Chương 4
Nãy giờ mẹ gọi Dương ầm ỹ cả lên. Đăng Dương vừa ló mặt ra khỏi nhà tắm mẹ đã quát một chàng hỏi mình làm gì trong nhà tắm lâu vậy. Dương mếu máo, mặt nhăn như quả táo tàu ngâm rượu.
-Dạ con tắm!
-Cả năm có thấy mày tắm đâu? Hôm nay dở quẻ
-Con bị gián chui vào người.
-Thế thì từ nay ngày nào tao cũng bắt gián nhét vô người mày
Trên đời này có hai người ác nhất thế gian. Là thằng hàng xóm và mẹ mình. Vào giường trùm chăn kín đầu. Chân vẫn đau buốt, mũi vẫn sưng tím. Hôm nay lại được lũ gián làm mẩn đỏ hết người. Dương phải nói là thân tàn ma dại. Thằng này được nha. Trần Đăng Dương không trả thù thiên hạ khinh Dương. Đời thủa nhà ai một thằng con trai lắm trò như Dương bị một đứa nhỏ kém 2 tuổi troll đủ kiểu.
Cả ngày đi học không nghe được gì lọt tai. Chỉ mải kiếm cách trả thù cậu. Cứ nghĩ đến cảm giác lũ gián bò quanh mình là óc Dương lại sôi lục bục. Nhưng trả thù kiểu gì đây hả trời. Nóng trong người.
Chiều rong xe về. Về hơi sớm nên đường không tắc. Tới gần nhà, đang lẩm nhẩm hát lãng mạn tí thì nghe tiếng cậu gọi tru tréo đằng sau.
-Dương ơi, đợi Pháp với!
Lại trò gì đây trời? Lại còn xưng Dương với Pháp? Nghe rợn tận chân lông.
-Cho Pháp đi cùng nha. 1 đoạn thôi.
-Không cho. Đâu thiếu đường. Tránh xa tao ra
-Tui đang bị 2 tên dở hơi bám theo. Chìa tay ra giúp người ta đi mà!
Ngoảnh lại thấy hai tên đầu trâu mặt ngựa ga rè rè ngay gần một đoạn. Nhìn cũng không nguy hiểm lắm, chắc thấy nhóc dễ thương bám theo làm quen xin số. Chớ đường này không vắng người bọn này không dám cướp của hay hấp diêm giữa ban ngày đâu. Quay ra cậu, cậu nhe răng ra cười. Trông phát ghét. Dương rồ ga đi trước. Bỏ mặc cậu tròn mắt đằng sau. Lần này thì chết với anh nha nhóc.
Về đến nhà, vứt cặp xuống bàn, ngồi thừ ra ghế. Cũng thấy lo lo. Để mặc cậu cho hai thằng mặt lợn, nghĩ cũng ghê. Nhỡ đâu cậu có mệnh hệ gì Dương cũng ăn năn cả đời. Nhưng nhóc này cũng lắm trò, không biết có thoát thân được không nữa. *Văng tục*. Vì cậu mà mấy ngày nay đau hết đầu. Còn đâu những tháng ngày yên ả hưởng thụ của Dương ngày xưa. Cuộc sống của Đăng Dương vốn dĩ êm như một cuộn len. Tự nhiên cậu xuất hiện như con mèo điên, vò rối tung cuộn len ấy lên. Giờ làm sao ngồi cuộn lại từ đâu bây giờ?
Ra cổng hóng, vẫn chửa thấy cậu về. Chẳng nhẽ lại phóng xe ra xem? Dở người! Như thế cậu chửi điên. Mà hôm nay lại làm cậu lên cơn rồi. Không biết tối về có bị cậu hành không. Đi tới đi lui vẫn chưa thấy Thanh Pháp hiện hình. Máu trong người Đăng Dương chuẩn bị sôi lên rồi đấy.
Kia rồi. Cậu lững thững đằng xa. Ủa sao xe có không đi mà dắt bộ kia? Dương náu ở cổng nhìn cậu. Thấy có lỗi quá. Chợt nhớ đến sáng qua nhìn thấy cậu khóc lúc Dương sửa xe. Là khóc thật chứ không phải giả bộ gì. Một phút duy nhất trong ngày thấy cậu bé bỏng yếu ớt. Giờ một phút ấy lại quay lại. Cậu bé như một con mèo, con mèo này tạm thời không điên. Nhìn cậu đi chậm chậm dưới bao nhiêu là lá rụng, tim Dương cũng rụng từng mảng rồi. Mong cậu nhanh về tới cổng chứ tim Dương rụng hết lấy gì mà thở.
Thanh Pháp mở cổng đi vào. Coi bộ bị hai thằng mặt lợn kia chèn ngã xe rồi. Tay áo bẩn toàn đất. Đang nghía cậu, tự nhiên cậu quay ra lườm Dương. Đăng Dương giật người đứng thẳng lên, đầu cụng vô thành tường đau nứt óc. Cậu lườm Dương lâu lắm. Dương lúc đầu không biết làm gì, đứng xoa đầu nhìn cậu. Gì chứ? Hại mình từng ấy vụ, giờ mình đập lại một lần mà nhìn nhau thù hận thế? Vô lý! Cậu dựng xe đi vào nhà. Bỏ mặc Dương ngoài sân, đứng dưới bao nhiêu là lá dụng.
Ơ....
Tối nay ăn cơm chẳng ngon gì hết. Trệu trạo nhai cơm như nhai vải. Mẹ quay sang kể chuyện
-Qua Dương ngủ say thế? Không nghe tiếng gì à?
-Tiếng gì mẹ?
-Chồng cô Ly về gây sự. Say khướt. Đánh đập hai mẹ con nó đến khổ.
-Dạ...
-Dụ thằng mất dậy nó kí đơn li hôn mãi không được. Ừm... Cứ như bố mày.. chính ra lại hay...
Đăng Dương ứ ở cổ không nuốt được thêm gì luôn. Uống xong hớp nước canh, chào mẹ đi lên phòng. Ngồi online chẳng thấy cậu đâu. Dương hối hận về chuyện hôm qua quá. Mình đúng là thằng đàn bà. Đi chấp đứa nhóc, không biết ngượng.
Ngó ngó ra ban công cũng không thấy phòng Thanh Pháp bật điện. Dương lang thang lên sân thượng hít thở.
Cậu đang ngồi trên đó. Ngồi thu lu một góc, tay bó gối, gục mặt xuống. Chắc đang khóc rồi. Dương đứng đơ người ở cửa sân thượng. Đứng không được mà ngồi cũng không xong. Thành ra Dương vừa đứng vừa ngồi, cứ khum khum như đi đánh rậm.
Dương chẳng biết làm gì. Mọi bực tức, kế hoạch trả thù tự nhiên vỡ hết. Con mèo điên không vò cuộn len nữa. Nhưng nó... tự rối! Đăng Dương muốn làm gì đó, nhưng lại không biết làm gì.
Bỏ xuống phòng nằm 1 lúc. Thấy ngoài ban công có tiếng động. Dương bật dậy dò dẫm ra xem. Mở cửa ra đã thấy cậu ngồi đung đưa chân, vắt vẻo trên lan can. Khóc xong rồi á? Thay đổi nhanh vậy trời?
-Ê, ngồi đó ngã lộn cổ chết thì sao?
Cậu quay sang nhìn Dương. Mắt đỏ hoe. Nhưng miệng thì cười cười.
-Đêm qua sợ quá không dám lấy áo vào hả?
-Không thèm! Vứt luôn!
-Đây giặt cho rồi. Cầm vào cất đi.
Nhìn thấy cái áo gấp gọn mà Dương muốn khóc thét. Nhóc này lại định quậy gì nữa đây.
-Ê này, đây không đùa đâu nha. Chơi ác vừa thôi. Trong áo lại có thằn lằn rắn rết chứ gì?
Cậu cứ cười Dương hoài. Rũ áo ra phẩy phẩy cho Dương xem.
-Có cần đây mặc thử cho luôn không?
-Thôi khỏi, tặng luôn đấy! Thấy nó là kí ức hãi hùng lại ùa về đục óc. Ai dám mặc.
-Cho đây luôn ấy hả?
-Ừ
-May quá, tự nhiên được cái giẻ lau!
Cậu cười. Tiếng cười vang vang trong gió. Dương vẫn cảnh giác đứng xa xa cậu. Thằng này nguy hiểm lắm. Đứng gần thế nào cũng bị quậy như chơi. Thanh Pháp hôm nay cũng không nói chuyện nhiều. Giọng còn ngạt ngạt do khóc. Muốn hỏi xem hôm qua bị ngã xe có làm sao không mà lưỡi cứng đơ. Muốn xin lỗi một câu mà tắc cổ. Không nói nổi.
Cậu không nhìn Dương nữa. Cứ ngồi đung đưa chân, nhìn ra xa. Dương tự nhiên thành ra thừa thãi. Đứng đây hơi vô duyên, vào phòng cũng không tiện. Đành ghé mông ngồi lan can nhà mình, tay dứt mấy ngọn tường vi phất phơ trước mặt.
-Tường Vi sắp nở rồi!
-Hả? Ừ.. Ờ... Mà từ sau định nói gì thì ho một cái. Giật mình tí ngã
-Ha ha. Nhát chết!
Lại im một lúc. Nhóc này hài. Nói thì nói một tràng đi xem nào. Thi thoảng thốt ra câu rồi im bặt.
-Đằng ấy có sách học tốt Toán không?
-Không! Đây chỉ có sách học tốt môn Chào cờ thôi.
Cậu lại cười. Dương cũng cười. Lần này không im theo cậu nữa. Dương tự động bắt chuyện tiếp
-Sao? Hỏi sách làm gì?
-Mai nhiều bài tập. Nay không hứng làm
Ở phải rồi! Tâm trạng không tốt lấy đâu hứng học.
-Thế đưa đây làm cho!
-Làm được không?
-Này! 2 năm trước đây cũng học lớp 11 đó.
-Bày đặt!
Cậu đi vào phòng, ôm ra tập vở đưa cho Dương. Đăng Dương cầm tập vở, đang định đi vào phòng thì nhớ ra, vội đặt tập vở lên thành lan can, hốt hoảng hỏi:
-Này, trong đó mà có nhét gián là tui xé nát vở luôn nha!
Cậu lại cười rồi. Ôm bụng cười ngặt nghẽo. Dương như thằng khùng đứng giữa ban công nhìn Thanh Pháp. Quê dã man!
Ôm đống vở vào phòng mà lòng mát như có gió. Chữ nhỏ đẹp ghê. Nguyễn Thanh Pháp. Thanh Pháp! Nghe hay quá!
Bố Dương về thăm nhà vào sáng sớm. Vừa vặn lúc mẹ Dương mới rời khỏi nhà. Bố vẫn thế. Vẫn ít nói và nhẹ nhàng như hồi còn ở với hai mẹ con.
-Dương dạo này học hành thế nào?
-Dạ được ạ!
Nguyễn Thanh Pháp! Của ai đây con?
Bố nhìn tập vở trên bàn uống nước rồi hỏi Dương. Dương vừa nhai bánh mì vừa trả lời lấy lệ.
-Bạn con đó bố, nhờ con giảng bài giúp.
Bố vừa xếp đồ vào tủ lạnh, vừa hỏi
-Con có người yêu rồi hả?
-Bố hỏi kì vậy, không đúng đâu!
Bố cười!
-Không sao! Con vui là được.
Bố cho tiền nhưng Dương không cầm. Bố chào Dương. Đăng Dương cũng không tiễn. Từ ngày bố mẹ ly hôn, Dương đã mong bố đừng về đây nữa. Cứ thỉnh thoảng về, mua cho nhà một vài thứ, dặn dò Dương một vài câu rồi đi. Hụt khó tả.
Cậu đứng đợi mình ở cổng. Dương đưa tập vở cho cậu. Tâm trạng khó chịu từ khi bố về, Dương cũng chẳng muốn nói gì luôn. Dắt xe ra cổng vẫn thấy cậu đứng đợi. Dương hơi gắt:
-Còn chi nữa? Bộ muốn làm cho cả bài ngày mai hả?
-Không! Cho đi nhờ nha! – Thanh Pháp nhìn mình cười nhăn mũi.
-Không cho! Xe đâu?
-Bữa trước bị ngã hỏng rồi!
Nói xong cậu trèo lên xe Dương luôn. Choáng! Mà ghê nha! Còn chuẩn bị mũ bảo hiểm nữa. Rõ ràng nhỏ lập kế hoạch chặn mình từ trước rồi.
Đèo cậu nên chạy chậm chậm. Nãy nhìn thấy mắt cậu vẫn còn đỏ. Chắc đêm qua vẫn khóc. Thanh Pháp ngồi im re đằng sau xe. Có lúc lặng tới mức mình phải ngoảnh lại xem cậu còn ngồi đó không.
-Nhìn gì đó? Tập trung lái xe đi
-Ờ, thỉnh thoảng ngó xem đã rơi chưa. Cứ im ỉm thấy sợ.
Cậu lại cười. Nụ cười nhàn nhạt. Dương không bắt chuyện nữa. Để mặc Dương và cậu quẩn quanh với những suy nghĩ của riêng mỗi người. Ai ngờ đâu phía trước kia, sẽ có những cơn bão ập tới đè nặng lên vai của Đăng Dương và Thanh Pháp.
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau một giậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro