Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒪𝓃𝑒𝓈𝒽𝑜𝓉

"Sự lựa chọn của em tốt thật, chắc chắn nó sẽ rất đẹp."

Seonghwa lùi lại một chút để nhìn vào vệt sơn lớn mà cậu đã để lại trên bức tường màu be. "Anh nghĩ vậy hả?"

Hongjoong huých nhẹ vào tay Seonghwa. "Anh nghĩ rằng màu xám nhạt sẽ mở rộng căn phòng thêm một chút."

"Thấy không, đó cũng là điều mà em đang nghĩ!", Cậu vui vẻ đáp. "Ở đây hơi chật. Cộng với những bức tường màu be gợi nhớ đến--"

Trước khi Seonghwa có thể kết thúc câu nói, Hongjoong đã lấy cọ vẽ vạch một vết lên áo sơ mi trắng của Seonghwa.

"Yah!", Seonghwa hét lên, nắm chặt cổ tay Hongjoong để anh không thể gây sự thêm.

"Anh đã nói rồi, đừng nhắc lại chuyện đó! Đó là lí do tại sao chúng ta chuyển đến đây, nhớ chứ?"

Cậu nhớ quy tắc của họ. Nhưng những bức tường màu be thực sự đã khơi dậy những ký ức hằng sâu trong cậu mà bản thân luôn cố gắng gạt bỏ một cách tuyệt vọng. Rất may, cậu đã có Hongjoong ở bên cạnh để nhắc nhở cậu không nên quay đầu lại. "Em biết.", Seonghwa thở dài, buông cổ tay của Hongjoong.

"Tốt!", Hongjoong khịt mũi.

Họ quay lại bức tường màu be với đốm xám mà họ đã đánh dấu trước đó.

"Hwa?"

"Hmm?

"Em có tức giận vì chiếc áo sơ mi của mình không?"

Seonghwa nhìn lại chiếc áo sơ mi của mình. "Mmm, không, dù sao nó cũng đã cũ rồi. Em nghĩ trước sau gì sơn cũng sẽ dính vào nó."

"Được rồi, tốt, vì anh thực sự muốn làm.. điều này!"

Sau khi Hongjoong chuyển hẳn chiếc áo sơ mi của cậu sang màu xám, Seonghwa ngẫm nghĩ có lẽ cậu nên lấy cọ vẽ từ tay anh sớm hơn.

*

Điều tuyệt vời nhất khi ở đây chính là về bên ngoài ngôi nhà.

Trong thành phố, liên tục xuất hiện những tiếng ồn không ngừng. Tiếng còi xe ô tô, xe buýt phanh, máy bay cất cánh, công trình xây dựng bị phá bỏ..

Nhưng ngôi nhà này không có ở trong thành phố. Đây là một nơi huyền diệu, không một ai sống tại nơi đây. Không có giao thông, không có xây dựng, chỉ có.. thiên nhiên. Màu xanh của lá cây thay thế cho thép. Chim xanh thay thế cho chim bồ câu. Những con kênh thay thế cho cống rãnh.

Trước ngôi nhà tranh, có những hàng sách trên giá mà Seonghwa chẳng bao giờ buồn đọc, chỉ để lại những lớp bụi dày đặc. Hiện tại đang khá rãnh rỗi cùng bầu không khí yên bình, đây là thời điểm hoàn hảo để bắt đầu đọc sách.

Vì vậy, trong khi Hongjoong ngồi bên trong cabin, cùng những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn piano, thì Seonghwa thường có thói quen ngồi bên ngoài chiếc xích đu bằng gỗ của mình, cảm nhận những trang sách đã sờn bên dưới đầu ngón tay và lắng nghe những nốt nhạc lơ lửng khi chúng lang thang bên ngoài ô cửa sổ.

*

Seonghwa mở một trong những chiếc hộp các tông cuối cùng của họ bên trong ngôi nhà, sau khi mọi thứ cuối cùng cũng đã được mở ra, thì cậu lại nghe thấy một tiếng meo meo yếu ớt. Mờ nhạt đến mức cậu gần như nghĩ rằng bản thân chỉ đang nghe thấy thứ gì đó.

"Shh.", Seonghwa vẫy tay với Hongjoong, khi anh đang lớn tiếng mở chiếc hộp các tông của mình. "Anh có nghe thấy không?"

"Nghe thấy gì?"

Cậu lắc đầu và nhìn ra hướng mà cậu nghĩ đó là nơi tiếng meo meo đã phát ra. "Hãy lắng nghe!", cậu thì thầm.

Cả hai đều đứng yên. Cố gắng lắng nghe âm thanh mà Seonghwa đã nghe thấy trước đó. Cuối cùng, tiếng meo meo cũng quay trở lại. Lần này thì to hơn một chút vì cả hai đều không cử động. "Đó có phải là một con mèo không?", Hongjoong thều thào.

"Em hi vọng như vậy!", Seonghwa nhảy cẫng lên vì phấn khích, chạy về phía nơi mà cậu chắc chắn tiếng mèo đang phát ra - cửa sau của nhà bếp dẫn ra vườn.

Trước tiên, cậu ngó ra bên ngoài cửa sổ, xem liệu có phát hiện ra con mèo trước khi mở cửa hay không, để đảm bảo rằng sẽ không làm nó sợ hãi. Nhưng thật không may, không nhìn thấy dấu hiệu của con vật.

Seonghwa từ từ mở cửa, cậu vô cùng sửng sốt khi thấy trước mắt là một con mèo đen, lông mượt đang ngồi ngay trước cửa, giống như nó đã đợi cậu mở cửa suốt thời gian qua.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Hongjoong ở phía sau cho đến khi anh ngẩng cao đầu bên cạnh Seonghwa. "Ồ! Đó là một con mèo!", Anh thì thầm.

"Shh! Đừng làm nó sợ!", Seonghwa thì thầm đáp lại.

Trong một khoảnh khắc, họ đứng im lặng, tròn xoe mắt nhìn con mèo. Con mèo dường như đang chờ đợi một lời mời bên trong, trong khi hai con người vẫn sững sờ chờ đợi phản ứng của con mèo là hoảng sợ rồi bỏ đi.

Nhưng chẳng có gì xảy ra.

"Em biết đấy.", Hongjoong cuối cùng phá vỡ sự im lặng. "Mèo đen rất xui xẻo."

Seonghwa không rời mắt khỏi con mèo. "Em không tin vào những thứ như thế. Và anh cũng vậy."

"Em nói đúng, anh không.", Anh than thở. "Thực tế, khi còn nhỏ, anh đã có một con mèo trông giống như này."

"Tên của nó là gì?"

"Kiki."

"Kiki?"

"Hyung của anh đã đặt tên cho con bé khi anh ấy.. bảy tuổi.", Hongjoong giải thích.

"Không, em nghĩ nó rất dễ thương."

"Ồ? Vậy em có muốn đặt tên con này là Kiki không?"

Seonghwa nhăn mũi. "À, không."

"Được rồi. Anh cho rằng em đang muốn nuôi con mèo này."

"Tất nhiên rồi."

"Được rồi.. vậy trước tiên chúng ta hãy mời cái thứ chết tiệt này vào trong đã. Trông chúng ta thật thô lỗ."

Seonghwa và Hongjoong đều quay lại nhìn nhau. Sau đó, họ nhún vai và di chuyển ra khỏi cánh cửa, mở rộng đường đi cho con mèo vào trong.

Con mèo đã đi vào theo lời mời của họ.

Trong khi quan sát con mèo đang ăn cá ngừ đóng hộp mà họ đã tình cờ tìm được trong tủ bếp, họ bắt đầu suy nghĩ về cái tên.

"Chúng ta không thể đặt tên cho con bé là Bap, bé là con gái. Như vậy chẳng xinh tí nào.", Seonghwa nói.

"Làm thế nào mà em biết nó là con cái?"

"Bởi vì con bé không xông thẳng vào đây như một cậu bé mèo thô lỗ thường hay làm."

Anh gật đầu. "Được rồi, hợp lí. Vậy em đề xuất tên gì?"

Như thể đã được hẹn trước, con mèo nhìn lên khỏi đĩa cá ngừ. Đôi mắt to màu vàng bắt gặp ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ đang mở.

"Najma thì sao?", Seonghwa đề nghị.

"Nó nghe thật tự phụ, Seonghwa.", Hongjoong khịt mũi.

Cậu bĩu môi. "Sao vậy, anh không thích nó?"

Hongjoong đưa tay lên véo má Seonghwa trước khi thay những ngón tay bằng một nụ hôn nhanh. "Anh chỉ đang trêu em thôi. Najma nghe thật đáng yêu."

*

Cậu ở rất lâu trong phòng sau khi mặt trời đã lặn, cố gắng chống lại sự thôi thúc của việc lần mò các góc của lớp mặt nạ.

Ngay lập tức, Hongjoong hét lên một tiếng to đầy kịch tính từ nơi anh đang nằm dài trên ghế và đọc sách, khiến Najma rít lên và chạy vụt qua chân Seonghwa.

Thay vì giật mình với Hongjoong, Seonghwa lại thở dài. "Thật không vui khi anh đã làm điều đó hàng trăm lần rồi, Joong-ah."

Hongjoong liếc nhìn cậu rồi đóng sách lại. "Huh, chắc chắn nghe rất giống giọng Hwa của tôi, nhưng cậu ấy lại có khuôn mặt của một con quái vật."

"Haha.", Cậu như chết lặng. "Nhưng da của em đẹp hơn da của anh."

"Nhưng nó đáng giá bao nhiêu?", Anh rùng mình và đáp lại một cách thân thiện với Seonghwa.

Seonghwa khoanh tay. "À, em vào đây để hỏi khi nào thì anh ngủ, nhưng anh biết không, hãy tận hưởng chiếc ghế dài của mình đi vì anh nghĩ rằng anh thật hài hước mà.", Cậu quay đi định rời khỏi căn phòng, nhưng Hongjoong đã nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay của cậu.

"Hwa, đùa thế đủ rồi. Anh không muốn em thực sự tức giận với anh."

Môi cậu cong lên thành một nụ cười dễ mến. "Ồ, anh có biết em thích những lời nói đùa của chúng ta như thế nào không."

Đôi mắt Hongjoong đảo quanh khuôn mặt của Seonghwa. "Vậy nếu anh đi ngủ và để yên cho em bôi những thứ đó lên mặt của anh thì sao?"

"Không! Anh sẽ chỉ phàn nàn về nó rồi cuối cùng tháo nó ra, và điều đó thật lãng phí mặt nạ của em!"

"Anh sẽ không! Anh hứa sẽ ngoan! Xin thề thật lòng.", Anh giả vờ như có một cây thánh giá đặt trước ngực.

Seonghwa nhướn mày trước sự chọn lọc từ ngữ của anh nhưng cậu miễn bình luận về điều đó. Họ đã hứa sẽ không bao giờ nói về điều đó. "Vậy, hãy để em chứng minh rằng anh đã sai."

Cậu đeo mặt nạ cho Hongjoong như anh đã nói, và chắc chắn chưa đầy 15 phút trôi qua trước khi Hongjoong lật đật trên giường, có lẽ rất ngứa khi xé nó ra khỏi mặt.

"Em đã nói với anh rồi.", Seonghwa thì thầm trong bóng tối.

"Này! Sao em lại đánh thức anh? Trong khi anh đang ngủ!"

Cậu đảo mắt. "Anh quá hài hước vì sự tử tế của mình.", Cậu trả lời khi nắm lấy Hongjoong và đánh nhẹ vào anh từ phía sau, giữ cho Hongjoong nằm yên.

"Em thích nó?", Hongjoong thì thầm đáp lại.

"Em có.", Cậu thành thật trả lời. "Bây giờ thì chúc ngủ ngon."

Cậu nắm chặt lấy tay Hongjoong, và họ cùng nhau say giấc ngay sau đó.

*

Seonghwa và Hongjoong bộn rộn theo nhiều cách khác nhau.

Đối với Hongjoong, đó luôn là piano. Hoặc khi anh nghỉ ngơi, đó sẽ là một cuốn sách. Nhưng nó ổn, Hongjoong là một tay piano. Nó là món quà của anh. Sáng tác những bài hát cho Seonghwa nghe suốt những tháng ngày của mình.

Còn đối với Seonghwa, không có thứ gì mà cậu thực sự thích trong cuộc đời, thứ mà có thể thay đổi được cậu, cậu bình thường vẫn bộn rộn với những công việc hằng ngày.

Chăm sóc khu vườn là một việc lớn. Khi còn ở trong thành phố, tất cả những gì mà cậu có là đám xương rồng như đang chạy trốn khỏi ánh lửa. Nhưng bây giờ, cậu đã có đậu hà lan, bạc hà, cà rốt, hương thảo, chi kim ngân, cà chua... Đó là một nhiệm vụ tẻ nhạt để đảm bảo sự sống còn của khu vườn.

Sau khi cậu làm xong việc ở đó, thì việc dọn dẹp ngôi nhà sẽ được thực hiện tiếp theo. Quét và phủi bụi. Giặt ủi. Một vài thiết bị thủ công.

Sau cùng là nấu ăn cho Hongjoong, nguyên liệu thường được lấy từ vườn của cậu. Món ăn yêu thích của Hongjoong là một món tương đối dễ làm: Bibimbap. Đó là một món ăn dễ chịu mà cả hai đều thích.

Nhưng, cậu nhận ra rằng Hongjoong cảm thấy mệt mỏi khi thấy cậu liên tục náo nhiệt xung quanh. Vì vào một ngày nọ, khi cậu mang đồ ướt ra sân để phơi khô, thì Hongjoong lại dựng một giá vẽ nghệ thuật bằng vải và sơn.

"Ồ, hôm nay anh định vẽ à?", Seonghwa chuyển giỏ giặt đồ từ hông này sang hông bên kia.

Hongjoong quay lại và nở một nụ cười tinh nghịch. "Không phải anh, mà là em!"

"Em?", Cậu nhìn anh một cách thích thú.

"Đúng, là em! Em đã làm việc quá nhiều. Nơi này sẽ giúp cho sự thư giãn. Thật thư giãn. Lần cuối cùng em vẽ là khi nào?"

Seonghwa tự nghĩ. "Em không biết.. có lẽ đã rất lâu về trước."

Hongjoong nuốt khan và ngoảnh mặt đi một lúc trước khi quay lại nhìn cậu. "Chính xác. Em cần phải vẽ lại. Em rất giỏi."

"Làm ơn đi.", Cậu khịt mũi. "Anh là nghệ sĩ, chứ không phải em."

Bước đến trước Seonghwa, Hongjoong lấy giỏ đồ từ tay cậu. "Anh nghiêm túc đấy! Bây giờ hãy qua đó để thư giãn và vẽ cho anh thứ gì đó thật đẹp."

Seonghwa liếc nhìn giá vẽ. Cậu thật sự đã không vẽ bất kỳ thứ gì kể từ khi họ chuyển đến ngôi nhà nhỏ. Cậu không biết mình còn có thể vẽ thứ gì đó đẹp đẽ nữa hay không.

"Tiếp tục đi!", Hongjoong thúc giục cậu. "Anh sẽ vừa phơi quần áo vừa xem em vẽ."

"Không! Đừng có xem em!", Khuôn mặt cậu đỏ lên vì ý tưởng. Nếu bức tranh trở nên tồi tệ, cậu sẽ không thể chịu được khi Hongjoong nhìn vào nó. Không phải khi cậu tài năng giống như anh.

"Được rồi, được rồi, anh sẽ không nhìn."

"Anh hứa chứ?", Seonghwa hỏi.

Hongjoong gật đầu. "Anh hứa sẽ không nhìn nếu không có sự cho phép của em."

Hài lòng, Seonghwa tiếp tục với giá vẽ nghệ thuật. Hongjoong chuẩn bị một loạt các màu sáng trên bảng màu. Không hề có màu tối. Sẽ rất khó để vẽ một thứ gì đó mạnh mẽ mà không có màu sắc ảm đạm. Tất nhiên, cậu có thể kếp hợp chúng..

Cậu nhìn qua vai về phía Hongjoong, người có vẻ đang bận rộn với công việc riêng của mình, lúi húi treo quần áo lên dây. Cậu có lẽ sẽ phải sửa lại mọi thứ sau đó. Nhưng nó ổn. Với Hongjoong, cậu không bao giờ bận tâm.

Seonghwa thật sự không biết nên vẽ gì. Sự sáng tạo là một thứ rất khó có thể vực dậy từ bờ vực.

Hongjoong là người đã đưa giá vẽ và sơn cho cậu. Hongjoong yêu thích những cánh bướm. Nó đơn giản đến mức ngay cả Seonghwa cũng sẽ gặp khó khăn khi làm nó rối tung lên.

Cậu đã vẽ một cánh bướm màu xanh xám trên một bông hoa anh đào màu hồng nhạt với trung tâm màu vàng sống động.

Nó thật yên bình. Chỉ là âm thanh của gió trong không khí, một tiếng ring mờ nhạt của chiếc chuông gió mà Seonghwa đã treo lên từ trước, một hoặc hai con bọ vo ve đi lạc, và đôi khi nó là lời chửi rủa của Hongjoong khi anh vô tình đánh rơi chiếc khăn sạch.

Cuối cùng, cậu đã hoàn thành xong bức tranh, sau khi chạm vào bầu trời xanh buồn tẻ và những đám mây trắng phập phồng. Hongjoong chuẩn bị quay vào trong sau khi hoàn thành xong công việc của mình.

Seonghwa bước đến bên cửa sổ đang mở và gọi tên Hongjoong. "Joong-ah! Em xong rồi!"

Hongjoong chạy đến với hai tay che mắt, vấp phải hàng rào và một vài viên đá dọc đường.

Cậu cười khúc khích. "Yah! Hãy cẩn thân! Không sao, anh có thể mở mắt!"

Hongjoong đi theo âm thanh của giọng nói và đến gần cậu, tay vẫn đang che mắt. "Em chắc không? Em đã bảo anh đừng nhìn mà."

"Em chắc chắn. Em nghĩ bản thân đã làm tốt. Bên cạnh đó, em nghĩ rằng anh có lẽ sẽ thích nó."

Anh từ từ mở ngón tay ra khỏi mắt để tìm kiếm và nhìn vào giá vẽ. "Wow, Seonghwa!", Khuôn mặt anh bừng sáng, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích. "Thật tuyệt! Anh đã nói em có thể làm được mà!"

Seonghwa đỏ mặt vì lời khen, nhìn xuống bãi cỏ bên dưới đôi chân trần của mình. "Khi em nhìn vào anh, em không hề nghĩ đến màu sắc tối."

Hongjoong đang rúc đầu vào vai cậu cũng phải hướng mắt lên nhìn. "Tốt, anh rất vui.", Hongjoong mỉm cười. "Em có muốn treo nó lên không? Anh nghĩ rằng đây sẽ là thứ đẹp nhất trong nhà, tất nhiên là ngoài em."

Seonghwa chu môi, dấu hiệu cho Hongjoong biết cậu đang muốn một nụ hôn mà Hongjoong đã ân cần trao. "Treo nó lên có vẻ là một ý kiến hay.", Seonghwa trả lời sau khi môi họ rời nhau.

*

Bên ngoài trời mưa nhẹ, đều đặn mỗi ngày. Tiếng sấm ở đằng xa. Đủ gần để thêm một tiếng ầm ầm an ủi, nhưng đủ xa để tránh bất kỳ nỗi sợ hãi nào xuất hiện.

Najma đang ngủ trưa ngon lành dưới chân của Seonghwa khi cậu ngồi trên một tấm thảm, tựa lưng vào bắp chân của Hongjoong. Hongjoong thì ngồi trên ghế sofa, lướt những ngón tay của mình một cách uể oải trên mái tóc Seonghwa.

"Đã lâu lắm rồi."

Seonghwa mỉm cười hài lòng, vuốt ve Najma. "Vẫn chưa lâu lắm đâu.", Trong khi tóc của Hongjoong xõa ra sau gáy, dài đến vai, thì của Seonghwa chỉ vừa dài qua tai cậu một chút.

Lò sửa mà Hongjoong đã thắp, sáng nhẹ nhàng dưới nền nhà, sưởi ấm căn phòng nhỏ ấm cúng chứa đầy đồ nội thất thoải mái, bức tranh cánh bướm của Seonghwa, đàn piano của Hongjoong, cùng nhiều loại thảm, chăn và đồ đan khá nhau.

Seonghwa nghe thấy tiếng dây thun, và sau đó cảm thấy Hongjoong bắt đầu kéo nhẹ phần tóc mái dài hơn của cậu ra đằng sau để buộc lại trên đỉnh đầu.

"Thế nào?", Hongjoong hỏi, hơi kéo mạnh để thắt chặt nó một cách cẩn thận.

Cậu vui vẻ gõ đôi tất lông xù của mình lên thảm rồi nhìn lên Hongjoong. "Cảm thấy tốt!", Cậu lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Dễ thương.", Hongjoong cười rạng rỡ với cậu. Sau đó anh vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh mình trên chiếc ghế dài. "Lên đây."

Seonghwa đứng dậy khỏi sàn và chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Hongjoong, khiến Najma meo meo vì bị bỏ rơi, cô bé đã sớm theo sau Seonghwa. Nó nhảy vào lòng của Hongjoong, có vẻ như cảm thấy bị Seonghwa phản bội khi Seonghwa cùng Hongjoong quay lại nhìn ra cửa sổ phía sau ghế sofa.

Hongjoong kéo chốt, mở cửa sổ vừa đủ để mùi đất nồng nặc của cơn mưa vào bên trong ngôi nhà. Phía trước ngôi nhà của họ là một cánh đồng rộng lớn, không có gì trong tầm mắt ngoài cây cối và những ngọn đồi nhấp nhô phía xa. Cùng với những cơn mưa, hình ảnh bị mờ đi, mờ do nước đổ xuống thảm cỏ xanh và ẩm. Cậu hi vọng cơn mưa sẽ tốt cho khu vườn của mình.

"Mưa có khiến em cảm thấy như trước đây không?", Hongjoong nhẹ nhàng hỏi.

Cậu nhìn ra xa cửa sổ để nhìn thấy làn da của Hongjoong được rửa sạch bằng ánh sáng phản chiếu qua nước. "Không.", Cậu lắc đầu. "Nó không. Không phải ở đây. Không phải với anh."

"Tốt. Mưa là tốt.", Hongjoong đáp lại khi một tiếng sấm nhỏ khác vang lên.

*

Vào một đêm quang đãng, Seonghwa đắp chăn ra bên ngoài bãi cỏ trong khu vườn của họ. Trong thành phố, không có các vì sao trên bầu trời. Chỉ có ánh sáng nhấp nhánh từ cửa sổ, ăng-ten và máy bay. Nhưng tại ngôi nhà tranh? Nó có hàng trăm hàng trăm, hàng nghìn. Quá nhiều để có thể đếm được.

Cậu rướn cổ lên khi đứng trong khu vườn, hai tay chống nạnh.

"Em biết không, ưu điểm của tấm chăn là để em không phải rách cơ cổ khi nhìn lên.", Hongjoong nói đùa từ phía sau.

Seonghwa cười khúc khích và quay lại nhìn anh. Ánh sáng dịu nhẹ của lò sưởi tràn ra từ bên trong cửa sổ của ngôi nhà nhỏ. Bên ngoài trời hơi lạnh, nhưng không quá khủng khiếp. Seonghwa mặc một trong những chiếc áo len yêu thích của cậu, trong khi Hongjoong cũng mặc một chiếc áo của Seonghwa, rất đáng yêu.

"Anh có nghe thấy tất cả những thứ đó không?", Cậu hỏi Hongjoong.

"Tất cả những con dế? Có, anh nghe thấy nó hằng đêm. Thật tuyệt. Ở ngoài này còn to hơn nữa.", Anh nói một cách mỉa mai, nằm xuống tấm chăn.

Seonghwa cùng anh đắp chăn. "Em thích nó.", Cậu trầm ngâm. Nó là thứ giúp xoa dịu cậu vào giấc ngủ hằng đêm. Điều đó cùng với cơ thể ấm áp, an toàn của Hongjoong.

"Anh biết em thích nó.", Hongjoong nắm lấy tay Seonghwa, đan những ngón tay vào nhau. "Anh yêu nó khi em yêu nó."

Cậu tiếp tục nhìn lên vũ trụ ngay phía trước nhà. "Tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? Em không xứng đáng với điều đó."

"Hwa, em đang nói gì vậy? Tất nhiên là có rồi.", Hongjoong rên rỉ, lăn sang một bên và xoa ngực Seonghwa.

Seonghwa không trả lời. Không có nhiều điều để nói, biết rằng không có ích gì khi tranh luận với Hongjoong về vấn đề này. Cậu chỉ đang tập trung vào áp lực của bàn tay Hongjoong đang chạm vào cơ thể mình, tiếng dễ kêu, những vì sao lấp lánh.

"Anh biết anh sẽ không bao giờ nói điều này với em đủ, nhưng anh thực sự nên làm vậy, vì em xứng đáng được nghe.. em luôn là cả thế giới đối với anh. Em biết điều đó, đúng không?", Hongjoong thì thầm.

Cậu gật đầu, một khối u hình thành trong cổ họng. "Em biết.", Cậu gằn giọng.

Đột nhiên, tay của Hongjoong rời khỏi ngực Seonghwa để nắm lấy cằm cậu. "Yah, nhìn anh này."

"Đáng lẽ ra anh nên nhìn những vì sao, Joong-ah.", Cậu thở dài, tầm nhìn của cậu rất khó để nhìn thấy Hongjoong, bị che khuất bởi bầu trời đêm và ánh sáng vàng thấp từ ngôi nhà.

"Anh đang nhìn, Hwa của anh."

Điều đó thu hút được sự chú ý của Seonghwa. Cậu nhìn lên Hongjoong. "Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì.", Seonghwa thở phào.

Hongjoong nhếch mép cười và nghiêng người về phía trước, tựa vào trán Seonghwa. "Hãy để anh làm tình với em."

"Ở ngoài này?", Cậu cười khúc khích.

"Anh xin lỗi, có ai ở quanh đây không?", Hongjoong tinh nghịch tìm kiếm xung quanh. "Ồ đúng rồi, chỉ có chúng ta thôi."

Seonghwa phá ra cười, lấy tay che miệng. "Anh thực sự muốn?"

"Đó có phải là đồng ý không?", Anh hỏi.

Mắt Seonghwa di chuyển xuống miệng Hongjoong. "Phải."

Hongjoong vào trong để lấy một tấm chăn khác và một số đồ dùng trong khi Seonghwa chờ đợi cùng với sự mong đợi. Quan hệ tình dục với Hongjoong luôn mang đến cho cậu cảm giác trái tim đập rộn ràng và bươm bướm bay trong bụng, bất kể khi nào hay bất kể nơi đâu.

Sau khi Hongjoong phủ chăn lên người, họ mới có thể yên tâm cởi bỏ quần áo của mình mà không bị không khí lạnh chèn ép. Hongjoong phủ lên cơ thể Seonghwa những nụ hôn, đốt cháy từng điểm trên da và đưa cậu đến với thiên đường.

Khi anh đưa vào bên trong Seonghwa và bắt đầu thúc mạnh, Seonghwa thở gấp một hơi, đôi mắt chậm rãi chớp chớp. Hongjoong vùi mặt vào cổ cậu, cho Seonghwa thấy bầu trời đêm khi cậu giật tóc phía sau gáy của Hongjoong.

Những ngôi sao dường như cũng di chuyển cùng hai người trong đêm đó.

*

Cậu thích làm mọi thứ cùng với Hongjoong. Cậu thích ngâm mình trong bồn tắm. Cậu cũng thích ngồi trên chiếc ghế piano bên cạnh Hongjoong khi anh viết tác phẩm tiếp theo của mình. Và cậu cũng thích nấu ăn cùng Hongjoong - món ăn mới nhất của họ là một món mỳ ống màu hồng rất ngon.

Nhưng, cậu phải thừa nhận rằng, điều cậu thích làm nhất với Hongjoong chính là thức dậy bên cạnh anh vào mỗi sáng.

Ánh sáng dễ dàng lọt qua khe hở của rèm cửa mỏng màu trắng, khiến căn phòng trở nên rực rỡ một cách tự nhiên, làm nổi bật bộ ga trải giường màu trắng mịn, cũng như sàn gỗ cứng màu nâu và tủ gỗ màu trắng, nhưng quan trọng hơn hết là khuôn mặt của Hongjoong.

Bình thường khi họ ngủ, ôm ấp theo kiểu nào đó nhưng sẽ luôn thức dậy xa nhau. Điều đó không sao cả, Seonghwa biết họ cần có một giấc ngủ ngon. Nhưng ngay từ đầu trong mối quan hệ của họ, cậu đã nhận ra Hongjoong thường có thói quen nằm ngửa khi ngủ với cánh tay duỗi thẳng hướng lên trên, hai bàn tay nắm một cách lỏng lẻo.

Cậu bị ám ảnh bởi việc thức dậy trước Hongjoong để xem anh ở trạng thái nào khi ngủ. Giống như mọi khi, Hongjoong trông rất thoải mái. Lông mày thưa, miệng hơi mở, tóc rối bù. Như thể anh là người của thế giới khác, thật đẹp làm sao.

Đặc biệt vào buổi sáng ngày hôm đó, Seonghwa với tới và vén một ít tóc ra khỏi khuôn mặt của Hongjoong, để những dấu vết ngón tay đọng lại trên làn da ấm áp.

Mí mắt của Hongjoong hơi run lên trước khi mở nửa chừng, nhìn Seonghwa đang ngái ngủ.

Hongjoong ngáp, cánh tay đưa ra phía trước. "Em ổn không, Hwa?"

Seonghwa tận dụng cơ hội đến gần, gục đầu lên ngực Hongjoong. "Em rất vui khi ở đây.", Cậu nói, ôm lấy anh.

"Sao?", Bàn tay của Hongjoong đặt lên đầu Seonghwa, gãi nhẹ vào da đầu cậu.

Dựa vào cái chạm của Hongjoong, cậu nhắm mắt và tận hưởng cảm giác từ những ngón tay anh, ghi nhớ từng nhịp điệu lên xuống trong lồng ngực của Hongjoong, Seonghwa nghĩ về khu vườn đang nở hoa. Về Najma với ánh vàng lấp lánh trong mắt, có lẽ vẫn còn đang ngủ trưa bên lò sưởi. Về sấm chớp và cơn mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Về bức tranh cánh bướm xanh bên trong phòng của họ cùng những bức tranh khác. Về tiếng máy giặt ở khu giặt quần áo. Về những bát bibimbap cùng nhau ăn và cùng nhau cười nói. Về những nốt piano bay bổng trong không khí. Về những vì sao và những chú dế hát ru cho họ mỗi đêm.

"Đúng vậy, em hạnh phúc khi ở đây.", Cậu thì thầm.

Hongjoong đưa tay xuống và nắm lấy cổ tay của Seonghwa, hôn phớt lên nó. "Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau ở lại đây mãi mãi."

Seonghwa mỉm cười, vùi đầu sâu hơn vào chiếc áo mềm mại của Hongjoong. Cậu hít một hơi thật sâu rồi sau đó thở ra.

"Vâng, hãy như vậy đi."

End.

......

*Najma: Có nghĩa là ngôi sao bên tiếng Ả Rập.

Dù trước đó không biết đã có chuyện gì xảy ra với cả hai khiến họ phải chuyển về nơi này để sinh sống, nhưng truyện này thực sự rất hay và ngọt ngào, mang lại cảm giác bình yên, ấm áp cho người đọc. Thật vui khi trans một fic chất lượng như vậy. Hi vọng mọi người cũng thấy vui khi đọc nó.
♡♡♡

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro