Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tên Hề [5]

"[00:00s]"

Thời gian kết thúc, và những chiếc nút bịt tai nghe ngừng hoạt động.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Âm nhạc đã dừng lại, được thay thế bằng một sự im lặng ngột ngạt, khó chịu.

"H-ha."

Ngực tôi run rẩy khi tôi hít một hơi thật sâu, đầy khó khăn.

Đến lúc này, dạ dày tôi đã lộn nhào, xoắn vặn theo mọi cách có thể.

Thế nhưng, khi tôi khóa ánh mắt với Nhạc Trưởng, một sức nặng không thể chịu đựng được đè lên bụng tôi, như thể có thứ gì đó bên trong muốn trườn ra ngoài.

"...L... lặp lại."

Giọng hắn trầm, nặng nề—giống như thứ gì đó đang cố gắng bò lên từ tận cùng địa ngục.

Tôi nuốt nước bọt trong im lặng, cố gắng nuốt xuống mật xanh đã trào lên cổ họng.

'Thư giãn, giữ bình tĩnh.'

Tình hình đang diễn ra đúng như tôi mong muốn. Tôi chỉ cần hoàn thành những gì mình đã bắt đầu.

Nhưng nếu nó không hoạt động thì sao? Nếu điều tôi nghĩ là câu trả lời sai thì sao? Nó thực sự có thể thành công ư? Nhưng—

Giữa những suy nghĩ không cần thiết, môi tôi từ từ hé mở.

"Âm nhạc của ông..."

Tôi ngừng lại, cố gắng đẩy cục nghẹn trong cổ họng xuống.

"...Nó là rác rưởi."

RẮC RẮC!

Toàn bộ khán phòng run lên bần bật. Ghế cọ xát vào sàn nhà. Màn cửa lắc lư. Ban công rung chuyển. Các nhạc cụ lách cách rơi xuống đất.

Tiếng va chạm tiếp tục—dữ dội, điếc tai—cho đến khi nó đột ngột dừng lại.

"R... rác rưởi?"

Đầu Nhạc Trưởng nghiêng đi một góc phi tự nhiên, chuyển động chậm rãi, có chủ đích. Một tiếng cắc sắc nét vang vọng trong im lặng.

"...Âm nhạc của... ta là rác rưởi?"

Rắc!

Lần này, âm thanh lớn hơn, sắc hơn. Đầu Nhạc Trưởng xoắn vặn thêm nữa—vượt qua 90 độ, vượt qua 180—cho đến khi nó treo lủng lẳng lộn ngược.

"Đúng vậy."

Tôi gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Hoặc ít nhất là cố gắng làm vậy. Sau đó—

Một bàn tay lạnh lẽo siết lấy vai tôi.

".....!?"

Tôi giữ ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cơ bắp căng cứng. Nhưng có thứ gì đó đang kéo tôi lại. Một cái bóng kéo dài trên đùi tôi, và chậm rãi, một hình người không mặt xuất hiện bên cạnh tôi, ánh mắt rỗng tuếch khóa chặt vào tôi với sự mãnh liệt đáng sợ.

'Mình sắp nôn rồi.'

Nhưng như thể mọi thứ chưa đủ tồi tệ—

RẮC—KÍT!

Khuôn mặt rỗng tuếch bên cạnh tôi nghiêng đầu, bắt chước Nhạc Trưởng bằng những chuyển động chậm rãi, không tự nhiên. Một tiếng nứt ghê rợn xé tan sự im lặng khi khuôn mặt nó xoắn vặn và biến dạng, da thịt căng ra và xé rách với một âm thanh ẩm ướt, quái dị.

Một cái miệng xuất hiện, và một giọng nói thì thầm bên tai tôi.

"Tại sao...? Tại sao ngươi lại nói vậy...? Ta là hoàn hảo. Nó... đã hoàn hảo."

Tay tôi run rẩy, lưng tôi đẫm mồ hôi lạnh.

Giọng nói đó...

'Đó là giọng của Nhạc Trưởng!'

Sinh vật đó nghiêng người lại gần hơn, hơi thở lạnh buốt phả vào tai tôi.

"Nói... cho ta biết."

"...Nhịp độ."

Tôi cắn vào lưỡi, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

"Tiết tấu. Mọi thứ về nó đều khiến tôi cảm thấy nhàm chán."

Từ từ, tôi quay đầu lại đối diện trực tiếp với hình người không mặt. Tôi biết mình không thể thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Sinh vật đó... Nó tự nuôi mình bằng nỗi sợ hãi.

"Rác rưởi—!"

BANG!

Nhà hát rung chuyển dữ dội. Những tờ nhạc piano văng tung tóe xuống sàn. Các nhạc cụ đổ ầm ầm.

Tay tôi siết chặt tay vịn ghế.

'Giữ vững chính mình. Giữ vững!'

Và rồi—

"....."

Mọi thứ dừng lại.

Im lặng.

Ngột ngạt đến mức không thể thở được.

Chẳng mấy chốc, tai tôi lùng bùng. Giọng Nhạc Trưởng lại vọng đến.

"Ngươi... làm đi."

Làm đi?

Tôi ngừng lại một chút, xử lý lời nói.

"Nếu... ngươi nói tác phẩm của ta... là rác rưởi. Thì ngươi làm đi."

"Tôi làm ư...?"

Tôi bịt tay lên miệng, kìm nén một âm thanh bất ngờ.

"Ha."

Một âm thanh khẽ thoát ra khỏi môi tôi.

"Có... gì không ổn?"

"Hahahaha."

Âm thanh đó nhanh chóng biến thành một tiếng cười khi tôi đột nhiên cười phá lên, giọng tôi hơi cao do tất cả sự căng thẳng dồn nén được giải phóng.

Vì một lý do nào đó... nó nghe giống hệt tiếng cười của một chú hề.

Tôi làm ư? Đây là kiểu phản ứng gì vậy? Tôi đâu phải Nhạc Trưởng. Việc của tôi không phải là làm công việc của hắn.

Phản ứng này quá ngớ ngẩn đến mức tôi bật cười một cách không ngờ.

Xung quanh tôi, biểu cảm của những người khác thay đổi. Cách họ nhìn tôi—gần như giống hệt cách họ đã nhìn Nhạc Trưởng vài khoảnh khắc trước đó.

RẮC RẮC!

Khán phòng rung lên lần nữa. Một luồng lạnh bò dọc sống lưng tôi. Những ngón tay lạnh lẽo, xương xẩu quấn quanh cổ tôi.

"....Ngươi cười?"

Cái siết chặt hơn. Không khí rời khỏi phổi tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được.

Tôi chỉ còn một tích tắc nữa là chạm đến cái chết.

"Ngươi... dám sao?"

Cái siết tăng cường độ.

Nó mạnh đến mức tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

'Mình sắp chết.'

Tôi cảm nhận được điều đó bằng mọi thớ thịt trên cơ thể.

Thế nhưng, tôi không hoảng loạn. Tôi vẫn có thể làm được.

Vươn tay lấy chiếc 'Máy In Tâm Trí' trong tay, hình ảnh một bản nhạc xuất hiện trong tâm trí tôi. Đó là một bản nhạc cổ điển tôi từng thấy trước đây. Thực hiện một vài điều chỉnh cho nó, tôi nhấn lên tờ giấy.

'Hoạt động đi, nó phải hoạt động!'

Tờ giấy run rẩy trong tay tôi. Các nốt nhạc xuất hiện—từng nốt một, như mực thấm ra từ khoảng không.

Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn!!

"Nếu... ngươi không thể cho ta thấy... thì tại sao ngươi lại ở đây?"

Giọng Nhạc Trưởng quấn quanh tai tôi, cù lét nó và khiến toàn thân tôi rùng mình.

Tôi không bận tâm.

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay.

Đã xong một nửa.

"Tại sao...? Nếu vậy, có lẽ ngươi nên chết."

Tôi hầu như không còn cảm nhận được môi trường xung quanh.

Tâm trí tôi là một mớ hỗn độn mơ hồ, và thế giới xung quanh bắt đầu quay cuồng.

Tim tôi đập mạnh trong đầu.

Thời gian đang trôi.

Gần xong rồi, gần xong rồi!

"Ta... hy vọng lần sa—"

"Đây."

Tôi buộc mình thốt ra từ đó, đẩy tờ giấy lên.

"....."

Mọi tiếng ồn đều chấm dứt, và cái siết trên cổ tôi nới lỏng.

"Cái... gì đây?"

Tôi không trả lời và nhìn vào hình người bên cạnh mình.

Như thể đã hiểu, nó nới lỏng cái siết thêm nữa, và tôi mở miệng.

"Chơi cái này. Nó là... một bản nhạc nổi tiếng."

Im lặng.

Tất cả những gì tôi cảm thấy là ánh mắt lạnh người của Nhạc Trưởng khi hắn nhìn tờ giấy trong tay tôi.

Tôi tiếp tục.

"...Có lẽ bản nhạc trước quá nhàm chán.Ông nói Ông hoàn hảo. Cho tôi thấy đi. Chơi bản nhạc này. Nó là bản tôi yêu thích."

"Đây... là một sự thách thức?"

"Đúng vậy."

Một lần nữa, khán phòng rơi vào trạng thái im lặng.

Sự im lặng kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua trong sự hồi hộp đau đớn. Trong khoảnh khắc đó, mỗi giọt mồ hôi trên trán tôi đều trở nên rõ ràng một cách đau đớn.

Và ngay khi tôi không thể chịu đựng thêm được nữa...

"Được rồi."

Bàn tay buông ra, cho phép tôi thở lại hoàn toàn.

Trước khi tôi kịp nhận ra, Nhạc Trưởng đã cầm tờ giấy trong tay, đặt nó thẳng lên bục chỉ huy.

Đồng thời, các thành viên khác của dàn nhạc nhặt nhạc cụ của họ lên.

Sự phối hợp của họ thật đáng kinh ngạc, và chỉ trong vài giây, mọi thứ đã trở lại vị trí. Tất cả các đầu đều đồng loạt quay về phía trước một lần nữa.

Gõ gậy chỉ huy lên bục, Nhạc Trưởng giơ tay lên và...

Wam!

Âm nhạc bắt đầu.

Nhà hát sống dậy, và một giai điệu hay lại tràn ngập không gian.

Và giống như trước, tôi cảm thấy tâm trí mình từ từ bị kéo vào âm nhạc, suy nghĩ của tôi quằn quại và cơ thể tôi co giật. Tôi cũng có thể thấy khuôn mặt của những người khác thay đổi, nhận ra có điều gì đó không ổn.

"—Có chuyện gì vậy? Tại sao không có gì thay đổi? Tôi lại cảm thấy âm nhạc đang làm rối loạn đầu óc tôi. Đừng nói với tôi đây là một cái bẫy!..."

Giọng người phụ nữ vang lên từ bộ đàm, hối hả.

Tôi quyết định phớt lờ cô ấy.

Nhưng chẳng mấy chốc, những người khác cũng làm theo.

"—Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mà!"

"—Đây là một cái bẫy...!"

"—Đội trưởng, chúng ta phải làm gì!?"

Họ đang hoảng loạn. Điều đó dễ hiểu.

Bởi vì, đối với họ, không có gì thay đổi.

Nhưng tôi biết rõ hơn.

Tôi theo dõi Nhạc Trưởng sát sao. Hắn ta nâng gậy chỉ huy lên cho phần tiếp theo thì—

Hắn dừng lại.

Âm nhạc bị ngắt. Khán phòng im lặng.

Nhạc Trưởng gãi mặt, nhìn chằm chằm vào tờ giấy đầy bối rối. Hắn ta thử lại—hạ gậy chỉ huy xuống—

Rồi lại ngừng.

Hắn do dự.

Và đó là lúc tôi mỉm cười.

Bởi vì...

Không đời nào hắn ta có thể chơi một bản nhạc đã bị chỉnh sửa (tampered piece).

'Tôi đã làm được.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro