới nơi đó. Trong nhà kho rộng lớn không gian vô cùng u ám, tịch liêu, tinh thần của Mẫn đã sắp hỏng mất rồi.
Cô cảm giác được trên tầng kia có một thứ vô cùng tà ác đang đợi hai người. Nhưng cô cũng không dám rời Tử Dạ, dù sao Tử Dạ đã sống qua ba lượt huyết tự, cô tin cậy ở Doanh Tử Dạ rất nhiều.
Nước mắt bắt đầu rơi.
Vì cái gì khi đó đối xử với Thâm Vũ như vậy, giờ kiếm đâu ra người viện trợ đây?
Tiến vào nhà trọ, chính là báo ứng sao?
"Mẫn, Mẫn... Mẹ trở về, trở về đi..."
Không muốn nghe thanh âm của nó, không muốn xem bộ dạng của nó, từ lông mi, con mắt, cái mũi, miệng cực giống ác ma, luôn luôn giày vò chính nàng.
Thực hi vọng nó biến mất ,thực hi vọng sẽ không gặp lại nó nữa.
Khi chạy khỏi cô nhi viện, cô chạy trên đường cái mà ko biết sẽ đến nơi nào, chạy vào khu nhà trọ lạ lẫm, chạy vào hẻm nhỏ chết tiệt, sau đó, đã trở thành hộ gia đình trong nhà trọ.
Thế gian này quả nhiên có báo ứng sao?
Là Thâm Vũ dầy vò cô, còn cô cũng dầy vò Thâm Vũ?
Nước mắt không ngừng rơi, hai chân cô đều đi không được rồi. Lúc này Tử Dạ phải đỡ lấy Mẫn.
"Kiên cường một chút."
Mẫn hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tử Dạ.
Trong bóng tối, thấy không rõ nét mặt của cô ấy.
"Tôi sẽ nghĩ ra cách để chúng ta sống sót. Cho nên, hãy kiên cường một chút."
Tử Dạ rất ít khi an ủi người khác mà nói, giờ phút này cô lại an ủi Mẫn.
Tử Dạ cũng cảm động lây. Trở thành hộ gia đình trong nhà trọ, là một loại thống khổ bi ai, không thoát khỏi sinh tử, như là con sâu bị lũ kiến đùa bỡn. Quá nhiều, quá nhiều người đã chết rồi.
Hạ Uyên, Odakiri Yukiko, Âu Dương Tinh, Đường Lan Huyễn, Dương Lâm, Lâm Linh...
Những người này, đều cố nắm giữ lấy sự sống, sau khi tiếp nhập nhà trọ, đều một mực liều mạng tìm ra con đường sống cũng như không tuyệt vọng hoàn toàn, hy vọng có thể sống đến lần huyết tự thứ mười, rời khỏi nhà trọ.
Sự cố gắng của họ, trở thành kinh nghiệm cho các hộ gia đình về sau, là phương hướng tìm kiếm sự sống trong bóng đêm của mọi người.
Không sự lựa chọn, chỉ có liều chết mới tìm ra con đường ly khai khỏi nhà trọ!
"Chúng ta không có lựa chọn khác. Là căm hận, là sợ hãi, là tuyệt vọng, sự thật vẫn là không khác đi." Tử Dạ tiếp tục nói với Mẫn: "Muốn sống sót, chỉ có tiếp tục cố gắng."
Sau đó cô hướng về phía cầu thang đi tới.
Mẫn, cũng máy móc đi theo.
Tim vẫn đập rất nhanh nhưng như lời Tử Dạ, không có sự lựa chọn. Không có sự lựa chọn!
Không có ai nguyện ý mà trở thành hộ gia đình ở đây. Khi đã tiến nhập thì không cách nào ly khai được. Chỉ có sống qua mười lần huyết tự, hoặc là lấy được khế ước địa ngục, mới có thể sóng sót trở về.
Mẫn, sau lần tự sát, nhưng vẫn sống sót. Cảm giác cuộc sống không còn tia hi vọng. Cho nên, khi được Tinh Thần cứu mới tức giận, đây cũng là một loại thống khổ bi ai.
Trên tầng thứ hai trong kho hàng cơ bản không có vật gì. Bởi vì phải tìm manh mối cho nên nhất định mở đèn pin. Giờ phút này hai người cũng không còn cách nào khác.
Mẫn vẫn trốn ở sau lưng Tử Dạ, chỉ sợ đèn pin chiếu vào một hình ảnh gì đó rất khủng bố.
Manh mối của sinh lộ chưa được phát hiện, quỷ sẽ không giết người, nếu thật là như thế thì tốt rồi. Nhưng dấu hiệu tìm kiếm sinh lộ rất mờ mịt càng về sau càng khó tìm.
Nên làm cái gì bây giờ?
Nếu tìm được manh mối của mảnh vỡ khế ước địa ngục, cũng đâu thể cướp đoạt với Tử Dạ?
Hai người tiếp tục đi về hướng cầu thang.
Hướng lên lầu ba, tim đập lại càng ngày càng nhanh.
Tử Dạ thậm chí cảm giác đi về phía trước, đã có chút khó khăn rồi.
Gần cửa lớn trong nhà kho, chỉ có một ít thùng giấy trống không. Mặc dù như thế, Tử Dạ vẫn lật xem từng cái, muốn tìm kiếm y phục xuất giá.
Đồng thời, cô cũng chú ý bốn phía, xem có cái gì có thể sẽ là manh mối của sinh lộ.
Tuy rằng tim đập rất mãnh liệt, nhưng vẫn chưa có tung tích quỷ xuất hiện, ngược lại như đòn tra tấn dã man. Mẫn không ngừng ôm đầu, đảo nguyên một đám thùng giấy, đều không manh mối gì.
Kỳ thật, mảnh vỡ khế ước tuy rất trọng yếu, nhưng giờ phút này điều cô nghĩ đến là sống sót.
"Trong nhà kho không có gì, chúng ta nên đi lên trên tiếp đi."
Mẫn gật gật đầu, quay đầu lại nhìn hướng Tử Dạ, thời điểm nàng chiếu đèn pin tới phát hiện, Tử Dạ đang tập trung suy nghĩ , nàng chú ý quan sát tất cả dấu vết để lại ở bốn phía.
Chỉ có sống sót...
Đây là lựa chọn duy nhất.
Duy nhất đấy...
Lại đi về hướng cầu thang. Thân thể Mẫn, càng dính chặt lấy Tử Dạ.
"Doanh tiểu thư... Cô có tìm ra đầu mối gì sao? Manh mối Sinh lộ?"
"Trước mắt tôi còn chưa có bất kỳ đầu mối nào." Tử Dạ lắc đầu, nói: "Có thể trên tầng thượng có chút gì đó."
"Nếu như, nếu như quỷ đột nhiên xuất hiện, chúng ta..."
"Chỉ có chạy, không có cách nào khác."
Đúng vậy. Chỉ có thể chạy mà thôi.
Thế nhưng có thể chạy thoát sao? Thâm Vũ, mình còn có thể nhìn thấy Thâm Vũ sao?
Có lẽ, vĩnh viễn cũng không thấy được nó.
Đối với cuộc đời của mình mà nói, Thâm Vũ được xem là cái gì đây?
Lúc này, đã đến tầng thứ tư.
Lại lần nữa mở đèn pin, cửa nhà kho thình lình xuất hiện tại trước mắt.
Đi vào xem xét, căn phòng rất lớn. Nhưng cơ hồ cũng không có vật gì khác.
Ở giữa nhà kho, chiếu đèn pin qua...
Thình lình, một kiện hỷ phục màu đỏ chót của xuất hiện trước mắt hai người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro